(ExA) Thèm Muốn - Chương 58

Chương 58


Khi Thịnh Thiếu Du mở mắt, mùi thuốc sát trùng quen thuộc thoảng qua đầu mũi.


Trong cơn mơ màng chưa hoàn toàn tỉnh táo, anh nghe thấy giọng bác sĩ vang lên, trầm thấp mà đầy lo ngại:


“Hoa tiên sinh, tuyến thể pheromone của cậu bị tổn thương nghiêm trọng, cần được nghỉ ngơi tuyệt đối. Thịnh tổng sẽ sớm tỉnh lại thôi. Mong cậu tạm thời rời viện, tránh ảnh hưởng đến việc điều trị.”


“Rời viện?” Hoa Vịnh lạnh giọng. 


“Tôi sẽ ở lại. Làm phiền ông sắp xếp thêm một giường bên cạnh anh Thịnh.”


“Nhưng...”


“Nhưng gì?”


“Cậu cũng cần được kiểm tra. Theo kết quả hiện tại, cậu nên được phẫu thuật càng sớm càng tốt. Nếu kéo dài…”


“Không cần.” Hoa Vịnh cắt lời. 


“Vết thương lần này không xuyên thấu. Hơn nữa, tuyến thể của tôi có khả năng tự phục hồi rất tốt. Chỉ là tổn thương nhỏ, không nghiêm trọng tới mức phải can thiệp.”


Tuyến thể? Bị thương?


Cơn đau nhức như sóng xô ập đến khiến đầu Thịnh Thiếu Du nặng trĩu, nhưng điều khiến anh chú ý hơn cả lại là cảm giác âm ỉ bất thường nơi bụng dưới.


Anh khẽ nhíu mày, đưa tay áp lên bụng theo phản xạ, không kiềm được bật ra một tiếng rên.


Soạt…


Mọi ánh nhìn trong phòng lập tức dồn về phía giường bệnh.


Một luồng khí mang theo hương lan nhè nhẹ chợt ùa tới.


“Anh Thịnh, anh tỉnh rồi à?”


Anh mở mắt, trước mắt là gương mặt tái nhợt nhưng vẫn giữ vẻ trong trẻo quen thuộc. Nhìn thấy người kia, anh sững người trong giây lát, rồi dần nhớ lại, trước đó mình còn đang dùng bữa tối với Thịnh Thiếu Thanh.


Không rõ vì cớ gì, chỉ một bữa ăn lại dẫn tới cảnh nằm trên giường bệnh.


Đầu óc quay cuồng, tay chân rã rời, toàn thân như bị trọng lực kéo xuống, chẳng còn chút sức lực.


Ánh mắt Thịnh Thiếu Du dừng lại trên gương mặt của Hoa Vịnh, rồi chậm rãi trượt xuống. Khi tầm nhìn chạm tới những vết máu loang lổ trên áo đối phương, sắc mặt anh lập tức biến đổi.


“Em bị gì vậy?!”


Hoa Vịnh vội vươn tay ngăn anh cử động, giọng nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:


“Em ổn. Đừng gắng sức. Vừa mới tỉnh, anh không nên ngồi dậy quá nhanh, sẽ ảnh hưởng tới tim mạch.”


Nhưng chính cảnh tượng trước mắt mới thật sự là đòn đánh vào tim anh.


Toàn thân cậu dính máu, khiến từng nhịp đập nơi lồng ngực anh như chệch khỏi quỹ đạo, thậm chí trở nên đau nhói.


“Sao lại ra nông nỗi này? Thịnh Thiếu Thanh đâu rồi?”


“Đã được đưa tới đồn cảnh sát.” 


Thường Tự đứng bên cạnh đáp thay. 


“Cảnh sát thành phố các anh phản ứng rất nhanh. Có thể nói là đáng để nước P chúng tôi tham khảo.”


Thịnh Thiếu Du im lặng một lúc, rồi thấp giọng hỏi:


“Là do Thịnh Thiếu Thanh làm sao?”


Hoa Vịnh nhìn anh, không trả lời. Ánh mắt cậu mang theo sự do dự, như thể đang cân nhắc giữa sự thật và tổn thương mà nó có thể gây ra. Cậu không đành lòng nói thẳng với Thịnh Thiếu Du rằng, người em trai kia không chỉ bất tài, mà còn nhẫn tâm đến mức muốn giết cả anh ruột mình.


“Còn em thì sao? Bị thương ở đâu?”


“Không nghiêm trọng.” Hoa Vịnh khẽ đáp. 


“Kết quả xét nghiệm máu của anh vẫn chưa có. Em thật sự rất lo.”


Người bị tổn thương nghiêm trọng đến mức tuyến thể rách mà vẫn còn phải lo cho người khác?


Thịnh Thiếu Du khẽ nhíu mày. Còn chưa kịp mở lời thì một giọng nói quen thuộc đã vang lên bên ngoài cánh cửa.


“Cậu mua suất định kỳ ở bệnh viện rồi à? Ngày nào cũng thấy mặt, không thấy phiền sao?”


Thẩm Văn Lang đẩy cửa bước vào, sắc mặt âm trầm như thể vừa trút cơn giận không xong.


Vừa nhìn thấy Thịnh Thiếu Du đang ngồi bên giường bệnh, hắn khựng lại một thoáng, rồi lập tức cong môi cười nhạt.


“Ồ, nhập viện cũng phải kéo cả người nhà theo à?”


Dù đã biết phần lớn những chuyện Hoa Vịnh kể về Thẩm Văn Lang đều là thêu dệt, nhưng khi đối diện trực tiếp, Thịnh Thiếu Du vẫn không khỏi bực bội.


“Em ấy nhập viện thì liên quan gì đến anh?” 


Anh tựa lưng vào đầu giường, liếc sang hắn bằng ánh mắt thờ ơ lạnh lẽo. 


“Hay là bị đánh vẫn chưa đủ, giờ lại mò tới phòng bệnh, muốn tiện đường nhập viện luôn?”


“Đánh?” 


Thẩm Văn Lang nheo mắt, giọng trầm hẳn xuống. 


“Nếu không vì cái thằng điên bên cạnh anh, Thịnh Thiếu Du, anh nghĩ tôi sẽ để yên cho anh đến giờ này à?”


Thịnh Thiếu Du khoanh tay, ánh mắt lạnh như băng, nửa cười nửa giễu: 


“Thì anh cứ thử xem.”


Nếu hôm nay trong phòng chỉ có mình anh, Thẩm Văn Lang chắc chắn đã lao vào gây chuyện. Nhưng đáng tiếc, bên cạnh anh còn có một người khác, một nhân vật mà ngay cả hắn cũng phải dè chừng.


Tên nhóc tưởng như chỉ là một cậu thiếu niên trắng trẻo, trông qua thì vô hại, nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt kia. sắc như lưỡi dao lùa qua sát khí, là đủ hiểu không dễ dây vào.


Dám thử à? Thẩm Văn Lang không ngu đến vậy.


“Văn Lang, đừng nói với anh Thịnh bằng thái độ đó. Anh ấy sẽ không vui đâu.”


“Anh ta nói chuyện với tôi như thế, tôi phải vui chắc?”


“Đừng nhìn anh ấy kiểu đó.”


“Nhìn thêm mấy lần là gãy xương mắt à?”


“...”


Ba ngày trước, Cao Đồ đã chính thức nghỉ việc. Từ đó đến nay, tâm trạng Thẩm Văn Lang sụt xuống không phanh. Hành xử có phần chướng mắt cũng không có gì khó hiểu.


Hoa Vịnh chẳng buồn chấp nhất với một kẻ thất tình mà vẫn chưa tự nhận ra mình đang thất tình. Cậu chỉ liếc sang hắn một cái rồi quay lại nhìn Thịnh Thiếu Du:


“Anh Thịnh, gần đây nhà Văn Lang có chút việc, anh đừng để bụng.”


Thẩm Văn Lang bật cười, giọng lạnh như cắt: 


“Nhà tôi thì có thể có chuyện gì?”


Bị cắt lời ngay trước mặt, Hoa Vịnh hơi sững người, nhưng chẳng lấy gì làm khó chịu. Cậu chỉ cười khẽ, ánh mắt hờ hững.


Đến nước này rồi mà vẫn còn sĩ diện, không biết tự lượng sức, chẳng trách đến giờ vẫn cô độc.


Cậu không nói thêm gì nữa. Hơi cúi đầu, giọng nhỏ hơn khi quay sang Thịnh Thiếu Du:


“Cảnh sát vừa công bố kết quả điều tra sơ bộ. Vụ bắt cóc trước có khả năng do Thịnh Thiếu Thanh đứng sau. Anh Thịnh… em trai anh…”


Cậu ngập ngừng. Có lẽ đang cân nhắc cách nói ít gây tổn thương nhất. Sau cùng, cậu chỉ chọn cách diễn đạt nhẹ nhàng:


“Em trai anh… không được ổn cho lắm.”


Không được ổn?


E rằng phải nói là… không còn thuốc chữa.


Nếu đặt trong bối cảnh cổ đại, Thịnh Thiếu Thanh chính là loại người không ngần ngại sát huynh, đoạt vị, dã tâm che trời, không từ thủ đoạn.


Thịnh Thiếu Du cúi đầu, gương mặt góc cạnh chìm trong bóng tối, đường nét sắc lạnh phủ một tầng u ám. Anh mím môi, không nói một lời.


Tình thân từng le lói hiếm hoi giữa anh em ruột thịt, giờ phút này bị chính sự thật tàn nhẫn bóp nghẹt. Nói không thất vọng, chỉ là nói dối.


Hoa Vịnh nhìn anh, trong lòng như bị ai siết chặt. Cảm giác đồng cảm dâng lên mãnh liệt, không khác gì một đợt sóng lớn bất ngờ tràn đến, cuốn sạch cả phòng tuyến.


Cậu nhẹ giọng, muốn xoa dịu phần nào cảm xúc đối phương:


“May mà loại thuốc hắn dùng độc tính không cao…”


“Đúng vậy, đúng vậy.” 


Thường Tự lập tức phụ họa, giọng điệu khẩn thiết:


“Thịnh tổng, anh đừng lo. Bác sĩ vừa kiểm tra xong, nhờ đánh dấu vĩnh viễn của Hoa tiên sinh mà tốc độ chuyển hóa trong cơ thể anh đã được đẩy nhanh. Với thể trạng hiện tại, những loại độc tố thông thường sẽ không để lại ảnh hưởng lâu dài.”


“Đánh dấu vĩnh viễn?” 


Sắc mặt Thịnh Thiếu Du càng sa sầm. Anh nghiêng đầu nhìn sang Hoa Vịnh, giọng trầm xuống: 


“Là thật sao?”


Bị ánh mắt anh khóa chặt, đầu óc Hoa Vịnh như trống rỗng trong chốc lát, không biết phải phản ứng thế nào.


Bàn tay trắng bệch khẽ đưa lên ôm ngực, cậu nghiêng người, khẽ rên một tiếng, thân thể nghiêng về phía sau như không trụ nổi.


Thịnh Thiếu Du lập tức đưa tay đỡ lấy cánh tay cậu, vẻ mặt hoảng hốt hiếm thấy:


“Em sao vậy? Bác sĩ đâu? Mau đến đây!”


Nhân viên y tế đứng cách đó không xa vừa nghe tiếng gọi lập tức chạy đến, vội vã đo huyết áp, kiểm tra tim mạch. Trong lúc ấy, Enigma, người luôn giữ phong thái điềm tĩnh, lại diễn trọn vai bệnh nhân yếu ớt đến mức các bác sĩ cũng phải lúng túng.


Hoa Vịnh nhắm mắt lại, để mặc bản thân dựa vào vòng tay Thịnh Thiếu Du. Khuôn mặt trắng nhợt vì mất máu, quần áo loang lổ vết đỏ, phối hợp với công tác kiểm tra một cách “yếu mềm” đến hoàn hảo. Trong lòng thì thầm nhẹ nhõm, may mà chưa kịp thay áo.


Khung cảnh trở nên hỗn loạn trong chốc lát. Thường Tự và Thẩm Văn Lang chỉ biết nhìn nhau, đứng bên cạnh lặng lẽ xem vở kịch được diễn ngay trước mắt.


Sau khi kiểm tra sơ bộ, bác sĩ đề xuất truyền máu cho Hoa Vịnh.


Lúc này, Thường Tự mới tiến lên, trấn tĩnh nói:


“Nhóm máu của Hoa tiên sinh rất hiếm. Bệnh viện các anh khả năng cao sẽ không có loại phù hợp.”


“Bệnh viện Hòa Từ là cơ sở y tế tư nhân hàng đầu tại Giang Hỗ.” Bác sĩ đáp lại với vẻ tự tin:


“Chúng tôi sở hữu ngân hàng máu lớn nhất khu vực Châu Á, Thái Bình Dương, sẽ không có chuyện không tìm được nhóm máu phù hợp. Chỉ cần anh cung cấp thông tin cụ thể, Hoa tiên sinh thuộc nhóm máu nào…”


Hoa Vịnh nhẹ nhàng chớp mắt, khẽ nghiêng đầu ra hiệu cho Thường Tự.


Hiểu ý, Thường Tự lập tức cắt ngang lời bác sĩ:


“Chuyện này... có lẽ nên trao đổi riêng.”


Hành lang trước phòng cấp cứu.


Viện trưởng Vương, trưởng khoa pheromone của Hòa Từ, tháo khẩu trang, gương mặt nghiêm nghị, giọng nói kiên nhẫn nhưng rõ ràng mang theo áp lực:


“Hoa tiên sinh mất máu khá nhiều. Dù thể chất có tốt đến đâu cũng không thể kéo dài. Chúng tôi đảm bảo đủ mọi loại nhóm máu quý hiếm, từ Rh âm đến Bombay. Xin thư ký Thường cứ yên tâm. Chỉ cần cho biết cụ thể, Hoa tiên sinh thuộc nhóm máu nào?”


“Nhóm máu E.” Thường Tự đáp gọn.


Bác sĩ: “...”


Đó là một ngày nên được ghi vào biên niên sử của bệnh viện Hòa Từ.


Cũng chính trong ngày hôm ấy, các bác sĩ khoa pheromone nhận được kết quả xét nghiệm máu của Thịnh Thiếu Du.


Chỉ trong vòng một giờ, cả khoa như bị nhấc khỏi mặt đất. Hội chuẩn khẩn cấp. Báo cáo xét nghiệm bị kiểm tra lặp lại nhiều lần.


“Progesterone 12.6 ng/ML?” 


(Máu người mang thai 3 tháng đầu ~11,9-90 ng/ML)


Viện trưởng Vương nheo mắt nhìn kết quả, quay sang hỏi bác sĩ nội tiết sinh sản: 


“Chắc không phải máy của khoa xét nghiệm trục trặc chứ?”


Bác sĩ bị gọi đến tăng ca chỉ biết day trán, giọng bất lực:


“Đã kiểm tra lại ba lần. Nếu không tận mắt xem kết quả, tôi còn tưởng mình chưa tỉnh rượu.”


“Nhưng mà… Alpha cấp S?” 


Viện trưởng Vương trợn mắt, tay chỉ vào báo cáo:


“Cậu ta lại đang ở giai đoạn đầu thai kỳ?”


“Nhưng viện trưởng,” 


Bác sĩ nội tiết nhỏ giọng nhắc nhở, 


“Bạn đời của cậu ta là Enigma. Người có nhóm máu E.”


Viện trưởng Vương: “…”


9 giờ tối, văn phòng viện trưởng khoa pheromone.


Bị sinh vật vốn chỉ xuất hiện trong sách lý thuyết ngồi đối diện nhìn chằm chằm, dù là viện trưởng Vương với ba mươi năm kinh nghiệm cũng cảm thấy áp lực nặng nề.


Ông chỉ vào bảng xét nghiệm đặt trên bàn, giọng trầm xuống:


“Bệnh nhân vẫn chưa biết?”


“Vâng.” 


Hoa Vịnh khẽ gật đầu, sau đó hỏi lại, ánh mắt bình tĩnh mà kiên định:


“Vậy là… đã được xác nhận?”


Chiếc gạc trắng dán trên cổ cậu vẫn chưa khô máu. Làn da tái nhợt nhưng thần sắc lại không hề hoảng loạn. Thậm chí còn mang theo một nét nhẹ nhõm khó giấu.


“Báo cáo không thể sai chứ?”


“Ừm.” 

Viện trưởng Vương gật đầu, sắc mặt trầm trọng. Giọng ông nặng nề, mang theo sự do dự khó che giấu:


“Khả năng trao đổi chất của anh Thịnh đúng là đặc biệt, hàm lượng tồn dư trong máu đã giảm đáng kể. Tuy nhiên... loại thuốc đó không rõ nguồn gốc. Với tư cách bác sĩ, tôi buộc phải khuyên hai người nên cân nhắc kỹ.”


“Cân nhắc gì cơ?”


Hoa Vịnh lật từng trang xét nghiệm bằng đầu ngón tay, mắt vẫn dán vào con số in rõ nét. Giọng cậu nhẹ bẫng như đang hỏi về một bữa ăn trưa:


“Cân nhắc chuyện... đặt tên cho con ư?”


Cậu khẽ cười, ánh mắt dịu dàng:


“Chúng tôi sẽ làm.”


Viện trưởng Vương im lặng vài giây. Sau cùng, ông thở dài:


“Tôi xin phép nói thẳng. Là bác sĩ, tôi không khuyến khích hai người giữ lại đứa trẻ.”


Hoa Vịnh lúc này mới ngẩng đầu. Nụ cười vẫn còn trên môi, dịu dàng, ung dung, tựa hồ không nghe rõ câu vừa rồi.


“Ông vừa khuyên Alpha của tôi...”


Cậu ngắt nhịp một cách có chủ đích,


“từ bỏ đứa con của tôi sao?”


Không một chút tức giận, không gằn giọng, nhưng mỗi từ cậu thốt ra đều sắc như dao cạo. Viện trưởng Vương chợt cảm thấy không khí trong căn phòng khẽ rung lên một nhịp vô hình.


“Ý tôi là…”


Ông cố trấn tĩnh. 


“Tiền sử dùng thuốc không rõ ràng... tôi chỉ lo nguy cơ dị tật, hoặc biến chứng không thể lường trước...”


“Thưa bác sĩ,” 


Hoa Vịnh mỉm cười, đặt tờ xét nghiệm lại bàn như đang cất một món trang sức quý.


“Nếu không thể đưa ra kết luận y học rõ ràng, thì làm ơn đừng đưa ra lời khuyên cảm tính.”


Cậu chậm rãi đứng dậy. Mỗi động tác đều nhẹ nhàng, lịch thiệp, gần như mời gọi, nhưng sự áp chế tinh vi từ pheromone cấp Enigma đã khiến toàn bộ không khí lắng xuống.


“Ông không cần lo lắng cho sức khỏe của tôi,” 


Hoa Vịnh nói, mắt không rời viện trưởng. 


“Cũng không cần tỏ ra thông cảm. Tôi biết rõ mình đang làm gì.”


Viện trưởng Vương nuốt khan, không thể giải thích vì sao ông, một Alpha dày dạn kinh nghiệm, lại cảm thấy áp lực đến thế. Trước mặt ông không phải một thiếu niên ốm yếu vừa qua cơn chấn thương, mà là một thứ gì đó xa lạ, cao cấp, đẹp đến lạnh người.


Ánh sáng phòng làm việc vốn nhạt màu, vậy mà lại phản chiếu rõ từng đường nét của Hoa Vịnh: làn da trắng đến gần như trong suốt, đường viền xương gò má thanh tú nhưng sắc sảo, ánh mắt bình lặng đến vô cảm.


Cậu không giống người mới biết tin mình sắp làm cha. Mà giống một kẻ vừa đoạt lại được món báu vật sau hàng thế kỷ chờ đợi, và sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ ai đến gần lần nữa.


Si mê. Tuyệt đối. Không khoan nhượng.


Một loại độc chiếm không ồn ào, nhưng vô phương cứu chữa.


“Con của Enigma...”


Cậu khẽ nghiêng người về phía trước, giọng nói đủ thấp để khiến người ta phải lắng nghe:


“...sẽ không dễ dàng bị tổn thương như ông nghĩ.”


Cậu lấy từ túi áo ra một tấm séc đã ký sẵn, đặt lên bàn, không cần nhìn:


“Đây là lời cảm ơn vì kết quả xét nghiệm.”


Rồi ánh mắt cậu lần nữa chạm thẳng vào viện trưởng, lịch thiệp, điềm đạm, nhưng tuyệt đối không khoan nhượng:


“Và cũng là để đổi lấy sự im lặng của ông.”


Không hề đe dọa. Không gào thét.


Chỉ đơn giản là một thỏa thuận, rõ ràng, lạnh lùng và kín đáo.


Nhóm dịch Bunz Zm 

Edit: Ji 

Trans: Mochi

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo