(ExA) Ảnh đế lạnh lùng bị Engima cắn ngược - Chương 22

Chương 22… Đại tiểu thư giá lâm, tránh ra hết!


Mấy ngày ở chung, Cố Ôn Cùng dần nhận ra Thời Khanh là kiểu người đúng nghĩa biết cách “nịnh nọt”. Bất kể ai nói gì, anh ta cũng có thể lập tức bồi thêm vài lời khen, khiến người nghe vừa bối rối vừa buồn cười.


‘Kỳ quặc thật, nhưng phải nói là rất có khiếu hài hước.’


Thời gian gần đây, vì vai diễn có nhiều cảnh chung, Cố Ôn Cùng và Thời Khanh liên tục dính lấy nhau. Mà nói thật, chủ yếu là do Thời Khanh bám dai không chịu buông.


“Cậu có thôi theo tôi không hả? Tôi đi vệ sinh đấy!” 


Cố Ôn Cùng quay đầu quát khẽ, mặt màu cau có nhìn anh ta.


“Phiền chết đi được!”


Chờ chắc Cố Ôn Cùng thật sự đã vào WC, Thời Khanh mới yên tâm thở phào


‘Làm vệ sĩ cp yêu thích đúng là quá khó khăn mà…’


Thời Khanh xoay người tính quay lại phim trường, không ngờ đụng ngay Giang Ngôn Sinh đang đi đến.


Đứng bên cạnh Giang Ngôn Sinh, anh ta bỗng thấy áp lực lạ thường. Hai người cũng cao ngang nhau mà, sao cứ như bị khí thế đè đầu?


“Chào trợ lý Giang, hôm nay cậu vẫn đẹp trai như thường lệ nha!” 


Thời Khanh bật ra những lời khen ngợi, giơ tay vẽ trái tim, hất về phía cậu.


Làm Giang Ngôn Sinh nổi hết da gà, tóc gáy dựng đứng cả lên.


Cậu cố giữ biểu cảm lịch sự, gật đầu đáp: 


“Chào buổi chiều, cảm ơn anh. Ngoại hình hôm nay của anh cũng rất chỉnh chu.”


Hai người vừa khen vừa cười giả trân một hồi, Thời Khanh mới vội tìm cớ chuồn lẹ.


Khóe miệng của anh ta sắp cứng đơ vì cười quá nhiều luôn rồi...

 


 

[Trích từ blog “Vệ sĩ tình yêu của Chi Sinh” cập nhật mới nhất]


“AAAAA tôi sắp điên rồi!!! Gặp được Giang trợ lý ngoài phim trường, đi bên cạnh là tiểu bảo bối Giản Chi, suýt tí nữa tôi buột miệng hét lên luôn á... Nhìn như đang nắm tay nhaaaa~”


Khu bình luận cũng nháo nhào không kém:


FCP 1: “Tôi thấy họ hôn nhau rồi nha! Tôi là cái cây bên đường đó!”


FCP 2: “Giang trợ lý hôm đó không đeo khẩu trang nhưng vẫn bảo vệ người yêu, soái quá chừng luôn!”


FCP 3: “Không dám tưởng tượng nếu hai người họ cùng đứng nấu ăn chung thì sẽ ra sao... Có thể thuê bếp trưởng chụp ảnh giúp không?”


FCP 4: “Cười chết! Người bên cạnh còn đang tức xì khói kìa, Giản Chi căn bản chẳng thèm để ý tới Cố ca ca của nhà ai đó đâu nha!”


FCP 5: “Ủng hộ! Nhớ tắt thông báo tin nhắn riêng tư nha”


FCP 6: “Mấy người ơi, ai là Vệ sĩ tình yêu vậy? Người này sao ngày nào cũng có mặt tại hiện trường vậy trời...”


FCP 7: “Kệ đi, theo “đại ca vệ sĩ” là không thiếu đường ngọt đâu!”

 


 

Thời Khanh ôm điện thoại cười đến muốn bay lên trời, hoàn toàn không để ý Giản Chi đang đứng ngay bên cạnh.


“Cậu nhường đường chút được không? Tôi cần lấy đạo cụ.” 


Giản Chi nghiêng người nhằm nhìn rõ mặt người đang chắn đường, anh nói:


“Cậu có thể nhường chút không?... Thời Khanh!”


Mãi đến khi hơi thở ấm áp của Giản Chi sát bên tai, Thời Khanh mới tỉnh lại, vội nhảy tránh ra, miệng líu ríu xin lỗi.


“Xin lỗi xin lỗi! Em mải xem điện thoại quá, không phải cố ý đâu ạ, xin lỗi tiền bối, à không… Anh cứ gọi em là Tiểu Thất là được rồi.”


Giản Chi cầm đạo cụ lên, nhìn anh ta rồi khẽ bật cười, thật sự bị kiểu “nhảy tone” này có thẻ chọc cho anh bật cười.


“Không có gì đâu, cậu khách sáo quá rồi.”


Giản Chi nhẹ nhàng vỗ vai Thời Khanh, vẫn giữ nụ cười trên môi.


“Cũng đừng gọi tôi là tiền bối, nghe kỳ lắm. Tuổi tác cũng đâu chênh bao nhiêu, cứ gọi tên là được.”


Lần đầu tiên Giản Chi nói với anh ta nhiều đến vậy, Thời Khanh cảm động muốn xỉu ngang.


“Trời ơi, Giản Chi đại soái ca đúng là người đẹp tâm tốt! Nếu em là Omega thì đã lì lợm theo đuổi anh rồi đó huhuhu!”


Giản Chi không khỏi thắc mắc, làm sao có người nói không biết mệt thế này? Nhưng đúng là trò chuyện với Thời Khanh rất thoải mái, nhẹ nhàng. Cậu Alpha này đúng kiểu “trong suốt”, nghĩ gì nói nấy, không hề giấu giếm gì.


Hai người vừa trò chuyện vừa cười đùa thêm một lúc, Giản Chi tính đi luyện diễn riêng thì Thời Khanh vẫn còn tươi tỉnh, định tiếp tục tám thêm.


‘Thôi thì tám tí cũng vui.’


Giản Chi vốn là kiểu I hay còn gọi là introvert điển hình, thế mà nói chuyện được với Thời Khanh lâu như vậy, cũng tự thấy mình đột phá không ít.


Nhưng lúc này, đạo diễn Tiết Phúc Thịnh lại bất ngờ cầm loa gọi mọi người tập hợp.


“Ông chú này bình thường chẳng bao giờ thấy mặt lúc nghỉ giải lao, hôm nay còn chuẩn bị trước giờ.” 


Thời Khanh thì thào với Giản Chi, nhếch môi cười khinh.


“Đoán xem lần này là gì đây?”


Giản Chi chẳng buồn đoán. Tập hợp đột xuất cũng không lạ.


Hôm nay Tiết Phúc Thịnh trông có vẻ khác thường, mặt đầy phấn khích.


“Báo với mọi người một chút! Trong hai ngày tới sẽ có bên đầu tư đến khảo sát tiến độ quay. Cả đoàn phải cố gắng biểu hiện tốt nha.” 


Ông cười đến nỗi nếp nhăn xếp tầng, cười không khép được miệng.


“Ngoài ra, xin giới thiệu với mọi người con gái của bên đầu tư, mấy ngày tới cô ấy sẽ cùng sinh hoạt với đoàn.”


Vừa dứt lời, Phan Ngọc Anh với vẻ mặt yêu kiều cùng thần thái tiểu thư từ phía sau sân khấu bước ra.


Không khí hiện trường khựng lại. Ai cũng trong tình trạng ngỡ ngàng… Đặc biệt là Thời Khanh.


Cùng lúc ấy, Cố Ôn Cùng cũng vừa đi ra từ WC. Vừa nhìn thấy Phan Ngọc Anh là khựng lại, mắt lóe lên tia cảnh giác. May là không ai chú ý đến hắn, nếu không thể nào tránh được mấy lời đàm tiếu.


So với Cố Ôn Cùng, Phan Ngọc Anh đúng là “chuyên nghiệp”, gương mặt luôn giữ nụ cười tiêu chuẩn.


“Xin chào mọi người, tôi là Phan Ngọc Anh, gọi tôi là Anh Anh là được rồi nhé.” 


Nụ cười cô ấy vừa ngọt vừa sắc, nhưng ánh mắt thì vẫn luôn hướng về phía Giản Chi.


Mọi người vô thức liếc sang Giản Chi. Không ai nói gì, nhưng ai cũng hóng xem quả dưa hôm nay nóng tới mức nào.


Giản Chi mặt hơi biến sắc. Anh không ngờ Phan Ngọc Anh về nước chưa bao lâu đã khiến cha cô ta gật đầu, còn nhúng tay đầu tư vào đoàn phim… Rõ ràng là muốn “gây chuyện”.


Thấy Giản Chi không tỏ thái độ, khán giả hóng drama liền cụt hứng. Nhưng Phan Ngọc Anh thì không cam tâm để vụt spotlight.


“Không biết mọi người thích gì, nên mình chuẩn bị ít trà sữa ít đường, ít béo, mọi người cứ yên tâm nha~” 


Cô tươi cười, sai trợ lý phát trà cho cả đoàn… Chỉ là ngoại trừ Giản Chi. Tới Giản Chi thì cô đích thân cầm ly riêng đến.


Mắt thường thì ai cũng có thể nhìn ra… Phần của Giản Chi là hàng “đặt riêng”. Phan Ngọc Anh bước đến gần, giọng nhẹ như gió xuân.


“Giản ca, dạo này anh vẫn ổn chứ?”


Thời Khanh đứng bên suýt trừng rách mắt, sợ cô nàng làm gì quá đà.


Phan Ngọc Anh càng lúc càng tới gần, Thời Khanh trong lòng cầu nguyện:


“Giang Ngôn Sinh ơi mau quay lại đi, vợ của anh sắp bị người ta dụ dỗ mất rồi đó!”


Nhưng xui là, Giang Ngôn Sinh vì việc gấp trong nhà đã đi xa, một lúc nữa cũng chưa về được.


Thời Khanh cuống đến muốn nát tim, quay sang lôi ngay Cố Ôn Cùng làm “bia đỡ đạn”.


“Chị ơi, đây là bạn em, bình thường ngại ngùng lắm, mong chị quan tâm nhiều hơn nha~” 


Thời Khanh cười gượng, cố gắng giữ lễ phép dù cười đã gần đơ.


Bị lôi ra bất ngờ, Cố Ôn Cùng còn chưa hiểu chuyện gì, nhưng đã phải đứng đối diện với ánh mắt đầy bất mãn của Phan Ngọc Anh.


Cô ta lạnh mặt, ánh mắt khiến cả hai phải nín thở. Nhưng không thèm đôi co, vì rõ ràng không muốn phí thời gian với “vai phụ”.


Cô nắm tay Giản Chi định kéo đi nói chuyện riêng, nhưng anh lại không hề nhúc nhích.


“Phan tiểu thư, làm ơn giữ khoảng cách. Bây giờ đang là giờ làm việc.” 


Giản Chi từ chối thẳng thừng, gương mặt vẫn lạnh lùng nghiêm túc.


Phan Ngọc Anh có chút mất mặt, nhưng rất nhanh lấy lại nụ cười.


“Giản ca, em đang là đại diện bên đầu tư tới khảo sát, nói chuyện với diễn viên là một phần công việc đó, đúng không?” 


Cô nhẹ giọng nhấn mạnh, đôi mắt lộ rõ vẻ không cam tâm. 


“Anh không muốn vì chuyện nhỏ mà làm đoàn phim mất lòng đầu tư đâu nhỉ?”


Nhưng Giản Chi không bị lay động, anh lùi lại một bước tạo khoảng cách giữa cả hai.


“Nếu là công việc, xin nói chuyện liên quan đến công việc. Còn chuyện cá nhân, xin liên hệ với trợ lý của tôi.”


Vừa nhắc tới Giang Ngôn Sinh, gương mặt Phan Ngọc Anh lập tức cứng lại.


“Giang Ngôn Sinh không đáng tin đâu. Giản ca, anh cũng nên cẩn thận.”


“Cô không hiểu rõ cậu ấy, thì đừng nên phán xét bừa.”


Giản Chi nói rõ ràng, giọng cũng cao hơn thường ngày. Một vài người trong đoàn bắt đầu chú ý, nhìn sang.


Thời Khanh thì mừng rơn trong bụng, cuối cùng cũng có biểu hiện rồi!


‘Vậy là... Giản Chi thực sự để tâm tới Giang Ngôn Sinh, đúng không?’


‘Hai người họ thân đến mức không thể đứng nhìn người mình yêu bị xúc phạm sao?’


Thời Khanh bước lên chắn giữa hai người, vẻ mặt mang theo nụ cười dù gượng gạo nhưng lại nghiêm túc như hòa giải viên.


“Thôi nào, hòa khí sinh tài! Mình còn phải quay xong sớm về nghỉ ngơi mà.”


Phan Ngọc Anh nhìn Thời Khanh, hận không thể ăn tươi nuốt sống. Hồi nãy kéo Cố Ôn Cùng ra đã đủ mất mặt, giờ còn dám nhảy vào chuyện riêng của cô ta và Giản Chi?


Cô ta nheo mắt, giọng đầy lạnh lùng:


“Liên quan gì đến cậu? Không mau về đọc thoại? Cẩn thận tôi cho người xử lý cậu đó.”


Nhóm dịch Bunz Zm 

Edit: Lynx

Trans: Tỏi

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo