(ExA) Ảnh đế lạnh lùng bị Engima cắn ngược - Chương 19

Chương 19… Hợp tác


Trong phòng, sắc mặt của Giang Ngôn Sinh và Giản Chi có phần nặng nề.


Giản Chi vừa nhận được điện thoại từ Đặng Văn, khiến anh lập tức mở Weibo xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.


Chỉ khi đọc kỹ từng bình luận, từng chủ đề đang được bàn tán, anh mới hiểu vì sao Giang Ngôn Sinh lại cười ngây ngô lâu như vậy.


Chết tiệt, chẳng có gì đáng cười cả. Anh thậm chí không thấy tên Viên Duệ xuất hiện ở bất cứ đâu, vậy mà Giang Ngôn Sinh lại lừa anh.


Nội dung Đặng Văn nói rất đơn giản: Bảo anh nhanh chóng gửi văn bản đính chính, làm rõ mối quan hệ giữa anh và Giang Ngôn Sinh, tránh đắc tội với Cố Ôn cùng giới cấp cao bên kia, đồng thời giữ lại fandom CP giữa anh và Cố Ôn.


Chỉ cần tóm tắt năm phút trò chuyện, ý chính là: anh cần tiếp tục tạo scandal với Cố Ôn.


Giản Chi thấy phiền, trước giờ anh chưa từng nghĩ đến việc tranh thủ sự chú ý bằng chiêu trò. Điều anh muốn là người xem nhớ đến tác phẩm điện ảnh của mình, chứ không phải ràng buộc bản thân vào mấy kiểu couple giả mạo để câu view kiếm tiền.


Giang Ngôn Sinh biết rõ người gọi điện là Đặng Văn thì không cần đoán cũng biết công ty Giản Chi sẽ có hành động tiếp theo. Thậm chí, không cần Giản Chi đính chính gì, phía công ty cũng sẽ tự ý đăng bài từ tài khoản chính thức, giúp anh và Cố Ôn "tăng độ thân mật".


Khi dư luận trên mạng vẫn còn đang cháy rực, lượng đọc tăng vọt lên ba trăm triệu, nhóm fan couple bỗng dưng nổi lên đỉnh lưu, thì một dòng trạng thái bất ngờ xuất hiện, làm thay đổi hoàn toàn cục diện.

 


 

Phan Ngọc Anh – 1 phút trước:


“Tuần sau tiệc sinh nhật, không được vắng mặt!! @Giản Chi”

 


 

Phan Ngọc Anh, người chị gái mà Giản Dục hay nhắc đến, cũng là hàng xóm của Giản Chi. Anh đã biết từ hồi cấp hai rằng cô nàng này có tình cảm với mình.


Vào đúng thời điểm này mà cô ấy lại tung bài, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.


Một "đại hội Tu La" diễn ra trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ.


Rất nhanh chóng, có người tra ra thân phận của Phan Ngọc Anh: con gái duy nhất của Chủ tịch Tập đoàn Phan thị, một tiểu thư nhà giàu chính hiệu.

 


 

Nhiều dân mạng không rõ đầu đuôi liền bị thu hút bởi tấm ảnh tự chụp lung linh cô đăng trên Weibo.


“Xinh quá trời, tôi bấm theo dõi trước đã.”


“Giờ tôi mới hiểu câu 'trai tài gái sắc' người lớn hay nói là gì đó.”


“Sao cái gì cũng có thể thành đề tài thế nhỉ? Couple giả tạo không bằng tình yêu chân thật còn đỡ.”


“Tiểu thư nhà giàu cũng thích tạo scandal à?”


Dân mạng chia làm hai phe: một bên nghi ngờ, một bên vội vàng “rải đường” nhiệt tình.

 


 

Trước khi Giản Chi kịp hỏi cô đang làm cái trò gì, thì chính cô đã gọi điện tới.


“Đồng chí Tiểu Giản, dạo này có nhớ tôi không đó?”


Vừa gọi điện thoại, giọng cô có phần đắc ý, vừa nói vừa nhai táo giòn rụm.


“Thứ Tư tuần sau là sinh nhật tôi đó nha, anh nhớ tới đấy, tới trễ là không yên đâu.”


Giọng cô như thể chưa có chuyện gì xảy ra, chẳng khác nào cái bài đăng trước đó chưa từng tồn tại.


Giản Chi tức giận. Cô rõ ràng cố tình gây sự, giờ lại thản nhiên gọi điện mời anh đi dự sinh nhật.


“Cô cố ý đúng không? Không định giải thích gì à?”


Anh chất vấn, khiến đầu dây bên kia im bặt một nhịp, nhưng ngay sau đó cô vẫn mạnh miệng.


“Tôi gửi lời mời bạn bè đến sinh nhật mình thì sao? Có gì sai à?”


“Ba trăm năm mới lên mạng một lần, lại đúng lúc tôi đang dính scandal mà cô đăng bài kiểu đó, chẳng quá trùng hợp à?”


Giang Ngôn Sinh nghe đến đoạn Phan Ngọc Anh, sắc mặt có phần gượng gạo. Cậu bước đến cạnh Giản Chi, hạ giọng thật nhỏ, chỉ đủ để cả hai nghe thấy.


“Tiền bối, chuyện này để tôi xử lý. Anh đừng để tâm quá nhiều...”


Chưa nói hết câu đã bị Giản Chi trừng mắt.


Anh cảm thấy hôm nay ai cũng như từ hành tinh khác tới. Ngay cả Giang Ngôn Sinh, người trợ lý cẩn trọng, cũng cho rằng chuyện này chẳng đáng so đo.


Từ đầu dây bên kia vang lên tiếng thở dài, rồi giọng Phan Ngọc Anh trở nên kiên quyết:


“Giang Ngôn Sinh có bên cạnh không? Đưa máy cho cậu ta.”


Cái tên bị điểm danh lập tức đứng hình, mặt nhăn lại như thể nuốt phải ruồi.


Giản Chi ngạc nhiên. Tại sao Phan Ngọc Anh biết đến Giang Ngôn Sinh? Và vì lý do gì muốn nói chuyện với cậu?


Dù anh chưa phản ứng, giọng Phan Ngọc Anh vẫn bình thản mà chắc nịch:


“Tôi biết cậu ấy ở cạnh anh. Đưa điện thoại đi.”


Giang Ngôn Sinh điên cuồng lắc đầu, nhưng ánh mắt Giản Chi đầy nghi hoặc. Anh muốn biết họ có quan hệ gì.


Cậu đành miễn cưỡng nhận máy, mặt trắng bệch, nhanh chóng bước ra ban công giữ khoảng cách với Giản Chi, chỉ khi chắc chắn anh không nghe được mới dừng lại.


Bên kia, giọng Phan Ngọc Anh cao vút, đầy châm chọc:


“Ủa? Hai người thân thiết dữ vậy? Cậu vẫn bám theo anh ấy đi làm à?”


“Phan tiểu thư nói gì em không hiểu.”


“Đừng giả ngu. Ngày hôm đó xảy ra chuyện, không phải cậu cùng anh ấy đi chung xe rồi gặp tai nạn à? Vừa hay mất trí nhớ luôn? Rồi sau lại có cái ‘duyên kỳ lạ’ đi làm cùng chỗ? Tôi không tin trùng hợp đến vậy đâu.”


“Chuyện đó liên quan gì đến cô?”


“Cứ chờ mà xem. Để coi hai người ‘nối lại tình xưa’ hay tôi giành được anh ấy trước.”


Giang Ngôn Sinh toát mồ hôi. Lúc đầu cậu định dành một tuần suy nghĩ cách đối phó, không ngờ bị úp thẳng mặt.


Hiện tại, mối đe dọa lớn nhất là Tạ Triệt và Phan Ngọc Anh, cả hai đều từng là nhân chứng trong quá khứ của cậu và Giản Chi. Họ chắc chắn không hài lòng với việc cậu đang ở bên Giản Chi lúc này.


Mà điều đáng sợ là một ngày nào đó, họ sẽ nói ra hết sự thật.


“Cô ấy nói gì với em vậy?”


Giản Chi hỏi, vẻ mặt anh bây giờ vừa tò mò vừa có phần không tự nhiên.


Giang Ngôn Sinh bối rối cúi đầu, giọng nghèn nghẹn: 


“Phan tiểu thư hình như không thích em lắm... Cô ấy bảo em là nguyên nhân gây ra mọi chuyện... Còn bắt em tránh xa anh.”


Giản Chi nhận ra Giang Ngôn Sinh đang run nhẹ. Khóe mắt hoe đỏ, khiến ai nhìn vào cũng tin lời cậu nói.


Thực ra, Giang Ngôn Sinh không nói dối. Dù sao trong mắt Phan Ngọc Anh, cậu chính là chướng ngại lớn nhất trên con đường theo đuổi Giản Chi.


Về phần Giản Chi có tin hay không, cậu tự tin đến chín phần. Từ nhỏ, anh đã không ưa kiểu người bướng bỉnh như Phan Ngọc Anh. Chưa kể, hiện tại Giản Chi còn có phần áy náy với cậu, nên càng dễ tin lời cậu hơn.


Không ngoài dự đoán, Giản Chi tỏ vẻ không vui.


“Tiền bối, anh đừng giận mà... Là em sai rồi, em chỉ là muốn bảo vệ anh thôi... Em xin lỗi.”


Cậu cúi đầu, hai tay đan vào nhau, giọng nhỏ xíu.


“Về sau em sẽ chú ý hơn. Em sẽ giải thích rõ với anh Đặng Văn, mong họ đừng làm khó anh nữa...”


Giản Chi nhìn Giang Ngôn Sinh ngoan ngoãn xin lỗi, tim như bị ai bóp nghẹt. Cậu chẳng khác nào mũi tên bắn thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong anh.


Muốn dứt khoát nói "không thích" cũng thật khó.


Vì cậu mang đến cho anh không ít cảm xúc, cũng không ít thứ giống như… Tình yêu.


“Ngôn Sinh, em đừng tự trách. Mọi chuyện đều do dư luận và Phan Ngọc Anh gây ra, không liên quan đến em.”


Được anh trấn an, Giang Ngôn Sinh mới dần dịu lại.


Tuy vậy, làm sao giải quyết chuyện này mới là điều khiến Giản Chi đau đầu. Không thể đắc tội với Đặng Văn, cũng không thể chọc giận Phan Ngọc Anh, lại càng không muốn khiến Giang Ngôn Sinh tổn thương.


Khi anh còn đang rối trí, Giang Ngôn Sinh bất ngờ reo lên: 


“Tiền bối, anh xem nè, hot search bị gỡ rồi!”


Giản Chi mở Weibo lại, quả nhiên thiệp mời biến mất, danh sách hot search cũng chẳng còn thông tin gì liên quan đến anh và bất kỳ ai khác, chỉ còn mấy bài đăng của Viên Duệ chưa bị xóa.


Anh ngỡ ngàng. Người có thể gỡ hot search không phải dạng tầm thường, vậy ai đứng sau thao túng?


Mà Giang Ngôn Sinh cũng không dám nhận công. Cậu biết thời điểm Cố Ôn Cùng ra mặt là "quá chuẩn", không liên quan mà vẫn tìm cớ đến lấy lòng Giản Chi.


Vừa mở cửa, Cố Ôn Cùng đã vội vã bước vào, vẻ mặt quan tâm giả tạo.


“Giản ca, anh ổn chứ? Fan bây giờ điên thật đó. Cái kính thôi mà dám xoát tên cả hai tụi mình. Anh đừng giận nha.”


Giản Chi chỉ nhìn một cái đã thấy rõ niềm vui trong mắt cậu ta.


Anh chẳng muốn dính dáng đến Cố Ôn Cùng, nhưng một khi đã bị chụp ảnh, cũng không tránh được miệng lưỡi dân mạng.


“Anh với cậu vốn chẳng có gì, rõ ràng thì không sợ người ta nói.”


Giang Ngôn Sinh lên tiếng thay, vẻ mặt bình thản nhưng trong thâm tâm thì tức gần chết.


“Anh ấy còn chẳng thèm để ý đến cậu.”


Câu nói nhẹ nhàng mà đầy áp lực.


Giang Ngôn Sinh cao hơn Cố Ôn Cùng cả cái đầu, khiến hắhắn ta phải ngẩng mặt nhìn lên. Khí thế cũng lấn át hẳn.


Cố Ôn Cùng không ngờ bị phản đòn thẳng thừng, cảm thấy khó chịu vô cùng.


Trong lòng, hắn ta vẫn hy vọng Giản Chi sẽ phản ứng gì đó, dù chỉ là nhắc nhở Giang Ngôn Sinh, để chứng minh mình vẫn có chút vị trí.


Nhưng Giang Ngôn Sinh quá khó vượt qua. Dưới danh nghĩa trợ lý, cậu đã chặn hết mọi khả năng tiếp cận của bất kỳ ai, mà bản thân Cố Ôn Cùng lại chẳng có quyền gì để đuổi người.


Nhưng, “kẻ thù của kẻ thù là bạn”.


Cố Ôn Cùng nhớ tới Phan Ngọc Anh. Cả hai đều chung mục tiêu: Giản Chi. Nhưng hiện tại, ưu tiên hàng đầu là loại bỏ Giang Ngôn Sinh.


Chỉ cần cậu không ở bên cạnh, thì mới có cơ hội cạnh tranh công bằng.


Dù không hiểu nhiều về Phan Ngọc Anh, Cố Ôn Cùng đoán chắc cô cũng đang nghĩ như vậy.


Rời khỏi nhà Giản Chi, cậu lập tức gửi tin nhắn qua Weibo cho Phan Ngọc Anh, trình bày ý định hợp tác.


Phan Ngọc Anh từ chối thẳng thừng.


Lý do: cô không cần Cố Ôn Cùng.


Nhưng nếu cậu thật sự muốn hợp tác, cũng không phải không có cách, cô đề nghị một điều kiện: giám sát Giang Ngôn Sinh, báo cáo mọi hành động đáng ngờ.


Và thế là, một mối liên minh mới hình thành.


Cố Ôn cùng giao việc này cho Tạ Triệt. Ban đầu Tạ Triệt hơi ngạc nhiên vì Phan Ngọc Anh lại có động thái như thế, nhưng nghĩ kỹ lại, họ đều đang đứng chung một chiến tuyến mà thôi.


Nhóm dịch Bunz Zm 

Edit: Lynx

Trans: Tỏi

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo