Chương 23… Lật xe cảnh cáo 1!!!!
Thời Khanh tuy tính cách hiền lành, nhưng cũng không thể nhịn nổi dáng vẻ ỷ thế hiếp người của Phan Ngọc Anh. Dựa vào thân phận thiên kim nhà họ Phan, cô ta cứ thế mà hống hách với người khác.
Thời Khanh không phải loại dễ bắt nạt. Gặp kiểu người như Phan Ngọc Anh, anh ta càng thích ra tay dạy dỗ.
Bề ngoài giữ bình tĩnh, nhưng chỉ trong chớp mắt, Thời Khanh đã hoá thân thành “ảnh đế”, khoé mắt rơm rớm, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.
Tiếng nức nở của anh ta vang lên không dứt. Ngày càng có nhiều người ngoảnh lại nhìn về phía họ, nhưng chẳng ai dám tới gần an ủi Thời Khanh. Chính xác là hiệu quả Thời Khanh mong muốn.
Nhìn thấy Thời Khanh bật khóc, Phan Ngọc Anh cứng cả người. Cô ta chỉ lỡ lời nặng giọng thôi, đâu đến mức doạ người ta phát khóc như vậy. Vốn chỉ định trêu đùa một chút…
“Chị Phan, tuy em chỉ là một nghệ sĩ nhỏ vô danh trong giới giải trí, nhưng em cũng có lòng tự trọng,...”
Thời Khanh nghẹn ngào, giọng lạc đi, đôi mắt đỏ hoe cùng những giọt nước vẫn rơi.
“Em biết mình còn nhiều chỗ chưa tốt, nhưng em sẽ cố gắng… Có thể đừng thay đổi diễn viên không ạ… Em thực sự cần công việc này…”
Âm lượng không nhỏ, mà nội dung lại chạm trúng điểm nhạy cảm: Đổi vai. Trong đoàn phim, thứ mọi người kiêng kỵ và ghét nhất chính là chuyện hậu trường can thiệp thay người.
Ngô Lịch toan mở miệng bênh vực kẻ yếu, nhưng bị người bên cạnh kéo lại. Trong đoàn phim này, ngoại trừ Giản Chi, không ai dám đắc tội vị tiểu thư đó.
Phan Ngọc Anh hiển nhiên không ngờ Thời Khanh lại chơi chiêu này, luống cuống thật sự. Cô vốn chỉ định doạ anh ta một chút, không nghĩ tới sự việc lại bị thổi phồng đến mức này.
Cô nhìn về phía Giản Chi, mong được giúp đỡ, nhưng sau khi bị uy hiếp đến mức ấy, Giản Chi nào có lý do đứng về phía cô. Anh tránh ra, không nể nang cô nữa.
Tại chỗ chỉ còn lại Phan Ngọc Anh với gương mặt ngây ngốc chưa kịp nói gì, còn Thời Khanh thì nước mắt không ngừng rơi.
Anh ta thật ra chỉ định khiến Phan Ngọc Anh cảm thấy có lỗi và xấu hổ, để sau này không còn ngang ngược nữa. Nhưng không ngờ nước mắt cứ tuôn rơi không ngớt, đến mức chính Thời Khanh cũng phải cảm thán kỹ năng diễn xuất của mình đáng được đề cử Hollywood.
May mắn đúng lúc đó Tiết Phúc Thịnh xuất hiện, cảm nhận không khí có gì đó sai sai, trong căng thẳng lộ ra chút xấu hổ. Ông ta không cần biết chuyện gì xảy ra, chỉ lo cứu vãn tình hình:
“Mọi người làm gì mà đứng ngơ vậy? Sắp quay rồi, còn ngồi đó mơ mộng gì nữa!”
Một tiếng gọi của Tiết Phúc Thịnh khiến mọi người hoàn hồn, quay về vị trí cũ, yên lặng chờ thiết bị điều chỉnh xong để bắt đầu cảnh quay tiếp theo.
Lúc này, ông ta mới chú ý đến hai nhân vật đang đứng chệch ra một góc: Thời Khanh với khuôn mặt ướt nước mắt, và Phan Ngọc Anh đang đen mặt đứng bên cạnh.
Ông ta bước đến gần Thời Khanh, hạ giọng hỏi:
“Có chuyện gì vậy? Đàn ông con trai sao lại khóc như con nít thế kia?”
Câu hỏi khiến cả hai đều bối rối. Không ai nghĩ Tiết Phúc Thịnh sẽ quay lại đúng lúc này, trước đó rõ ràng nói bận nên phải ra ngoài cả ngày.
Không thể vạch mặt Phan Ngọc Anh, Thời Khanh cũng chẳng muốn gây thêm chuyện. Anh ta hít sâu, nín khóc:
“Em sơ ý đụng trúng chân, chảy chút máu, băng lại vẫn đau nên chị Phan qua hỏi thăm em một chút thôi.”
Tiết Phúc Thịnh nhìn anh ta nửa tin nửa ngờ. Ngoài nét mặt có chút khổ sở thì trên người Thời Khanh chẳng có dấu hiệu nào của người vừa bị thương.
“Thế thì nghỉ ngơi đi. Đừng để mai lại nhảy lên chạy khắp nơi như không có chuyện gì.”
Nói xong, ông ta quay gót rời đi. Nhìn bóng lưng Tiết Phúc Thịnh khuất dần, Thời Khanh quay đầu lại nhìn Phan Ngọc Anh. Giây phút đó, anh ta cảm thấy mình ngầu cực kỳ.
Quả nhiên, vẻ mặt Phan Ngọc Anh hiện rõ sự cảm kích, trong mắt còn ánh lên chút sùng bái.
“Thời Khanh, tôi… Tôi vừa rồi quá lời, thật xin lỗi. Tôi không hề có ý định thay cậu đâu.”
Phan Ngọc Anh vội vàng giải thích, vẻ mặt ăn năng hối lỗi thấy rõ.
“Lúc đó tôi chỉ hơi nóng giận. Cậu muốn gì bồi thường, tôi đều có thể cho.”
Thời Khanh cười nhẹ, vẻ mặt chẳng bận tâm. Cậu ta vốn không phải loại tham lam, mục đích đã đạt được thì không cần gì thêm.
“Em hiểu mà, làm phiền chị và tiền bối Giản, em cũng áy náy. Chỉ tại em nóng ruột, sợ hai người tranh cãi nên mới xen vào.”
Thời Khanh nói trơn tru đến mức chính anh ta cũng tin là thật. Phan Ngọc Anh thì cảm động đến suýt khóc. Cô ta không ngờ lại hiểu lầm một người chân thành như vậy.
Điểm khiến cô ta xúc động nhất là câu "sợ hai người tranh cãi"... Có nghĩa là Thời Khanh đang đứng về phía cô ta trong cuộc đối đầu với Giản Chi? Tự tin trong lòng lập tức tăng lên vài bậc.
Từ khoảnh khắc đó, ấn tượng của Phan Ngọc Anh về Thời Khanh thay đổi hoàn toàn.
Còn Thời Khanh thì rất hài lòng với phản ứng của cô ta. Trong lòng thầm nghĩ mình đúng là câu được con cá lớn.
‘Quả nhiên, ai mà đỡ nổi sự phong lưu quyến rũ của mình chứ!’
“Vậy em đi chuẩn bị trước đây.”
Anh ta cảm thấy nếu ở lại nói chuyện nữa thì sẽ banh mất lớp mặt nạ. Phan Ngọc Anh vẫn còn đắm chìm trong cơn áy náy, không thể tự rút ra nổi.
Cố Ôn Cùng cũng thấy thời cơ đã đến. Đợi Thời Khanh đi khuất, hắn ta liền bước đến gần Phan Ngọc Anh:
“Cô cũng giỏi thật đấy, mới ngày đầu đã gây chuyện. Là cố tình kéo độ hảo cảm xuống để tôi có cơ hội hả?”
Phan Ngọc Anh liếc Cố Ôn Cùng một cái lạnh tanh, chẳng thèm để tâm:
“Hảo cảm cái gì mà hảo cảm. Không ai ấu trĩ như cậu đâu.”
Rồi lại đanh giọng, trừng mắt nhìn hắn.
“Đừng có lượn qua lượn lại trước mặt tôi. Tôi không muốn người ta hiểu lầm.”
Cô ta sầm mặt tiếp lời, giọng điệu có phần khó chịu hơn.
“Với lại, nếu không có cậu ở đây, tôi cũng chẳng cần tự tay đi bắt lấy Giản Chi. Đừng có tưởng được thời cơ tốt rồi ra vẻ. Làm tốt chuyện tôi giao là được.”
Dáng vẻ kẻ bề trên của Phan Ngọc Anh khiến Cố Ôn Cùng bực dọc.
‘Thời cơ tốt á? Rõ ràng là mình có cơ hội tiếp xúc với Giản Chi nhiều hơn mà.’
‘Phân phó ư? Mình đâu phải cún con chờ sai vặt.’
“Cô tưởng Giản Chi thực sự xem trọng cô à? Với thái độ của anh ấy vừa rồi, tôi thấy nếu cô không biết tiết chế lại tính cách thì chưa chắc đã được diễn tiếp.”
Giữa hai người, bầu không khí cực kỳ vi diệu. Cứ như tình địch mà lại chẳng ai hành động gì, chỉ biết đấu võ mồm. Cảm giác giống như cả thế giới là một trường Tu La khổng lồ.
“Tôi quen Giản Chi lâu hơn cậu. Nếu tôi muốn thể hiện, cậu có chịu nổi không?”
Nói chuyện với Phan Ngọc Anh đúng là mệt mỏi. Cố Ôn Cùng hiểu bản thân không thể đấu tay đôi với cô ta, nên đành rút lui.
Mà nhân vật chính của toàn bộ chuyện, Giản Chi… Từ đầu đến cuối không nói một lời, cứ ngồi yên ở góc như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Trong tay không cầm kịch bản, ánh mắt đăm chiêu. Hai tuần qua xảy ra quá nhiều chuyện, anh thực sự không biết nên giải quyết thế nào cho phải.
Cũng may là bên cạnh còn có Giang Ngôn Sinh, chia sẻ giúp anh không ít mối lo.
Tối hôm đó, sau khi về khách sạn, Giang Ngôn Sinh vẫn chưa trở lại. Giản Chi cũng không chờ nữa. Sau khi rửa mặt xong, anh lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi. Giai đoạn này quá áp lực, anh đã lâu không được ngủ yên.
Vừa nằm xuống, chuông cửa vang lên. Giản Chi thở dài, vẫn đứng dậy ra mở.
Người đứng ngoài không phải Cố Ôn Cùng cũng chẳng phải Phan Ngọc Anh, mà là Thời Khanh.
Giản Chi nhẹ nhõm. Chỉ cần không phải hai người kia, thì thế nào cũng được.
Thời Khanh vẫn mặc đồ thường, thấy Giản Chi đã thay đồ ngủ thì hơi khựng lại.
“Gian ca chuẩn bị nghỉ rồi à? Em đến giờ có phiền quá không?”
Thời Khanh hỏi rất lễ phép. Dù không muốn nói chuyện thêm với ai, nhưng Giản Chi cũng không tiện đuổi thẳng. Anh khẽ lắc đầu, ý bảo anh ta tiếp tục.
Thấy vậy, Thời Khanh mới yên tâm hơn, vẫn là nụ cười khi chiều.
“Không có gì quan trọng đâu ạ. Tối nay lúc rời đi, em nhặt được cái ví. Thấy trên ảnh là Gian ca nên em mang về trả.”
Giản Chi nhận lấy chiếc ví. Bức ảnh dán trên đó đúng là anh, nhưng chiếc ví lại không phải của anh. Quan trọng là tấm ảnh đó, chính anh cũng chưa từng thấy qua… Trông như thời anh còn mười bảy mười tám tuổi, nét trẻ con vẫn còn rõ.
Khi anh còn đang bối rối, Thời Khanh dè dặt nói:
“Có khi là của trợ lý Giang. Em nhặt ví ở gần chỗ em nói chuyện với anh ấy sáng nay.”
‘Giang Ngôn Sinh? Nhưng vì sao cậu lại có bức ảnh đó?’
Phản xạ đầu tiên của Giản Chi là nghĩ tới Phan Ngọc Anh, dù sao anh với cô ấy cũng từng thân. Nhưng dù cố nhớ thế nào, anh cũng không hình dung ra khoảnh khắc nào cô ấy chụp tấm hình đó.
Đúng lúc đó, Giang Ngôn Sinh trở về. Thấy Thời Khanh và Giản Chi đứng trước cửa nói chuyện giữa đêm, ánh mắt cậu mang theo vài phần ngạc nhiên và không vui.
“Ơ, trợ lý Giang về rồi? Vừa hay, anh nhìn xem cái ví này có phải của anh không.”
Nghe thấy từ “ví”, Giang Ngôn Sinh giật mình. Cậu bước nhanh đến, nhìn kỹ chiếc ví trong tay Giản Chi. Đúng là của mình thật.
Sắc mặt cậu hơi thay đổi. Lén liếc Giản Chi một cái, thấy đối phương đang cau mày. Quả nhiên, Giản Chi bắt đầu nghi ngờ.
Sau khi Giang Ngôn Sinh nhận ví, Thời Khanh nở nụ cười vui vẻ như ông bố được nhận lại con. Anh ta nhanh chóng rút lui, để lại thời gian riêng tư cho hai người.
Thời Khanh vừa đi, Giản Chi liền nghiêm giọng:
“Nói đi, tấm ảnh này cậu lấy từ đâu?”
Ngữ điệu của anh lạnh lẽo như đang tra hỏi.
Giang Ngôn Sinh cúi đầu, ánh mắt lảng tránh, lặng lẽ siết chặt chiếc ví, không dám nói gì. Trong đầu cậu tua lại hàng trăm phương án để chữa cháy.
Giản Chi bước tới gần, trong khi cậu vẫn lặng thinh, giữ chặt ví, không mở miệng.
Cuối cùng, như chợt nghĩ ra điều gì, ánh mắt Giang Ngôn Sinh sáng lên. Cậu ngẩng đầu, nhẹ giọng:
“Hoá ra anh không thích ký sự. Tấm ảnh đó là hồi anh mười bảy tuổi, chụp trong đại hội thể thao trường, có một bạn học đăng lên mạng. Rất nhiều người biết đến.”
Ảnh đúng là chụp năm mười bảy tuổi, cũng từng được đăng lên diễn đàn trường. Đến giờ vẫn có thể tìm lại nếu chịu khó lục.
Điều khác biệt duy nhất: Người chụp ảnh năm đó chính là Giang Ngôn Sinh. Nhưng gần như chẳng ai biết đến điều đó.
“Lúc em xem diễn đàn cũ của trường, vô tình thấy ảnh này. Vừa hay em còn quen người bạn đã chụp, xin lại bản gốc và nhờ người đóng dấu, rồi bỏ trong ví.”
Lời giải thích của Giang Ngôn Sinh rất trơn tru, thành công gỡ bỏ hoài nghi của Giản Chi.
Cậu biết Giản Chi sẽ không lục lại diễn đàn cũ, bởi vì với anh, ký ức về trường học cũng chỉ là một vùng sương mù mơ hồ.
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Lynx
Trans: Tỏi
—