“Đúng vậy, cậu ta bị mất trí nhớ phân ly.”
“…Chuyện xảy ra đột ngột như vậy sao? Cậu ta vẫn ổn cho đến khi làm xong các xét nghiệm mà. Não cậu ấy không bị tổn thương gì cả… Chẳng lẽ Jinwoo lại có thể mất trí nhớ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, khi mà không có ai để ý?”
Hoonil không thể giấu nổi vẻ nghi ngờ trước lời của đồng nghiệp anh ấy – Yoon Kitaek.
Dĩ nhiên, mất trí nhớ phân ly có thể xảy ra trong một số trường hợp. Nhưng thường thì phải có tổn thương ở não, ảnh hưởng đến vùng ghi nhớ, hoặc là do cú sốc tâm lý cực lớn.
Chính vì thế mà tình trạng của Jingyeom lại càng kỳ lạ. Việc mất trí nhớ trong lúc đang truyền dịch và ngủ có vẻ thật khó tin.
Hoonil đưa tay lên xoa mặt, anh thở dài một cách nặng nề.
“…Chuyện này đến quá đột ngột.”
“Những trường hợp thế này thường xuất hiện đột ngột lắm. Nhưng cũng may là cậu ấy không quên hết mọi thứ. Cậu ấy vẫn sinh hoạt bình thường được.”
Kitaek lật lại sổ ghi chép từ buổi tư vấn với Jingyeom.
Sau khi làm các xét nghiệm, có vẻ như chỉ một phần ký ức của cậu ta bị ảnh hưởng, bao gồm những ký ức liên quan đến những người xung quanh. Ngoài ra thì không có vấn đề gì nghiêm trọng.
“Cậu ấy đã phải chịu rất nhiều đau đớn. Điều đó cho thấy cậu ta đã trải qua tình trạng căng thẳng rất cao. Hiện tại thì không có nguy hiểm . Chỉ cần nghỉ ngơi và trị liệu tâm lý, ký ức sẽ dần quay lại thôi.”
“…Nhưng cũng có thể cậu ấy sẽ không bao giờ nhớ lại được…”
“Đừng nói vậy. Dù chỉ còn một tia hy vọng nhỏ, chúng ta cũng phải lạc quan.”
Hoonil khẽ gật đầu chậm rãi.
Anh ấy không thể dứt ra khỏi cảm giác rằng mình đã bỏ sót điều gì đó trong quá trình khám bệnh. Có phải chính anh đã mắc sai lầm khiến chuyện này xảy ra? Anh cảm thấy như tất cả là lỗi của mình.
Kitaek vỗ mạnh vào cánh tay Hoonil, âm thanh to đến mức khiến anh bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Hoonil giật mình, ngẩng đầu lên.
“Đừng lo quá. Cậu ta đâu phải trẻ con. Đã có Jinwoo bên cạnh cậu ta rồi."
“…”
"Việc tỏ ra bất an chỉ thêm lo lắng thêm thôi. Cậu ta tin tưởng anh nhiều lắm đấy."
"Anh nói đúng… Tôi không thể như thế này mãi được. …Tôi sẽ đi gọi tụi nhỏ vào.”
Lấy lại bình tĩnh, Hoonil đứng dậy, cố giữ vẻ tươi tỉnh rồi gọi Jingyeom và Jinwoo đang chờ bên ngoài.
Kitaek cố gắng giải thích tình hình một cách nhẹ nhàng nhất có thể để không khiến hai người thêm lo lắng.
“Mọi thứ khác đều ổn. Tâm lý cậu ấy hoàn toàn ổn định, mức độ căng thẳng cũng không cao. Chỉ là… trí nhớ có chút vấn đề.”
Jingyeom ngồi trong phòng tư vấn, thừa biết chẩn đoán sẽ ra sao. Cậu lặng lẽ lắng nghe, trong khi Jinwoo thì loạng choạng như thể vừa bị rút cạn sức lực.
Thấy vậy, Jingyeom đưa tay ra nắm lấy tay Jinwoo.
“Cậu muốn ngồi xuống không?”
Đôi mắt Jinwoo run lên, không giấu được sự hoảng hốt. Sự thay đổi này thật khó mà không nhận ra. Bình thường cậu sẽ chẳng để ý đến anh, hay nhìn anh như thế này.
Ngay từ lúc ở phòng bệnh, Jinwoo đã cảm thấy có gì đó không ổn. Giờ nghe nói đến chuyện mất trí nhớ, anh mới hiểu rõ hơn vì sao Jingyeom lại cư xử lạ như vậy, dù vẫn không khỏi bất ngờ. Biết được mức độ nghiêm trọng của vấn đề khiến anh bớt sốc phần nào.
“…Không, em ổn.”
Jinwoo lắc đầu, cố gắng tập trung nghe kỹ từng lời Kitaek nói. Trong khi đó, Jingyeom lại trông như chẳng mấy quan tâm.
Kitaek gõ nhẹ lên bàn, ra hiệu cho Jingyeom chú ý. Cuối cùng, cậu mới chịu nhìn lên.
“Cậu bị mất trí nhớ phân ly.”
“…Mất trí…?”
Kitaek khẽ gật đầu xác nhận, còn Jinwoo thì khép chặt mắt lại.
Jingyeom vốn đã yếu ớt từ nhỏ, cuộc sống của cậu gần như gắn liền với bệnh viện và có lẽ điều này sẽ tiếp tục diễn ra.
Gần đây, cậu ăn uống thất thường, ngủ cũng không ngon. Dù liên tục than phiền không muốn đi khám, Jinwoo vẫn cố kéo cậu đến đây.
Và giờ thì… mất trí nhớ phân ly.
Tim Jinwoo đập thình thịch, hơi thở dồn dập. Một cảm giác tội lỗi tràn đến khiến cậu nghẹn ngào.
Jingyeom nhẹ nhàng nắm lấy tay phải đang run rẩy của Jinwoo, như muốn nói rằng cậu ổn mà.
Kitaek khẽ thở dài, rồi tiếp tục nói:
“Cậu ấy đã đánh mất những ký ức suốt bao năm qua, nhưng kiến thức hằng ngày thì vẫn còn, nên sinh hoạt sẽ không gặp vấn đề gì. …Ký ức có thể bất ngờ trở lại, hoặc cũng có thể không. Chúng tôi sẽ theo dõi sát cậu ấy."
“Vậy… có khả năng anh ấy sẽ sống cả đời mà không lấy lại được ký ức?”
“Tiếc là… khả năng đó là không thể loại trừ. Giờ cảm thấy sốc là chuyện bình thường. Hãy để cậu ấy nghỉ ngơi một chút, rồi chúng ta sẽ bắt đầu trị liệu tâm lý khi cậu ấy ổn hơn.”
Dù có nhiều phương pháp điều trị chứng mất trí, Kitaek vẫn đề xuất trị liệu tâm lý.
Anh vốn không xa lạ gì với Baek Jingyeom, nên anh tin rằng đây là hướng đi phù hợp nhất để giúp cậu ấy hồi phục.
“…Liệu trị liệu tâm lý có giúp anh ấy nhớ lại được không?”
“Tôi không thể đảm bảo được. Trí nhớ là vấn đề rất nhạy cảm. Ý chí của bệnh nhân mới là yếu tố quyết định.”
Kitaek liếc nhìn Jingyeom. Dù cuộc trò chuyện đang xoay quanh mình, cậu vẫn tỏ ra thờ ơ, chỉ lặng lẽ đảo mắt nhìn quanh phòng tư vấn.
Kitaek từng gặp Baek Jingyeom vài lần khi cậu đến bệnh viện, thậm chí còn từng ăn cùng cậu và Hoonil.
Với kinh nghiệm lâu năm trong ngành tâm lý, Kitaek tin rằng Jingyeom cần được điều trị tâm thần. Anh đã từng đề cập chuyện này với Hoonil, nhưng Hoonil vẫn luôn từ chối.
Jingyeom có vẻ không ổn về mặt tâm lý, nhưng cả cậu và người giám hộ đều khước từ mọi biện pháp điều trị, khiến Kitaek chỉ có thể âm thầm quan sát.
Giờ, khi đã có chẩn đoán mất trí nhớ, anh một lần nữa đề xuất trị liệu tâm lý.
“Không cần quyết định vội đâu. Cứ từ từ suy nghĩ.”
***
Ra khỏi phòng tư vấn, Jingyeom và Jinwoo cùng Hoonil bước về phía phòng bệnh.
“Hyung, anh vào nghỉ trước đi. Em có chuyện muốn nói riêng một chút, rồi em vào sau.”
Jingyeom không hỏi gì, chỉ gật đầu rồi đưa tay mở cửa, nhưng ngay lúc đó, cậu khựng lại.
Có vẻ như Wonbeom và Soohyuk vẫn chưa rời đi trong lúc khám, và lúc này đang ngồi trên ghế sofa bệnh viện, không khí xung quanh cả hai nặng như chì.
Jingyeom hơi lùi lại khi bắt gặp ánh nhìn sắc như dao từ hai người trong phòng. Cậu liền đóng cửa lại, quay lưng đi thì vừa hay thấy Jinwoo và Hoonil đang rẽ qua góc hành lang.
Cậu đứng khựng lại. Trong lòng lưỡng lự, chẳng biết có nên vào phòng không hay là đi theo hai người kia?
Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở.
Soohyuk mỉm cười, gọi cậu:
“Đi đâu đấy?”
“Ờ…”
“Vào đi. Chúng tôi cũng đang chờ cậu mà. Thư ký Baek đâu rồi?”
“Cậu ấy… bảo còn chút chuyện cần trao đổi với bác sĩ.”
“Vậy à.”
Soohyuk gật đầu, nghiêng người nhường đường.
Jingyeom liếc nhìn vào trong. Cậu thực sự không muốn bước vào, chủ yếu là vì Wonbeom, người trông như đang lườm cậu.
Thực ra Wonbeom đâu có lườm, chỉ là ánh mắt sắc lẹm của anh khiến người khác tưởng thế. Nhưng với Jingyeom thì lại thành ra đáng sợ thật.
Khi cậu còn đang chần chừ, Soohyuk vòng tay lên vai cậu rồi kéo vào trong, sau đó đóng cửa lại.
“Nếu cứ đứng đực ra thế, người ta sẽ nhìn đấy.”
“Bên kia cũng đang nhìn chằm chằm rồi còn gì…”
Jingyeom thì thầm nhỏ xíu, núp sau lưng Soohyuk như thể đang tìm chỗ trốn.
Cậu chẳng hiểu nổi vì sao Wonbeom lại nhìn mình kiểu đó. Theo lời đồn, anh ta có thể giết một người với chỉ một ánh mắt và giờ cậu cảm giác mình chính là mục tiêu.
Run rẩy trong sợ hãi, Jingyeom bám chặt lấy Soohyuk như thể bám phao cứu sinh.
‘Cái gì thế này…?’
Soohyuk hơi nhướn mày.
Baek Jingyeom trước giờ lúc nào cũng ám ảnh về Tak Wonbeom. Anh đã thấy cậu làm đủ trò kỳ quặc để gây sự chú ý với Wonbeom, nhưng cái kiểu run rẩy sợ hãi thế này thì đúng là lần đầu.
Có chuyện thú vị rồi đây.
Soohyuk khẽ nhếch môi, quay sang trêu:
“Giám đốc Tak, đừng có trừng mắt như vậy được không? iCậu ấy bảo sợ đấy.”
“Tôi có nói tôi sợ đâu!”
Jingyeom giật mình, kéo áo lấy áo Soohuyk rồi thì thầm lí nhí hết mức. Cậu thật sự đang rất sợ hãi, nhưng thừa nhận điều đó chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn mà thôi.
Soohyuk chỉ nhún vai, ra vẻ chẳng mấy quan tâm.
Cảm nhận được không khí xung quanh, Jingyeom rón rén bước lại gần giường. Dù cậu bước chậm rãi, ánh mắt của cả Wonbeom lẫn Soohyuk vẫn không rời khỏi cậu lấy một giây.
Cậu vội vàng chui tọt vào chăn. Cậu biết rõ Wonbeom lạnh lùng thế nào, nên tốt nhất là biến khỏi tầm mắt anh ta càng nhanh càng tốt.
Soohyuk bật cười khi nhìn thấy cậu nhóc quấn chăn như con sâu nhỏ, rồi thoải mái ngồi xuống sofa. Anh quay đầu về phía giường:
“Bác sĩ nói sao?”
“…”
“Thật sự là mất trí nhớ à?”
“…”
“Hay bị phát hiện là bịa chuyện rồi?”
Jingyeom hé đầu ra khỏi chăn, lườm Soohyuk một cái cháy mặt.
“Tôi không có nói dối.”
Giọng phụng phịu của cậu khiến Soohyuk bật cười khẽ.
“Thế là sao?”
“Họ bảo là mất trí nhớ phân ly.”
“Cậu thật sự quên sạch mọi thứ rồi à?”
“Nếu bác sĩ đã nói thế thì chắc là vậy.”
Jingyeom trả lời với vẻ dỗi hờn, rõ ràng không vui vì bị nghi ngờ là nói dối.
Soohyuk quay sang nhìn Wonbeom, nhép miệng không thành tiếng: “Chắc thật đấy.”
Wonbeom chỉ cau mày, không phản ứng gì thêm.
Thấy vậy, Soohyuk cũng chẳng có ý định rời đi. Anh ngồi lại, ngẫm nghĩ xem có nên để mặc Jingyeom ở đây không, rồi lại quay sang hỏi:
“Cảm giác mất trí nhớ thế nào?”
“Ờm…”
Jingyeom nới lỏng tay khỏi mép chăn, ngón tay cứ mân mê nhau. Câu hỏi đó đâu dễ gì trả lời.
Dù không thực sự mất trí nhớ, nhưng thứ cậu đang trải qua cũng gần như thế.
Sau buổi kiểm tra, bác sĩ hỏi cậu đủ thứ. Trớ trêu thay, cậu lại chẳng nhớ rõ được gì.
Khi bị hỏi về gia đình, trong đầu chỉ hiện ra hình ảnh một mái ấm yên bình, nhưng gương mặt người thân thì cứ mờ mịt như bị sương che phủ.
Cậu nhớ là nhà mình có nuôi chó, một con chó lông màu nâu. Nhưng chỉ có thế.
Ngay lúc đó, cậu thoáng nghĩ: Có khi đây là tác dụng phụ của việc xuyên không thật...