(ExA) Thèm Muốn - Chương 56

Chương 56


Pheromone của Hoa Vịnh không mang theo áp chế cưỡng bức, nhưng lại ngấm sâu vào không khí như sương lạnh, lặng lẽ mà ám ảnh.


Thịnh Thiếu Thanh dù gắng gượng vẫn duy trì được hành động, song mỗi cử động đều trở nên nặng trĩu, như thể không khí quanh hắn bị nén chặt lại.


Điều khiến hắn thật sự kinh ngạc không phải thứ mùi hương kia, mà là dáng người đột ngột chắn trước Thịnh Thiếu Du giữa lúc lưỡi dao vung lên.


Một Omega mảnh mai lại dám lao vào chặn đòn?


Không, không phải Omega. Là Alpha.


Cú sốc này đánh thẳng vào lý trí vốn đã dao động của hắn. Nhưng mũi dao đã rút, máu đã đổ, chẳng còn đường lui. Không còn thứ gọi là tha thứ cho kẻ đã lựa chọn tổn thương.


Nghiến răng, Thịnh Thiếu Thanh gào lên, giơ dao lao về phía trước lần nữa.


Đúng lúc lưỡi dao sắp chạm đến, cánh tay cầm dao bỗng tê rần như bị đánh trúng thần kinh.


Choang! Đoàng!


Một vật nặng phang thẳng vào cánh tay khiến toàn bộ lực cảm biến mất. Con dao văng khỏi tay, xoáy một vòng rồi cắm xuống sàn nhà.


Loảng xoảng.


Chiếc đế lót đũa bằng sứ, thứ không ai ngờ sẽ trở thành ám khí, lăn lóc trên nền gạch, vang lên những tiếng cộc cộc lạnh người.


Hoa Vịnh từ từ đứng dậy, gương mặt lấm máu nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo không gợn sóng.

Cậu liếc về phía ống kính, giọng nói bình thản, pha chút lạnh nhạt:


“Anh Thịnh cũng thấy rõ rồi. Hắn ra tay trước. Em chỉ tự vệ.”


Câu nói ngắn gọn ấy khiến Thịnh Thiếu Thanh toàn thân cứng đờ.


Hắn rít qua kẽ răng:


“Tại sao mày không bị gì hết?!”


Làn da tái nhợt, đường nét xinh đẹp đến vô thực, nhưng ánh mắt Hoa Vịnh lúc này lại sắc như băng mài, từng cái liếc cũng đủ rạch một đường lạnh sống lưng.


Thịnh Thiếu Thanh lùi lại bản năng, giọng run lên:


“Không thể nào… Sao có thể như vậy…”


Hoa Vịnh không trả lời, chỉ giơ tay bấm dừng video.

Khóe môi nhếch nhẹ, nhưng nụ cười nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một đường viền môi lạnh như thép.


“Cái gì không thể?”


Rắc…


Cậu bẻ khớp ngón tay, âm thanh vang lên rõ ràng giữa không gian căng như dây cung. Rồi không chần chừ, cậu giật phăng miếng dán ức chế thấm máu sau gáy, quẳng xuống sàn như ném một thứ rác thải ghê tởm.


Gương mặt cậu không chút cảm xúc. Ánh mắt tĩnh lặng, phẳng như mặt hồ đóng băng giữa mùa đông. Nhưng giọng nói cất lên lại lạnh đến rợn người, từng chữ như dao sắc cắt vào da thịt:


“Thứ như mày mà cũng có một nửa huyết thống với anh Thịnh? Buồn cười thật.”


Cậu nhìn Thịnh Thiếu Thanh, không phải tức giận, mà là một thứ cảm xúc còn cay nghiệt hơn: khinh miệt đến tàn nhẫn.


“Nếu loại người như mày đủ tư cách gọi anh ấy là anh trai… thì cái thế giới này đúng là đã đảo điên mất rồi.”


Hoa Vịnh nhếch môi. Nụ cười nhạt như sương khói, nhưng trong đó lại có độc:


“Với câu ‘Không có hắn, còn có tôi’…


Nghe xong tao chỉ thấy tiếc. Tiếc cho một kẻ sống sót, nhưng mất hoàn toàn nhận thức về bản thân.”


Cậu ngẩng đầu, ánh mắt sâu như đáy biển, lặng và lạnh:


“Tao không cần mày. Không có anh ấy… mày tồn tại để làm gì? Làm món mặn để trữ đông à?”


Một nhịp dừng. Nhẹ như gió thoảng.


“Mà tao ghét mùi thịt hun khói.”


— 


Không khí trong phòng như ngừng lại. Thịnh Thiếu Thanh đứng đó, mà như rơi vào vùng chân không, nơi từng tiếng tim đập của hắn vang vọng lên như trống tang.


Tình thế đảo chiều quá nhanh. Cơ hội vừa lóe lên, đã bị cắt đứt.


Hoa Vịnh đứng trước mặt hắn, máu chảy dọc từ tuyến thể sau gáy. Màu đỏ thẫm loang xuống áo, từng giọt rơi xuống nền như rượu vang bị đổ, đẹp đến lạnh người.


Nhưng cậu không động mày, không rên, không run.

Như thể cơn đau kia chẳng đáng để bận tâm.


Sau khi tắt camera, cậu buông tay. Đôi lông mày giãn ra. Vẻ mặt trở lại bình lặng, như một cỗ rối được chế tạo hoàn mỹ, vừa khép lại một vở diễn.


Thịnh Thiếu Thanh cố trấn tĩnh, nhưng giọng nói vẫn mang theo nỗi sợ không kịp che giấu:


“Tao chỉ muốn Thịnh Thiếu Du chết! Biết điều thì cút!”


Hoa Vịnh ngẩng đầu.


Đôi mắt cậu lúc này đen kịt, tĩnh đến rợn người, như vực sâu không đáy nhìn lại kẻ đứng bên mép.


Mặt cậu loang máu, nhưng chính ánh mắt ấy mới khiến Thịnh Thiếu Thanh buốt sống lưng.


“Vì mày là em vợ, tao mới nhịn.”


Cậu bước lên một bước. Giọng nói vẫn trầm, nhưng lưỡi dao đã rút ra khỏi vỏ.


“Nhưng mày muốn mạng anh ấy, còn xé tuyến thể của tao.”


“Dù có thể hồi phục… nhưng đau lắm.”


Một nhịp thở dài rất nhẹ. Lạnh hơn cả cái lạnh trong mắt.


“Cho nên… Thiếu Thanh, tao thật lòng tiếc cho mày.”


— 


Đó không phải lời đe dọa.


Đó là bản án tử hình, được tuyên bởi một kẻ không cần phải ra tay mới khiến người khác sụp đổ.


Tuyến thể bị thương vì vật sắc, trong y học lẫn thực tế đều là vết thương không thể cứu chữa. Là Omega hay Alpha, ai cũng vậy, một khi hỏng, chỉ còn đếm ngược.


Nhưng Hoa Vịnh vẫn đứng vững. Không tái mặt, không chao đảo.


Chưa từng có ai như cậu.


Không ngấm thuốc mê. Không gục vì máu chảy. Không gào đau dù bị xé toạc tuyến thể.


Thịnh Thiếu Thanh hiểu. Hắn không đấu lại được.


Và hắn bỏ chạy.


Gần như lao thẳng ra ngoài như con thú bị bẫy.


— 


Hoa Vịnh đưa tay đè lên gáy. Máu chảy nhiều khiến mắt cậu nhòa đi, lòng bàn tay lạnh ngắt.


Nhưng sự tức giận còn nóng hơn. Nó xóa đi toàn bộ cảm giác đau đớn. Thứ còn lại là ý chí lạnh như thép.


Cậu đẩy cửa. Bước ra.


Không hoảng hốt. Không vội vã.


Giống như đang rời một bữa tiệc chán ngắt.


Ngay lập tức, bốn tên thuộc hạ của Thịnh Thiếu Thanh chặn lại. Hoa Vịnh dừng bước, nhíu mày, hơi nghiêng đầu.


Giọng cậu đều và thấp, nhưng mang theo sự bất mãn rõ rệt:


“Lùi ra.”


Chúng không nhúc nhích.


Cậu nhìn lướt qua, ánh mắt không giận dữ, mà chỉ là… không đủ trình.


“Hai cấp B, một cấp C, hai Beta.”


“Các người thật sự khinh thường tôi đến cực điểm nhỉ?.”


Bác sĩ và huấn luyện viên thể lực đều đi đến một kết luận: Enigma là cỗ máy chiến đấu được tiến hóa một cách tự nhiên. Một chiến binh sinh ra để càn quét chiến trường.


Adrenaline bùng phát trong lúc chiến đấu, cùng bản năng muốn trấn áp kẻ yếu, chính là nhiên liệu giúp cậu vượt qua mọi giới hạn.


Nhưng Hoa Vịnh, Enigma đó, lại được huấn luyện để biết kiểm soát.


Sự kiểm soát ấy chính là ranh giới sinh tử giữa người và quái vật.


Bởi vì, trước mặt Hoa Vịnh, không ai là mạnh cả.


Và kiềm chế, luôn khó gấp vạn lần so với buông tay.



Lúc này đây, trong mắt cậu, ánh lên một ngọn lửa phẫn nộ.


Một cơn giận bị dồn nén, sôi trào như nham thạch, chỉ chờ một vết nứt để bùng phát.


Nhưng lý trí vẫn còn níu giữ.


Không được ra tay.


Không thể ra tay.


Anh Thịnh sẽ không vui.


Giết người… là phạm pháp.


Cậu siết chặt tay, rồi chậm rãi khoanh lại trước ngực.


Động tác chậm đến mức kỳ dị, giống như đang cố gắng kìm nén một cơn bão.


Một cử chỉ duy nhất, nhưng khiến người ta rợn tóc gáy.


“Tôi không muốn động tay.”


Giọng nói ấy bình thản nhưng tuyệt đối không dịu dàng.


“Các người tránh đường đi được không? Tôi chỉ muốn dạy Thịnh Thiếu Thanh một bài học... nhỏ thôi.”


Cậu giơ tay lên, những ngón tay trắng muốt chụm lại, chừa ra một khoảng trống mảnh như sợi chỉ.


“Rất nhỏ. Tôi đảm bảo.”


Một mùi pheromone nặng nề len lỏi khắp không gian, dồn ép như búa đập.


Cả bốn kẻ kia sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích, giống như những con linh dương đang đối diện sư tử, chỉ cần động, sẽ bị xé xác trong tích tắc.


“Không ai tình nguyện à?”


“Hả? Không có ai muốn tránh thật à?”


Cậu nghiêng đầu, nhướng mày, thong thả rút điện thoại ra gọi một cuộc.


Ngay lúc đó, tiếng nhạc chuông vang lên, một bài hát ru vui vẻ và trẻ con đến mức kỳ quái:


Ba cũng thường khen con~ khen con~


Con có đôi bàn tay vạn năng~


Việc gì cũng làm được~ cũng làm được~


Giặt đồ nè~ rửa khăn tay nè~ vá tất nè~


Khâu cúc áo nè~ tự mình làm~ tự~ mình~ làm!~


Không khí lập tức trở nên méo mó.


Khu công nghiệp vắng vẻ, Alpha toàn thân vấy máu, và giai điệu non nớt như hát ru… như thể ác mộng từ một bộ phim rối loạn tâm lý.


Hoa Vịnh cúp máy. Mím môi. Giọng khô khốc:


“Theo dõi người khác mà không biết tắt chuông à? Anh đang làm cái trò gì vậy?”


Vút…


Một bóng đen lướt tới như gió, rồi dừng lại không một tiếng động.


“Bea và con gái tôi đang ở công viên. Tôi sợ không nghe máy nên để chuông.”


Người đàn ông mặc áo dài đen. Gầy nhưng không yếu, trầm tĩnh như một lưỡi kiếm giấu trong vỏ. Trên ngực hắn là hình con rồng năm móng, tượng trưng cho uy quyền tuyệt đối.


“Long Tá.” Hoa Vịnh nói khẽ, 


“Anh đã tới thì tôi không cần ra tay nữa.”


Cậu liếc qua bốn người đang đứng ngây như tượng.


“Tôi đang điên tiết lắm rồi, còn bọn chúng thì quá yếu. Tôi sợ mình không kìm được mà ra tay hơi nặng. Anh giúp tôi được không?”


Ngữ điệu khách khí, nhưng ai cũng hiểu đây là mệnh lệnh ngầm.


Long Tá thoáng do dự:


“Nhưng Bea bảo tôi không được đánh nhau bừa bãi…”


“Bừa bãi?” Cậu nhướng mày, môi khẽ nhếch. 


“Anh quên ai giúp anh cưới vợ sinh con rồi à? Giúp tôi mà gọi là bừa bãi sao?”


“…Ờ...” Long Tá gãi đầu, ánh mắt đã bắt đầu sáng lên vì máu chiến.


“À, còn một tên đang bỏ chạy. Cậu có muốn đuổi theo không?”


“Có. Hắn là người thân của anh Thịnh nhà tôi.”


“Loại đó, phải đích thân tôi tiếp đãi.”


Long Tá gật đầu. Ánh mắt lướt qua vết máu loang trên người Hoa Vịnh.


“Do tên chạy trốn kia làm à?”


Cậu không trả lời, chỉ bình thản nói:


“Xui thôi. Đụng trúng cái thứ gọi là anh em kiểu đó.”


Cả hai nói chuyện như đang uống trà chiều, nhưng bốn tên còn lại đã hoảng loạn đến cực điểm.


Chúng nhìn nhau, rồi bất ngờ cùng lao về phía Hoa Vịnh, cho rằng hắn là người dễ đối phó hơn.


“Ê…! Đừng có mà…”


Tự tìm đường chết.


Long Tá thầm nghĩ. Thà đánh tôi còn hơn chạm vào cậu ta.


Khuôn mặt Hoa Vịnh bỗng tối sầm.


RẮC!


Tấm kính cửa vỡ tung.


Pheromone cao cấp trào ra như sóng dữ, mang theo uy lực dập nát mọi thứ. Đèn trần đung đưa, mặt đất bắt đầu chấn động, không ai biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, chỉ biết... sẽ không có gì nhẹ nhàng.


Tuyến thể như con đê vỡ giữa mùa lũ, vỡ òa dưới sức ép dữ dội tràn đến từ bốn phương tám hướng. Áp chế nặng nề như nước lũ cuốn phăng mọi thứ, khiến người ta nghẹt thở trong khoảnh khắc.


Gần như cùng lúc, Long Tá lập tức bịt mũi, nhảy vọt ra sau như một tia chớp đen rút lui khỏi khu vực nguy hiểm.


“Cậu xử lý phần này đi. Tôi đi chặn tên kia.”


Vừa dứt lời, pheromone mùi hoa lan bùng phát cuồng bạo, lan ra như cỏ dại mọc lan khắp vùng đất bỏ hoang, không chút kiêng nể. Mỗi đợt sóng mùi ập tới đều như một cú đánh mạnh vào hệ thần kinh người xung quanh, làm họ choáng váng, nghẹn thở.


May mà Long Tá nhanh chân, nếu không, với nồng độ áp chế vừa rồi, hắn cũng khó tránh khỏi bị nghiền nát trong dư chấn.


Nhà hàng nằm ở tầng ba. Hắn lao xuống cầu thang, kiểm tra từng tầng một.


Cuối cùng, ở khúc cua tầng một, ánh mắt hắn chạm phải cái bóng người đang luống cuống tháo chạy, Thịnh Thiếu Thanh.


Khu công nghiệp lúc này hoang vắng, chỉ còn vài công ty còn làm việc. Hành lang dài hun hút vang vọng tiếng bước chân gấp gáp như trống trận.


Huỵch, huỵch, huỵch.


Huỵch, huỵch, huỵch.


Thịnh Thiếu Thanh không dám mạo hiểm đi thang máy. Gã chọn cầu thang bộ, nhưng tốc độ chạy gần như hỗn loạn vì hoảng sợ.


Khi lao tới khúc nối giữa tầng hai và tầng một, gã sững người.


Một bóng người đang đứng chặn ngay ở khúc cua.


Long Tá đứng đó, tựa vào lan can, ánh mắt trầm lạnh nhìn xuống.


Tư thế lười biếng, nhưng khí thế không cho phép ai xem thường.


Người đàn ông ấy cao ráo, vóc dáng hơi gầy nhưng rắn chắc. Gương mặt góc cạnh, làn da hơi tái, sống mũi thẳng và mắt lạnh như nước đóng băng. Toàn thân toát lên cảm giác nguy hiểm không thể tiếp cận.


Thịnh Thiếu Thanh cứng đờ người. Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra sau gáy.


Nhưng rồi…


Một làn gió nhẹ mang theo mùi pheromone đặc trưng lướt qua. Mùi kẹo sữa ngọt ngào, dịu nhẹ đến mức lạc điệu hoàn toàn với khí chất sắc lạnh kia.


Trong tích tắc, Thịnh Thiếu Thanh sững sờ.


…Omega?


Mùi pheromone đã bán đứng thân phận hắn.


Không phải Alpha. Không phải kẻ săn mồi.


Mà là một Omega bẩm sinh, yếu đuối theo bản năng.


…Nhưng sao lại đứng đó như thể có thể bóp chết hắn bất cứ lúc nào?


Nhóm dịch Bunz Zm 

Edit: Ji 

Trans: Mochi

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo