(ExA) Thèm Muốn - Chương 55

Chương 55


Thịnh Thiếu Thanh dành nhiều kỳ vọng cho cuộc gặp mặt lần này. Trước ba giờ chiều, hắn đã có mặt trong phòng riêng.


Nhà hàng nằm trên tầng ba của một toà nhà không quá cao. Diện tích tuy khiêm tốn nhưng kín đáo, cả nhà hàng chỉ có bốn nhân viên phục vụ. Tất cả đều quen biết Thịnh Thiếu Thanh, thái độ đối với hắn kính cẩn, hành động không chậm trễ nửa phần.


Hắn rất hiếu kỳ về “chị dâu tương lai” trong lời của Thịnh Thiếu Du.


Bởi hắn hiểu rõ anh trai mình, một người đàn ông từ trước đến nay chưa từng xem trọng chuyện tình cảm. Nhiều năm trôi qua, đừng nói đến một mối quan hệ nghiêm túc, ngay cả việc công khai bạn gái cũng là chuyện hiếm thấy.


Thế nhưng, không lâu trước đây, giới tài phiệt ở Giang Hỗ lại đồng loạt xôn xao, rằng Thịnh Thiếu Du đã vì một Omega mà không ngần ngại động tay động chân với Thẩm Văn Lang, người thừa kế của tập đoàn HS, ngay giữa nơi đông người.


Chuyện này khiến Thịnh Thiếu Thanh không khỏi tò mò. Omega nào có thể khiến một người chưa từng động lòng như Thịnh Thiếu Du nổi cơn thịnh nộ đến mức ấy? Và rồi, ngay khoảnh khắc trông thấy Hoa Vịnh, hắn cảm thấy mọi lời đồn đều là thật, không những đúng mà còn chưa đủ để diễn tả.


Trận đánh ấy, quả thật rất đáng.


Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng là một cái kết mỹ mãn.


Một Omega xinh đẹp như vậy, đừng nói là đánh nhau một trận, dù có phải lao vào cuộc chiến không hồi kết, chỉ để đổi lấy một cái liếc mắt hay một nụ cười, cũng hoàn toàn đáng giá.


Tuy nhiên...


Ánh mắt hắn khẽ dừng lại ở vùng gáy trắng mịn của Hoa Vịnh, nơi có miếng dán ức chế pheromone trong suốt gần như vô hình. Trong lòng hắn dấy lên một tia tiếc nuối, không biết pheromone của người này có hương vị thế nào?


Dưới cái nhìn dò xét nóng rực gần như thiếu kiềm chế ấy, Hoa Vịnh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không biểu lộ cảm xúc. Cậu im lặng bước theo Thịnh Thiếu Du đến chỗ ngồi.


Khi ánh mắt giao nhau, đôi mắt Hoa Vịnh khẽ cong, nở nụ cười nhạt, lễ độ mà không xa cách.


“Chào cậu.”


“Chào chị dâu.” 


Thịnh Thiếu Thanh đứng dậy, chủ động đưa tay về phía cậu, giọng điệu ôn hoà nhưng ánh mắt lại không giấu được sự hứng thú:


“Tôi là Thịnh Thiếu Thanh, ngưỡng mộ chị dâu đã lâu.”


Hai người bắt tay.


Bàn tay mềm mại và ấm áp của một Omega mang lại một cảm giác gần như không thực, đầu ngón tay lướt nhẹ khiến tâm trí người đối diện rung động.


Thịnh Thiếu Thanh vô thức liếm môi.


Việc Thịnh Thiếu Du dẫn theo một Omega như vậy bên người khiến hắn không tránh khỏi ghen tị. Trong lòng dâng lên vị chua gắt như nước chanh chưa pha, nhưng giọng nói thốt ra lại hoàn toàn ngọt ngào:


“Anh nhắc đến chị dâu không ít lần, hôm nay cuối cùng cũng có dịp gặp mặt.”


Hoa Vịnh khẽ rút tay về, đầu ngón tay lướt nhẹ như một làn gió, nụ cười trên môi càng thêm mềm mại, giọng nói trong trẻo vang lên tựa như làn nước chảy qua khe đá:


“Thật sao? Anh Thịnh thường xuyên nhắc đến tôi à?”


“Đúng vậy.” 


Thịnh Thiếu Thanh mỉm cười, tay kéo ghế một cách nhã nhặn, giọng điệu ôn hòa nhưng không kém phần lễ độ:


“Anh, chị dâu, mời hai người ngồi.”


Thịnh Thiếu Du khẽ gật đầu, vừa mở thực đơn vừa buông một câu hỏi nhàn nhạt:


“Sao lại chọn nơi này?”


“Dạo gần đây chỗ này rất được lòng khách hàng chỗ em.” 


Thịnh Thiếu Thanh đáp với vẻ bình thản, nụ cười không quá nồng, cũng không quá nhạt:


“Em ngại nơi đông đúc, nên đã thuê trọn nhà hàng để giữ sự riêng tư.”


Thịnh Thiếu Du khẽ “ừm” một tiếng, ánh mắt vẫn dừng lại trên trang thực đơn, giọng nói không gợn sóng:


“Có tiền trong tay, thay vì tiêu xài hoang phí, chi bằng cân nhắc đầu tư vào thứ gì đó thực sự có giá trị.”


Không gian nơi này chẳng có gì nổi bật, kiến trúc đơn giản, vị trí lại nằm trong khu công nghiệp hẻo lánh. Ngay cả thực đơn cũng thiếu sự đặc sắc, thật sự không đáng để chi tiền thuê trọn.


Thịnh Thiếu Thanh cười nhẹ, gật đầu thuận theo:


“Anh nói chí phải.”


Nhưng trong thâm tâm, hắn lại nghĩ khác, hôm nay đúng là vận đỏ. Một lời mời, lại được hai người nhận lời. Nếu may mắn, biết đâu còn thu được cả trái ngọt từ cuộc “trò chuyện” này.


Vì đã bao trọn nhà hàng, các món ăn được đưa ra khá nhanh.


Người phục vụ bước vào, vóc dáng cao lớn, vai u thịt bắp. Gương mặt bị che khuất phần lớn bởi khẩu trang đen, chỉ còn lại đôi mắt, mà ánh nhìn thì không hề giấu nổi sự lén lút bất thường. Các món ăn bày ra trước mặt, từ tạo hình đến mùi hương đều nhàn nhạt, thiếu sức hấp dẫn.


Hoa Vịnh cầm thìa, múc một ngụm canh nếm thử, nguội lạnh.


Một bữa ăn thân mật đầu tiên, mà Thịnh Thiếu Thanh lại chọn nơi thế này để tiếp đãi Thịnh Thiếu Du?


Quả thực khó hiểu.


Ánh mắt cậu lướt về phía người phục vụ, rồi lại chuyển sang Thịnh Thiếu Thanh, lúc này đang nâng ly mời rượu Thịnh Thiếu Du.


Hắn cụng ly, miệng cười với Thịnh Thiếu Du, nhưng ánh mắt lại vô thức liếc về phía Hoa Vịnh.


Một Omega như vậy, hiếm thấy vô cùng. Dung nhan như tranh vẽ, khí chất như gió sớm. Ngay cả dáng ngồi trầm lặng chống cằm suy tư cũng mang theo một loại mỹ cảm như bước ra từ tranh sơn dầu của William Etty, nhu hòa, gợi cảm, tinh tế.


Thịnh Thiếu Thanh nhìn đến ngẩn người, trong lòng dâng lên một cảm xúc vừa đố kỵ vừa bất an. Hắn rót thêm một ly rượu, đặt trước mặt Thịnh Thiếu Du, cười cười nói:


“Anh, đã lâu rồi chúng ta mới có dịp cùng nhau ăn uống. Em kính anh thêm một ly.”


Thịnh Thiếu Du không từ chối, nâng ly uống cạn. Vị rượu tràn qua cổ họng, để lại chút đắng nơi đầu lưỡi. Anh gắp một đũa rau nhằm dịu vị, nhưng món rau ấy lại mặn đến mức khó nuốt.


Nếu đây thật sự là nhà hàng nổi tiếng, thì chỉ có thể là nhờ giá thuê đất rẻ mạt.


Thịnh Thiếu Du bắt đầu thấy hối hận vì đã dẫn theo Hoa Vịnh.


Cậu vốn là người tinh tế, khẩu vị cũng cầu kỳ. Từ lúc ngồi xuống đến giờ, mới chỉ nếm một thìa canh, sau đó chẳng chạm đũa nữa.


Anh chau mày, ánh mắt có chút bất mãn nhưng lại không nói ra, chỉ quay sang trách yêu Hoa Vịnh:


“Anh đã bảo đừng theo, em cứ khăng khăng muốn đi. Món ăn có hợp khẩu vị không?”


Hoa Vịnh cắn nhẹ đầu đũa, khóe môi cong lên, nụ cười không quá rực rỡ nhưng lại khiến người đối diện không thể dời mắt. Giọng cậu như gió đầu xuân, mang theo ý đùa nghịch:


“Ngon mà.”


“Thật không?” 


Thịnh Thiếu Du nhướng mày, như không hoàn toàn tin. Anh đích thân múc cho cậu một bát canh khác, đẩy nhẹ về phía trước:


“Vậy ăn thêm chút nữa.”


Mặt canh phủ một lớp mỡ gà đã đông, ánh lên sắc vàng nhợt. Nhìn thôi cũng thấy ngấy.


Hoa Vịnh cúi đầu, cẩn thận vớt bỏ lớp mỡ ấy bằng thìa, sau đó múc một thìa canh trong, chậm rãi đưa lên môi. Uống xong, cậu mỉm cười dịu dàng, ánh mắt trong veo hướng về phía Thịnh Thiếu Du:


“Canh anh múc ngon lắm. Cảm ơn anh.”


Chỉ một câu đơn giản, lại khiến Thịnh Thiếu Du hơi ngẩn người.


Ánh mắt ấy, giọng nói ấy, tựa như một ngụm rượu ấm ngấm thẳng vào lồng ngực.


Thịnh Thiếu Thanh bên cạnh càng nhìn càng khó chịu. Hắn nâng chai rượu, rót thêm cho Thịnh Thiếu Du. Sau đó không kiêng dè, rót luôn cả cho Hoa Vịnh:


“Cũng vui mà không uống thì mất hứng. Hoa Vịnh, uống một chút đi.”


“Tôi không biết uống rượu.” 


Giọng Hoa Vịnh nhẹ như gió thoảng, không kiêu căng, cũng chẳng rụt rè.


“Không biết thì học.” 


Thịnh Thiếu Du liếc nhìn cậu, nửa thật nửa đùa:


“Bước vào nhà họ Thịnh, không biết uống rượu, sao được?”


Nhà họ Thịnh làm trong ngành công nghệ sinh học, đâu phải giới rượu chè ăn chơi.


Thịnh Thiếu Du rõ ràng đang trêu chọc, nhưng Hoa Vịnh lại không giận, cũng không tránh né. Cậu chỉ nhẹ nghiêng đầu, giọng nhỏ nhưng rõ ràng:


“Em không biết uống, nhưng thực lòng muốn bước vào nhà anh?”


Giọng nói của Hoa Vịnh nhẹ như làn tơ, mềm mại mà lặng lẽ, khiến Thịnh Thiếu Thanh bất giác ngứa ngáy trong lòng. Hắn nâng ly rượu, khẽ chạm vào ly của cậu, cười nhạt, giọng nửa đùa nửa thật:


“Không quen uống cũng không sao, để anh ấy uống thay cho.”


“Vậy thì không ổn.” 


Hoa Vịnh mỉm cười, nét cười nhã nhặn mà sâu sắc, ánh mắt tựa như mặt nước có sóng, yên tĩnh mà cuốn hút. Dẫu vậy, ánh nhìn ấy chưa từng rời khỏi Thịnh Thiếu Du:


“Anh Thịnh uống nhiều quá sẽ khó chịu. Tôi không nỡ thấy vậy.”


Thịnh Thiếu Du đã quá quen với kiểu nói chuyện quanh co hàm ý của cậu, chỉ khẽ cong môi, cất giọng nửa trêu chọc:


“Muốn từ chối thì cứ nói thẳng, còn quanh co làm gì.”


Thịnh Thiếu Thanh cười xòa, lên tiếng hòa giải:


“Omega không uống rượu, cũng là chuyện thường tình.”


“Omega?” 


Thịnh Thiếu Du nghiêng đầu, như thể vừa nghe thấy chuyện nực cười, liếc sang Hoa Vịnh:


“Hoa tiên sinh, thật vậy không?”


Hoa Vịnh không hề vội vàng đáp lại. Giọng nói của cậu vẫn ôn tồn, không phủ nhận cũng không khẳng định:


“Anh Thịnh nói sao, tôi nghe vậy.”


Ở Giang Hỗ, những người có thể khiến Thịnh Thiếu Du dùng đến kính ngữ đếm chưa hết đầu ngón tay. Hai chữ “Hoa tiên sinh” thốt ra từ miệng anh, khiến Thịnh Thiếu Thanh trong khoảnh khắc chấn động, nhưng rất nhanh đã tự trấn an: có lẽ đó chỉ là cách gọi đùa cợt giữa hai người đang trong giai đoạn mặn nồng.


Trong mắt hắn, một Omega với cổ tay mảnh như cành liễu, e rằng chẳng thể làm nên trò trống gì. Nếu không khéo léo trong chuyện gối chăn, làm sao có thể giữ được vị trí “Hoa tiên sinh” bên cạnh Thịnh Thiếu Du?


Hắn lặng lẽ quan sát Hoa Vịnh lần nữa, làn da trắng mịn, sống mũi thẳng, môi cong gợi cảm. Đường nét nào cũng như được gọt giũa kỹ càng. Vẻ đẹp ấy khiến hắn không khỏi ngây dại.


Dường như cảm nhận được ánh nhìn mỗi lúc một trơ trẽn ấy, Hoa Vịnh chậm rãi ngẩng đầu. Ánh mắt cậu lãnh đạm, xa cách, ẩn chứa sự kiêu ngạo chẳng buồn giấu giếm.


Đôi lông mày đen như mực nổi bật trên làn da trắng tựa tuyết, ánh mắt lạnh ấy sắc như chuông đồng ngân vang giữa đêm khuya, dội thẳng vào lòng người.


Thịnh Thiếu Thanh thoáng lúng túng, nhưng vẫn cố giữ dáng vẻ lịch thiệp.


Thịnh Thiếu Du hoàn toàn không đề phòng em trai mình, nhưng Hoa Vịnh thì khác. Cậu từ lâu đã nhìn thấu bản chất “ngoài sáng trong tối” của người đàn ông kia, càng tiếp xúc lại càng cảm thấy khó chịu.


Rồng sinh chín con, mỗi con một tính. Một người như Thịnh Thiếu Du, sắc bén, kiêu ngạo, nhưng thận trọng, lại có một người em trai vừa nông cạn, vừa mưu mô như vậy, quả thực là chuyện khó tưởng.


Chỉ nghĩ đến việc về sau còn phải duy trì hòa khí với kiểu người này, cậu đã cảm thấy mệt mỏi.


Nếu không vì muốn giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp với em trai của người mình yêu, Hoa Vịnh hẳn đã không ngần ngại dạy cho bàn tay “nhiệt tình” ấy một bài học thích đáng.


Thịnh Thiếu Thanh vẫn không ngừng mời rượu, hết lần này đến lần khác. Nể mặt Thịnh Thiếu Du, Hoa Vịnh đành miễn cưỡng nâng ly, khẽ nhấp một ngụm nhỏ.


Rượu nồng, nhưng vẫn không át nổi vị đắng đang dâng lên trong miệng.


Với khứu giác và vị giác nhạy bén của một Enigma, chỉ cần một thoáng, Hoa Vịnh đã nhận ra điều bất thường.


Thịnh Thiếu Du vốn tửu lượng không tồi, nhưng mới chỉ vài ly, anh đã có biểu hiện lạ: động tác trở nên chậm chạp, ánh mắt cũng dần dần mờ đi.


Suốt bữa tiệc, Thịnh Thiếu Thanh luôn tỏ ra hào hứng, lời nói rôm rả, nhưng nụ cười không hề chạm đến đáy mắt. Một sự nhiệt tình có mục đích.


Thịnh Thiếu Du ban đầu còn cố gắng đáp lời, nhưng rất nhanh sau đó chìm vào im lặng, thần sắc mỗi lúc một mơ hồ.


Hoa Vịnh liếc qua, rồi nhẹ nhàng cầm điện thoại, âm thầm kích hoạt chế độ ghi hình.


“Anh ấy hình như đã ngà ngà rồi.” 


Thịnh Thiếu Thanh cất tiếng, giọng nói không giấu nổi vẻ mỉa mai.


Hoa Vịnh không đáp, ánh mắt trầm tĩnh nhìn thẳng vào hắn.


Không biết từ lúc nào, ánh mắt Thịnh Thiếu Thanh đã mất đi vẻ xã giao, thay vào đó là nụ cười nhếch môi đầy hàm ý. Hắn nghiêng người, hỏi khẽ:


“Rượu tôi mời không hợp khẩu vị sao? Sao chị dâu chỉ ngậm mà không nuốt?”


“Tôi thật sự không quen uống rượu.” 


Hoa Vịnh trả lời, giọng nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo.


Ở nước P, đến trẻ nhỏ ba tuổi cũng biết uống rượu bằng đầu đũa. Với khả năng trao đổi chất và sức chịu đựng gần như vượt ngoài tiêu chuẩn loài người, tửu lượng của Hoa Vịnh từ lâu đã không còn có thể dùng từ “kém” để hình dung.


Thẩm Văn Lang từng bình luận rằng: kẻ này chẳng khác gì sinh vật ngoài hành tinh, đến độc dược còn không làm gì được, nói gì đến vài ly rượu có pha thuốc.


“Không quen thì luyện dần sẽ quen.” Thịnh Thiếu Thanh chậm rãi nghiêng người, ánh nhìn tựa lưỡi dao bọc nhung:


“Cậu xinh đẹp thế này, sau này sẽ còn phải ra mặt nhiều, chẳng lẽ lần nào cũng lấy lý do từ chối?”


Ồ? Không còn gọi “chị dâu” nữa?


Không muốn làm em vợ nữa sao? Vậy cũng tốt, từ giờ tôi cũng chẳng cần giữ phép tắc với anh.


“Uống đi.” Giọng hắn trầm xuống: 


“Anh cả đã không còn tỉnh táo, nếu cậu vẫn không uống, thì e là coi thường tôi rồi.”


Trong giới ngầm nước P, chưa từng ai dám ép Hoa Vịnh phải nể mặt.


Cậu khẽ bật cười. Từ tốn nuốt ngụm rượu trong miệng, chờ xem kịch còn có những gì.


Bên cạnh, Thịnh Thiếu Du đã gục xuống bàn, ánh mắt trống rỗng, cơ thể rũ rượi như bị rút cạn sức lực.


Hoa Vịnh nghiêng người, dịu giọng hỏi nhỏ:


“Anh Thịnh, anh không sao chứ?”


Thịnh Thiếu Du không đáp, ánh mắt mờ đục, thân thể bất động như đã hoàn toàn rơi vào cơn mê.


Hoa Vịnh nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể đang dần mất lực của Thịnh Thiếu Du, một tay vòng qua gáy anh, cẩn thận xoay người để tránh cho đầu anh va vào góc nhọn của kệ tủ bên cạnh. Động tác của cậu mềm mại, trầm ổn như nước chảy, nhưng trong đáy mắt đã lạnh đi thấy rõ.


Đối diện, Thịnh Thiếu Thanh chậm rãi cong môi, vẻ thoả mãn trong ánh mắt không còn che giấu.


Hắn hiểu rất rõ: một Alpha cấp S như Thịnh Thiếu Du, thuốc mê thông thường không thể phát huy tác dụng. Ly rượu hắn chuẩn bị vốn là một món đặc chế—chất gây mê được giấu kín trong kẽ ly, chỉ khi tiếp xúc với rượu mới từ từ hòa tan, không màu, không mùi, khó lòng phát hiện.


Giờ phút này, khi thấy Thịnh Thiếu Du đã hoàn toàn mất ý thức, hắn chẳng cần giữ lớp mặt nạ giả tạo nữa. Trong đôi mắt vốn luôn bình tĩnh kia, khát vọng hèn mọn và dục vọng sâu kín bắt đầu trào dâng, hiện rõ từng nét.


Tầm mắt hắn chậm rãi dời về phía Omega đang quỳ bên cạnh. Thân hình nhỏ nhắn, cổ tay mảnh dẻ, làn da trắng đến mức gần như phát sáng dưới ánh đèn, ánh mắt long lanh phản chiếu vẻ sững sờ và yếu ớt. Vẻ đẹp ấy khiến người ta dễ dàng đánh đồng với sự bất lực.


Thịnh Thiếu Thanh bước lên một bước, cười nhạt:


“Cậu nghĩ mình đang làm gì?”


Giọng hắn nhẹ, nhưng từng chữ như chạm vào da thịt bằng lưỡi dao lạnh lẽo.


Hoa Vịnh vẫn không lên tiếng. Cậu ngước nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm và lặng như mặt hồ vào đêm khuya. Tưởng như yếu mềm, nhưng lại ẩn giấu một điều gì đó — thứ cảm xúc đang từ từ nứt vỡ.


Thịnh Thiếu Thanh cười khẽ, bắt đầu xắn tay áo. Động tác không nhanh không chậm, như thể đang chuẩn bị cho một việc gì đó rất quen thuộc.


“Người của tôi đúng là vô tích sự. Nhận bao nhiêu tiền mà không làm nổi một chuyện đơn giản. Tuyến thể của hắn vẫn còn nguyên vẹn.”


Hắn rút ra một con dao mỏng từ trong áo khoác, ánh sáng lạnh từ lưỡi dao phản chiếu trên mặt bàn đá cẩm thạch, rọi lên khuôn mặt đang đậm dần sát ý.


“Thế thì đành để tôi tự mình kết thúc.”


Hắn cúi đầu, ánh mắt siết chặt:


“Từ nhỏ đến lớn, hắn dựa vào tuyến thể mà sống trên đầu người khác. Lúc nào cũng cao ngạo, lúc nào cũng xem tôi như cái bóng không đáng nhắc tới.”


“Tôi muốn nhìn xem… nếu không còn tuyến thể, thì Thịnh Thiếu Du còn là cái gì.”


“Alpha cấp S?” Hắn bật cười, giọng điệu lạnh lùng và cay độc. 


“Thứ giá trị duy nhất của hắn, chính là thứ này. Mất nó rồi, hắn còn hơn gì một phế nhân?”


Tiếng cười khàn đặc vang lên, như trộn lẫn giữa giận dữ và cuồng loạn, mang theo thứ hận thù tích tụ từ năm tháng.


Hoa Vịnh vẫn không nói lời nào, nhưng sự im lặng ấy không hề yếu đuối. Giống như một cơn bão sắp sửa giáng xuống mặt biển tĩnh lặng không ồn ào, không gào thét, nhưng đủ để nhấn chìm tất cả.


Thịnh Thiếu Thanh không hề cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề. Hắn cúi xuống, nâng cằm Hoa Vịnh bằng một tay, đầu ngón tay siết nhẹ, ép cậu ngẩng lên. Ánh mắt tham lam trườn qua từng đường nét trên gương mặt cậu, nụ cười trở nên đáng sợ.


“Yên tâm, không có hắn… thì vẫn còn tôi.”


Dứt lời, dao rút lên. Lưỡi thép rạch một đường lạnh buốt trong không khí, nhanh, dứt khoát, không một chút chần chừ nhằm thẳng vào sau gáy Thịnh Thiếu Du.


Phập!


Âm thanh nặng nề của lưỡi dao xuyên qua da thịt vang lên trong căn phòng yên ắng. Tuyến thể bị tổn thương nghiêm trọng, dòng máu đặc sánh phun trào, bắn thẳng lên ống kính máy quay ẩn giấu trong góc bàn. Màn hình lờ mờ bị phủ lên bởi một vệt máu như màn sương đỏ thẫm.


Thịnh Thiếu Du bất động, máu chảy tràn xuống cổ áo. Anh hoàn toàn không còn cảm giác.


Hoa Vịnh sững người trong khoảnh khắc, rồi bất ngờ lao đến. Cậu đỡ lấy vai anh, ghì chặt, ánh mắt tối lại đến mức gần như đen kịt.


Pheromone cấp S từ tuyến thể bị rách lan ra trong không khí, mạnh mẽ và nồng nàn, mang theo hương lan trắng thanh thuần nhưng mãnh liệt, tựa như sóng dữ vỡ bờ. Trong khoảnh khắc, cả căn phòng chìm trong một mùi hương sắc bén đến ngột ngạt.


Ánh mắt Hoa Vịnh vẫn không rời khỏi Thịnh Thiếu Du, nhưng khí tức quanh cậu đã hoàn toàn thay đổi. Một luồng sát ý âm thầm trào lên như thuỷ triều, không lời cảnh báo, không thỏa hiệp.


Nhóm dịch Bunz Zm 

Edit: Ji 

Trans: Mochi




Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo