(ExA) Ảnh đế lạnh lùng bị Engima cắn ngược - Chương 11

Chương 11… Là em bậy rồi, không nên có tâm tư


Giản Chi thoáng khựng lại, đến cả nụ cười nhàn nhạt bên môi cũng tan biến không còn chút dấu vết.


‘Giang Ngôn Sinh... Là vì chuyện nhân duyên của mình sao? Nhưng, có phải cậu đang ám chỉ chuyện đó là với tôi?’


Xe dừng lại ở đèn đỏ, Giản Chi nghiêng đầu nhìn về phía Giang Ngôn Sinh đang ngồi ghế phụ. Cậu rũ mắt, không nói gì thêm về câu nói khi nãy của bản thân.


“Vậy là sao đây? Giang Ngôn Sinh.” 


Giản Chi cười như không cười, đôi môi anh cất lên lời trêu chọc.


“Tôi gặp cậu rõ ràng là vì công việc, cậu lại âm thầm cầu duyên vì tôi sao?”


Tạ Triệt ngồi phía sau bật cười, vẻ mặt mang đầy sự thích thú, châm thêm dầu vào lửa:


“Cậu bé nhỏ có tâm tư cũng chẳng giấu nổi nữa rồi.”


“Đi chùa Bình An cầu nhân duyên vì người đi cùng, còn có thể là gì khác được.”


Giang Ngôn Sinh chớp mắt, nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương y như một chú mèo con đang cần được an ủi:


“Tiền bối... Em cứ nghĩ là anh hiểu được tâm ý của em… Nếu anh thấy quá đường đột, thì em thật sự xin lỗi. Chắc trong mắt anh, bây giờ em trông giống một đứa vừa lì lợm vừa gian xảo.”


Khóe mắt Giang Ngôn Sinh ánh lên chút nước, vẻ mặt đầy đáng thương, thoạt nhìn khiến người ta không khỏi chạnh lòng.


Một phút đèn đỏ ngắn ngủi trôi qua. Giản Chi định nói gì đó nhưng lại nghẹn lại ngay nơi cuống họng, anh quay mặt đi không nhìn cậu nữa.


Suốt quãng đường về, Giản Chi im lặng suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng, anh chỉ cho rằng cậu bé này còn quá trẻ, mới bước vào xã hội, chưa ai dạy dỗ. Chỉ vì một chút quan tâm mà đã tưởng là tình yêu, kiểu người này anh từng gặp rồi.


Tới khách sạn, Tạ Triệt đi trước. Giản Chi và Giang Ngôn Sinh có chút ngượng ngùng, lặng lẽ bước về phòng.


Vừa đóng cửa lại, Giản Chi bất ngờ bị ôm chặt khiến anh giật mình. Giang Ngôn Sinh vòng tay siết chặt lấy anh, áp sát vào lòng, đến mức không thể nhúc nhích.


Khi được buông ra, Giản Chi mới nhận ra mắt Giang Ngôn Sinh đã đỏ hoe, vẻ mặt ấm ức.


Giống như chú mèo con bị dồn ép đến phát khóc, nhưng ánh mắt lại như dã thú đang muốn cố giữ chặt con mồi.


“Em xin lỗi... Là em không tôn trọng anh, là em có suy nghĩ không nên có.”


Giang Ngôn Sinh nghẹn ngào, làm Giản Chi thoáng ngẩn người.


“Nếu anh có thể tha thứ, đừng đuổi em đi... Em hứa sẽ không tái phạm. Em sẽ nghiêm túc làm trợ lý, em thực sự cảm thấy hổ thẹn và có lỗi vì hành động của mình.”


Nói rồi, cậu cúi đầu. Đôi mắt sáng rực ấy lại lần nữa lướt qua nhìn anh.


Giang Ngôn Sinh nhanh chóng dời ánh nhìn, lùi về sau vài bước, như muốn cắt đứt mọi liên kết giữa hai người.


“Cậu không làm gì sai cả, sao lại xin lỗi?”


Giản Chi cảm nhận hơi ấm sau cái ôm ấy đang dần tan biến, làm anh thấy trống vắng, hàng mi anh khẽ run.


“Ngôn Sinh, tôi cảm ơn cậu đã thích tôi... Nhưng cậu chưa thật sự hiểu tôi. Làm sao có thể gọi đó là tình yêu?”


‘Chưa hiểu? Nhưng tôi biết cả kích cỡ áo lẫn thói quen ăn uống của anh, từng chi tiết nhỏ đều khắc sâu trong tâm trí tôi.’


Giang Ngôn Sinh mím môi thật chặt, mặt đỏ bừng, hơi thở cũng mang phần nặng .


“Em cũng muốn hiểu anh nhiều hơn nữa...”


Giọt nước mắt nóng hổi tràn khỏi khóe mắt, lăn dài xuống cằm, cuối cùng rơi xuống mu bàn tay đang siết lại của cậu.


Giang Ngôn Sinh vội vàng đưa tay lên lau nước mắt, nhưng cảm xúc bị dồn nén quá lâu, cuối cùng cũng bật ra thành tiếng nức nở.


Tiếng khóc bị kìm nén khiến người ta không đành lòng. Giản Chi theo bản năng định an ủi, nhưng khi nhìn vào đôi mắt cậu đẫm lệ, anh lại khựng lại.


“Tiền bối… Anh có thể ôm em một chút không?”


Giang Ngôn Sinh cố gắng giữ giọng không run rẩy, muốn được anh an ủi.


“Em cảm thấy trong lòng có cảm xúc rất lạ... từ lúc cùng anh quay về hôm đó.”


Giản Chi không do dự lâu, cúi đầu tựa vào lòng Giang Ngôn Sinh, chỉ cảm thấy vòng tay ấy ấm áp một cách lạ thường.


Dù không quen với kiểu gần gũi thế này, nhưng vì Giang Ngôn Sinh là Beta, mà một cái ôm hay nụ hôn giữa bạn bè cũng chẳng quá mức, nên Giản Chi không thấy cần phải né tránh.


Mỗi lần ở bên Giang Ngôn Sinh, hương nước hoa nhẹ nhàng trên người cậu khiến anh yên tâm. Đến mức, đôi khi chính anh lại là người muốn chủ động ôm lấy cậu.


Ban đầu, Giản Chi chỉ nghĩ mình đơn thuần bị thu hút bởi mùi hương ấy. Nhưng đến hôm nay, khi nghe Giang Ngôn Sinh thổ lộ hết lòng, anh mới nhận ra… ‘Cảm xúc này có phần khác biệt.’


‘Có một cảm giác muốn ôm lấy cậu, muốn trao cho cậu những điều dịu dàng hơn mức một người bạn, muốn ở bên cậu trọn đời.’


Dù cách biệt tuổi tác không nhiều, nhưng Giang Ngôn Sinh vẫn nhất mực gọi anh là "tiền bối".


‘Ngoan quá, cậu bé này.’


Giang Ngôn Sinh khẽ cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán Giản Chi. Thấy anh không phản ứng gì, cậu bạo gan hơn, nhẹ nhàng chạm môi vào má anh như một chú chim non lén mổ hạt.


Cảm giác như đang nâng niu món quà tinh xảo nhất, lúc này, Giản Chi lại đang nằm gọn trong vòng tay của cậu, nhỏ bé trước cái ôm ấm áp của cậu.


Nhưng sau nụ hôn đó, Giản Chi hơi bối rối, đẩy cậu ra như một phản xạ, mặt anh đỏ bừng.


Giang Ngôn Sinh lảo đảo, lưng va vào góc bàn vang lên một tiếng động khá lớn.


Cậu nhăn mặt vì đau, khe khẽ rên lên một tiếng bất mãn.


Giản Chi hoảng hốt bước đến đỡ cậu, giọng anh thấp xuống đầy lo lắng:


“Xin lỗi... Ngôn Sinh, cậu có sao không? Có bị thương chỗ nào không?”


Cậu chỉ mặc một chiếc sơmi mỏng, mà va chạm khi nãy không hề nhẹ. Dù Giang Ngôn Sinh không phải người yếu đuối, nhưng cơn đau rõ ràng khiến sắc mặt cậu trắng bệch.


“Đau quá, anh ơi... chắc là trầy da rồi.”


Giang Ngôn Sinh nhăn mặt, trán lấm tấm mồ hôi.


“Chẳng lẽ em lại làm gì khiến anh giận?”


Áy náy hiện rõ trên mặt Giản Chi. Anh mím môi:


“Cậu xoay người lại đi, để tôi xem thử có trầy da không.”


Anh nắm vai cậu nhẹ nhàng xoay người, vén áo lên. Làn da vốn trắng mịn giờ có một mảng sưng đỏ rõ ràng, ngoài da còn bị trầy xước.


Giản Chi lấy hộp y tế trong phòng, dùng tăm bông chấm povidone nhẹ nhàng bôi lên.


Cảm giác lạnh buốt khiến Giang Ngôn Sinh hơi rùng mình, lưng căng cứng.


“Vẫn đau lắm, anh ơi... Có thể thổi một cái không?”


Câu nói đầy ẩn ý ấy không làm Giản Chi giận, ngược lại, anh nghiêng người, khẽ thổi nhẹ vào vết thương.


“Ổn rồi, chỉ là trầy da nhẹ thôi. Chút nữa sẽ đỡ.” 


Giản Chi kéo vạt áo xuống, anh cảm thấy có chút ngại ngùng.


“Thật sự xin lỗi, tôi không cố ý đẩy cậu mạnh đến vậy. Chỉ là lúc đó không kịp phản ứng.”


Càng nói, anh càng thấy có lỗi.


Giang Ngôn Sinh quay đầu, ánh mắt có chút gian xảo khi nhìn xuống Giản Chi đang khom người.


‘Thật muốn ôm lấy anh mà hôn một cái thật sâu.’


“Không phải lỗi của anh đâu. Là em không cẩn thận… Không để ý cái bàn phía sau.”


Cậu cài lại áo, nhưng vẫn để lại hai cúc áo trên cùng mở toang. 


“Coi như là em xin lỗi anh thêm lần nữa.”


Giản Chi vừa định đứng dậy thì… Giang Ngôn Sinh bất ngờ xoay người, tay đặt lên sau gáy muốn kéo anh vào một nụ hôn sâu.


Đúng lúc đó...


“Cạch!”


Cửa phòng bị mở toang. Cố Ôn đứng ở cửa, đôi mắt mở to như thể không tin những gì hắn ta trông thấy trong phòng.


Giản Chi còn đang ngồi cạnh eo Giang Ngôn Sinh, tay cậu đặt trên eo anh, áo sơmi cậu nửa cài nửa mở.


Hắn không giấu nổi kinh ngạc, há hốc miệng:


“...Hai người đang làm gì vậy?!”


Ánh mắt Giang Ngôn Sinh thoáng hiện lên vẻ tinh quái, khóe miệng cậu khẽ nhếch lên. Nhưng rất nhanh, cậu vờ hoảng hốt đỡ Giản Chi dậy.


“Anh... Chúng ta bị phát hiện rồi.”


Nhóm dịch Bunz Zm

Trans: Tỏi

Edit: Lynx

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo