Chương 57
“Tránh ra.”
Giọng Thịnh Thiếu Thanh đanh lại, sắc lẻm như một nhát cắt. Ánh mắt gã giăng đầy lửa giận, từng đường nét trên khuôn mặt kéo căng vì căm tức.
Đối diện, Long Tá thong thả đứng thẳng người, tay khẽ hất vạt áo, động tác dứt khoát phát ra tiếng “xoạt” mảnh như gươm rút khỏi vỏ. Hắn cất giọng, từng từ rơi xuống như lưỡi dao được mài kỹ:
“Xin phép được lĩnh giáo.”
Tư thế chuẩn mực, lời lẽ lịch thiệp đến mức gò bó. Ngay cả động tác chắp tay của hắn cũng hoàn hảo một cách... khó chịu. Phát âm tiếng Trung rõ ràng, không lệch một nhịp, chỉ tiếc rằng sự quá mức trau chuốt ấy khiến hắn trông chẳng khác nào một cỗ máy đang diễn kịch.
Thịnh Thiếu Thanh nheo mắt, ánh nhìn chất chứa sự khó hiểu lẫn khinh bỉ. Trong mắt gã, cái kẻ chắn đường kia chẳng khác nào một tên Omega hoang tưởng, lậm kiếm hiệp đến độ mất phương hướng. Gã rít lên:
“Biến khỏi mắt tao. Đừng làm tao mất kiên nhẫn.”
Long Tá không nhúc nhích. Hắn vẫn đứng đó, ánh nhìn điềm tĩnh như thể không nghe thấy mệnh lệnh vừa rồi. Giọng hắn thấp, nhưng rõ ràng và không khoan nhượng:
“Cậu đang có hiềm khích với em trai tôi. Trong tình thế này, tôi không thể để cậu đi.”
Bea, người bạn đời thường ngày luôn kiệm lời, từng nói một câu mà đến giờ vẫn khiến người khác khó quên:
“Long Tá là tay mafia duy nhất tôi từng gặp mà mang dáng dấp của một người dạy giáo lý.”
Nếu không sinh ra trong gia tộc họ Long, nơi danh vọng và tội lỗi đan xen như một thứ DNA bất biến, có lẽ hắn đã trở thành nhân vật được tôn vinh mỗi năm vì đạo đức gương mẫu.
Dáng vẻ có phần lạnh lùng, nhưng bên trong Long Tá là một cá thể ngây ngô đến mức… không biết mắng chửi. Trong giới xã hội đen, hắn gần như là dị biệt, một làn nước tinh khiết lạc lõng giữa biển bùn đặc quánh.
Và nếu cần tìm một hình ảnh trái ngược hoàn hảo với hắn, thì không ai khác ngoài Hoa Vịnh.
Long Tá là một chú thỏ trắng khoác lên mình lớp da ác quỷ, vẻ ngoài sắc lạnh nhưng ruột gan mềm yếu. Còn Hoa Vịnh, lại là một kẻ sinh ra để gánh vác, giấu sự khốc liệt đằng sau nét thanh nhã của một đóa lan trắng mong manh.
Trong khi Long Tá luôn bối rối mỗi khi phải đối diện với tình cảm cá nhân, thì Hoa Vịnh lại là người luôn nắm chặt cục diện, từ gia đình đến cảm xúc của từng người xung quanh.
Chính vì thế, khi chứng kiến sự ngông cuồng từ Thịnh Thiếu Thanh, Long Tá không khỏi cau mày.
Một Alpha cấp B, chẳng có tư cách gì để gây tổn thương đến Hoa Vịnh. Người từng kiên nhẫn dạy hắn cách khiến bạn đời nở nụ cười. Lỡ như hôm nay Hoa Vịnh thật sự nổi giận, bóp chết tên này tại chỗ cũng không phải điều bất ngờ.
Nhưng khốn nỗi, Thịnh Thiếu Thanh lại là em ruột của “người đó”, người duy nhất khiến Hoa Vịnh mềm lòng. Nếu chẳng may gã bị giết, e rằng cậu sẽ phải mất hàng tuần để dỗ dành bạn đời mình. Và điều đó đồng nghĩa với việc Hoa Vịnh sẽ chẳng còn tâm trí mà giúp hắn nghĩ ra chiêu trò giữ chân Bea trong lễ kỷ niệm sắp tới.
Muốn đạt được mục đích, Long Tá hiểu rõ phải giữ vai trò “chắn đường” cho đến cùng. Được Hoa Vịnh giao việc, hắn tuyệt đối không thỏa hiệp, dù chỉ là một bước lùi.
Thịnh Thiếu Thanh nhìn Omega trước mặt, sắc mặt càng lúc càng tối sầm. Gã khạc ra một tiếng khinh bỉ, sau đó tung pheromone ra như một nhát roi.
Dòng pheromone ấy, nồng độ cao của cấp B, theo lý mà nói đủ để khiến Omega bình thường khuỵu gối.
Nhưng Long Tá vẫn đứng yên, thản nhiên đến lạnh lùng. Pheromone không hề tạo ra một gợn sóng nào nơi hắn.
Điều duy nhất thay đổi là sắc mặt. Long Tá khẽ nhíu mày, không phải vì áp lực, mà vì... mùi.
Hắn lùi lại một bước, gương mặt như vừa phải hít trọn thứ gì đó thối hoắc, rồi thản nhiên nói, giọng không hề che giấu sự chán ghét:
“Chanh à? Tệ thật. Tôi cực kỳ dị ứng với vị này. Cứ như đang bị ép nuốt nguyên một chai nước rửa bát. Phiền cậu, thu lại đi, hoặc ít nhất, đừng để nó lan ra thêm nữa.”
Một Omega nhỏ con không những không bị áp chế mà còn lên tiếng chê bai pheromone của mình?
Với Thịnh Thiếu Thanh, đó là sự sỉ nhục không thể dung thứ.
Và một khi đã vượt quá giới hạn chịu đựng, thì không còn đường lùi.
Thịnh Thiếu Thanh giận đến mức mắt đỏ ngầu, tay siết chặt, rút ra một khẩu súng từ thắt lưng. Họng súng đen sì chĩa thẳng vào mặt Long Tá, rõ ràng mang sức nặng hơn bất kỳ áp chế pheromone nào.
Vẻ bình thản trên gương mặt Long Tá khẽ dao động, đôi mắt trầm xuống, ánh nhìn lạnh lẽo. Đường xương mày cao kết hợp cùng gò má sắc nét khiến thần sắc hắn lúc nghiêm túc trở nên sắc lạnh đến khó tiếp cận.
“CZ Shadow 2?”
Hắn nhíu mày, giọng đầy bất mãn
“Súng thi đấu à? Kiểu dáng đẹp thật, nhưng hiếm ai dùng trong thực chiến. Cậu chọn khẩu này để làm gì?”
Dứt lời, hắn xoay cổ tay một cách thành thục, như thể vừa ảo thuật vừa thao tác quân sự, rút ra một khẩu bán tự động sơn đen tuyền.
“Đây là MP443, biệt danh ‘Quạ đen’,” hắn giải thích, thực dụng hơn nhiều. Dùng đạn 9x19mm, thậm chí tương thích cả loại đạn cao áp 7N21 của Nga.”
Bị chĩa súng vào, người bình thường đã đủ căng thẳng để mất kiểm soát, vậy mà Omega này không những không chùn bước, lại còn bình tĩnh phân tích cấu hình vũ khí như một giảng viên chuyên ngành.
Thịnh Thiếu Thanh cắn chặt răng, mặt mày méo mó vì giận dữ.
Long Tá dường như không để tâm, còn chìa khẩu súng trong tay ra như một lời mời:
“Nếu sau này cậu muốn thử, tôi có thể cho người liên hệ. Gửi WeChat người phụ trách cho cậu cũng được.”
Hắn suy nghĩ giây lát rồi bổ sung đầy thành ý:
“Nể tình sắp trở thành thông gia, tôi sẽ để giá ưu đãi.”
Thịnh Thiếu Thanh không thể nhịn thêm được nữa.
Cạch!
Hắn lên đạn, gằn giọng:
“Cậu đang giỡn mặt với tôi đấy à?”
“Ý tôi là giảm giá khẩu súng, không phải đánh gãy chân cậu,” Long Tá vẫn điềm tĩnh, còn nghiêm túc giải thích:
“Mẫu này chưa từng giảm giá. Không tin, cậu có thể hỏi.”
“Hỏi ai?”
“Thì hỏi người bán súng cho cậu chứ còn ai nữa.” Long Tá đáp như thể đó là điều hiển nhiên, rồi lại như sực nhớ ra điều gì, hắn thở dài:
“Mà Giang Hỗ cấm súng, cậu hỏi cũng vô ích.”
Thái dương Thịnh Thiếu Thanh giật liên hồi, hắn bắt đầu hoài nghi bản thân đang mắc kẹt trong một giấc mơ kệch cỡm.
Chỉ có trong mơ, người ta mới gặp được một “Omega” không chịu tác động bởi thuốc mê, Alpha cấp S trúng đạn vẫn bất tỉnh đầy trang trọng, và một kẻ trước mắt, vừa bị chĩa súng, vừa ngửi thấy pheromone đối phương, lại vẫn thong dong bình luận như đang trò chuyện trong tiệm trà chiều.
Không thể chịu đựng nổi, Thịnh Thiếu Thanh tiếp tục giải phóng pheromone, nồng độ lần này cao đến mức làm không khí trở nên đặc quánh. Mùi chanh sắc gắt lan rộng, xộc thẳng vào mũi người đối diện.
Nhưng với Long Tá, đó không chỉ là mùi khó chịu, mà là sự xúc phạm cá nhân.
Vợ hắn, một nữ Alpha có tính khí cực kỳ nhạy cảm, ghét cay ghét đắng khi cơ thể chồng mình vương mùi pheromone của Alpha khác.
Cả thế giới đều nghĩ hắn là kẻ nắm quyền trong mối quan hệ đó. Rằng một mỹ nhân như cô lấy một kẻ như hắn là một dạng kết hợp lệch pha. Họ không biết rằng, chính hắn mới là kẻ luôn bị ăn tươi nuốt sống trong cuộc hôn nhân ấy, một Omega mang mùi kẹo sữa, thuần khiết đến mức khiến người khác lầm tưởng.
Thịnh Thiếu Thanh không hề cảnh giác. Mùi ngọt nhẹ tỏa ra từ Long Tá khiến hắn mặc định, chỉ là một Omega yếu đuối.
Gã dốc toàn lực, hai tay giương súng, hét lớn:
“Biến ngay!”
Long Tá vẫn đứng vững, chỉ hơi nghiêng đầu né nòng súng, trừng mắt:
“Làm ơn đừng chĩa khẩu súng đã lên đạn vào mặt tôi.”
Rồi đổi sang tiếng Anh, giọng lạnh băng:
“It’s rude.” (Thật bất lịch sự)
Chưa dứt lời, hắn xoay người tung cú đá ngang, đá bay khẩu CZ khỏi tay Thịnh Thiếu Thanh. Thân hình hắn chuyển động như dải lụa thép, dứt khoát và chính xác.
“Và thu pheromone của cậu lại,” Long Tá nói,
“Mùi ấy thực sự… kinh khủng.”
Thịnh Thiếu Thanh dù từng học bắn súng nhiều năm, cũng không lường được Omega này lại đủ nhanh để đánh rơi vũ khí khỏi tay hắn trong nháy mắt.
Bối rối một giây, hắn lập tức lao vào, toan giật khẩu MP443 từ tay Long Tá.
Nhưng Long Tá đã sớm có chuẩn bị. Hắn xoay tay chặn đòn, siết chặt cánh tay đối phương, rồi trong nháy mắt tung nắm đấm vào giữa mặt Thịnh Thiếu Thanh.
Gã lùi lại theo phản xạ, nhấc chân phản công, nhưng đòn đá chưa đến nơi, cổ chân đã bị khóa. Long Tá khéo léo chuyển từ đỡ sang kẹp, khiến toàn bộ hệ thần kinh đối thủ như bị chạm mạch. Tầm nhìn Thịnh Thiếu Thanh mờ đi, không còn kịp phản ứng, bị một chuỗi đòn liên hoàn giáng xuống như mưa đá.
Gã ngã vật xuống đất, bất tỉnh.
Phía sau vang lên một giọng trầm tĩnh nhưng không kém phần lạnh lùng:
“Anh nghiện võ hiệp thật rồi.”
Long Tá quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt tỉnh táo của Hoa Vịnh, người đang ôm một Alpha bất tỉnh trên tay, đứng trên bậc thang như một vị vương giả, mái tóc bị máu nhuộm đỏ nhạt nơi gáy đã khô lại.
“Người cấp S đấy à?”
Long Tá thu tay, chậm rãi bước lên, tò mò nhìn vào lòng Hoa Vịnh.
“Anh là Omega mà nhìn người ta làm gì?” Hoa Vịnh liếc mắt đề phòng.
“Anh ấy là của tôi.”
“Tôi đâu có bảo không phải.” Long Tá nhún vai, rút điện thoại ra, giơ màn hình khoe ảnh khóa, một mỹ nhân tóc đen dài, xinh đẹp đến mức mê hoặc lòng người.
“Yên tâm, tôi có Alpha của riêng mình.”
Hoa Vịnh bước từng bước xuống bậc thang, mỗi bước chân đều để lại vết nứt như mạng nhện trên nền xi măng cứng.
Đúng lúc cậu đến gần Thịnh Thiếu Thanh, cửa sổ thông gió bị áp lực từ pheromone phát nổ, thủy tinh vỡ vụn như cát bụi, rơi lấp lánh dưới ánh đèn.
Hoa Vịnh cẩn thận lấy áo khoác che mặt cho người trong lòng, tránh để mảnh vụn làm tổn thương.
Long Tá nhìn vẻ dịu dàng lặng lẽ của cậu, không khỏi thắc mắc:
“Alpha đó có gì đặc biệt? Vì người ta mà cậu bận đến mức không bắt máy của tôi. Hẹn gặp thì khó như gọi hồn.”
“Anh Thịnh có chỗ nào cũng tốt.” Hoa Vịnh đáp nhẹ, rồi hỏi lại:
“Còn vợ anh thì sao?”
Nhắc đến Bea, ánh mắt Long Tá sáng bừng.
“Cô ấy thì không có điểm nào là không tốt cả. Dịu dàng, tử tế, xinh đẹp, lại có chính khí. À, suýt quên…”
Như sực nhớ điều quan trọng, hắn nói đầy kỳ vọng:
“Tôi tới đây chính là để hỏi cậu, về kế hoạch cho lễ kỷ niệm ngày cưới của bọn tôi…”
Ba cũng thường khen con~ khen con~
Con có đôi bàn tay vạn năng~
Việc gì cũng làm được~ cũng làm được~
Giặt đồ nè~ rửa khăn tay nè~ vá tất nè~
Khâu cúc áo nè~ tự mình làm~ tự~ mình~ làm!~
Điện thoại rung lên. Long Tá cúi nhìn màn hình. Gương mặt lạnh như đá trong thoáng chốc dịu hẳn. Hắn điều chỉnh lại hơi thở, sau đó mới trượt tay nhận cuộc gọi.
“Anh nghe đây.”
Đầu dây bên kia là một giọng nữ trong trẻo, ngọt ngào nhưng không kém phần sắc sảo:
“Sao lâu vậy? Đang bận gì?”
“Không... vừa mới cất máy.”
Hắn nói dối mà không dám thở mạnh.
Giọng cô trầm xuống:
“Anh đang thở lệch nhịp đấy. Đừng nói là lại đánh nhau?”
Long Tá khựng tay, ánh mắt lướt nhanh về phía khẩu Quạ Đen, rồi vội vàng cất nó đi như chưa từng rút ra. Hắn nhặt khẩu Shadow rơi dưới đất, tháo đạn ra từng viên, miệng vẫn cố giữ bình tĩnh:
“Ở Giang Hỗ mà em... Ai lại gây sự giữa ban ngày chứ? Mọi người đều biết sống theo pháp luật mà.”
Ờ, thì là tự vệ. Đối phương động tay trước.
Với lại... hắn còn chưa đánh đến mức trầy da, sao tính là ẩu đả được?
“Anh chắc không?” Giọng cô chậm rãi, không gay gắt, nhưng Long Tá nghe mà mồ hôi lạnh túa ra.
“Nếu anh còn giấu...Anh biết rồi đấy.”
Tay đang tháo đạn của Long Tá khựng lại.
Trong đầu hắn hiện ra ký ức năm nào ở nước A. Chỉ vì một vết thương nhẹ mà nói dối là công tác. Kết quả vừa ra viện đã thấy người vợ Alpha đứng chờ sẵn trước cổng bệnh viện, đón về nhà. Và sau đó là một cuộc đối thoại “trên giường” khiến hắn phải nằm thêm một ngày nữa.
Hắn nuốt khan, giọng nhỏ đi thấy rõ:
“Không có chuyện gì thật mà.”
Một tiếng gọi non nớt vang lên bên tai, ngắt quãng cuộc thẩm vấn:
“Mẹ ơi! Mẹ về chưa? Hôm nay ba dắt con đi chơi đu quay! Có cả ngựa gỗ biết hát nữa!”
Sắc mặt Long Tá lập tức dịu lại. Hắn đưa tay vuốt sống mũi, khóe môi hơi cong lên, giọng cũng thay đổi hẳn:
“Vậy à? Vui không? Lần sau nhớ gọi mẹ đi cùng nhé.”
“Dạ!”
Giọng cô bé vang lên hân hoan.
“Thế mẹ về chưa?”
Long Tá đưa mắt nhìn Thịnh Thiếu Thanh đang nằm chắn giữa lối đi. Không mất kiên nhẫn, hắn chỉ nghiêng người đá nhẹ một cú, dẹp sang bên. Sau đó, hắn bước ra khỏi hành lang, giọng nói dịu dàng đến bất ngờ:
“Mẹ về ngay.”
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Ji
Trans: Mochi
—