(ExA) Thèm Muốn - Chương 59

Chương 59


Thịnh Thiếu Du bị cơn buồn nôn giày vò lúc hơn mười giờ tối.


Nhà hàng mà Thịnh Thiếu Thanh chọn không những tệ mà còn khiến anh mất cảm giác thèm ăn. Thức ăn vừa nguội vừa nhạt. Anh chỉ dùng được vài miếng rồi bỏ xuống. Đến khi tỉnh lại, cơn đói đã trở nên rõ rệt.


Hoa Vịnh yêu cầu Thẩm Văn Lang mang bữa tối đến tận phòng bệnh, thay mặt mình nói lời xin lỗi vì thái độ thiếu kiên nhẫn trước đó.


Thẩm Văn Lang tất nhiên không đồng ý. Với tính cách vốn có, hắn không phải người dễ khuất phục, càng không đời nào vì một lời của Hoa Vịnh mà đích thân mang đồ ăn đến cho Thịnh Thiếu Du.


Nhưng Hoa Vịnh không đơn giản như vẻ bề ngoài. Cậu hiểu cách buộc người khác phải nhượng bộ. Khi cần có thể dùng đến lời nặng, lúc khác lại nhẹ nhàng dụ dỗ. Biết rõ điểm yếu của đối phương ở đâu, cậu không ngần ngại nhắm thẳng vào.


Giọng nói lúc ấy vẫn điềm tĩnh, nhưng hàm ý trong từng câu lại đủ sức lay chuyển:


“Thế này đi, Văn Lang. Anh chỉ cần mang bữa tối đến xin lỗi anh Thịnh, tôi sẽ đưa ngay cho anh tấm ảnh của Omega hôm đó.”


Ánh mắt Thẩm Văn Lang khựng lại. Sự chần chừ không thể che giấu, và Hoa Vịnh nhanh chóng nhận ra.


Cậu mỉm cười, giọng nhẹ hơn:


“Omega đó... mùi hương khiến anh rất thích, phải không?”


“Không có chuyện đó.”


“Vậy sao?” 


Hoa Vịnh không để lỡ cơ hội. Cậu hạ giọng, nhưng ánh mắt vẫn sắc:


“Không thích mà ôm người ta ngủ đến sáng? Bình thường chỉ cần ngửi thấy mùi Omega là anh đã buồn nôn. Vậy mà lần đó không những không nôn, còn ngủ rất sâu. Văn Lang, nếu tôi đoán không lầm, đó là người đầu tiên khiến anh phản ứng như thế. Cũng có thể là người duy nhất.”


Khả năng đàm phán của Hoa Vịnh chưa bao giờ được đánh giá cao, nhưng lần này, cậu đang nắm trong tay lá bài đủ để khiến đối phương do dự.


Thẩm Văn Lang thực sự muốn biết Omega đêm đó là ai.


Một dự cảm mơ hồ lởn vởn trong đầu hắn, khó chịu, nhưng không rõ là tốt hay xấu. Quá nhiều chi tiết không ăn khớp. Nhưng điều khiến hắn không thể dừng suy nghĩ chính là sự biến mất bất ngờ của Cao Đồ, người vẫn luôn theo sát hắn như hình với bóng, chưa từng rời quá nửa bước.


Không lẽ...


Không lẽ Cao Đồ và Omega kia đã lên kế hoạch từ trước? Cũng vì thế mà đột ngột xin nghỉ?


Không hợp lý. Nếu đúng là đồng lõa, y có thể dùng chuyện đó để khống chế hắn, thậm chí đòi hỏi điều kiện nào đó. Việc gì phải bỏ việc trong im lặng?


Một người chậm rãi, luôn tuân thủ nguyên tắc, vậy mà lại từ bỏ công việc chỉ vì một Omega đang mang thai? Thậm chí đến cả việc lợi dụng cơ hội để tống tiền cũng không nghĩ đến?


Nghĩ đến đây, Thẩm Văn Lang cảm thấy khó chịu.


Đã ba ngày hắn không gặp lại Cao Đồ.


Phòng thư ký và phòng nhân sự đều không tìm được bất kỳ lý do hợp lý nào để giữ y lại. Vô dụng đến mức khiến hắn không thể làm gì ngoài việc nhìn Cao Đồ thu dọn đồ đạc, chuyển văn phòng, bàn giao công việc và chính thức rời khỏi công ty từ ba hôm trước.


Trưởng phòng thư ký từng đùa rằng Cao Đồ giống như bình chữa cháy cá nhân của chủ tịch.


Chỉ cần y ở đó, cho dù Thẩm Văn Lang có cáu đến đâu, cơn giận cũng sẽ trút hết lên một mình y.


Thẩm Văn Lang không phải kiểu cấp trên khó tính. Hắn chỉ sắc sảo, lạnh lùng, và tuyệt đối không dễ gần với duy nhất một người: Cao Đồ.


“Thẩm tổng rất hay làm nũng với thư ký Cao.”


Câu nói ấy, khi vừa nghe được tin Cao Đồ muốn nghỉ việc, gần như trở thành lời cửa miệng của phòng thư ký.


“Thư ký Cao, đừng đi mà. Thẩm tổng xem trọng anh đến vậy, nếu là tôi, tôi sẽ không thể nào bỏ đi.”


“Phải đó, nếu anh đi rồi, chẳng ai còn cơ hội thấy Thẩm tổng mềm mỏng nữa đâu.”


“Làm nũng gì chứ.” 


Cao Đồ chỉ cười nhạt, đáp lời bằng một giọng bất lực.


Mấy ngày gần đây, anh ăn uống kém, tinh thần sa sút rõ rệt. Gương mặt gầy rộc đi, hai má hóp lại, trông như chỉ cần đứng dưới gió một lúc là có thể ngã quỵ.


“Anh không nhận ra Thẩm tổng rất hay làm nũng với anh à?”


Nữ thư ký Beta nheo mắt cười, vừa hắng giọng vừa bắt chước giọng điệu của Thẩm Văn Lang:


“Cao Đồ, tôi muốn uống trà trắng. Phải nấu. Không được pha. Anh đi làm ngay đi.”


Cao Đồ thở dài, giọng bất lực:


“Đó chỉ là công việc của tôi.”


“Công việc gì mà chỉ có mình anh phải làm?” 


Cô thư ký bật lại. 


“Rõ ràng là Thẩm tổng đang dựa dẫm anh! Nếu không, lần trước bảo anh viết hồi ký là gì?”


“Hồi ký?”


“Chính cái kiểu giống sổ trao lưu hồi còn học phổ thông ấy. Vừa quê vừa sến, lại còn đòi người khác viết hộ.”


“À, là sổ lưu niệm.” 


Cao Đồ bật cười khẽ. 


“Tôi với Thẩm tổng học cùng trường, cùng khóa, chỉ khác lớp. Hồi tốt nghiệp, nhà tôi có việc, không đi lễ, cũng chẳng viết lưu niệm. Hôm nọ trò chuyện chuyện cũ, anh ấy đột nhiên hứng lên nên bảo tôi viết.”


“Ồ, thì ra là bạn học.”


“Hồi đó Thẩm tổng chắc nổi lắm nhỉ?”


“Ừ.” Cao Đồ gật đầu, ánh mắt thoáng trôi xa.


Thẩm Văn Lang từng là tâm điểm của mọi sự chú ý, nổi bật, chói sáng, như kim cương giữa than đá. Không ai có thể làm ngơ trước hào quang ấy.


Những năm đi học, Cao Đồ thường giúp hắn xử lý đống thư tình nồng nặc pheromone của Omega gửi đến.


Thẩm Văn Lang ghét Omega, điều này, không ai hiểu rõ hơn Cao Đồ.


Chỉ là y không biết, vào ngày tốt nghiệp năm ấy, Thẩm Văn Lang đã đứng rất lâu trước cửa lớp y. Hắn chờ đến khi mọi người rời đi hết, cuối cùng đành một mình bỏ đi, lặng lẽ và tức giận.


Thẩm Văn Lang có tất cả: gia thế vững vàng, dung mạo xuất chúng, khí chất kiêu bạc, lời nói sắc sảo. Dù khó gần, hắn vẫn là kiểu người khiến người khác chẳng thể không yêu.


Còn Cao Đồ thì sao?


Y không có nhan sắc, cũng chẳng thông minh. Xuất thân nghèo khổ, em gái bệnh nặng, cha cờ bạc nợ nần, mọi thứ ở y đều mờ nhạt, không đáng kể.


Y từng tự an ủi rằng như vậy cũng tốt. Bởi nếu chỉ cần đẹp hơn một chút, giỏi hơn một chút, hoặc có xuất thân tốt hơn một chút... biết đâu y đã từng mơ mộng.


Mơ rằng một ngày nào đó, mình có thể đứng cạnh Thẩm Văn Lang một cách bình đẳng.


May mắn thay, điều đó chưa bao giờ xảy ra.


Không có gì trong tay, y cũng chẳng dám ước ao.


Tình cảm ấy, bắt đầu trong âm thầm, và được chôn giấu trọn vẹn trong bóng tối.


Cao Đồ đã yêu Thẩm Văn Lang suốt mười năm, nhưng chưa từng dám mơ đến một cái kết.


— 


Ngày dọn khỏi văn phòng Thẩm Văn Lang, Cao Đồ đã làm một việc dại dột.


Y lén mở ngăn kéo bàn làm việc của hắn, xé một trang trong sổ lưu niệm, trang giấy có những dòng tên người thân mà Thẩm Văn Lang từng bảo y điền vào.


Tờ giấy ấy, giờ nằm gọn trong túi áo, trở thành thứ duy nhất y giữ lại sau mối tình âm thầm kéo dài gần nửa cuộc đời.


Thẩm Văn Lang là bạn học, là cấp trên, là người y yêu nhưng chưa từng dám ngỏ lời. Là người y khát khao, nhưng biết chắc sẽ chẳng bao giờ chạm tới.


Y tôn trọng hắn. Mang ơn hắn. Cũng yêu hắn.


Cho nên, cho dù quãng thời gian bên cạnh hắn là một chuỗi dài tiếc nuối và đau đớn, Cao Đồ vẫn có thể ra đi mà không oán hận.


Chính Thẩm Văn Lang là người đưa y qua những năm tháng khó khăn nhất. Cũng chính hắn khiến thế giới tưởng chừng bình lặng của y vỡ vụn, từng mảnh một.


Y vốn tầm thường, ngay cả những tổn thương cũng tầm thường.


Y yêu, tầm thường mà do dự, tầm thường mà dằn vặt, tầm thường mà ghen tuông.


Tình cảm ấy, bắt đầu lặng lẽ, và kết thúc cũng lặng lẽ không kém.


Đó là một mối tình đơn phương, và là chuỗi trải nghiệm cay đắng mà Thẩm Văn Lang để lại cho y.


Nhưng điều khiến Cao Đồ thật sự quyết định rời đi, không phải vì tình yêu ấy không được hồi đáp.


Mà là vì sự thờ ơ tàn nhẫn mà Thẩm Văn Lang dành cho sinh linh nhỏ chưa kịp chào đời, đứa trẻ ấy, trong mắt hắn, chỉ là gánh nặng, là một sai lầm cần bị vứt bỏ.


Cao Đồ có thể chịu được việc mình bị xem nhẹ. Nhưng không thể chịu được việc đứa trẻ ấy cũng phải chịu cùng một ánh mắt khinh miệt.


Y đau. Y không nỡ.


Nhưng nếu còn do dự, y chính là kẻ đáng trách hơn cả.


Vì đứa con vô tội đang lớn dần trong bụng, Cao Đồ buộc phải rời đi.


Lúc này, y không còn quyền lựa chọn nữa.



"Canh cá?"


Thịnh Thiếu Du nửa nằm trên giường bệnh, ánh mắt thoáng ý cười khi nhìn Thẩm Văn Lang, giọng nói mang theo chút mỉa mai:


"Thẩm tổng đổi nghề từ bao giờ vậy? Đêm hôm ôm canh tới phòng bệnh người ta, trông chẳng khác gì mèo hoang mò tới xin ăn."


Thẩm Văn Lang khoanh tay đứng yên, mắt không buồn nhìn anh, chỉ đáp khẽ:


"Hoa Vịnh nói anh thích canh cá. Còn ai là mèo, tôi nghĩ chưa rõ lắm."


Thư ký mới đứng bên cạnh lúng túng, vội cười gượng hòa giải:


"Canh ở quán này dạo gần đây rất nổi tiếng ạ. Thẩm tổng cho người xếp hàng hai tiếng mới mua được."


Thịnh Thiếu Du đưa mắt liếc thư ký, giọng thản nhiên:


"Trông cậu lạ đấy. Thư ký Cao đâu rồi?"


"Dạ, thư ký Cao nghỉ việc rồi ạ. Tôi mới nhận việc, chắc Thịnh tổng chưa gặp qua."


Thịnh Thiếu Du gật đầu, cười nhạt:


"Nghỉ rồi cũng tốt. Biết buông đúng lúc thì còn đường sống."


Chân mày Thẩm Văn Lang khẽ giật, ánh mắt tối sầm. Hắn đạp mạnh vào khung giường khiến nó rung lên, lạnh giọng:


"Anh không biết im miệng thì tốt nhất đừng nói gì cả."


Mùi canh cá thơm ngào ngạt lan trong phòng, sánh nhẹ màu trắng đục, thoạt nhìn đã biết nấu rất công phu.

Thịnh Thiếu Du húp thử một thìa, vị ngọt thanh, không hề tanh, đúng là rất khéo.


Anh uống thêm vài ngụm, vẻ mặt tạm dịu lại.


Thẩm Văn Lang đứng yên, ánh mắt như dò xét từng biểu cảm của anh:


"Thế nào? Vừa miệng chứ?"


Thịnh Thiếu Du đặt thìa xuống, còn chưa kịp đáp, dạ dày đột nhiên co rút, cơn buồn nôn ập tới khiến anh phải vội che miệng, người khom xuống.


Thẩm Văn Lang sững người, theo bản năng bước tới. Trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh Cao Đồ từng nôn khan giữa giờ họp, lúc đó, cũng chẳng ai hiểu chuyện gì.


— 


Một tiếng sau, khu nội trú bệnh viện Hòa Từ.


Hành lang vắng lặng. Đèn huỳnh quang lạnh lẽo trải dài dọc trần nhà.


Thẩm Văn Lang đứng bên cửa sổ, điện thoại áp tai, giọng trầm hẳn đi:


"...Mang thai?"


"Ừ."


Đầu dây bên kia, Hoa Vịnh trả lời thản nhiên:


"Tôi định nói với anh trực tiếp, nhưng Thường Tự bảo anh xuống dưới rồi."


Cậu ngừng một nhịp, rồi hỏi như thể vô tình:


"Anh xuống làm gì? Thăm em gái thư ký Cao?"


"Nhân viên công ty đang điều trị. Tôi tiện ghé."


Giọng Thẩm Văn Lang không lộ cảm xúc.


"Có vấn đề gì sao?"


"Không."


Hoa Vịnh cười khẽ.


"Chỉ là thời điểm này, tốt nhất anh đừng xuất hiện trước mặt anh Thịnh. Anh ấy không chịu nổi thêm bất kỳ điều gì khó chịu nữa đâu."


Thẩm Văn Lang bật cười, giọng thấp:


"Nếu không phải Thường Tự gọi tới năm lần bảy lượt, tôi cũng chẳng rảnh tới mức mang canh tới cho Thịnh Thiếu Du."


Hoa Vịnh im lặng vài giây, rồi cất giọng nhẹ nhàng như thể đang cảm thông thật sự:


"Nghe nói dạo này anh không được ai chào đón cả. Thư ký Cao thì nghỉ, còn Thịnh Thiếu Du vừa thấy mặt anh đã nôn."


"..."


"Hắn nôn vì tôi chắc?"


Vừa nghe đến cái tên Cao Đồ, mặt Thẩm Văn Lang thoáng trầm xuống. Hắn gằn giọng:


"Không phải đang mang thai con của cậu à?"


"Phải."


Giọng Hoa Vịnh không giấu được niềm vui:


"Tôi tưởng anh sẽ chúc mừng tôi. Dù sao, tôi cũng sắp được làm cha."


Thẩm Văn Lang siết chặt điện thoại. Bên kia, Hoa Vịnh cười như nhớ ra điều gì:


"Mà này, nếu cần, tôi có thể chỉ anh vài chiêu để theo đuổi lại thư ký Cao."


"Giành lại cậu ta?"


Giọng Thẩm Văn Lang bật cao, đầy khinh thường:


"Cậu nghĩ tôi thiếu người đến mức phải quay lại với cậu ta?"


"Thế thì lạ thật."


Hoa Vịnh cố tình kéo dài giọng.


"Nếu không muốn quay lại, thì anh ở mãi trong bệnh viện làm gì? Tình cờ quá nhỉ, em gái thư ký Cao cũng nằm viện ở Hòa Từ. Tôi còn nghe nói ngày kia sẽ xuất viện."


Cậu ngừng một chút, rồi hạ giọng:


"Muốn nói gì thì nên nói sớm."


"Tỏ tình?"


Thẩm Văn Lang như thể bị giẫm vào lòng tự trọng, gằn giọng phản bác:


"Nằm mơ cũng không có chuyện đó."


Rồi hắn cười lạnh, giọng khinh bỉ:


“Đi mà lo cho đứa con chưa chào đời của mình đi. Đừng quên bản thân cậu từng giả làm Omega để lừa người khác.”


Sau khi cúp máy, Thẩm Văn Lang khoanh tay, lặng lẽ bước qua bước lại dọc hành lang bệnh viện.


Hắn giận, nhưng giận chẳng đủ gọi tên, bởi nhiều hơn hết là một nỗi bất lực mơ hồ, như thể cả cơ thể bị mắc kẹt trong một trạng thái lửng lơ, không thể tiến lên cũng chẳng thể rút lui.


Dù có cố gắng phủ nhận bao nhiêu lần, Thẩm Văn Lang vẫn không thể tìm được lời giải thích thỏa đáng cho việc vì sao đến tận giờ này hắn vẫn quanh quẩn ở khu nội trú.


Đã ba ngày hắn chưa gặp Cao Đồ.


Từ trước tới nay, ngoại trừ lần mất tích khó hiểu và vài kỳ nghỉ phép ngắn ngủi, cậu ấy luôn ở cạnh hắn, lặng lẽ như cái bóng. Chưa bao giờ rời đi lâu đến vậy.


Chỉ cần nghĩ đến khả năng sự vắng mặt ấy sẽ trở thành điều thường nhật, trong lòng hắn như có thứ gì đó trống rỗng sụp xuống. Một khoảng trống không hình không tiếng, nhưng đủ để nuốt chửng lý trí.


Vì thế, hắn viện cớ đến thăm Hoa Vịnh, một lý do đủ hợp lý để quay lại Hòa Từ.


Dù thực chất, hắn chưa từng nán lại lâu trong phòng bệnh VIP ấy.


Phần lớn thời gian, Thẩm Văn Lang chỉ đứng cách đó vài tầng, từ xa dõi theo bóng dáng quen thuộc bận rộn bên em gái, lặng lẽ, cẩn trọng, như thể đang cố giấu đi cả thế giới trong dáng hình mảnh khảnh ấy.


— 


1 giờ 27 phút sáng.


Cuộc gọi thứ tư trong đêm từ Thẩm Văn Lang khiến màn hình điện thoại của Hoa Vịnh lại sáng lên.


Thịnh Thiếu Du đang ngủ say, giấc ngủ nặng nề của người mang thai những tháng đầu, nơi cơn mệt mỏi dễ dàng nhấn chìm mọi giác quan. Dù máy rung liên tục, anh vẫn không tỉnh.


Hoa Vịnh đành cầm máy, rón rén ra khỏi phòng, nhẹ tay khép cửa rồi áp điện thoại lên tai, giọng khàn và mệt mỏi:


“Có chuyện gì mà anh phải gọi lúc này?”


Giọng Thẩm Văn Lang vọng qua, trầm và căng như dây đàn sắp đứt: 


“Cậu từng nói sẽ giúp tôi giành lại Cao Đồ. Nói đi, tôi phải làm gì?”


Hoa Vịnh im lặng một lúc, rồi khẽ bật cười, không rõ mỉa mai hay đơn thuần là cạn kiệt kiên nhẫn:


“Thẩm Văn Lang, anh thực sự có vấn đề đấy.”


“…Cậu nói gì?”


Hắn chưa kịp nổi giận thì Hoa Vịnh đã dứt khoát ngắt lời:


“Đây là thái độ khi nhờ người giúp đỡ à?”


Thẩm Văn Lang nghẹn một nhịp, rồi hạ giọng:


“Cậu ấy lại nôn.”


“Bởi vì anh ấy đang mang thai con tôi.”


Hoa Vịnh đáp thản nhiên, gần như lười biếng:


“Giai đoạn đầu có thể sẽ nôn nhiều, thể trạng anh Thịnh vốn yếu, chuyện này không bất thường.”


Cậu liếc nhìn đồng hồ.


1:33 sáng.


“Vậy nên nếu được, làm ơn đừng gọi giữa đêm nữa. Lỡ đánh thức anh ấy thì tôi không đảm bảo mình sẽ lịch sự.”


“Tôi không nói tới Thịnh Thiếu Du.”


Giọng Thẩm Văn Lang trầm hẳn lại, mất kiên nhẫn thấy rõ.


“Tôi đâu có quan tâm anh ta nôn hay không.”


Hoa Vịnh hơi nhíu mày.


“…Vậy anh đang nói đến ai?”


“Cao Đồ.”


Chỉ hai tiếng, nhưng tất cả cơn giận và bối rối tích tụ đều dội hết vào lời nói ấy.


“Cậu ấy đã nôn gần một tháng nay. Từ sau khi nộp đơn nghỉ việc. Tôi hỏi, cậu ấy bảo không sao. Nhưng rõ ràng có chuyện gì đó. Tôi không hiểu, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”


Hoa Vịnh khẽ thở dài, giọng vẫn đều đều nhưng rõ ràng không hề mơ ngủ nữa:


“Nếu anh lo lắng, thì cứ hỏi thẳng người ta. Người trong cuộc thì nên được hỏi trực tiếp, kỹ năng sống cơ bản đấy.”


“…Tôi hỏi rồi.”


Thẩm Văn Lang ngập ngừng một chút, rồi nói tiếp, giọng đầy thất vọng:


“Ban ngày tôi hỏi. Cậu ấy nói không sao, cũng không cần tôi giúp. Tôi còn có thể làm gì hơn? Lẽo đẽo theo sau để làm phiền à?”


Giọng hắn cao lên theo cảm xúc, sau đó bỗng khựng lại, nuốt xuống một tiếng chửi thề.


Một lúc sau, hắn cất tiếng lần nữa, khàn và thấp hơn:


“…Hoa Vịnh.”


“Gì?”


“Sao cậu làm được?”


“…Làm được gì?”


“Sao cậu có thể mặt dày, vô liêm sỉ đến mức đó vậy hả?”


“...”


Nhóm dịch Bunz Zm 

Edit: Ji 

Trans: Mochi

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo