Xuyên Thành Doll Của Đại Công Tước Xấu Xa - Chương 5 - Công tước sợ ma =)))

Mikael không phải là người duy nhất bối rối. Yul cũng cảm thấy lúng túng và hốt hoảng bởi tình huống này. Yul, người đang suy ngẫm về cách thoát khỏi điều này trong một khoảng khắc ngắn ngủi, thư giãn toàn bộ cơ thể của cậu và ngã người ra phía trước.

“…”

“…”

Một khoảng lặng đầy căng thẳng. Yul vẫn nằm im như tờ, chẳng dám nhúc nhích, Mikael cũng chẳng khá hơn. Càng im lặng, đầu óc Yul càng quay cuồng với suy nghĩ: “toang thật rồi!”. Giờ nên khai thật luôn không nhỉ? Hay cứ nằm im giả vờ như này cho lành?

Trong cái đầu nhỏ chỉ bằng nắm tay nhồi bông, hai luồng suy nghĩ cứ thế mà mâu thuẫn kịch liệt. Cậu càng thêm bế tắc, không biết nên lựa chọn hướng đi nào trong khi nỗi lo thì cứ thế chồng chất…

“Caleb.”

Mikael khẽ gọi. Caleb Mason, Đội trưởng đội kỵ sĩ của gia tộc Orlov, cánh tay phải đắc lực luôn thực thi mọi mệnh lệnh điên rồ của Mikael trong nguyên tác.

Trong tiểu thuyết, Mikhail chỉ được nhắc đến đơn thuần với vai trò ân nhân của Caleb. Yul không rõ ân tình ấy lớn đến mức nào, nhưng theo quan điểm của cậu, dù Mikhail có là ân nhân cứu mạng, thì việc Caleb răm rắp nghe theo những mệnh lệnh điên rồ kia cũng chẳng khác nào kẻ mất trí.

Ở thiên cuối của tiểu thuyết, ngay cả khi Mikael bắt đầu cuộc nổi loạn chống lại hoàng đế, Caleb cũng chính là người tiên phong đi đầu.

Nói thật thì tôi cũng từng phải nghe lời giáo sư đấy! Nhưng nếu ổng rủ tôi tham gia đảo chính, tôi sẽ báo công an ngay lập tức! Dù gì ổng cũng là kẻ thù của tôi, chứ đâu phải ân nhân gì đâu…

“Vâng, ngài nói đi ạ.”

“K-Kiểm tra thứ đó. ”

” Thứ này…?”

Nhìn thấy thứ mà Mikael đang chỉ vào, Caleb nghiêng đầu và hỏi.

Đầu ngón tay trắng muốt, thẳng tắp của Mikael đang chỉ vào con búp bê vải bông nhỏ. Caleb tự hỏi tại sao một thứ đồ chơi trẻ con như vậy lại ở trong phòng công tước, nhưng cậu càng bối rối hơn khi thấy cấp trên của mình – kẻ chưa từng sợ bất cứ thứ gì trên đời – lại ấp a ấp úng mãi mới dám bảo cậu đi kiểm tra nó.

“À…ừm, chính là nó đấy.”

“Vâng… tôi hiểu rồi.”

Caleb vẫn chẳng hiểu mình đang làm cái trò gì, nhưng đã là mệnh lệnh thì cứ làm thôi. Khi cậu định bước tới, Mikael đột ngột túm lấy vai kéo lại.

” Sao thế ạ?”

” Cẩn thận. ”

” Vâng ?”

” Ta bảo cậu cẩn thận đấy. ”

Caleb đã cố hỏi lại vì tưởng mình nghe nhầm. Nhưng không, nghe lần thứ hai vẫn y như vậy. Một người như Đại công tước, kẻ chưa bao giờ cảm thấy câu nệ bởi những lời quan tâm xã giao, giờ lại dặn đi dặn lại “cẩn thận đấy” tận hai lần.

… Rồi sai cậu đi kiểm tra con búp bê vải ấy.

Cử chỉ khác thường của Mikael khiến Caleb càng thấy kỳ quặc. Cậu tiến lại gần con búp bê một cách đầy nghi hoặc. Caleb nhặt lên món đồ chơi đang nằm chỏng chơ trên sàn. Trời đất, con búp bê này có tỷ lệ một-một kỳ dị, chỉ có mỗi cái đầu to đùng dính vào phần thân.

Dù chẳng hiểu tại sao phải cảnh giác với một thứ trông vô hại đến thế, nhưng đã là lệnh thì phải tuân thủ. Caleb căng mắt nhìn kỹ con búp bê mềm mại, trong lòng đầy nghi vấn “Liệu đây có phải bùa ngải gì không nhỉ?”

Mái tóc hồng của nó trông thật êm ái cùng với đôi mắt được thêu bằng vài sợi chỉ xanh lam, tạo nên ấn tượng vô cùng ngây thơ và trong sáng. Hơn nữa, đôi mắt to của nó đã chiếm gần hết nửa khuôn mặt, khiến Caleb thấy nó cũng dễ thương phết, dù anh chẳng rành về mấy món búp bê này là mấy. Cái miệng thì nhỏ xíu chúm chím như mèo con, chỉ to bằng đốt ngón tay..

Nhìn tổng thể, mấy cái chân tay ngắn ngủn trên cái thân hình tròn tròn đó trông chả có vẻ gì là nguy hiểm cả.

“Kiểm tra cái gì chứ ạ? Nó chỉ là một con búp bê bình thường thôi mà?”

“…Bình thường?”

“Vâng. À, nếu phải chỉ ra một cái gì đó, thì nó có một chút dễ thương ấy chứ.”

Mikael xịt keo cứng ngắc khi nghe những lời nói của Caleb.

Không thể nào, chính mắt hắn đã nhìn thấy con búp bê tự đứng dậy, thậm chí còn chớp mắt với hắn nữa kia mà.

“Mắt nó thì sao?”

“Xanh và to ạ.”

“… Chỉ thế thôi?”

“À, còn có hai cái lông mi nữa.”

“…”

Mikael dường như cứng họng trước câu trả lời của Caleb. Dù cho những gì xảy ra đêm qua là ảo giác đi chăng nữa, thì chính hắn vừa đã nhìn thấy rõ ràng con búp bê này cử động ngay trước mắt. Vậy mà Caleb, người đang cầm nó xem xét kỹ lưỡng, lại chẳng thấy có gì lạ cả.

Phải chăng do đêm qua ngủ không ngon nên nhìn nhầm? Mikael càng lúc càng rối bời. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng vì hiện tượng kỳ quặc này, nhưng đồng thời hắn cũng tự hỏi liệu mình có đang ảo tưởng.

Trong khi đó, Yul thì vẫn đang nằm gọn trong tay Caleb, lo lắng đến mức cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Dù đã cố thả lỏng cơ thể hết mức có thể, nhưng sự căng thẳng của cậu đã lên tới đỉnh điểm. Yul trợn mắt hết cỡ, cố tạo ra vẻ mặt ngây thơ vô hại nhất có thể.

May mắn thay, Caleb dường như chỉ cho rằng cậu là một con búp bê bình thường, có lẽ màn diễn xuất đầy tâm huyết của cậu đã có hiệu quả.

Yul tự hỏi không biết Mikael sẽ phản ứng thế nào, nhưng vì khuôn mặt của Caleb cứ chắn ngay trước mặt khiến cậu không thể liếc mắt nhìn sang chỗ khác, đành phải trố mắt nhìn thẳng.

“Làm ơn đi mà… hãy nghĩ rằng mình nhìn lầm đi! Rằng đã mình nhầm, rằng mình bị điên rồi!”

“Có vấn đề gì không ạ?”

“…Không. Chắc là ta hơi mệt thôi.”

“YES!! Chuẩn cmnr!” – Yul thầm reo lên trong sung sướng. Thì ra Mikael cũng chỉ là thằng ngốc, hehe.

“À, hình như tôi thấy có một thứ kỳ lạ rồi.”

“Là cái gì cơ?”

“Là gì?!”

Mikael hỏi lại, bất ngờ trước câu nói thay đổi đột ngột của Caleb, còn Yul thì bắt đầu thấy run bần bật. Trong cùng một không gian, hai người họ lại đang rất căng thẳng vì những suy nghĩ hoàn toàn khác nhau.

“Mình vẫn vậy mà, mình thậm chí còn chưa chớp mắt, tại sao, có gì kỳ lạ chứ! Nó là gì!?”

Yul âm thầm kêu oan với nỗi ấm ức dồn nén. Cậu thậm chí phải cố nhịn chớp mắt suốt một lúc lâu, cậu cảm thấy dường như nhãn cầu của cậu sắp rơi ra, người thì cứ trơ trơ đúng kiểu của búp bê, vậy nên cậu vẫn không hiểu rốt cuộc mình sai ở điểm nào.

“Nó đang đeo nhẫn kìa. Chiếc nhẫn kim cương mà Bá tước Wilson tặng cho Đại công tước nhân dịp sinh nhật đấy.”

“Cái..gì cơ?”

“Ah, chết tiệt..”

Lời của Caleb khiến Mikael bối rối, còn Yul thì chỉ biết khóc thầm trong lòng. Vì cái nhẫn mà thân phận của cậu bại lộ, cho dù cậu đã nhập tâm diễn sâu như thần. Nhưng cậu cũng chẳng hối hận, dù gì cũng là nhẫn kim cương sáng chói, lại to đùng như thế, bảo sao không ai chú ý cho được khi nó lù lù ngay trước mắt?

“… Lẽ nào Đại công tước tự tay đeo nhẫn lên cho nó à?”

“Cậu bị khùng à? Không đời nào!”

Caleb chần chừ một lúc, rồi cẩn thận nói ra suy đoán của mình. Thế là Mikael, quên bẵng luôn nỗi hoảng sợ vừa hành hạ anh ta, liền nổi đóa và phủ nhận ngay tắp lự.

Sau khi ngần ngại một lúc, Caleb cẩn thận nói ra suy luận của mình. Sau đó, Mikael, quên đi nỗi sợ hãi đã hành hạ hắn suốt thời gian đó, trở nên tức giận và phủ nhận lời nói của anh ta.

Nhưng mọi sự bào chữa của Mikael đều vô ích. Caleb bắt đầu nở một nụ cười hiền từ, nét mặt như thể đã lĩnh hội được tất cả.

“Phải rồi, dĩ nhiên là không.”

“Ta đã bảo là không mà? Ta không làm thế đâu nhé? Caleb, cậu nghĩ ta là ai chứ?”

“Ồ, phải rồi. Làm gì có chuyện Đại công tước cô đơn đến nỗi đêm hôm khuya khoắt lại lôi chiếc nhẫn kim cương ra đeo cho một con búp bê trong phòng một mình. Tôi hiểu rồi, không sao cả.”

“Ta… Ta nói không phải như thế!”

“Rồi, rồi, tôi biết mà. Đừng lo.”

Vì lý do nào đó, càng thấy Mikael phủ nhận, Caleb lại càng tin chắc vào suy nghĩ của mình. Anh thậm chí còn thấy tội nghiệp cho vị sếp cuồng công việc, có vẻ cũng có không ít tâm sự riêng nên đành “tự an ủi” như thế.

Yul vừa theo dõi hai người họ vừa nuốt một hơi thở phào nhẹ nhõm. Thầm nghĩa “Tên Caleb này, không ngờ lại hữu ích hơn mình tưởng đấy chứ?”

Nhờ cái suy nghĩ trời ơi đất hỡi của Caleb, Yul đã vượt qua cơn nguy lộ thân phận, trong lòng cảm thấy vô cùng hài lòng. Cậu tự nhủ sau này sẽ bớt “rủa” cậu ta lại.

“Caleb.”

“Vâng.”

“Ra khỏi phòng tôi ngay.”

“Vâng.”

 

Hiểu ra rằng cãi tiếp chỉ tổ thiệt thân, Mikael lập tức tống cổ Caleb. Dù cậu ta đã vội cúi chào rồi biến mất, Mikael vẫn hít một hơi thật sâu vì không sao nguôi được cơn tức khi bị gán cho cái thú vui “quái đản” kia.

“Thật tình, mình chẳng hiểu nổi…”

Mikael lẩm bẩm với chính mình và nhặt con búp bê đã rơi xuống sàn. Hắn ngắm nghía nó, và như Caleb nói, nó không gì khác hơn so với một con búp bê bình thường. Tất nhiên, hắn không tài nào hiểu nổi vì sao nó lại đeo nhẫn kim cương, nhưng dù sao đi nữa, dựa trên lẽ thường thì làm gì có chuyện một con búp bê tự dưng biết di chuyển rồi xỏ nhẫn vào tay mình cơ chứ?

Nhưng hắn vẫn không thể ngăn khỏi cảm giác ngượng ngùng. Nghĩ đến việc vứt nó đi, lời hứa với Levi rằng hắn sẽ trân trọng nó lại hiện lên trong đầu. Sau một hồi suy nghĩ, Mikael quyết định để con búp bê vào ngăn kéo cạnh cửa sổ.

“Ủa? Ê, Mikael, tại sao cậu lại nhốt tôi ?! Tối quá đi mất, sợ vãi!”

Rầm!

Yul, người đột nhiên bị mắc kẹt trong một ngăn kéo tối tăm, đã vật lộn bên trong ngăn kéo chật hẹp và ngăn kéo rung chuyển với một âm thanh.

Mikael, sau khi đã cảm thấy thoải mái với việc nhốt con

búp bê vào ngăn kéo, quay lại thì giật mình bởi tiếng động và đứng sứng tại chỗ.

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo