Chương 20… Đồ lăng nhăng
Tuy Tạ Triệt nhận công việc lần này với mục tiêu tiếp cận Giang Ngôn Sinh, nhưng thái độ của Giang Ngôn Sinh đối với gã ta vẫn lạnh nhạt, giữ khoảng cách rõ ràng.
Nếu để Giang Ngôn Sinh phát hiện ý đồ tiếp cận, mọi kế hoạch sau này sẽ gặp nguy hiểm. Vậy nên Tạ Triệt đổi hướng, thay vì đi đường vòng qua Giang Ngôn Sinh, gã ta chọn cách tiếp cận Giản Chi.
Tạ Triệt với Phan Ngọc Anh không hẳn thân thiết, nhưng cũng xem như bạn bè. Thực tế, việc tìm cách đẩy Giang Ngôn Sinh ra khỏi vòng tròn thân thiết của Giản Chi không dễ. Nhưng nếu có thể làm lung lay vị trí của cậu trong lòng Giản Chi, biết đâu Giang Ngôn Sinh sẽ chủ động rút lui.
Trời đông rét buốt, nhiệt độ sát mức đóng băng, quay ngoại cảnh lúc này thực sự là thử thách. Nhân viên trường quay liên tục hắt hơi vì lạnh.
May mà những ngày trước được nghỉ, thời tiết hôm nay dù lạnh nhưng có nắng nhẹ, đoàn phim còn dựng thêm lều sưởi để giữ ấm.
Giản Chi vốn thuộc tạng người dễ nhiễm lạnh, ngay ngày đầu đã bị đông đến run rẩy. Cảnh quay vừa cắt, còn chưa kịp thoát khỏi vai diễn, cậu đã như bị thời tiết dội một xô băng lên người.
Quay suốt buổi trưa, cuối cùng cũng được nghỉ. Mọi người vội vàng kéo nhau vào lều.
Giản Chi lúc này mặt đã ửng đỏ vì lạnh, hàng mi dính đầy sương, trông anh giống hệt một chú mèo tuyết nhỏ co ro, vừa tội vừa đáng yêu.
Anh vừa ngồi xuống, Giang Ngôn Sinh đã bưng hai ly trà gừng nóng hổi bước vào.
“Tiền bối, tôi pha trà gừng với đường đỏ nè. Uống cho ấm người đi.”
Giang Ngôn Sinh đưa ly cho Giản Chi, giọng đầy quan tâm.
“Thời tiết thế này, anh vất vả quá.”
Giản Chi nhẹ thổi lớp gừng băm lơ lửng trên mặt nước, nhấp một ngụm, hơi ấm nhanh chóng lan ra từ cuống họng đến lồng ngực.
“Vốn dĩ là công việc của tôi, không có gì gọi là vất vả.”
Cậu cười nhẹ, hai tay khẽ siết lấy ly trà để cảm nhận hơi ấm.
“Cậu chia cho mọi người đi, trà gừng đúng là làm ấm người hiệu quả thật.”
Nghe vậy, Giang Ngôn Sinh bưng ấm trà, chia từng ly cho mọi người trong lều.
Đến lượt Cố Ôn Cùng thì ấm trà đã cạn, chỉ còn lại chút cặn gừng dưới đáy lọc. Cố Ôn Cùng chau mày nhìn Giang Ngôn Sinh một cái, cảm giác như cậu cố tình để phần cho Giản Chi đầy ly, còn hắn thì chẳng còn ngụm nào.
Vẻ mặt Giang Ngôn Sinh có chút chút chế nhạo, mỉm cười:
“Xin lỗi anh Cố nha, em không ngờ tới lượt anh thì lại hết trà. Lần sau em sẽ pha nhiều hơn.”
Cậu cẩn thận lấy phần cặn gừng còn sót lại, đổ vào ly giấy của Cố Ôn Cùng, rồi thêm vào đó chút nước khoáng lạnh.
Một thao tác vừa nhanh vừa gọn, Giang Ngôn Sinh đưa ly "trà gừng lạnh đặc biệt" đến tay Cố Ôn Cùng.
“Không có đường đỏ, nhưng chắc vẫn đủ để tỉnh táo,” cậu nhỏ giọng nói, như vô tình châm thêm chút lửa.
Cố Ôn Cùng vừa tức vừa bối rối, mặt đỏ bừng.
‘Rõ ràng là cố ý! Không chỉ cho cặn, lại còn pha với nước lạnh? Còn gì cay cú hơn?’
Nhưng vì đang ở giữa mọi người, hắn đành cố nén lại, miễn cưỡng uống một ngụm.
‘Lạnh thấu tim.’
Lúc này Cố Ôn Cùng chỉ muốn úp cả ly trà lên đầu Giang Ngôn Sinh xem thử vị gừng lạnh có “sảng khoái” đến đâu.
Dù sao mà nói, Giang Ngôn Sinh cũng không có ý chơi khăm ngay từ đầu. Cậu vốn định nhường ly trà của mình cho Cố Ôn Cùng. Dưới tiết trời thế này, ai đứng ngoài trời hàng giờ cũng đáng thương như nhau.
Chỉ là, vừa đối diện ánh mắt sắc như dao của Cố Ôn Cùng, cậu liền dẹp luôn lòng tốt.
Mọi người trong lều đang bận rộn giữ ấm, chẳng ai chú ý đến chuyện bên này. Cố Ôn Cùng ngồi đó, càng nghĩ càng tức.
Người tiếp theo nhận trà, Tiết Phúc Thịnh, thì cười tươi như hoa, đến độ mấy nếp nhăn trên mặt cũng trở nên dễ thương.
“Tiểu Giang đúng là tinh ý. Bao lâu nay quay phim chưa từng thấy ai đưa ly nước ấm. Tôi suýt nữa uống luôn nước ngâm kỷ tử!”
Tiết đạo sảng khoái cười lớn, vỗ vỗ vào vai anh.
“Tiểu Giản à, cậu có người bạn thế này đúng là may mắn!”
Lều trại tràn ngập tiếng cười. Tiết đạo diễn vừa khen Giang Ngôn Sinh, vừa khen Giản Chi, lại tiện thể khen luôn mấy người khác, như thể ông đang livestream bán hàng.
Nhưng chẳng ai hưởng ứng. Không khí giờ đây còn lạnh hơn ở bên ngoài.
Trừ Tiết đạo ra, còn ai không biết chuyện ồn ào trên mạng ngày hôm qua? Dù ông chỉ đang nhấn mạnh tình bạn giữa hai người, nhưng trong mắt người khác, chẳng khác gì đang "tuyên truyền chính chủ".
Cảm nhận được không khí gượng gạo, Tiết đạo diễn cũng dừng lại.
Giản Chi đỏ mặt nhưng vẫn phải đáp lời cho có phép tắc:
“Đạo diễn nói đúng, cậu ấy rất chu đáo.”
Ngoài mặt điềm tĩnh, trong lòng anh thì gió giật cấp mười hai.
Sau bữa trưa, mọi người tụ tập tán gẫu về kịch bản.
Trong đoàn có một nhân vật sôi nổi tên là Thời Khanh, được mệnh danh là “hạt dẻ cười của đoàn phim”.
Dù thời tiết lạnh đến thấu xương, anh ta vẫn là trung tâm náo nhiệt, không để ai buồn được quá năm phút.
“Ê, mấy người có thấy sáng nay ở hồ đóng băng chưa? Còn có hai con sẻ đậu trên mặt băng đó!”
Thời Khanh cố cứu vãn không khí ảm đạm, bày đủ trò nhưng chẳng có kết quả.
Nhưng mọi người đều kiệt sức, ai nấy nằm vật trên sofa, chỉ có một người trẻ khác gật gù phụ họa.
Năm phút sau, vẫn là yên lặng.
6 giờ chiều, đoàn chuyển về studio.
Tuy bề ngoài Tiết đạo diễn thân thiện, nhưng nguyên tắc làm việc rất nghiêm: quay xong toàn bộ tiến độ trong ngày, không có ngoại lệ.
Chiều nay vì Cố Ôn Cùng than lạnh, cả đoàn phải đứng ngoài gió thêm hơn một tiếng. Cảnh vốn quay xong từ sớm lại kéo dài tới tối mịt.
Một số người đã bắt đầu lộ rõ vẻ bất mãn, nhưng thân phận nhỏ bé khiến họ chẳng dám hé răng.
Cố Ôn Cùng vẫn làm như chẳng có gì sai, dửng dưng như thể việc cả đoàn chịu khổ thay mình là lẽ đương nhiên.
Studio bắt đầu quay cảnh cảm xúc cao trào giữa nam chính và nam phụ… Giản Chi và Cố Ôn Cùng.
Cố Ôn Cùng đợi cảnh này cả ngày, giờ phút lên hình lại phấn khích đến mức không giấu được nụ cười.
Giản Chi thì khác, vừa vào vai là nhập tâm hoàn toàn. Ánh mắt, ngữ điệu, biểu cảm, mọi thứ đều đúng mực.
Trong khi đó, Cố Ôn Cùng như đang quay cảnh "ly biệt mà mừng rỡ", mặt mày tươi rói.
Một cảnh mười giây, Tiết đạo phải hô “Cắt!” tới ba lần... Hai vì diễn sai cảm xúc, một vì... Quên thoại.
Tiết đạo diễn bắt đầu hối hận vì đã chọn Cố Ôn Cùng làm nam phụ, chỉ vì lưu lượng và truyền thông.
“Tiểu Cố, hôm nay không ổn à? Hay là để thế thân quay hộ luôn nhé?”
Tiết đạo diễn mỉa mai, nhưng trong tâm thì tức muốn hộc máu.
Cố Ôn Cùng hơi lúng túng, hai tay đan chặt vào nhau:
“Em xin lỗi đạo diễn, cho em thêm một lần nữa. Em sẽ điều chỉnh lại.”
Tiết đạo diễn đành gật đầu, cho nghỉ mười phút.
Giản Chi khoác áo ngồi ở góc, ngẩn người nhìn mọi người trong đoàn đang làm việc.
Giang Ngôn Sinh đi đến, khom người ghé sát tai anh hơi thở ấm áp làm tai anh thoáng đỏ:
“Tiền bối, anh mệt rồi đúng không?”
Giản Chi chỉ khẽ ừ, sắp nhắm mắt thì bất chợt cảm nhận một chút ấm áp lướt qua má.
Mở mắt ra, cậu thấy Giang Ngôn Sinh đang cười gian, má cậu hơi ửng đỏ.
Thì ra cậu vừa tranh thủ hôn lén anh một cái.
Giản Chi quay đầu nhìn quanh… May mà mọi người đều bận nghỉ ngơi, không ai để ý.
“Giờ thì anh tỉnh táo hơn chưa?”
Giang Ngôn Sinh nhướn mày, mỉm cười nhẹ.
“Cậu không biết giới hạn là gì à?”
Giản Chi đáp gọn. Một câu lạnh như nước đá, nhưng Giang Ngôn Sinh chẳng giận, trái lại còn cười rạng rỡ hơn.
Bởi vì cậu biết… Giản Chi không từ chối sự tiếp xúc của cậu.
Cảnh cuối quay xong lúc 11 giờ rưỡi. Gió đêm vẫn lạnh cắt da.
Giang Ngôn Sinh thu dọn đồ xong mới bước ra thì thấy Giản Chi đang trò chuyện với Thời Khanh, Ngô Lịch và... Cố Ôn Cùng.
Cậu đứng cách họ vài mét, nét mặt cậu trầm xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Đồ lăng nhăng.”
Dù nói rất khẽ, nhưng Thời Khanh, thính tai như cún, vẫn nghe được. Vừa quay đầu, liền bắt gặp ánh mắt ghen rõ mồn một của Giang Ngôn Sinh.
Nhớ đến vụ xé nhau ầm ĩ trên Weibo hôm qua, Thời Khanh liền hiểu ra.
Thời Khanh là fan CP của Giản Chi… Giang Ngôn Sinh, còn lập cả tài khoản phụ để like bài cho cặp này.
Hôm qua chính anh ta cũng đang tham chiến.
Vừa nhìn ánh mắt kia, đầu Thời Khanh đã hiện cảnh Giang Ngôn Sinh xông lên bế Giản Chi chạy mất.
Nhưng nhìn mãi mà cậu vẫn không bước lên.
Thời Khanh lại quay đầu nhìn… Vừa vặn bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Giang Ngôn Sinh. Cậu ta đứng đó, không gây tiếng động, cách xa hơn mười mét, trông như bóng ma lặng lẽ.
Thời Khanh giật mình, sợ bị bắt gặp ánh mắt không đúng lúc của mình, vội vàng lên tiếng:
“Giản tiền bối, muộn rồi, bọn em về trước nha. Chúc anh ngủ ngon!”
Nói xong liền kéo Ngô Lịch và Cố Ôn Cùng chạy một mạch, để lại Giản Chi và Giang Ngôn Sinh, bốn mắt nhìn nhau dưới màn đêm.
Một người đứng chờ. Một người đang dần bước tới.
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Lynx
Trans: Tỏi
—