Xuyên Vào Phản Diện Yếu Đuối Bệnh Tật - Chương 11

Ra chap không cố định

CHƯƠNG 11:
 
Phía sau hai người đàn ông là bầu trời xanh thẳm. Vì đang là mùa hè nên trời vẫn còn sáng rõ dù đã năm giờ chiều.
 
Hôm qua bầu trời phủ mây xám xịt nhưng hôm nay lại ngập tràn những cụm mây trắng bồng bềnh. Ba người đàn ông đứng cạnh nhau dưới nền trời ấy như thể bước ra từ tranh vẽ.
 
Trên sân thượng không có bóng râm, nắng hè gay gắt dội thẳng xuống.
 
Cả ba người đàn ông trong bộ vest đều khẽ cau mày.
 
Soohyuk vẫy tay về phía Jingyeom, người đang nhìn về phía anh.
 
“Hôm nay lại gặp cậu nữa rồi.”
 
“Xin chào”
 
Jingyeom gật đầu nhẹ. Ngay sau đó, cậu nhìn về phía Wonbeom theo bản năng, nhưng lại giật mình rồi trốn sau lưng Jinwoo.
 
Wonbeom nhíu mày trước hành vi co rúm người và trốn tránh không muốn nhìn mình của Jingyeom.
 
Mặc dù hắn không làm gì cả nhưng Jingyeom vẫn sợ sệt như vậy từ hôm qua đến giờ. Hôm qua thì còn có thể hiểu được nhưng hôm nay nhìn thấy cậu vẫn cư xử như vậy thì cũng thật khó hiểu mà.
 
Dẫu đây không phải là lần đầu tiên có người sợ hắn như vậy, nhưng người chưa từng có thái độ đó như Baek Jingyeom trông thật kì lạ khi cư xử thế này.
 
Tôi thấy bực mình khi cậu ta trốn đằng sau Jinwoo khi thấy tôi, trong khi lại cười chào rạng rỡ với Soohyuk. Chính cái cảm giác ấy khiến tôi khó chịu hơn nữa.
 
Jinwoo đứng thẳng người che chắn cho Jingyeom. Chỉ có cái tay trắng trẻo bám lấy cạp áo khoác và đôi chân lấp ló phía sau cho thấy sự hiện diện của Jingyeom.
 
Wonbeom cất giọng bực bội.
 
“Cậu ta mất trí nhớ rồi mà, sao lại sợ tôi như vậy?”
 
Soohyuk trả lời lại.
 
“Bởi vì cậu trông rất đáng sợ. Nếu có ai đó lúc nào cũng nhăn mặt khi thấy mình thì cậu có sợ không?”
 
Nghe Soohyuk nói vậy cũng đúng, Wonbeom gật đầu nhẹ tỏ ý hiểu.
 
Quả thật, ai đứng trước mặt hắn cũng đều co người lại. Thế nên Jinwoo mới trông thật kỳ lạ khi chẳng sợ hãi hay e dè.
 
Khi ánh mắt của Wonbeom thay đổi, Jinwoo lập tức đưa tay ra sau và nắm lấy Jingyeom. Anh cảm nhận được cánh tay gầy guộc của cậu. Dường như Jingyeom đã trở nên nhút nhát hơn kể từ khi bị mất trí nhớ.
 
Trước khi chìm vào suy nghĩ của bản thân, anh cần phải xử lý hai người đàn ông kia trước đã.
 
Soohyuk đến ngay trước giờ đóng cửa và nói rằng anh muốn xem xem Jingyeom có ổn hay không. Dẫu hành xử như thể mình thực sự quan tâm nhưng cái cách thể hiện của anh ta lại chẳng toát ra chút chân thành nào.
 
Không muốn dính líu đến bất kì rắc rối nào, anh định từ chối rồi đi ngay khi Wonbeom, người vừa bước ra từ văn phòng, bày tỏ ý định muốn đi cùng.
 
Anh cắt ngang lời họ nói mà chẳng mảy may quan tâm tới sự tò mò của họ, nhưng ngay sau đó anh cũng phải im lặng trước những lời Wonbeom sắp nói.
 
[Tôi không thể gặp bệnh nhân mà tôi tài trợ sao? Với tư cách là nhà tài trợ, tôi sẽ chẳng yên tâm được nếu không tận mắt thấy cậu ấy vẫn ổn.]
 
Anh thực sự không thích một chút nào, nhưng chẳng còn cách nào khác ngoài việc đưa họ theo vì khoản tài trợ kia.
 
“Giờ anh thấy rồi đấy, chúng ta đi được chưa?”
 
“Từ hôm qua đến giờ cậu cứ như muốn tống cổ bọn tôi đi cho nhanh vậy.”
 
Wonbeom, người từ nãy tới giờ vẫn nhìn Jingyeom với gương mặt vô cảm, chuyển ánh mắt sang Jinwoo.
 
Baek Jinwoo vốn chẳng phải là người dễ gần. Anh chỉ dịu dàng với một mình Baek Jingyeom. Với người khác thì anh luôn lạnh lùng và khó chịu.
 
Jinwoo không phân biệt đối xử với bất kỳ ai. Dù có địa vị cao đến mấy mà không được chào đón trong nhà cũng đừng mơ nhận được lời hay ý đẹp từ anh.
 
Jinwoo hỏi bằng giọng mỉa mai.
 
“Tôi rót nước lạnh cho hai người nhé?”
 
“Được đó.”
 
“...Anh thật sự muốn uống hả?”
 
“Ừ. Tôi thích nước lạnh.”
 
Nói xong Wonbeom tiến tới đứng cạnh cửa, ra hiệu cho Jinwoo mở nó ra.
 
Jinwoo hơi do dự, thực sự không ngờ anh ta muốn uống nước thật. Ngay sau đó, Soohyuk cũng bước vào và đứng cạnh cửa. Hai người đàn ông to cao đứng cạnh cửa ra vào làm ngôi nhà trông thật nhỏ bé.
 
Jingyeom nãy giờ vẫn đang dựng tai nghe lén phía sau lưng Jinwoo, nhìn sang hai người đàn ông kia rồi kéo nhẹ tay áo anh.
 
“Nhưng mà nhà có còn nước đâu.”
 
“Ah… do là anh không thích những thứ lạnh lẽo nên cái đó được để ở ngoài suốt. Anh có thấy nó ở trên cái kệ cạnh cửa phòng tắm không?”
 
Jingyeom gật đầu còn Jinwoo thì nhíu mày.
 
“Anh đã ăn gì khi em rời đi chưa?”
 
“...Chưa.”
 
Bỏ bữa cũng không phải là lỗi lầm gì nhưng có cảm giác như cậu đang bị quát vậy.
 
Jingyeom mím môi từ từ cúi thấp đầu xuống. Cậu đã định ra ngoài mua gì đó để ăn… Jinwoo khẽ thở dài rồi quay sang nhìn hai người đàn ông kia .
 
“Lần sau tôi sẽ mời nước lạnh.”
 
“Nếu cậu chưa ăn tối thì hãy ăn cùng chúng tôi đi.”
 
“...Không, cảm ơn anh.”
 
Wonbeom nghĩ rằng lời mời đó cũng không tệ. Thế nhưng Jinwoo lại từ chối ngay sau đó. Ánh mắt hắn chuyển sang Jingyeom.
 
“Trông cậu ta có vẻ đói lắm rồi đấy.”
 
Ai cũng giả vờ như không nghe thấy nhưng bụng của Jingyeom đã kêu lên mấy lần rồi.
 
Jingyeom vốn đã xấu hổ vì tiếng bụng réo lên từ hôm qua đến giờ, cậu liền úp mặt vào lưng Jinwoo.
 
“…Ngại thật.”
 
Jinwoo nghe thấy điều đó và dự định sẽ tống khứ mấy tên kia đi để chuẩn bị bữa tối cho cậu.
 
“Không phải là ăn riêng sẽ thoải mái hơn sao?”
 
“Tôi sẽ mua thịt cho cậu. Không phải cậu thích ăn thịt nhất sao?”
 
Người phản ứng lại với lời của Wonbeom là Jingyeom. Cậu liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Wonbeom với đôi mắt lấp lánh.
 
Mí mắt phải Wonbeom giật nhẹ trước cái phản ứng chớp nhoáng ấy. Soohyuk đứng bên cạnh quan sát cũng vô thức cười khẽ.
 
Jingyeom không quan tâm đến phản ứng của ai cả, cậu chỉ quan tâm đến từ “thịt” từ lời nói của Wonbeom mà thôi, cậu hỏi rằng hắn thật sự sẽ mua thịt cho mình sao.
 
Từ hôm qua đến nay, cứ mỗi lần Jingyeom gặp ánh mắt của hắn thì cậu sẽ ngay lập tức quay đi. Thế nhưng lúc này, cậu lại nhìn hắn với ánh mắt như ngấn lệ khiến một bên khóe miệng hắn cũng cong lên một chút.
 
Hắn vốn định thuyết phục Jinwoo nhưng không ngờ lại xảy ra điều này. Dù sau thì họ đi cùng cũng không tệ.
 
“Đi thôi.”
***
Vì Wonbeom không có xe nên Soohyuk là người lái, còn Wonbeom sẽ ngồi ghế phụ và đằng sau sẽ là Jinwoo và người đang vô cùng háo hức với món thịt là Jingyeom.
 
Trong lúc di chuyển thì chỉ có tiếng của đài radio, không ai nói với ai câu nào cả.
 
Trong không khí gượng gạo và ngột ngạt ấy, họ đến một nhà hàng Sky Lounge.
 
Lúc này cũng không đúng giờ ăn tối lắm nên là không quá đông khách, nhưng hầu hết các bàn ăn đều được đặt trước.
 
Dù không có đặt bàn trước nhưng khi quản lý nhận ra Soohyuk thì đã thành thạo dẫn họ vào. 
 
Jingyeom vốn nghĩ rằng họ sẽ đến quán BBQ nào đó nên khi đến nhà hàng thì cậu đã cố dính chặt vào Jinwoo.
 
Jinwoo dẫn cái người đang dính chặt vào mình là Jingyeom mà đi theo sau.
 
Sau khi được dẫn đến phòng riêng, Jingyeom ngồi xuống với ánh mắt kiên quyết và mở thực đơn ra.
 
“Đắt quá đi…”
 
Ở quán BBQ thì bình quân 20,000 won một người là đã đắt lắm rồi, nhưng ở đây còn đắt hơn thế gấp mấy lần.
 
Hơi lưỡng lự nên cậu nhìn xung quanh, mới thấy là Wonbeom và Soohyuk thậm chí còn không nhìn vào menu nữa.
 
Jinwoo đã từng bị Wonbeom kéo đến đây vài lần, cứ ở đó ngồi nhìn Jingyeom đang xem menu.
 
Đột nhiên bị ba con người này nhìn chằm chằm, Jingyeom cẩn thận đặt menu xuống.
 
Cậu muốn ăn thịt nhưng không phải đồ đắt như thế này. Cái bầu không khí này thật xa lạ. Trong một khoảnh khắc, cậu quên mất rằng hai người này là giám đốc điều hành công ty và các tập đoàn.
 
Có tiền không đồng nghĩa với việc họ không ăn thịt ba chỉ, nhưng mà đến cái nơi sang trọng thế này để ăn thịt thì…
 
“Cậu muốn ăn gì?”
 
Soohyuk nhẹ nhàng hỏi. Khi thấy Jingyeom không trả lời, anh lại hỏi tiếp.
 
“Cậu không muốn ăn gì sao? Lúc nảy trông cậu rất háo hức kia mà.”
 
“...Vậy chú muốn ăn gì?”
 
“...Cái gì cơ?”
 
Soohyuk tưởng là mình nghe nhầm nên hỏi lại.
 
“Mình gọi món gì nào?”
 
“Không, câu trước cơ.”
 
“Cậu vừa gọi tôi là ông chú á hả?”
 
“...Trông tôi giống ông chú của cậu lắm sao? Với khuôn mặt này á?”
 
Soohyuk nói với đôi môi run rẩy, trông hoang mang thực sự.
 
Wonbeom quay mặt đi chỗ khác, nhưng vẫn thấy được khóe môi khẽ nhếch lên của hắn.
 
Jinwoo cũng mím chặt môi lại, cố gắng để không cười.
 
Chỉ có Jingyeom là đang không hiểu chuyện gì xảy ra mà thôi. Cậu từng đọc “Gray” và cậu biết rõ tuổi của từng nhân vật chính. Với khoảng cách tuổi như vậy thì gọi chú là hợp lý mà nhỉ.
 
“Thế tôi nên gọi chú là gì?”
 
“...Sao cậu lại gọi tôi là “chú” trong khi có một cách gọi vô cùng hợp lý là “anh” cơ chứ?”
 
“Nhưng tuổi tác giữa chúng ta…”
 
Soohyuk cố gắng giữ bình tĩnh nhưng cuối cùng vẫn là cười khổ trước lời nói khách quan của Jingyeom.
 
Đã lâu rồi Wonbeom mới thấy người lúc nào cũng điềm tĩnh như Soohyuk lại trông vô cùng khổ sở thế này.
 
Đối với một người lúc nào cũng được tâng bốc nịnh nọt thì khá bất ngờ khi bị một cậu nhóc mất trí nhớ làm một cú trời giáng như vậy.
 
Soohyuk không hay bị lay động bởi những từ ngữ cay nghiệt thì giờ đây lại phản ứng khác hoàn toàn. Anh từng không tin vào cái câu chuyện mất trí nhớ này đâu, nhưng giờ đang tin dần rồi.
 
“Khoảng cách tuổi tác của chúng ta có vấn đề gì à? 8 tuổi đâu có nhiều đến vậy đâu.”
 
“Không nhiều á? Nó khá là nhiều luôn ấy. Khi mà tôi sinh ra thì chú đã vào tiểu học rồi đó.”
 
“...Ừ thì, nghe cậu nói kiểu vậy thì nó cũng có xíu khoảng cách…”
 
“Khi chú trưởng thành rồi thì tôi mới vào tiểu học.”
 
Jingyeom nói với vẻ mặt ngây thơ trong sáng, nhưng với Soohyuk thì đó là đòn tấn công trực diện. Cả Wonbeom cũng như bị chọc trúng tim đen vậy.
 
Từ trước đến nay hắn không mấy để ý đến tuổi tác với Jinwoo, nhưng đột nhiên nghe cậu nói vậy thực sự là như dội gáo nước lạnh vào hắn vậy.
 
Đột nhiên hai người đàn ông đã trở thành “chú” và cứng họng không thốt nên lời. 
 
Quản lý bước vào để ghi món cho họ, phá tan cái bầu không khí gượng gạo này.
 
Soohyuk sau khi bình tĩnh lại thì gọi món theo gợi ý của đầu bếp. Mặc dù menu thì vẫn vậy nhưng cũng khá tuyệt khi thử món mới nào đó theo gợi ý.
 
Sau khi quản lý rời đi thì căn phòng lại trở về trạng thái im lặng vốn có của nó.
 
Dù cho bầu không khí khá ngượng nghịu, Jingyeom vẫn đảo mắt xung quanh nhìn ba người một lượt.
 
Soohyuk thì ngồi đối diện cậu, Wonbeom thì nhìn Jinwoo bên cạnh cậu và Jinwoo thì lại hơi nghiêng người nhìn cậu.
 
Cái bầu không khí này khác hoàn toàn với lúc ở bệnh viện.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo