Chương 21… Tuyết đầu mùa
Giang Ngôn Sinh đứng đó, lặng lẽ nhìn Giản Chi bằng ánh mắt chuyên chú đến mức như muốn nhìn thấu tâm can người đối diện.
Cậu chẳng nói gì, cũng chẳng bước tới, chỉ im lặng đứng nhìn. Phải đến khi Giản Chi hắt xì một cái, Giang Ngôn Sinh mới như bừng tỉnh khỏi những dòng suy nghĩ.
Cậu lập tức cởi áo khoác, tiến đến cạnh anh khoác áo lên người Giản Chi. Anh vốn gầy hơn cậu một vòng, khoác chiếc áo rộng trông càng mảnh khảnh hơn. Gương mặt cũng bị lạnh đến đỏ ửng lên.
Giang Ngôn Sinh nhẹ giọng ho khan, vòng tay ôm lấy vai Giản Chi, khẽ nói:
“Xe đỗ bên kia, hay chúng ta về sớm nhé.”
Giản Chi mím môi, đầu anh khẽ cúi xuống nhìn cánh tay cậu, thật lâu sau mới khẽ bật ra một chữ:
“Ừ.”
Hai người rời trường quay về khách sạn, khi đó vừa kịp bước sang ngày mới.
Thời tiết hôm nay theo dự báo sẽ là đợt lạnh kỷ lục, nhiệt độ thấp nhất có thể xuống gần âm mười độ. Khi đi ngang hồ nước nơi buổi sáng cả đoàn quay cảnh ngoại, Giản Chi mới để ý mặt hồ đã đóng băng từ lúc nào, trên lớp băng mỏng có vài chú chim sẻ đang đậu nghỉ chân.
Bên trong xe rất ấm. Cửa kính đọng sương trắng mờ. Giản Chi tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính, chẳng mấy chốc anh đã ngủ thiếp đi.
Giang Ngôn Sinh ngồi ở hàng ghế sau, lặng lẽ nhìn anh suốt cả quãng đường. Khi xe gần đến khách sạn, cậu dùng ngón tay vẽ một hình trái tim lên lớp sương mờ trên cửa kính, như một dấu chấm hết cho ngày dài.
Khi Giản Chi mở mắt ra đã là ban ngày. Trong đoạn ký ức cuối cùng, anh vẫn còn ở trên xe. Đến lúc này anh mới nhận ra: chính Giang Ngôn Sinh đã bế anh về phòng, còn thay đồ ngủ cho anh nữa.
Vừa nghĩ đến đây, mặt Giản Chi liền đỏ lên như thiếu nữ đang tuổi mới lớn.
Giang Ngôn Sinh từ ngoài cửa bước vào, thần sắc rạng rỡ. Cậu chưa nhận ra sự thay đổi nhỏ trên gương mặt Giản Chi, chỉ nhanh nhẹn lấy từ sau lưng ra một quả cầu tuyết nhỏ vẫn còn đọng nước.
“Anh nên dậy sớm hơn chút nữa đó,...”
cậu vừa nói vừa lau mặt ngoài quả cầu, vẻ mặt đầy hớn hở với quả cầu tuyết trong tay.
“ngoài trời đang có tuyết rơi kìa.”
Cậu liếc mắt nhìn anh, hào hứng tiếp lời:
“Lát nữa còn phải ra ngoài quay cảnh ngoại nữa. Hôm nay có hoạt động Giáng Sinh của bên thương vụ. Hay là chúng ta tiện thể quay luôn mấy cảnh lễ Giáng Sinh nha?”
Giản Chi nghe cậu nói xong nét mặt anh thoáng do dự:
“Chúng ta sang đây đâu có mang theo ê-kíp chụp ảnh gì cả. Với lại…”
“Không cần đâu!”
Giang Ngôn Sinh lập tức cắt ngang, cười nói, đôi mắt sáng ngời.
“Để em chụp cho. Em chụp ảnh hơi bị đỉnh đó nha.”
Nhìn vẻ nghiêm túc đầy tự tin của cậu, Giản Chi bỗng thấy đáng yêu không nói nên lời. Trong lòng anh thầm nghĩ:
‘Tên nhóc đầu óc toàn nảy ra những ý tưởng ngốc nghếch như cậu ta mà cũng nghiêm túc được sao?’
“Vậy là cậu đã từng chụp cho nhiều người lắm rồi hả? Tự tin dữ vậy.”
Giang Ngôn Sinh lập tức tỏ ra bối rối, sợ Giản Chi lại hiểu lầm, bèn lắc đầu nguầy nguậy:
“Không, không có. Em rất ít khi chụp ảnh cho người khác. Ngoại trừ hồi nhỏ có một người bạn thân, ảnh suốt ngày bắt em giúp chụp lại mấy khoảnh khắc đời thường.”
Giản Chi tin. Trong lòng anh, Giang Ngôn Sinh không giống kiểu người biết lừa gạt. Ngoan ngoãn, nghe lời, như một con cừu nhỏ. Làm sao cậu ta có thể nói dối được chứ?
Nhưng thực ra, Giang Ngôn Sinh cũng chẳng nói dối. Cậu biết rõ người bạn thân khi xưa mà mình nhắc đến… Đó chính là Giản Chi.
Khi còn nhỏ, Giản Chi có niềm đam mê với nhiếp ảnh, anh suốt ngày ôm máy ảnh lang thang quanh trường, còn vì vậy mà vào ban truyền thông. Ước mơ của anh khi ấy là trở thành một nhiếp ảnh gia giỏi.
Giang Ngôn Sinh làm “tùy tùng nhỏ” theo sau, tất nhiên cũng được anh dạy cách chụp ảnh. Dần dần, chụp ảnh thành thói quen gắn liền với những chuyến đi chơi cùng nhau.
Bây giờ, cậu vỗ ngực đầy tự tin, như đồ đệ thể hiện khả năng đã học cho sư phụ:
“Anh cứ tin em đi. Nếu ảnh không đẹp, em đổi cho anh tấm khác luôn.”
Dừng một nhịp, Giang Ngôn Sinh gãi đầu ngượng ngùng, cậu bồi thêm một câu:
“Mà có khi anh đẹp đến mức đứng cạnh một chú chó hoang ven đường, ảnh chụp ra vẫn thành siêu phẩm á!”
Rồi nở nụ cười mỉm, đôi mắt nghiêm túc nhìn Giản Chi:
“Người đẹp như anh mà không làm diễn viên, thật sự là uổng phí đó. Em nói thiệt.”
Mấy câu khen ngợi kèm thả thính liên tiếp khiến Giản Chi bật cười, má đỏ hồng lên như bị cảm.
Giang Ngôn Sinh nói hoàn toàn bằng lương tâm. Hồi học cấp ba, Giản Chi nổi tiếng khắp trường là “mỹ thiếu gia”, người vừa đẹp trai, dịu dàng, khiến ai cũng mơ tưởng.
Hồi đó, người ta đồn Giang Ngôn Sinh có kim chủ là mỹ nhân họ Giản, ai cũng cho rằng cậu gặp may, được “nuôi”. Đang ở tuổi nổi loạn, Giang Ngôn Sinh tất nhiên không chịu nổi loại đàm tiếu đó.
Ban đầu, cậu chỉ xem Giản Chi như một lá chắn, để bản thân không bị bắt nạt. Ai cũng bận nhìn thiếu gia đẹp trai, chẳng ai quan tâm tới cậu bé mờ nhạt bên cạnh.
Cho đến một ngày, Giản Chi hẹn cậu rồi anh gửi thư tỏ tình.
Giang Ngôn Sinh chỉ lẳng lặng từ chối.
Sau đó, không hiểu sao lại càng để tâm đến người kia nhiều hơn. Càng nghĩ càng thấy Giản Chi đẹp đến không tưởng.
Trước kia, cậu chỉ biết Giản Chi đẹp. Nhưng không ngờ nét đẹp ấy lại sắc sảo, lạnh lùng, không nhu nhược chút nào. Gương mặt đẹp đến nỗi người khác phải ngẩn ngơ, nhưng vẫn không lẫn với nữ giới.
Lúc ấy, Giang Ngôn Sinh cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, thầm tự chửi mình:
“Đúng là bị điên mới từ chối anh. Bên nhau thì có sao đâu, mình thật sự rất ngu ngốc.”
Đó là tháng đầu tiên sau khi từ chối tỏ tình, trong lòng cậu bắt đầu nhen nhóm những suy nghĩ mâu thuẫn.
Rồi khi Giản Chi một lần nữa giúp đỡ, cậu lại tìm cách quay về. Cậu nói là muốn “làm hòa”, nhưng thực ra là muốn quay lại.
Vấn đề là: Trong khi Giản Chi nghĩ hai người đang “bắt đầu lại”, thì Giang Ngôn Sinh lại nghĩ họ đã “yêu lại từ đầu”.
Sự hiểu lầm ngọt ngào đó… Khi đó không ai chịu giải thích.
Cả hai đều từng là đứa con được cưng chiều nhất trong gia đình, là người bạn được yêu quý nhất khi đi học, là đối tượng được ao ước nhất khi họ trưởng thành. Bảo sao họ không tìm thấy nhau?
Khi Giản Chi và Giang Ngôn Sinh đến sảnh lớn thì mọi người trong đoàn đã đến gần đủ. Nghỉ ngơi một đêm, ai cũng lấy lại tinh thần, háo hức với cảnh quay tuyết ngoài trời.
Tiết Phúc Thịnh từ sáng sớm đã đoán được khả năng tuyết rơi, liền dặn đoàn chuẩn bị sẵn cảnh cuối, cảnh đại kết cục. Làm vậy sẽ tránh phải dàn dựng tuyết giả, ảnh hưởng đến cảm xúc hình ảnh.
Trên trường quay, các nhân viên đang chỉnh máy và chọn góc quay, mọi người tranh thủ ôn lại kịch bản. Chỉ có Cố Ôn Cùng là vẫn còn xoay tới xoay lui, không chịu yên.
Thời Khanh giờ chỉ biết lắc đầu nhìn hắn ta, tốt bụng kéo nhẹ áo hắn, nhắc nhở:
“Anh đừng gây ồn ào, mau tranh thủ ôn lại lời thoại. Hôm qua anh vừa mới gây chuyện xong đó.”
Cố Ôn Cùng bực dọc liếc nhìn anh ta, trong đầu lại tưởng tượng rằng đang bị Thời Khanh châm chọc, hừ lạnh:
“Lo cho bản thân cậu trước đi. Diễn thế nào thì bản thân tôi tự biết.”
Thời Khanh chán chẳng buồn đôi co, nhưng mắt thì vẫn dõi theo Cố Ôn Cùng… Vì hắn đang tiến gần Giang Ngôn Sinh và Giản Chi.
‘Không ổn. Anh ta lại sắp làm loạn nữa rồi.’
Là fan chân chính của couple “Chi Sinh”, Thời Khanh không thể ngồi yên nhìn kẻ thứ ba chen vào giữa cp yêu thích của mình. Đó là lời tuyên chiến tuyên chiến với chính thất và fancp!
Ngay lúc Cố Ôn Cùng chỉ còn cách Giản Chi vài mét, Thời Khanh liền nhảy phắt ra, túm lấy vai hắn kéo giật hắn lại không cho Cố Ôn Cùng tiến xa hơn nữa.
Bị kéo giật lại, Cố Ôn Cùng giật mình loạng choạng xém ngã. Hắn tức giận quay lại thì thấy Thời Khanh cười toe toét, sắc mặt hắn tối sầm.
“Cố tiền bối, em nhớ chúng ta có một cảnh là hai chúng ta phải diễn chung mà? Mình ôn lời thoại đi.”
Thời Khanh vừa cười vừa nhìn hắn như muốn nói: Dám hé răng, tôi lôi anh xuống địa ngục.
Cố Ôn Cùng dù khó chịu cũng chẳng thể làm gì, hắn tặc lưỡi một tiếng, chịu lui về vị trí, miễn cưỡng tập dợt đối thoại với Thời Khanh.
Mà Thời Khanh thì vừa ngồi xuống đã bắt đầu mơ mộng. Ánh mắt vẫn liếc về phía Giản Chi và Giang Ngôn Sinh, thấy hai người họ sóng bước bên nhau dưới tuyết mà lòng vui như trúng số độc đắc.
Ngay sau đó, một cơn đau bất ngờ đập vào đầu, Cố Ôn Cùng lấy kịch bản đập xuống đầu anh ta một cái.
“Cậu cố tình à? Gọi tôi ôn lời thoại mà hồn cậu cứ để đi đâu thế?”
Thời Khanh đầu óc vẫn còn mơ màng, miệng vô thức buông lời:
“Thật xin lỗi, tại em cứ nghĩ đến tiền bối vẫn còn phong độ ngời ngời, làm em không tập trung nổi.”
Cố Ôn Cùng mở to hai mắt, bỗng chốc hắn ta đỏ mặt, ấp úng lên tiếng.
“Thì… Tất nhiên. Tôi đẹp tự nhiên mà,...”
hắn vẫn còn ấp úng, mặt dần bớt sắc đỏ, ho khẽ.
“Vậy… Kiểu người như tôi, cậu nghĩ ai sẽ thấy tôi hấp dẫn?”
Thời Khanh không chần chừ, lập tức lôi luôn mấy câu quote trending trên Weibo ra đáp:
“Tiền bối mà, với gương mặt sinh động đáng yêu thế này, ai mà không mê được? Có người không thấy hấp dẫn thì đúng là đầu đất…”
“Bậy!”
Cố Ôn Cùng lập tức phản đối, đôi mắt hắn đột nhiên tràn đầy bong bóng tình yêu.
“Anh ấy không ngốc!”
Thời Khanh: “…”
‘Tôi hiểu rồi. Anh lại là người si tình đích thực đây mà.’
Sau màn tung hứng đó, Cố Ôn Cùng hừng hực khí thế. Hắn bắt đầu nghiêm túc đọc lại phân cảnh cần quay trong hôm nay, còn chủ động tìm người ôn lời thoại.
Cảnh quay diễn ra rất thuận lợi. Đến trưa, đoàn kết thúc công việc, người thì nghỉ trưa người thì chuẩn bị cho cảnh quay buổi chiều.
Giang Ngôn Sinh tranh thủ thời gian, rủ Giản Chi ra vùng ngoại ô quay mấy cảnh lễ Giáng Sinh khi sáng đã bàn, lúc ấy tuyết vẫn đang rơi, càng lúc càng dày, không hề có dấu hiệu dừng lại.
Cậu mang theo vài bộ trang phục, chuẩn bị chụp ảnh tạo album Giáng Sinh cho anh.
Không đầy hai mươi phút, cả một album ảnh đẹp đến mức chẳng cần chỉnh sửa đã ra đời.
Giản Chi kinh ngạc nhìn từng tấm ảnh, mỗi góc chụp đều vừa vặn nằm đúng “điểm chết mê” của anh.
“Em đúng là nói không sai, kỹ thuật chụp ảnh siêu đỉnh,”
Giản Chi thốt lên khi xem ảnh, sự vui vẻ và đầy ngưỡng mộ hiện lên trong mắt anh.
Giang Ngôn Sinh cười tươi, còn được nước lấn tới:
“Ảnh đẹp quá ha? Vậy anh có muốn nhờ người bạn hồi nhỏ của em chụp thêm không?”
Giản Chi ngẩng đầu, tò mò gặng hỏi:
“Cậu ấy chụp cũng giỏi thế à? Giờ cậu ấy ở đâu? Nhờ chụp thêm vài tấm cũng được.”
Giang Ngôn Sinh chưa kịp nghĩ cách ứng phó, đành viện cớ rằng cả hai đã mất liên lạc từ lâu để đánh trống lảng.
Khi Giản Chi vẫn còn mải mê xem ảnh, Giang Ngôn Sinh ngồi một bên nặn người tuyết đôi.
Chỉnh sửa xong mũ và khăn cho hai người tuyết, cậu mới cùng Giản Chi rời đi.
Họ không biết… Cách đó không xa, giữa khoảng đất phủ đầy tuyết, có vài người đang lặng lẽ ngồi xổm theo dõi. Chờ đến khi hai người họ rời khỏi, nhóm người kia mới lặng lẽ rút lui.
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Lynx
Trans: Tỏi
—