Ánh mắt ngây thơ của Do Seung-jo rõ ràng chưa từng một lần thấy người lớn nào lại thất nghiệp khiến tôi khựng lại, nghẹn lời trong chốc lát.
Tôi vừa mới nhập vào thân xác này không bao lâu, lại đúng dịp kỳ nghỉ. Ký ức về việc đi học thì xa xăm đến mức mơ hồ.
Nói cách khác, việc tôi từng là dân công sở vẫn chiếm phần lớn nhận thức hiện tại.
Thế nhưng, chính cái cảm giác lửng lơ, không rõ mình là ai sau khi "xuyên không" này lại khiến tôi chẳng thể nói mình là người đi làm, cũng không thể giả làm học sinh. Kết quả là một câu trả lời kỳ cục bật ra khỏi miệng tôi nửa thật nửa giấu, giống hệt sự bối rối trong lòng.
“Tôi không có nghề gì cả.”
“Đã từng có rồi à?”
“…Không.”
“…Ban đầu có đi làm mà, đúng không?”
“Không, vốn dĩ là… không có.”
“…”
Giờ mà lên tiếng đính chính mình là học sinh thì cũng chẳng hợp tình hợp cảnh cho lắm. Sau cùng, tôi quyết định cứ tiếp tục giả vờ làm người lớn thì hơn.
May mắn thay, Do Seung-jo có vẻ như hoàn toàn tin rằng tôi đúng là một người trưởng thành.
“Ờm… tôi đang chuẩn bị xin việc.”
Ngay khoảnh khắc nói ra, ý nghĩ “Sao không nói thẳng là sinh viên đại học luôn trời?” thoáng lướt qua đầu nhưng tôi nhẹ vứt ra khỏi não, vờ như chưa từng nghĩ đến điều đó.
“À… chuẩn bị xin việc.”
“…Ừ.”
Do Seung-jo nhắc lại mấy chữ ấy một cách vụng về, cứ như thể đó là từ ngữ cậu ta nghe lần đầu trong đời. Cái cách cậu ấy khuấy nhẹ ly nước bằng ống hút càng khiến mọi thứ trở nên kỳ lạ đến khó diễn tả.
“Nghe nói… chuẩn bị xin việc cũng cần thể lực mà.”
Thể lực gì cho cam. Đứng lâu dưới trời nắng thì ai chẳng mệt. Nhưng nói mấy lời ấy với Do Seung-jo người không đổ lấy một giọt mồ hôi dù đứng cả ngày dưới nắng có lẽ cũng chỉ tổ vô ích.
“Tôi bị tai nạn nên nằm một chỗ khá lâu. Thể lực… không tốt lắm.”
Đôi mắt vẫn dán vào ly nước của mình, Do Seung-jo chợt ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Ánh mắt như đang cân nhắc, như đang dò xét gì đó khiến tôi thấy lòng mình chộn rộn một nỗi bối rối khó gọi thành tên.
“Cậu không phải đang trêu tôi đấy chứ?”
“Thì đúng là định trêu đấy… nhưng không nói dối.”
“Thể trạng từng yếu vậy mà vẫn đến tận đây, rồi còn bị tôi đè nữa?”
Tôi khẽ nghiêng đầu. Có gì đó hơi sai sai trong cách nói của cậu ta. Nhưng càng mở miệng giải thích, tôi chỉ càng có cảm giác… sẽ khiến mọi chuyện thêm kỳ lạ. Thế là tôi im lặng.
Một khoảng im lặng lạ lùng chậm rãi len vào giữa hai chúng tôi.
Chẳng mấy chốc, Do Seung-jo lôi từ túi áo ra một chiếc thẻ.
“…Muốn ăn bánh không?”
“Tớ ăn sandwich được chứ? Tự nhiên thấy đói quá.”
Do Seung-jo rút thẻ ra, và tôi cũng chẳng làm bộ khách sáo mà đón lấy. Nhưng đúng lúc tôi định cầm, cậu ấy lại siết nhẹ tay, không để tôi lấy dễ dàng như thế.
“Cậu không quan tâm nếu tôi bị bắt vì chuyện này à.”
À… phải rồi. Chỉ vì miếng ăn miễn phí mà tôi suýt nữa quên mất vị trí của mình. Tôi lập tức đổi giọng, cố làm ra vẻ thản nhiên như thể chẳng hề có ý định nhận ngay từ đầu.
“…Tôi chỉ định làm bộ nhận thôi. Rồi tính tự trả bằng tiền mình mà. Cậu nghĩ tôi là ai chứ?”
“Là người lớn hay đi vòi tiền con nít.”
Tôi nghiến răng. Không đời nào tôi để thằng nhóc nhỏ tuổi hơn miệng còn hôi sữa đá xoáy mình như vậy. Hừ nhẹ một tiếng, tôi quay đi, giả vờ bình thản bước về phía quầy gọi món.
Sau khi gọi món xong, tôi lười quay lại chỗ ngồi rồi phải dậy đi lấy lần nữa, nên đứng luôn trước quầy đợi.
Lúc ở gần thì không nhận ra, nhưng nhìn từ xa… một bên má cậu ta đỏ lên một cách lạ lùng.
‘Vết bầm vì bị đánh.’
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy, tim tôi như bị bóp nghẹt, lạnh buốt.
Có lẽ dưới lớp áo kia, còn nhiều vết thương nặng hơn thế. Tôi biết rõ chúng từ đâu mà có.
Một đứa chỉ ru rú trong nhà thì còn có thể bị thương ở đâu ngoài cái nơi đó chứ. Chỉ cần nghĩ một chút là đủ hiểu.
Lúc ấy, thực tại mới thật sự len vào da thịt.
Tôi lập tức bước ra khỏi quán cà phê, rút điện thoại tìm hiệu thuốc gần nhất, rồi bắt đầu chạy.
“…Cậu cần gì?”
Tôi đến hiệu thuốc thì gần như không thở nổi. Đoạn đường chẳng dài, nhưng trời thì quá nóng.
“Thuốc bôi và băng dán vết thương ở đâu ạ?”
“Ở phía sau, cạnh mấy miếng dán giảm đau đấy.”
“Cảm ơn ạ.”
Tôi thở hổn hển, bước nhanh đến kệ thuốc mà dược sĩ vừa chỉ, rồi gần như quét sạch vào tay và đi thẳng đến quầy thanh toán.
Có lẽ vì trông tôi quá vội, dược sĩ cũng trở nên sốt sắng, nhanh chóng tính tiền.
“Cái này nữa, cho vào cùng giúp tôi.”
“Vâng.”
Trước khi hoàn tất thanh toán, tôi liếc thấy lọ vitamin tăng trưởng cho trẻ nhỏ đặt ở giá bên cạnh. Không nghĩ nhiều, tôi cũng cho nó vào túi ni-lông như một phản xạ.
Trên đường quay lại, tôi lại chạy. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, từng giọt tuôn như mưa.
Tôi với lấy mấy tờ giấy lau bên quầy, lau sơ mặt mày lấm tấm, rồi hít sâu vài hơi để lấy lại nhịp thở. Sau đó, tôi bước về phía Do Seung-jo.
Cạch.
Khi tôi quay lại bàn và đặt khay xuống, Do Seung-jo tựa lưng vào ghế với vẻ mặt bất ngờ.
“Tưởng anh đi rồi chứ.”
Tôi không trả lời, chỉ đẩy túi ni-lông trên khay về phía cậu ta. Vì hiệu thuốc ở gần đây không có, tôi đã phải chạy khá xa. Mồ hôi vừa khô nay lại túa ra lần nữa.
“Cái gì đây?”
“Bôi vào.”
“Là gì cơ.”
Do Seung-jo mở túi, nhìn thấy thuốc bên trong thì trông rõ là lúng túng.
“Không phải là do nhảy xuống từ tường mà bị thương đúng không.”
Trước khi cậu kịp hỏi tôi lý do thật sự khiến tôi đến đây, tôi giành lời trước. Do Seung-jo nhìn tôi, như thể đang cân nhắc điều gì đó.
“Mang về đi.”
Như thể chẳng có ý định giải thích gì, Do Seung-jo không lấy thuốc ra mà chỉ gói lại túi ni-lông rồi đẩy về phía tôi.
Nhìn thế nào cũng thấy rõ đó là vết thương do bị đánh. Tôi cân nhắc một lúc trước khi mở miệng.
“Tôi đâu có đòi tiền thuốc. Bôi vào đi.”
“Không hỏi à?”
“Hỏi gì?”
“Tại sao lại như thế này.”
“Phải hỏi à?”
“Người bình thường sẽ hỏi.”
Phản ứng như vậy… Thì bình thường.
Nhưng tôi thì không cần phải hỏi.
‘Vì tôi… đã biết rồi mà.’
Nói thẳng ra chỉ khiến người ta thêm nghi ngờ và đề phòng.
Tôi không có ý định hy sinh cuộc đời mới của mình để cứu lấy nam chính từng chỉ hiện diện qua vài dòng chữ. Mà kể cả có muốn đi chăng nữa, tôi cũng chẳng đủ khả năng. Và cho dù có giả vờ biết, tôi cũng không thể nói được mình đã biết từ đâu.
Tôi chẳng thể làm gì ngoài thứ lòng thương hại rẻ tiền ấy.
“Chỉ là người qua đường thôi, nên đâu cần phải moi móc cho rõ.”
“…Anh cứ lôi mấy lời bao biện kỳ quặc đó ra dùng mãi nhỉ.”
Do Seung-jo khẽ cười. Có vẻ lần này cậu ta hài lòng với câu trả lời, vì chẳng buông lời vặn vẹo như mọi khi.
“Cảm giác… chuyện này không phải việc mà một thằng thất nghiệp như tôi có thể giải quyết nổi.”
“…Chắc không phải là phóng viên thật chứ?”
“Đến giờ còn nghi ngờ à?”
“…”
"Điện thoại bị cắt, không có mạng. Mấy ông chú anh nghe thấy lúc nãy ấy, ngày nào cũng nhìn tôi như thể tôi là thứ gì bẩn thỉu vậy."
Ra là... đã từng thử trốn thoát một lần. Dù còn nhỏ tuổi, nhưng đúng là kiểu nam chính trong mấy bộ tiểu thuyết drama đen tối.
"Tôi đưa cậu đến đồn cảnh sát nhé?"
"Thôi. Họ không tiếp nhận đâu."
Tôi có cảm giác như đang đối mặt với một con dã thú không thể thuần phục. Một con thú hoang dã bị tổn thương, chỉ biết gồng mình lên để sống sót.
"...Nhưng sao biết tôi đang ở ngoài?"
"Không nghe tôi nói à? Có camera giám sát mà."
"...À."
Chắc hẳn cậu đã nhìn thấy mấy cái cách tôi cứ lảng vảng quanh bức tường trước nhà cậu.
Nghi ngờ tôi là phóng viên cũng không phải vô lý. Nhưng có lẽ sau khi thấy phản ứng của tôi, cậu ta chắc chắn rằng tôi không phải. Cậu nhíu mày, khẽ bật ra một câu như thể mọi chuyện rốt cuộc chẳng quan trọng gì.
“Cứ tưởng chị là phóng viên dở hơi nhưng chí ít còn có tinh thần nghề nghiệp cơ đấy.”
Do Seungjo nhún vai, rồi buông giọng lạc lõng, như vừa nhận ra cái cuộc nổi loạn của mình thật vô nghĩa.
“Thế mà hóa ra chỉ là… một kẻ thất nghiệp.”
“…Cậu thật là vô duyên đấy nhỉ?”
Tôi bật lại, lời nói sắc lạnh vì bị đâm trúng lòng tự trọng. Còn cậu ta thì cong khóe môi, ánh mắt cong cong, chẳng khác nào dã thú vừa đánh hơi thấy con mồi.
“Vì tôi không có mẹ.”
“….”
“….”
“…Đúng là nên tự bỏ tiền ra mua sandwich thì hơn.”
“Dù sao lấy tiền của cậu cũng ngại, làm người lớn cả rồi mà.”
Không phải người lớn gì cho cam, chỉ hơn cậu có một tuổi muốn đập cho cậu ta một cái vào trán thật đau, nhưng vừa mới nghe cậu bảo “không có mẹ” xong, tôi cũng không đến mức vô tâm mà làm vậy được.
“…Cậu cũng ăn gì không?”
“Thế thì tôi không từ chối đâu.”
Như thể chỉ đợi có thế, Do Seungjo cười toe rồi vớ luôn hai cái sandwich trên khay.
Tôi chẳng để cậu ta kịp mở miệng đòi thêm món gì khác, vội vã đứng dậy đi về phía quầy gọi món.
Tưởng đâu gặp được cậu ta rồi thì sẽ làm được chuyện gì to tát. Kết quả lại chỉ là hai đứa ngồi trong quán cà phê, nói mấy câu hời hợt rồi ăn vặt linh tinh.
***
Làn gió lạnh từ máy điều hòa lướt qua giữa hai chúng tôi. Cậu ta bốc hẳn hai cái sandwich cùng lúc nên tôi tưởng sẽ nói kiểu “chia đôi nhé?”, ai dè đúng tuổi ăn tuổi lớn, cả hai cái biến mất sạch trong miệng Do Seungjo chỉ trong chớp mắt.
“Thế nên…”
Sau khi nhấp ngụm Americano tráng miệng, Do Seungjo mở lời như thể cuối cùng cũng chịu nghe tôi nói chuyện nghiêm túc.
“Hử?”
“Lý do cậu đến tìm tôi là gì?”
“….”
Tưởng đâu sẽ cho qua rồi chứ.
“Nếu không phải chuyện khó nói thì cứ thử kể đi.”
“….”
“Đừng giở cái bài ‘người qua đường’ nhảm nhí nữa.”
Phải trả lời thế nào đây. Thời điểm này chẳng phải lúc để nói những lời tôi thực sự muốn nói khi gặp cậu ấy, cũng không thể đưa ra lời an ủi nào cả. Tôi bắt đầu hối hận, sao từ đầu không dựng sẵn một kịch bản hợp lý. Nhưng dù vậy, tôi cũng không muốn thốt ra lời sáo rỗng vô nghĩa.
“Nếu tôi nói… cậu sẽ nghe thật chứ?”
Vẻ mặt nghiêm túc của tôi khiến Do Seungjo khẽ bật cười. Tuy còn là học sinh cấp hai, nhưng cái cách cậu ta thản nhiên ứng đối, như thể tôi không phải đang đối mặt với một đứa trẻ.