Xuyên Vào Phản Diện Yếu Đuối Bệnh Tật - Chương 3- Mất trí nhớ

Ra chap không cố định

CHƯƠNG 3:
Jingyeom nhắm mắt làm ngơ trước thực tế vô lý và nhìn người đàn ông ở trước mắt mình một lần nữa .
 
Nếu đây thực sự là những gì diễn ra trong tiểu thuyết “Gray” thì…
 
Người đàn ông có ánh mắt sắc bén như có thể giết người là Tak Wonbeom - một nhân vật chính vô cảm, người đã năm lần bảy lượt đẩy Beak Jinwoo đến bờ vực của sự nguy hiểm nhưng rốt cuộc vẫn giữ anh lại bên mình.
 
“Anh ta thật sự rất đẹp… nhưng, cái vẻ đẹp đó cũng thật đáng sợ!”
 
Một dự cảm chẳng lành bao trùm lấy cơ thể cậu, cảm giác như chỉ cần nhìn hắn ta thêm một lúc nữa thôi thì cái mạng của mình cũng sẽ chẳng còn. Jingyeom vội thay đổi ánh mắt của anh ra hướng khác.
 
“Vậy người này chắc là…”
 
Việc Hoonil nhắc đến cái tên đó đã nói làm rõ anh ta là ai.
 
Sun Soohyuk .
 
Anh ấy là người bạn duy nhất của Tak Wonbeom, người đã tiếp cận Baek Jinwoo trong khi che giấu mục đích thực sự của mình, chỉ để kết thúc tất cả trong biển tình đơn phương đầy bi thảm này .
 
Dựa theo cốt truyện, sự xuất hiện của Sun Soohyuk không được miêu tả chi tiết. Anh ấy chỉ được cho là có thái độ hòa đồng, thân thiện. Khi trực tiếp đối diện gặp người đàn ông này, cậu đã có một ấn tượng sâu đậm trước đôi mắt tử tế và nụ cười ân cần ấy.
 
Một sự quyến rũ vô tình nào đó đã khiến Jingyeom không thể rời mắt khỏi Soohyuk cho đến khi anh ta mỉm cười trở lại, làm đôi mắt anh ngập tràn trong niềm vui khó tả . Nhận ra mình đã nhìn chằm chằm vào anh ta quá lâu, Jingyeom rùng mình và nhìn đi hướng khác.
 
“Ah… suýt nữa thì tim mình nhảy khỏi lồng ngực rồi.”
 
Jingyeom thở dài nhẹ nhõm và đặt một tay lên ngực mình. Cậu nhìn người đang ở bên trong phòng bệnh - Jinwoo .
 
Đó là người em song sinh của Baek Jingyeom và đồng thời cũng chính là nhân vật trung tâm trong cuốn tiểu thuyết “Gray”.
 
Mặc dù anh ấy đã gặp Tak Wonbeom, hành trình để đi đến hạnh phúc của họ cũng vô cùng khắc nghiệt. Hơn nữa, ở những chương sau của tiểu thuyết đã tiết lộ lý do vì sao anh chỉ sống vì Baek Jingyeom.
 
Anh ấy (Jinwoo) đã nguyện hy sinh mọi thứ mình có cho Baek Jingyeom , thậm chí dành trọn sự tận tâm, hết lòng trong cả cuộc đời này khiến những người quen biết họ không khỏi thắc mắc tại sao anh lại tận tâm, hy sinh như vậy.
 
Baek Jinwoo luôn dành cho Baek Jingyeom một sự bao dung vô hạn, nhưng sẽ lập tức trở nên hung hăng khi có người xấu lại gần cậu ấy. 
 
Đối với Baek Jinwoo, Baek Jingyeom cần một ai đó tựa như một tấm khiên vững trãi có thể bao bọc, bảo vệ cậu ấy.
 
Nhưng, những sự bao dung, bảo vệ ấy giờ đây chỉ đổi lại sự phản bội đầy đau đớn.
 
Hơn nữa, cái kết cuối cùng của anh vẫn là một dấu chấm hỏi lớn, không ai biết liệu đó là hạnh phúc, hay là bi kịch.
 
Còn cơ thể mà Jingyeom đang nhập vào hiện tại chính là tên phản diện yếu đuối, mắc bệnh tim bẩm sinh mang tên Baek Jingyeom.
 
“… Sao lại là mình chứ?”
 
Cậu không mong đợi bản thân sẽ kết thúc trong cơ thể của một người khác mà chưa hề có sự chuẩn bị nào.
 
Sau khi trải nghiệm qua mấy thứ kỳ lạ trong phòng tắm, cậu nhận ra chẳng có giấc mơ nào ở đây hết.
 
Mà quan trọng hơn “Gray” là một câu chuyện bi kịch, và Baek Jingyeom là kẻ sẽ bị Tak Wonbeom giết chết, khiến lần chuyến xuyên không này đã là một ván cược thua thảm hại.
 
Trên hết, ánh mắt của Wonbeom lạnh lẽo đến mức khiến Jingyeom rùng mình. Cậu chỉ biết khẽ co vai lại, vô thức muốn thu mình nhỏ bé nhất có thể.
Jinwoo đứng yên, ánh mắt sắc bén khẽ nheo lại khi thấy Jingyeom cứ chần chừ trước cửa phòng tắm.
Cái cách mà hôm nay Jingyeom tỏ ra sợ hãi trước Wonbeom một cách bất thường khiến anh ấy không thoải mái.
Anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ cam chịu, co mình trước Tak Wonbeom của Jingyeom, nó thực sự khiến người ta khó mà chấp nhận nổi.
Jinwoo bước tới, khẽ nghiêng người, đứng chắn một phần tầm nhìn của Wonbeom về phía Jingyeom. Dần che khuất tầm nhìn của Wonbeom trước Jingyeom bằng tấm lưng cao lớn của mình.
“Anh đến đây làm gì?”
“Tôi đến thăm bệnh nhân mà tôi đang tài trợ.”
Lông mày Jinwoo cau lại rồi lại giãn ra.
Quả thật , nhờ có sự hỗ trợ của Wonbeom mà Jingyeom mới có thể ở trong phòng bệnh sang trọng thế này.
Anh ta cũng là người chi trả toàn bộ viện phí.
Khi Jinwoo định mở miệng, anh ấy cảm thấy có người kéo phía sau.
Quay đầu lại, anh ấy thấy bàn tay nhỏ nhắn của Jingyeom đang nắm lấy áo khoác của mình và trốn sau lưng anh.
Thấy cảnh đấy, Jinwoo bỗng cảm thấy có một cảm giác khá lạ quét qua tim. Jingyeom vốn không phải người dễ dàng chủ động như vậy.
Vừa nãy còn tỏ ra xa cách, nhưng giờ lại rụt rè như thể đang dựa dẫm, cầu sự an toàn vào anh ấy. Vai Jinwoo vô thức thẳng lên.
“Nếu anh đã thăm đủ rồi… Xin hãy rời đi ngay.”
Jinwoo cầm lấy cây truyền dịch và nhẹ nhàng đỡ Jingyeom về phía giường.
Khi Jingyeom ngồi lên giường, cậu ngẩng đầu nhìn lên một cách dè dặt.
Bốn người trong phòng đều đang nhìn cậu. Ngại quá, cảm giác này khiến mặt cậu nóng ran lên.
Sự ngượng ngùng và sợ hãi dần đồng thời bao trùm lấy thân thể cậu, cảm giác ngột ngạt ấy thật khó chịu, cậu đưa ánh mắt về phía Hoonil.
Anh ta là người duy nhất trong phòng mà cậu chưa thể tìm ra danh tính.
Dựa vào cuộc trò chuyện giữa Jinwoo ban nãy, cậu mạnh dạn đoán anh ta là bác sĩ, và chiếc áo blouse trắng đang được khoác trên người anh ta đã chứng minh điều đó.
Tuy nhiên, trong tiểu thuyết lại không đề cập chi tiết về vị bác sĩ này. 
Mà dù trong đó có đề cập đến hay không đi nữa, Jingyeom vẫn không thể nhớ ra được. 
Dẫu vậy, cậu vẫn nghĩ đối mặt với một bác sĩ còn hơn là với người hoàn toàn xa lạ. 
Hoonil, người đã đến gần lúc nào mà cậu chẳng hề hay biết, đưa tay ra với Jingyeom.
“…Jingyeom?”
Jingyeom tránh tay Hoonil, leo hẳn lên giường và nhìn anh ta với ánh mắt cảnh giác.
Dù đã nghĩ rằng là bác sĩ thì sẽ ổn, nhưng hành động đưa tay ra của anh ta bất ngờ vẫn rất khả nghi.
“Chỉ là kiểm tra sức khỏe đơn giản thôi.”
“…Tại sao?”
“Ừm… vì đây là bệnh viện mà?”
“…Ồ?”
Như thể việc kiểm tra sức khỏe trong bệnh viện là điều hiển nhiên vậy.
Nghe vậy, Jingyeom chớp mắt mấy lần rồi ngồi thẳng người dậy, nghĩ bụng “Thì ra là vậy à?”
Thấy thế, Jinwoo và Hoonil liếc nhìn nhau.
Quả thật rất lạ. Nếu đây chỉ là trò đùa, lẽ ra cậu ấy phải dừng lại từ lâu rồi mới phải .
Trước mặt người khác, Jingyeom lúc nào cũng tỏ ra là người hiền lành, ốm yếu.
Hoonil kiểm tra cơ thể lúc Jingyeom đã bình tĩnh trở lại.
Tim cậu đập rất nhanh, có lẽ vì hoảng loạn, nhưng đây không phải vấn đề nghiêm trọng. Dây dịch truyền cũng được tháo ra sau khi truyền xong. 
Cùng lúc đó, Wonbeom và Soohyuk đồng thời tiến lại gần giường.
“Tôi cứ nghĩ có chuyện gì đó nghiêm trọng lắm mới khiến cậu xin nghỉ một ngày…”
Ánh mắt Wonbeom rơi vào Jingyeom.
“Cậu trông khá ổn mà.”
Trước giọng nói lạnh lùng ấy, ánh mắt Jingyeom hướng xuống một góc.
Wonbeom chẳng làm gì quá đặc biệt cả, nhưng chẳng hiểu vì sao cậu vẫn thấy anh ta đáng sợ đến thế? Có lẽ là do dư âm từ cảnh Baek Jingyeom chết trong phần truyện hôm qua.
Một cơn đau nhói buốt lan dọc bên mạng sườn khiến Jingyeom khẽ cau mày. Cậu rụt rè đưa tay nắm lấy tay áo Jinwoo, đó là một phản xạ theo bản năng, như thể trong căn phòng đầy người xa lạ này, chỉ có Jinwoo là điểm tựa duy nhất, đáng tin cậy.
Jinwoo bước lên, đứng chắn giữa cậu và Wonbeom. Dù biết việc đó chẳng thể che đi hoàn toàn ánh mắt sắc lạnh kia, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến Jingyeom thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Tim Jinwoo đập loạn xạ khi Jingyeom cứ tiếp tục tựa vào anh như từ nãy đến giờ.
Nếu việc giả vờ không nhận ra là một màn kịch, thì hành động này cũng như vậy. Nhưng nét mặt, cử chỉ ấy thật không giống đang diễn chút nào.
Jinwoo bắt đầu nghi ngờ: có khi nào Jingyeom thật sự bị mất trí nhớ?
Nếu không thì những phản ứng ấy chẳng thể nào giải thích được. Cảm giác ấy, thật khó diễn tả thành lời.
Anh gom lại dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu rồi quay sang hỏi Wonbeom:
“Còn công ty thì sao?”
“Không có thư ký nào ở bên. Một mình tôi làm được gì chứ?”
“Thế còn Thư ký Yang?”
“Tôi cần cậu. Trông cậu vẫn ổn mà, vậy ngày mai đi làm lại nhé?”
Khóe môi Jinwoo khẽ giật. Lượng hồ sơ cậu xử lý hôm qua là không hề nhỏ, nghĩa là hôm nay chắc chắn cũng sẽ có cả đống thứ cần phê duyệt.
Huống chi, vị trí lãnh đạo thì chẳng bao giờ có khái niệm "nhàn rỗi".
Giám đốc Tak rõ ràng đã lặn lội tới tận bệnh viện chỉ để nói mỗi câu đó trong giờ làm. Còn Giám đốc Seon , dù bảo rằng chỉ đến với vai trò tài xế, nhưng rõ ràng là đi theo vì thấy thú vị.
Jinwoo bất giác thở dài. Dù vậy, cậu hoàn toàn không có ý định quay lại làm việc.
"Tôi sẽ nghỉ tiếp vào ngày mai. Anh đã ký rồi còn gì."
Đơn xin nghỉ phép kia, rõ ràng có chữ ký của Wonbeom.
Khi ký, anh ta cứ tưởng chỉ là nghỉ một ngày. Bây giờ dù có nói là nhầm lẫn đi nữa, Jinwoo cũng sẽ khẳng định rằng giấy trắng mực đen đã ký thì không rút lại được.
Hiểu rằng giờ mà ép Jinwoo đi làm vào ngày mai thì quá vô lý, Wonbeom cố tìm một lý do hợp tình hợp lý, nhưng lại bắt gặp Jingyeom đang đứng sau lưng Jinwoo.
Cổ tay và mắt cá chân của Jingyeom, lộ ra ngoài lớp quần áo bệnh nhân, gầy đến mức đáng lo. Cậu rõ ràng trông rất khác so với Jinwoo.
Giữa những người đàn ông vạm vỡ, Jingyeom trông nhỏ bé đến mức chênh vênh, bộ đồ bệnh nhân lại càng khiến cậu trông yếu ớt hơn.
Thế nhưng điều khiến Wonbeom chú ý không nằm ở ngoại hình.
Jingyeom trước đây lúc nào cũng lượn lờ quanh anh, cố gắng quyến rũ một cách trắng trợn. Lúc nào anh cũng chỉ muốn đẩy cậu ra xa. Giữ khoảng cách như bây giờ, anh ta lại thấy thoải mái hơn nhiều. Thoát khỏi sự phiền phức đó, giờ không cần bận tâm đến nữa, cảm giác thật nhẹ nhõm.
Đưa ánh nhìn quay lại Jinwoo, Wonbeom - người đã không còn cớ nào để giữ cậu lại đành nói thật lòng.
“Đi làm đi. Không có cậu chán lắm.”
“…Công ty không phải chỗ để chơi đâu.”
“Tôi đâu có chơi. Chỉ là không có cậu thì… buồn thôi.”
Nghe đoạn đối thoại ấy, mắt Jingyeom khẽ sáng lên. Dù ánh nhìn của Wonbeom khiến người ta nổi da gà, nhưng việc chứng kiến màn đối đáp giữa các nhân vật chính như thế này vẫn khiến cậu phấn khích.
Đây là bộ tiểu thuyết mà cậu từng mê mẩn, giờ tất cả nhân vật quan trọng đều tụ họp lại, sao cậu không tò mò cho được?
Nhưng nếu cứ nhìn thẳng như vậy, rất có thể sẽ chạm mắt với Wonbeom và điều đó thì quá sức rùng rợn.
Hoonil, để ý thấy phản ứng của Jingyeom, liền hỏi:
“Jingyeom, em thấy chỗ nào khó chịu à?”
“…Không.”
“Em có nhận ra anh là ai không?”
Câu hỏi đột ngột nhưng lại mang tính quyết định.
Ngay lập tức, cả ba người còn lại đều đồng loạt nhìn về phía Jingyeom.
Dù cảnh giác, Jingyeom vẫn nhẹ nhàng lắc đầu.
“…Không.”
Hoonil hít sâu một hơi.
Khi nói chuyện với Jinwoo trong phòng bệnh, anh đã cảm thấy tình hình nghiêm trọng hơn tưởng tượng. Nhưng không ngờ lại thật sự có vấn đề về trí nhớ.
Anh vội chỉ tay về phía Jinwoo.
“Em có nhớ Jinwoo không? Thật sự không nhận ra cậu ấy sao?”
Ánh mắt Jingyeom lần theo hướng tay Hoonil. Trong đôi mắt nâu nhạt của cậu phản chiếu gương mặt đầy lo lắng của Jinwoo.
So với lúc trước, khuôn mặt ấy giờ đây mang một nỗi đau như thể sắp khóc đến nơi.
Nhưng với Jingyeom , người đến từ một thế giới khác, đó chỉ là một người lạ. Cậu lại gật đầu.
“…Haa…”
Hoonil thở ra đầy bất lực. Một phần trong anh cảm thấy như cả sự nghiệp y khoa đang bị thách thức nghiêm trọng. 
Cố giữ bình tĩnh, anh chỉ tay về phía Wonbeom và Soohyuk.
“…Còn hai người kia thì sao?”
“Không nhận ra.”
Câu trả lời được thốt ra dứt khoát, như thể chuyện đó là đương nhiên.
“…Thật sự nan giải rồi đây.”
Hoonil cười khổ, cảm giác như mình đang trượt vào một giấc mơ vô lý. Không có bất kỳ tai nạn hay chấn thương nào, thế mà lại mất trí đột ngột thế này sao?
“Vậy… em còn nhớ điều gì không? Dù là chuyện nhỏ nhất cũng được.”
Jingyeom đảo mắt, tránh những ánh nhìn dồn dập.
Dù cậu có nói mình không phải Baek Jingyeom thật, mà là người xuyên không vào… thì cũng chẳng ai tin.
May lắm thì bị coi là ảo tưởng, xui hơn thì bị tống thẳng vào bệnh viện tâm thần.
Cậu còn thấy áy náy với Jinwoo , người chỉ biết một Baek Jingyeom duy nhất. Không hiểu vì sao lại thấy day dứt như vậy, có lẽ vì đã quá đắm chìm vào câu chuyện.
Nhưng điều đáng sợ nhất vẫn là khả năng Tak Wonbeom lợi dụng tình hình rối ren này để "giải quyết" cậu.
Ánh mắt kia… vẫn sắc lạnh như lưỡi dao vậy .
Cái chết của Baek Jingyeom vừa được nhắc đến trong phần truyện mới ra hôm qua, và "Gray" hiện đã bước vào giai đoạn giữa đến cuối truyện.
Không rõ mình đang ở chương nào, Jingyeom không dám làm gì kỳ lạ khiến người ta chú ý.
Trong những tình huống thế này, biện pháp an toàn nhất luôn là dùng một câu thoại sáo rỗng, thứ phù hợp với mọi hoàn cảnh.
“Em chỉ nhớ mỗi tên mình thôi. Baek Jingyeom.”
Câu trả lời ấy vang lên rất nhẹ nhàng, gần như tươi tỉnh, như thể chẳng có gì to tát.
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo