(ExA) Thèm Muốn - Chương 61

Chương 61


Cuối cùng, Hoa Vịnh không bị đưa vào phòng thí nghiệm.


Trước khi Thịnh Thiếu Du và các chuyên gia sinh học kịp tổ chức cuộc họp khẩn, một cuộc điện thoại từ Trần Phẩm Minh đã thay đổi mọi kế hoạch.


Tin nhắn ngắn gọn, nhưng đủ sức khiến cả phòng họp im bặt: Thịnh Phóng đã tỉnh lại.


Ông đã hôn mê quá lâu.


Trước khi sử dụng thuốc đặc chế do X Holdings phát triển, tình trạng của ông vẫn duy trì ở mức độ bốn, nguy kịch, nhưng không có tiến triển. Mọi hoạt động sống đều phải duy trì bằng ống thông mũi.


Thịnh Thiếu Du chưa từng dám đặt nhiều kỳ vọng. Anh hiểu rõ quy luật của những ca lâm sàng thế này: càng hy vọng, càng dễ gục ngã.


Vì vậy, khi bước vào phòng bệnh, chứng kiến Thịnh Phóng ngồi tựa lưng vào giường, ánh mắt anh thoáng khựng lại. Chân anh dừng ngay ngưỡng cửa, như bị ai níu lại.


Bên cạnh, Hoa Vịnh nhẹ tay đỡ lấy eo anh, khẽ nghiêng đầu hỏi:


"Sao lại đứng ngoài vậy?"


Giọng nói trầm ấm, ánh mắt dịu dàng kéo anh trở lại thực tại.


Thịnh Phóng vẫn còn rất yếu. Hai năm nằm bất động khiến cơ thể ông chỉ còn là một khung xương mỏng, gương mặt hốc hác, gò má nhô cao, đôi mắt hằn sâu dưới hốc mắt.


Thịnh Thiếu Du đã quen với hình ảnh ông nằm bất động, mắt nhắm nghiền, không một phản ứng. Giờ nhìn thấy ông tỉnh táo, anh lại cảm thấy xa lạ đến bất ngờ. Mãi sau mới khẽ gọi:


"Ba."


Ánh mắt Thịnh Phóng đảo về phía Hoa Vịnh, sau đó quay lại nhìn con trai. Không biểu hiện cảm xúc rõ ràng, ông chỉ gật nhẹ:


"Đến rồi à?"


Thịnh Thiếu Du hiện tại đã thay đổi quá nhiều so với hình ảnh trong trí nhớ của ông. Gầy hơn, cứng rắn hơn, điềm tĩnh hơn. Ánh mắt cũng sâu hơn trước rất nhiều.


Chàng Alpha đứng thẳng giữa phòng bệnh, trầm mặc như một khối đá. Còn ông, người vừa từ cánh cửa tử thần quay về, lại cảm thấy khoảng cách giữa họ chưa bao giờ xa như lúc này.


Sau câu chào hờ hững, không ai nói gì thêm.


Người chăm sóc dường như cũng cảm thấy không khí trong phòng quá nặng nề, liền tìm cớ rời đi, để lại ba người trong một không gian chật kín im lặng.


Từ sau khi mẹ Thịnh Thiếu Du qua đời, mối quan hệ giữa anh và Thịnh Phóng luôn ở trạng thái căng thẳng. Sự im lặng trở thành mặc định mỗi khi họ đối mặt, như thể lời nói đã mất hiệu lực từ rất lâu rồi.


Thấy hai người cứ đứng nhìn nhau không ai lên tiếng, Hoa Vịnh chủ động lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:


"Cháu chào bác Thịnh. Cháu là Hoa Vịnh. Lần đầu gặp mặt."


Thịnh Phóng đã sớm chú ý tới người trẻ tuổi này. Dù cơ thể còn mệt mỏi, đầu óc chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng trực giác của người từng trải vẫn đủ để ông nhận ra, người trước mặt là một Omega.


Không phải loại tầm thường.


Gương mặt ưa nhìn, ánh mắt có chiều sâu, đứng đó nhưng không lu mờ. Cậu không tỏ ra khiêm tốn quá mức, cũng chẳng phô trương. Điều này khiến ông nhớ lại một khoảnh khắc mờ nhạt trong cơn tỉnh dậy chớp nhoáng cách đây không lâu, khi ông thấy Thịnh Thiếu Du ôm hôn ai đó ngay bên giường bệnh.


Giờ thì ông đã xác định được người đó là ai.


"Hoa Vịnh?" 


Ông lặp lại, rồi nhìn sang con trai. 


"Thiếu Du, người con đưa đến đây, chắc không chỉ đơn thuần là bạn bè?"


Thịnh Thiếu Du không trả lời, chỉ hơi cau mày.


Hoa Vịnh bình tĩnh lên tiếng:


"Cháu và anh Thịnh đang quen nhau."


"Quen nhau?"


Ánh mắt ông thoáng hẹp lại, giọng nói thấp đi, xen chút sắc sảo. 


"Trong giới có tiếng ở Giang Hỗ, hình như chưa từng nghe đến gia đình nào họ Hoa. Ba cháu là ai?"


"Cháu đến từ nước P, mới chuyển đến Giang Hỗ năm ngoái. Ba cháu mất từ lâu rồi." 


Cậu đáp dứt khoát, không né tránh.


"Mẹ cháu thì sao?"


"Cũng mất rồi, từ trước khi cháu trưởng thành."


Thịnh Phóng hơi nhướn mày.


Mồ côi cả cha lẫn mẹ. Điều này nằm ngoài dự đoán của ông. Nhưng đồng thời cũng khiến ông nảy sinh vài suy nghĩ khác, không có người lớn bên cạnh, về sau cũng bớt được rất nhiều chuyện phiền hà. Tuy nhiên, cũng chính vì thế, ông bắt đầu cân nhắc nhiều hơn.


Vận số mỏng như vậy, liệu sau này có xảy ra điều gì không thuận?


Ông đưa mắt nhìn Hoa Vịnh một lần nữa, làn da trắng, vòng eo nhỏ, dáng người thanh thoát nhưng rõ ràng không yếu đuối. Ông không khỏi tự hỏi: dáng người như vậy, liệu có thể mang thai được không?


"Nhà còn ai khác không?" 


Ông hỏi thêm, giọng không thay đổi.


Hoa Vịnh vừa định mở miệng thì Thịnh Thiếu Du đã xen vào, giọng hơi gắt:


"Ba vừa tỉnh lại mà đã điều tra lý lịch người khác? Ba không thấy mệt à?”


"Con và Tiểu Hoa quen nhau bao lâu rồi?"


"Chưa lâu." 


Thịnh Thiếu Du chưa từng chia sẻ chuyện riêng với ba mình. Anh đã quá quen với sự vắng mặt của Thịnh Phóng suốt bao năm qua.


Từ sau khi mẹ mất, chỗ ngồi dành cho phụ huynh trong những buổi họp lớp hay đại hội thể thao luôn trống không.


Gần ba mươi tuổi, trưởng thành trong cô độc, anh chẳng còn nhu cầu duy trì hình thức cha con hòa thuận làm gì.


"Hẹn hò chưa bao lâu đã dẫn đến gặp người lớn?" 


Giọng Thịnh Phóng trầm lại, mang theo chút khiển trách. 


"Tiểu Hoa tuổi còn trẻ, nhưng bản lĩnh lại chẳng tầm thường."


"Bác quá lời." 


Hoa Vịnh làm như không nghe ra hàm ý ẩn sau lời ông, bình thản đáp. 


"Nhưng cháu không phủ nhận, bản thân mình quả thực có đôi chút năng lực."


Thịnh Phóng thoáng nghẹn.


Thịnh Thiếu Du không nhịn được bật cười khẽ.


Người đứng đầu X Holdings, trẻ tuổi nhưng chỉ cần một quyết định cũng đủ khuấy động giới chính trị lẫn thương mại của nước P. Với tầm ảnh hưởng như vậy, Hoa Vịnh nói mình "có chút năng lực" đã là quá khiêm tốn.


Sự im lặng bất lực của Thịnh Phóng khiến Thịnh Thiếu Du thoải mái hơn rõ rệt. Anh nhìn Hoa Vịnh, đáy mắt khẽ lay động, ánh nhìn vô thức dịu lại.


Thịnh Phóng ban đầu cho rằng thanh niên này chỉ biết lợi dụng nhan sắc để lấy lòng con trai ông. Nhưng chưa đầy nửa tiếng trò chuyện, ông nhận ra: Omega tên Hoa Vịnh này không chỉ có gương mặt ưa nhìn.


Thịnh Thiếu Du không chủ động bắt chuyện. Sự trầm lặng của anh buộc Hoa Vịnh phải tự mình dẫn dắt cuộc đối thoại.


Hoa Vịnh nói không nhiều, nhưng mỗi câu đều có trọng lượng.


Dù bị đặt vào thế bị động, cậu vẫn giữ được sự khéo léo và chừng mực. Đối mặt với sự dò xét từ người lớn, cậu không né tránh cũng không phản kháng, thái độ đúng mực đến mức không thể bắt bẻ.


Cậu vững vàng trong quan điểm, nhưng không khiến người ta thấy phản cảm; giống như một viên đá đã được mài kỹ, mượt mà bên ngoài, nhưng cứng cỏi bên trong.


Chẳng cần đến lời lẽ đao to búa lớn, phong thái đĩnh đạc của cậu đã khiến Thịnh Phóng, người dày dạn thương trường, âm thầm dè chừng.


Nếu đặt lên bàn đàm phán, e rằng cả Thịnh Thiếu Du cũng chưa chắc là đối thủ.


Điều khiến Thịnh Phóng bận tâm hơn, là ánh mắt con trai mình dành cho người này.


Từ đầu đến cuối, anh không nói nhiều, nhưng mỗi lần Hoa Vịnh lên tiếng, ánh mắt anh đều dừng lại ở cậu, sự tập trung ấy không phải dành cho một mối tình thoáng qua, mà là sự tôn trọng thực sự.


Ông hiểu rõ con trai mình. Thịnh Thiếu Du luôn lý trí, luôn giữ khoảng cách. Thế mà lần này… dường như đã có ai đó bước qua được lớp phòng bị ấy.


Ông không biết Hoa Vịnh có gì đặc biệt. Nhưng chỉ riêng việc cậu có thể giữ được sự bình thản trước mặt ông đã cho thấy, người này tuyệt đối không đơn giản.


Trò chuyện chừng nửa tiếng, Thịnh Phóng bắt đầu thấy mệt. Hoa Vịnh nhanh chóng nhận ra điều đó.


"Nếu bác thấy mệt, vậy cháu và anh Thịnh xin phép về trước."


"Bác chưa mệt."


Đến lúc này, Hoa Vịnh mới hiểu vì sao Thịnh Thiếu Du lại cố chấp đến thế.


"Tiểu Hoa, cháu ra ngoài một lát. Bác có chuyện cần nói riêng với Thiếu Du."


"Không cần." 


Thịnh Thiếu Du đột ngột cất tiếng. 


"Em ấy có thể nghe."


Nhưng Hoa Vịnh đã đứng dậy trước. Cậu đặt tay lên vai anh, giọng nhẹ nhàng: 


"Hai cha con đã lâu không trò chuyện, nên nói nhiều một chút. Em đợi anh bên ngoài."


Cánh cửa khép lại, căn phòng trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.


Thịnh Phóng ho nhẹ, sau một thoáng ngập ngừng, hỏi:


"Con nghiêm túc?"


Thịnh Thiếu Du không đáp, chỉ hỏi lại:


"Ba thấy cậu ấy thế nào?"


“Không phải người đầu óc đơn thuần. Bình tĩnh, biết tiến lui. Nếu con nghiêm túc muốn cho thằng bé bước chân vào nhà họ Thịnh, ba sẽ không cản.”


Thịnh Phóng hiểu rõ, cuộc hôn nhân giữa ông và mẹ Thịnh Thiếu Du vẫn luôn là một vết xước âm thầm trong lòng con trai. Cũng vì điều đó, Thịnh Thiếu Du chưa từng để bản thân thật lòng rung động, lại càng không nghĩ tới chuyện gắn bó lâu dài với bất kỳ ai.


Nếu người tên Hoa Vịnh kia có thể khiến Thịnh Thiếu Du thay đổi, thì trong mắt ông, đó chưa hẳn là điều xấu.


Thịnh Thiếu Du hiếm khi nói ra điều mình nghĩ, lần này lại thẳng thắn bất ngờ:


“Con thật sự rất thích em ấy. Nhưng dù ba không phản đối… em ấy cũng chưa chắc sẽ đồng ý.”


Thịnh Phóng bật cười, ánh mắt lướt qua con trai như nhìn một chuyện buồn cười nhưng thú vị:


“Con là Alpha cấp S, phía sau còn có cả Thịnh Phóng Sinh Vật. Vị trí bạn đời của con… không ít người mơ cũng chẳng chạm tới. Cậu ta từ chối? Ba thấy hơi khó tin.”


Thịnh Thiếu Du chỉ khẽ nhướng mày, không đáp.


Anh biết cha mình luôn quen đánh giá mọi thứ bằng thế lực và lợi ích. Nhưng thực tế, nếu ngày nào đó Hoa Vịnh gật đầu, ai trèo cao ai còn chưa rõ.


Nếu Thịnh Phóng biết được, cái người khiến ông e dè trong giới tài chính suốt thời gian qua, nhân vật nắm quyền ở X Holdings, lại chính là người mà con trai ông đang cố giữ bên cạnh, ông sẽ lập tức biến mọi nghi ngờ thành tán thưởng, rồi nhanh chóng đẩy con trai đi “kết hôn chiến lược”.


Bởi vì với ông, một cuộc hôn nhân có thể giúp Thịnh Phóng Sinh Vật trở thành thế lực không đối thủ tại Giang Hỗ và cả khu vực châu Á, Thái Bình Dương, chính là bước cờ tối ưu.


Nói thêm vài câu, thuốc an thần bắt đầu phát tác, mí mắt Thịnh Phóng nặng trĩu.


Thịnh Thiếu Du rời khỏi phòng bệnh trong im lặng.


Ngoài hành lang, ánh đèn vàng dịu phản chiếu bóng người đứng cạnh cửa sổ. Hoa Vịnh đang chăm chú nhìn màn hình điện thoại, vẻ mặt điềm tĩnh, đôi mày khẽ nhíu như đang suy ngẫm điều gì rất nghiêm túc.


Thịnh Thiếu Du bước lại, thấp giọng hỏi:


“Em đang xem gì thế?”


Hoa Vịnh ngẩng lên, ánh mắt sáng hẳn khi nhìn thấy anh. Cậu giơ điện thoại ra, không giấu nổi vẻ hồ hởi:


“Mấy video về chăm trẻ sơ sinh. Có vẻ không đơn giản như em tưởng.”


Thịnh Thiếu Du hơi khựng lại. Một người như Hoa Vịnh, lạnh nhạt, kín đáo, từng bước đều tính toán kỹ càng, lại kiên nhẫn xem video quấn tã và cho bé bú bình. Cảm giác đó... thật khó hình dung.


Anh nửa đùa nửa thật:


“Em học mấy cái này làm gì?”


“Chẳng phải sẽ dùng đến sao?” 


Hoa Vịnh tiến lại gần, giọng trầm đi, ghé sát tai anh:


“Chỉ là không biết lúc nào anh mới chịu… cùng em sinh một đứa.”


Thịnh Thiếu Du bật cười khẽ, đưa tay chạm nhẹ lên trán cậu như đang sửa lại một suy nghĩ lạc lối:


“Anh là Alpha. Em cũng nên giữ một chút lý trí.”


Hoa Vịnh mỉm cười, ánh mắt không chút nao núng:


“Em chưa từng thiếu lý trí. Nhưng em giỏi biến những điều không thể… thành chuyện đương nhiên.”


“Có ví dụ nào cụ thể không?” 


Anh nghiêng đầu, cười hỏi.


“Anh.” 


Hoa Vịnh đáp, không chút do dự.


“Được ở cạnh anh Thịnh là điều em chưa từng dám kỳ vọng. Nhưng bây giờ, nó đã là sự thật.”


Hành lang tầng VIP khá yên tĩnh, không quá nhiều người, nhưng không có nghĩa là không ai để ý. Hai Alpha đứng gần đến mức ánh mắt cũng không rời nhau, dù không chạm vào, vẫn khiến không khí như đặc lại.


Thịnh Thiếu Du dời ánh mắt trước, vừa gỡ tay Hoa Vịnh khỏi cổ mình vừa trêu:


“Xem ra, em không chỉ giỏi ứng phó với thị trường, mà còn đặc biệt giỏi… lấy lòng người lớn.”


“Khách quan mà nói, trưởng bối vẫn luôn có thiện cảm với em.” 


Hoa Vịnh không hề phủ nhận, thậm chí còn thấy tự hào.


“Ba anh cũng vậy. Có khi ông ấy đã nghĩ sẵn tên cháu nội rồi.” 


Anh cười nhẹ, ánh mắt mang theo một tia chế nhạo rất nhạt.


“Hoa Thịnh.” 


Cậu đáp ngay, không cần suy nghĩ.


“Em đã nghĩ ra cái tên đó từ năm mười sáu tuổi. Nếu con đầu lòng là với anh, thì nhất định sẽ đặt như vậy.”


“Năm mười sáu tuổi mà đã tính đặt tên con?” 


Thịnh Thiếu Du bật cười, ngữ điệu mang theo chút trêu chọc.


“Chắc lúc đó em vẫn chưa phân biệt được Alpha và Omega đâu nhỉ? Alpha không có tử cung, em tính sinh bằng niềm tin à?”


Darwin đã không còn trên đời, nhưng nếu thực sự có một sinh linh ra đời mang theo huyết thống của cả hai người họ, Hoa Vịnh chẳng cần ai phải công nhận vai trò của cậu cả.


Cậu chỉ biết, Thịnh Thiếu Du nói cha anh rất hài lòng về mình.


Mà như vậy có nghĩa là, cậu đã vượt qua cánh cửa khó nhất.


Chỉ còn thiếu một bước là chờ người ấy, chính miệng thừa nhận mối quan hệ này, trước mặt tất cả.


Nhóm dịch Bunz Zm 

Edit: Ji 

Trans: Mochi

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo