CHƯƠNG 12:
Khi món ăn được lần lượt mang ra và bày trên bàn, Jingyeom hào hứng xiên lấy một miếng và bỏ ngay vào miệng. Dù món thịt chính vẫn chưa tới nhưng chỉ mấy món khai vị thôi cũng đủ làm cậu thấy no nê.
Nhìn Jingyeom ăn ngấu nghiến đầy thích thú, khóe môi Jinwoo giật giật. Cậu không nên ăn bất chấp như vậy.
Jinwoo thích tự tay chuẩn bị bữa ăn để kiểm soát chế độ dinh dưỡng hơn. Jingyeom trông có vẻ căng thẳng sau khi từ bệnh viện về, và với chứng mất trí nhớ như thế này thì Jinwoo vẫn là muốn khiến cậu vui hơn bằng đồ ăn ngon.
Hơn bất cứ thứ gì, mắt Jingyeom sáng rực lên khi nghe thấy thịt và Jinwoo cũng chẳng thể từ chối cậu được. Để chuẩn bị cho ca tái phẫu thuật sắp tới, Jinwoo không thể để cậu ăn uống thoải mái như vậy được.
“Có ngon không?”
“Có! Em cũng ăn đi chứ.”
Má Jingyeom phồng lên khi cười trông vô cùng đáng yêu.
Với Jinwoo thì biểu cảm ấy thật mới mẻ. Nhìn thấy Jingyeom hạnh phúc như thế này, anh không nỡ bảo cậu dừng ăn được.
“Anh có thấy ổn không?”
“Hả?”
“Anh no chưa? Vẫn còn nhiều đồ lắm nên anh ăn từ từ thôi.”
“...Oh”
Jingyeom nói nhỏ, nhận ra rằng dạ dày của mình không lớn đến vậy. Dù trên bàn vẫn còn đồ ăn nhưng cậu quyết định sẽ để dành bụng cho món bít tết.
Cậu tự hỏi liệu trước đây mình có thèm ăn như vậy không. Dù có thích thịt thật nhưng cậu không nhớ mình đam mê ăn uống như thế này. Lúc này món nào cũng ngon thật đấy.
Quả nhiên, đói ăn muối cũng ngon.
Ba người còn lại cũng được phục vụ các món tương tự nhưng họ cũng chẳng ăn bao nhiêu.
Đặc biệt là Jinwoo, hầu như đĩa của anh chưa được động đến xíu nào. Ánh mắt anh luôn đặt lên người Jingyeom.
Vừa mới ra viện nên mọi thứ đều phải thật cẩn trọng.
Wonbeom chỉ nhấm nháp một ít còn Soohyuk vẫn đang ăn nhưng trông chẳng có tí hứng thú nào. Cứ như đang nhai một cách máy móc.
Jingyeom vẫn vui vẻ tiếp tục ăn chẳng hay biết gì về xung quanh. Má cậu đã gầy đi thấy rõ nên khi nhai động tác trông rõ mồn một.
Dù được nhắc nhở rằng không được ăn quá no, nhưng cậu chẳng vượt qua được cám dỗ của đồ ăn ngon. Cũng may phần ăn không quá lớn.
Bỗng đỉnh đầu có cảm giác châm chích, Jingyeom hơi ngẩng lên. Ánh mắt cậu gặp ngay Soohyuk đang ngồi đối diện mình. Hai ánh nhìn giao nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy.
Jingyeom vội nhìn đi chỗ khác.
“Ức!”
Bị giật mình khi bắt gặp ánh mắt của Wonbeom, Jingyeom nấc lên một tiếng. Cậu bất ngờ mà lấy tay che miệng lại.
Mắt phải của Wonbeom khẽ giật. Chỉ là chạm mắt với hắn thôi mà cũng nấc lên hả.
Jinwoo ngay lập tức đưa cho Jingyeom một cốc nước.
“Anh có sao không?”
Jingyeom nấc thêm vài cái nữa, cơ thể cậu run lên. Cậu gật đầu nhẹ cho thấy mình vẫn ổn.
Cậu vỗ ngực mình và uống nước. Đồ ăn ngon trong bụng cậu đột nhiên trở nên nặng nề hơn. Cậu lau miệng với khăn giấy mà Jinwoo đưa cho.
Jinwoo nhẹ nhàng vỗ lưng cho Jingyeom. Cơn nấc nhanh chóng dịu xuống, và cơ thể cậu cũng bớt căng thẳng hơn. Dù không có chuyện gì quá nghiêm trọng nhưng Jinwoo vẫn lo lắng cho tình trạng sức khỏe của cậu.
“Đồng hồ của anh đâu rồi?”
“Hả?...À.”
Jingyeom nhìn vào cổ tay trái trống không của cậu, sau đó lại kiểm tra cổ tay phải. Cả hai đều trống không cả. Cậu nhớ lại là trước đó mình đã tháo nó ra khi dọn dẹp để tránh bị vướng víu.
Trước khi rời khỏi bệnh viện sáng nay thì Jinwoo đã đeo đồng hồ lên cổ tay trái của Jingyeom, dặn phải giữ nguyên để theo dõi tình trạng nhịp tim của cậu.
“Chắc anh tháo nó ra xong lại quên đeo vào mất rồi.”
“Anh à… anh phải đeo đồng hồ chứ. Nếu như anh thấy tim đập mạnh hay chóng mặt… không, kể cả anh cảm thấy hơi khó chịu một chút thôi, phải báo với em ngay lập tức đó. Biết chưa hả?”
“Giờ anh không sao cả. Chỉ bị hơi giật mình thôi.”
“...Anh có chắc không đó? Không chóng mặt, tức ngực gì hết có đúng không?”
“Thật mà, thực sự không thấy gì cả.”
Jinwoo nheo mắt nghi ngờ, vẫn chẳng thể nào bớt lo lắng được.
Nếu cậu không bị mất trí nhớ thì Jingyeom có lẽ có thể chăm sóc bản thân vô cùng tốt mà không khiến ai lo lắng cả.
Nhưng bây giờ cậu thậm chí còn quên mình đang bị bệnh nữa, vì thế cậu phải thật cẩn thận với những thứ dù chỉ là nhỏ nhất.
Soohyuk vẫn đang quan sát lặng lẽ, tay anh đặt trên mặt bàn, chống cằm mà buông một câu bâng quơ:
“Không phải ngay từ đầu cậu ta đáng lẽ là anh trai và cậu là em trai hay sao?”
Anh nói như thể bệnh viện đã trao nhầm vị trí của họ rồi vậy.
Nhìn thế nào thì cũng thấy Jinwoo giống như anh lớn vậy. Ngay cả hành động của anh cũng thể hiện điều đó.
“Thú vị thật đấy. Kể cả khi mất trí nhớ thì cơ thể cậu ấy vẫn nhớ. Cậu ấy dường như đã quen với việc được người khác chăm sóc rồi.”
Quả thật nói thế cũng có phần đúng. Jinwoo luôn luôn như vậy, giống như bản năng mà hành xử như thế.
Nhưng kể cả đối với người đã mất đi trí nhớ thì Jingyeom có vẻ khá quen với việc được Jinwoo chăm sóc. Soohyuk chỉ ra chi tiết đó.
Tuy nhiên, không giống như là Jingyeom đã hồi phục trí nhớ của mình chỉ qua một đêm. Cậu ta vẫn hơi ngơ ngác giống như ngày hôm qua.
Soohyuk không bỏ qua khoảng khựng nhẹ trong hành động của Jinwoo sau lời nói ấy. Anh nhìn chằm chằm vào Jinwoo rồi nhếch mép cười như thể trong đầu anh ta vừa loé lên một điều gì đó đáng ngờ.
“Cậu biết mà đúng không?”
Lẽ ra có thể giữ trong lòng nhưng anh vẫn nói ra.
Jinwoo quay đầu nhìn Soohyuk
“........”
Anh không nói gì bởi vì Soohyuk nói đúng.
Jingyeom không chỉ mất trí nhớ mà cả tính cách cũng thay đổi. Cậu giờ đây không còn là người suốt ngày cau có như trước.
Cậu đã trở nên tươi sáng hơn, và ít nhất là trước mặt Wonbeom thì đã trở nên rụt rè hơn nhiều.
Một giọng nói vui vẻ bỗng phá tan sự im lặng nặng nề:
“Jinwoo thực sự đã chăm sóc tôi rất tốt.”
Jingyeom gật gù, vẻ mặt tự hào.
Dù không phải lời khen hẳn hoi, nhưng nụ cười rạng rỡ của cậu khiến ai cũng khó lòng phản bác.
“Nhưng… sao mọi người không ăn gì vậy?”
Khác với đĩa của mình đã sớm chẳng còn nhiều đồ ăn, ba người còn lại gần như chưa đụng vào thức ăn nữa.
“Trước giờ tôi không hiểu sao người ta bảo “nhìn người khác ăn cũng no”… Giờ thì hiểu rồi. Cái này chắc là vậy rồi.”
“Sao mọi người có thể no bụng mà không ăn được hay vậy? Cuối cùng nó cũng chỉ là cái bụng rỗng thôi mà. Một cái bụng rỗng!”
“Bụng rỗng sao?”
“Nghĩa là bụng vẫn chưa hoàn toàn bị nhét đầy. Phải ăn cái gì đó thì mới no được.”
Soohyuk bật cười trước cái cách Jingyeom lắc đầu, nói rằng bụng đói là không tốt. Cậu cứ ríu rít nói chuyện khiến Soohyuk cảm thấy thật thú vị.
Wonbeom nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của Soohyuk và Jingyeom, hắn chọc một miếng nấm chín kỹ trên đĩa và ăn. Tiếng nhai vang nhẹ trong căn phòng.
Một lúc sau cuối cùng món bít tết cũng được phục vụ. Trong khi Jingyeom đang bận cắt miếng thịt bò của mình thì Jinwoo đã cắt miếng thịt của mình thành miếng vừa ăn rồi đổi đĩa với cậu, còn gạt bớt nước sốt sang một bên.
“Đừng ăn nhiều sốt quá. Anh đã ăn quá nhiều đồ cay trong hôm nay rồi.”
Jingyeom chớp chớp mắt, cảm thấy khá xấu hổ với những miếng thịt được cắt tỉ mỉ vừa ăn với những miếng cắt linh tinh của cậu. Cậu cứ nghĩ là mình cắt cũng ổn nhưng sự thật có vẻ là khác xa.
Nhớ tới việc mình phải kiểm soát chế độ ăn, cậu gật đầu nhẹ rồi dời ánh mắt đi chỗ khác.
Miếng bít tết của Soohyuk và Wonbeom thì vẫn chưa được đụng tới. Hai người họ dường như không có ý định ăn.
Hai người cũng không ăn những món trước đó nữa, thế thì đến đây làm gì vậy? Kệ nó đi, bây giờ cậu đã thoả mãn khi bụng mình được nhét đầy.
“Nếu no rồi thì đừng ép bản thân ăn nữa.”
“Okay.”
Dù đã no rồi nhưng Jingyeom vẫn cảm thấy tội lỗi trước ý nghĩ muốn ăn thêm bít tết nữa.
Vì miếng bít tết được làm tái chín nên nó cực kỳ mềm mọng trong miệng. Cậu không thể giấu nổi hạnh phúc khi được ăn nó.
Cậu nhai chầm chậm, miếng thịt tan ngay khi cắn miếng đầu tiên. Cậu ăn thêm một miếng nữa.
Nó đã được nêm nếm hoàn hảo kể cả khi không có nước sốt. Miếng bít tết ngon đến nỗi ngay khi cắn thì nước thịt trào ra trong miệng cậu.
Cậu vẫn có thể cảm nhận được họ đang nhìn mình nhưng chẳng để tâm mấy. Cậu phải ăn hết món thịt này trước khi nó nguội.
Có lẽ cậu nên nghe lời Jinwoo là không nên ăn quá nhiều. Mới ăn chưa được nửa đĩa mà bụng cậu đã biểu tình rồi.
Tốc độ ăn của cậu chậm lại, Jinwoo không nhịn được đã bật cười khúc khích. Ánh mắt của Jingyeom đầy tiếc nuối khi cậu nhìn miếng thịt bít tết.
“Anh.”
“...Yeah”
Nhận ra Jinwoo sắp nói gì, Jingyeom đặt nĩa xuống với vẻ mặt miễn cưỡng. Vẻ tò mò hiện lên khuôn mặt Soohuyk.
“Sao vậy? Cậu không ăn nữa sao?”
Jingyeom đáp lời, giọng cậu ủ rũ khi nhìn vào nửa miếng bít tết còn dang dở ở trên đĩa.
“Tôi no rồi…”
“...Chỉ với từng đó?”
Dù là một bữa ăn đầy đủ nhưng nó vẫn chưa thể khiến một người đàn ông trưởng thành thấy no.
Hơn nữa, phần ăn của Jingyeom vẫn còn khá nhiều.
“Tôi vốn không ăn nhiều mà.”
Mới ở trong cơ thể này được hai ngày nên Jingyeom vẫn chưa nắm rõ được giới hạn của mình.
Nhưng nhớ lại việc mới ăn được nửa suất đã thấy no hồi còn ở bệnh viện, cậu mới nhận ra mình ăn ít đến mức nào.
“Trước khi cậu no hẳn thì hãy gọi món tráng miệng đi.”
Dù chưa ăn hết nhưng họ vẫn gọi thêm món tráng miệng.
Soohyuk nghiêng đầu. Với anh em thân thiết thì chuyện chăm sóc nhau là bình thường.
Xét đến cơ thể yếu ớt của Jingyeom, việc người em Jinwoo khỏe mạnh hơn chăm sóc cho cậu ta là lẽ đương nhiên.
Không ít gia đình còn xa cách hơn cả người dưng. Nhưng mối quan hệ giữa hai người này lại khá mơ hồ.
Chỉ nhìn thái độ của Jingyeom thì có vẻ họ chẳng thân thiết lắm. Nhưng khi nhìn về phía Jinwoo thì điều đó lại hoàn toàn ngược lại.
Một mối quan hệ đơn phương.
Dù dạng quan hệ như vậy không hiếm nhưng đứng ngoài quan sát nó chắc chắn rất thú vị.
Mà sự bí ẩn cuốn hút này lại thêm vào người khó đoán như Wonbeom, đúng là một kịch bản lý tưởng khiến Soohyuk không dời mắt được.
Khi tâm trạng Jingyeom dần phấn chấn hơn vì sắp có món tráng miệng thì điện thoại của Jinwoo reo lên.
Nhìn tên người gọi đến, gương mặt Jinwoo bỗng chốc cứng đờ.