(ExA) Thèm Muốn - Chương 62

Chương 62



Đó là một ngày khiến cả thành phố rúng động.


Nhiều năm sau, những người từng chứng kiến vẫn thường nhắc lại khoảnh khắc ấy, ngày mà Giang Hỗ trở thành tâm điểm bởi một màn cầu hôn chưa từng có tiền lệ.


Chín tòa cao ốc mang tính biểu tượng của thành phố, đồng loạt hiển thị một thông điệp gây chấn động:


【Thịnh Thiếu Du, em yêu anh. Hãy lấy em nhé. Em muốn cùng anh có con. Làm ơn. From You Know Who】


Không chỉ xuất hiện ở những khu thương mại sầm uất, đến cả khách sạn X, nơi nổi tiếng không bao giờ nhận quảng cáo, cũng đổi toàn bộ mặt tường điện tử thành dòng chữ: “Anh Thịnh, Marry Me.”


Ngay khoảnh khắc đó, ai cũng ngầm hiểu thân phận của người dám thực hiện lời cầu hôn công khai giữa nơi có lưu lượng người qua lại và giá trị thương mại cao nhất Giang Hỗ. Không ai khác, chính là vị tiên sinh quyền lực tuyệt đối của X Holdings, nhân vật bí ẩn vẫn chưa từng chính thức lộ diện trong giới tài chính.


Tin tức X Holdings bao trọn chín địa điểm nổi tiếng để ngỏ lời cầu hôn với Thái tử của Thịnh Phóng Sinh Vật, chẳng mấy chốc lan truyền khắp thành phố, khiến Giang Hỗ sôi sục như đổ lửa vào chảo dầu.


Thịnh Thiếu Du là cái tên quen thuộc trong thương trường lẫn giới xã hội. Thân phận Alpha cấp S của anh không còn là bí mật. Thế nhưng, chẳng ai ngờ UKW của X Holdings lại là một Omega, người không ngần ngại chủ động, dám công khai theo đuổi và tỏ tình một cách táo bạo đến vậy.


Chỉ trong vài giờ, mạng xã hội như nổ tung. Báo lá cải vượt chỉ tiêu phát hành chỉ trong một buổi sáng. Các cô bán rau ngoài chợ cũng túm tụm bàn tán, bảo đây đúng là “chuyện của giới thượng lưu”.


Còn người trong cuộc, Thịnh Thiếu Du, chỉ muốn độn thổ cho khuất mắt nhân gian.


Cuộc gọi đầu tiên ập đến như sét đánh, đến từ Lý Bách Kiều.


Giọng hét bên kia không chút nể nang:


“Thiếu Du! Nếu anh muốn làm rể nhà giàu thì nhường hoa lan nhỏ cho tôi với!”


Hoa lan nhỏ cái đầu cậu! 


Thịnh Thiếu Du giận đến nghiến răng trong lòng.


Bảo sao người anh không cùng huyết thống kia chưa từng xem hắn là đối thủ tranh giành tài sản. Với độ lanh trí thế này, có lẽ hắn đã bị gạch khỏi danh sách thừa kế ngay từ trong bụng mẹ.


Còn “đóa hoa lan kỳ dị” khiến Lý Bách Kiều thương nhớ không nguôi, đồng thời là nguyên nhân của toàn bộ rối ren, hiện đang ngồi đối diện, thảnh thơi mỉm cười. Cậu chống cằm, ánh mắt đong đầy hứng thú khi thấy Thịnh Thiếu Du hằm hằm cúp máy.


Điện thoại vẫn tiếp tục rung không ngừng.


Thịnh Thiếu Du chẳng buồn đoái hoài. Anh bật chế độ im lặng, rồi cau mày nhìn Hoa Vịnh:


“Em có bệnh à?”


“Có.” 


Hoa Vịnh không do dự: 


“Một căn bệnh hiểm nghèo. Nếu không cưới được anh Thịnh, em sẽ chết.”


“Làm ơn nói tiếng người.”


“Anh không thích em sao?”


Thịnh Thiếu Du nheo mắt: 


“Thích em thì em có quyền bày trò thế này à?”


“Em không có.” 


Hoa Vịnh chỉnh lại tư thế, giọng điềm tĩnh, 


“Em hoàn toàn nghiêm túc muốn về bên anh.”


Công khai cầu hôn giữa thanh thiên bạch nhật, làm chấn động cả thành phố, đó không thể là trò đùa.


Cậu chưa từng xem nhẹ Thịnh Thiếu Du, chưa từng.


Bên ngoài, cơn bão truyền thông vẫn chưa có dấu hiệu suy giảm. Người quen, người từng chạm mặt, thậm chí cả những cái tên hoàn toàn xa lạ đều ùn ùn kéo đến. Ai cũng muốn góp một câu chuyện bên lề vào sự kiện chưa từng có tiền lệ ấy.


Trụ sở Thịnh Phóng và văn phòng đại diện của X Holdings tại Giang Hỗ trở thành tâm điểm vây ráp. Truyền thông giăng kín các lối chính, phóng viên chen chúc trước cổng, đến cả lối thoát hiểm cũng không còn là đường lui.


Khách sạn X, vốn luôn vận hành trong trạng thái kín đáo và kiểm soát, phải khẩn cấp nâng cấp chế độ an ninh, đảm bảo không ai lọt qua mà không qua kiểm soát nghiêm ngặt.


Là nhân vật chính của vở kịch được cả thành phố theo dõi, Thịnh Thiếu Du tạm thời “ẩn náu” tại phòng 9901 của khách sạn.


Đến chiều, Thịnh Phóng Sinh Vật chính thức phát hành thông cáo báo chí. Trong đó, tập đoàn bày tỏ lời cảm ơn tới sự quan tâm của công chúng, đồng thời tái khẳng định định hướng chiến lược tập trung vào công nghệ sinh học, cũng như cam kết tiếp tục mở rộng hợp tác đa phương trong và ngoài nước.


Dòng cuối cùng được bôi đậm: “Tập đoàn sẽ không đưa ra bất kỳ phản hồi nào liên quan đến đời sống cá nhân của Chủ tịch. Mong quý vị tôn trọng quyền riêng tư.”


Ngay sau đó, tập đoàn tiếp tục tung ra một thông tin mới: Thịnh Thiếu Du sẽ đại diện công ty tham dự hội nghị thượng đỉnh ngành sinh học diễn ra tại Đông Âu, khởi hành ngay trong ngày mai.


Chưa đến một giờ sau, dòng người vây quanh trụ sở nhanh chóng tản đi. Đám phóng viên quay ngoắt 180 độ, kéo hết về sân bay, quyết săn cho bằng được tấm hình đầu tiên sau màn cầu hôn công khai gây chấn động.


Quả bom khói mà Trần Phẩm Minh tung ra đánh lạc hướng hoàn hảo, giúp Thịnh Thiếu Du có thời gian để ổn định lại nhịp sống đang đảo lộn.


Trong kỷ nguyên mạng xã hội, bất kỳ ai cũng có thể trở thành tâm điểm truyền thông trong mười lăm phút, và hiếm ai kéo dài được phút thứ mười sáu.


Đánh lệch tiêu điểm dư luận, làm mờ tâm bão, là cách nhanh nhất để sự kiện rơi khỏi luồng chú ý.


Và nhờ vậy, đến chiều muộn, Thịnh Thiếu Du đã có thể rời khách sạn trong lặng lẽ.


Đích đến đầu tiên của anh: Bệnh viện Hòa Từ.


Nửa giờ trước, Thịnh Phóng gọi điện, yêu cầu anh lập tức tới gặp.


Suốt cả ngày bị cuốn vào vòng xoáy tin đồn, Thịnh Thiếu Du chỉ muốn yên tĩnh một lát. Áp lực bủa vây khiến anh chẳng còn lòng dạ nào mà ăn uống, dạ dày quặn thắt suốt cả buổi chiều.


Chặng đường từ khách sạn đến bệnh viện không dài, nhưng với người dễ say xe như anh, từng mét đường cũng đủ khiến mặt mày tái xanh.


Anh cố gắng giữ cho bản thân không khụy ngã trước cơn choáng váng, bước vào khu nội trú trong im lặng. Vừa mở cửa phòng bệnh, đã thấy Thịnh Phóng ngồi tựa vào đầu giường, sắc mặt không giấu nổi sự mệt mỏi. Trên đùi ông là chiếc máy tính bảng vẫn đang mở bản tin thời sự.


Trần Phẩm Minh đứng bên cạnh, thấy anh bước vào liền nháy mắt, khẽ ra hiệu “cẩn thận lời ăn tiếng nói”.


Nhưng Thịnh Thiếu Du không còn là đứa trẻ mười mấy tuổi luôn khát khao được thừa nhận nữa.


Anh bước tới, đứng thẳng cạnh giường bệnh, giọng trầm tĩnh


“Ba.”


Thịnh Phóng liếc sang, ánh mắt sắc sảo không để lộ chút cảm xúc nào:


“Con quen người đứng đầu X Holdings từ bao giờ?”


“Không lâu…” 


Anh đáp, giọng bình thản như đang nói đến chuyện chẳng liên quan gì đến mình.


Ánh mắt Thịnh Phóng dừng lại trên khuôn mặt điềm tĩnh của con trai. Dường như có gì đó vừa xẹt qua trong đáy mắt ông, một cảm giác lẫn lộn giữa bất ngờ và hoài niệm.


Giọng ông bỗng nhẹ đi:


“Hồi bằng tuổi con, ba cũng thường xuyên bị các Omega chặn đường khi tan sở.”


Giọng điệu không có vẻ gì là khoe khoang, càng không giống trêu chọc. Nhưng Thịnh Thiếu Du nghe rất rõ sự cố ý nhấn nhá trong hai chữ “các Omega” như thể, ông đang ngầm nhắc nhở: ba của con năm xưa, cũng từng rất được hoan nghênh.


Nếu nhớ không lầm, Thịnh Phóng kết hôn năm hai mươi bảy tuổi. Khi ấy, anh đã học mẫu giáo.


Mà Thịnh Thiếu Thanh chỉ nhỏ hơn anh hai tuổi.


Tức là vào năm người đàn ông ấy chính thức cưới vợ, đứa con ngoài giá thú đã ra đời.tài


“Trong số những Omega từng quanh quẩn bên ba…”


Thịnh Thiếu Du ngẩng đầu, giọng đều đặn, không nhanh không chậm như đang đàm luận một kế hoạch chính, 


“Có cả mẹ của Thịnh Thiếu Thanh không?”


Thịnh Phóng thoáng khựng lại, không ngờ con trai sẽ hỏi câu đó. Nhưng ông nhanh chóng khôi phục vẻ bình thản thường thấy, khẽ gật đầu, lạnh nhạt đáp:


“Chinh phục là bản năng của một Alpha.”


Thịnh Thiếu Du khẽ nhếch môi, ánh nhìn vẫn bình lặng, nhưng trong lời nói lại thấp thoáng vẻ mỉa mai:


“Ba à, không phải Alpha nào cũng lấy việc phản bội làm bản năng đâu.”


Có lẽ vì sức khỏe chưa hồi phục, Thịnh Phóng không nổi giận như mọi khi. Ông chỉ khẽ thở dài, chậm rãi thừa nhận:


“Về mặt tình cảm, ba nợ mẹ con một lời xin lỗi.”


Dừng một chút, ông lại bổ sung thêm, giọng điệu như thể đang nói về một món quà bù đắp:


“Nhưng ba đã cho bà ấy một cuộc sống đủ đầy, không thua kém ai.”


Thịnh Thiếu Du im lặng vài giây, ánh mắt cụp xuống, như đang cân nhắc giữa nhiều điều chưa nói. Sau cùng, anh cất lời, nhẹ nhàng nhưng sắc sảo:


“Nếu bà ấy chọn người khác, chưa chắc đã không sống trong nhung lụa. Có khi còn hạnh phúc hơn.”


Anh nhìn thẳng vào mắt ông, không né tránh:


“Dĩ nhiên, ai cũng có thể phản bội. Nhưng nếu bà ấy không yêu ba đến vậy, thì chắc cũng không đau khổ đến thế.”


Một câu nói đơn giản, nhưng lại như nhát dao cắt trúng vết sẹo chưa lành. Thịnh Phóng rơi vào im lặng.


Đây là lần đầu tiên Thịnh Thiếu Du trực tiếp nhắc đến chuyện cũ của mẹ mình.


Ông biết, con trai cả chưa từng nói ra, nhưng trong lòng luôn mang theo một mối day dứt không nguôi. Cuộc hôn nhân lạnh nhạt, tách rời ấy là một vết nứt lớn. Dù có dùng bao nhiêu năm tháng để khỏa lấp, vẫn cứ rỉ máu trong âm thầm.


“Chuyện Thiếu Thanh làm gần đây, ba đều biết.” 


Ông chuyển đề tài, cố gắng đưa câu chuyện ra khỏi quá khứ đầy lỗi lầm. 


“Ba cũng đã nói chuyện với mẹ nó.”


“Nói chuyện?” 


Thịnh Thiếu Du bật cười, không che giấu vẻ chế giễu, 


“Ý ba là gì? Là cầm tay chỉ việc cho bà ta đi thuê một trong những luật sư hình sự đắt đỏ nhất Giang Hỗ, để bằng mọi cách đưa con trai yêu quý ra khỏi trại giam càng sớm càng tốt?”


Ánh mắt Thịnh Phóng chợt sắc lại. Ông nhìn chằm chằm vào anh, từng từ nặng nề buông ra:


“Chi phí thuê luật sư, ba sẽ không trả một đồng.”


“Ồ?” 


Giọng anh vẫn điềm nhiên, không chút tin tưởng, 


“Nhưng tiền sinh hoạt chắc vẫn được chuyển vào tài khoản hàng tháng, đều đặn như thường lệ, đúng không?”


Anh khẽ điều chỉnh tư thế ngồi, một tay đặt lên bụng như đang kìm nén cơn đau. Giọng nói vẫn bình tĩnh, nhưng từng chữ một lại lạnh lẽo đến mức khó đoán:


“Chúng ta không cần phải tự lừa mình nữa, ba ạ. Dù Thịnh Thiếu Thanh có muốn con chết đi nữa, thì hắn vẫn là con ruột của ba. Vẫn mang một nửa huyết thống của ba. Cho nên, ba luôn...”


“Con cũng là con của ba.” 


Thịnh Phóng ngắt lời, ánh mắt không giấu nổi sự mệt mỏi, 


“Thiếu Du, con là người mà ba đặt nhiều kỳ vọng nhất. Là người ba chọn để kế thừa tất cả.”


Anh không đáp ngay, chỉ nhướng mày như đang nghe một câu chuyện cũ kỹ.


“Vậy sao không chọn luôn Thiếu Thanh? Hay là Thiếu Kỳ, Thiếu Lân? Nếu thích con gái thì có thể cân nhắc Thiếu Thiến, Thiếu Nguyệt hoặc Thiếu Uyển. Chỉ cần tụi nó gánh được.”


Thịnh Phóng khựng lại. Ánh mắt ông rơi vào khuôn mặt đã trở nên cứng cỏi và trưởng thành hơn bao giờ hết.


Không phải vì anh lạnh nhạt, mà vì mọi ảo tưởng về công bằng đã bị gạt bỏ từ lâu. Cái nhìn ấy vừa sáng suốt vừa tàn nhẫn, và không để lại chỗ cho sự bao biện.


“Làm đứa con được ‘coi trọng nhất’ không có nghĩa gì hết…” 


Anh nói, giọng trầm, không buồn che giấu sự chua chát. 


“Trách nhiệm thì đưa cho con gánh. Còn ưu ái, thì dành cho người khác.”


“Ba có một hệ thống bồi dưỡng rất xuất sắc,  thậm chí thành công đến mức biến cả con ruột thành đối tượng thử nghiệm.”


Nói đến đây, anh ngừng lại, không phải vì ngập ngừng, mà vì đã chẳng còn gì để nói thêm.


Ánh mắt ấy, không giận, không trách, chỉ có sự trống rỗng và thất vọng sâu đến tận đáy.



---


Thịnh Phóng chợt nhớ lại, hôm trước phẫu thuật khối u, ông cũng từng nói chuyện riêng với con trai.


Lúc ấy, ông nghĩ mình có thể không qua khỏi, nên đã cố gắng nói ra vài điều chân thành, gọi là bù đắp.


Nhưng Thịnh Thiếu Du chỉ im lặng lắng nghe, không đáp lời, không xúc động, cũng không trách móc.


Khi ấy ông nghĩ: chắc chắn thằng bé hận mình.


Nhưng giờ đây, ông mới hiểu, nó không hận.


Chỉ đơn giản là không còn tin nữa.


Với anh, cái gọi là cơ nghiệp bạc tỷ không phải mục tiêu. Anh tiếp nhận chỉ vì không nỡ để tất cả công sức của thế hệ trước bị chôn vùi.


Anh trở thành chủ tịch không phải vì tham vọng, mà giống như một người con chấp nhận ngồi vào bàn ăn cuối cùng cha mình nấu. Dù bữa cơm có nguội lạnh, lạt lẽo, thậm chí khó nuốt, anh vẫn sẽ ăn hết, chỉ để cha không thất vọng.


Đúng vậy. Anh là một đứa con quá mềm lòng.


Dù cái được dọn lên không phải cơ nghiệp trị giá trăm tỷ, mà chỉ là một đĩa cơm lạnh, anh vẫn sẽ ăn.


Chỉ vì không muốn ba mẹ buồn.


Lần đầu tiên trong đời, Thịnh Phóng cảm thấy một thứ rất gần với... ân hận.


Ông im lặng một lúc rồi đổi giọng, chậm rãi nói:


“Ba gọi con tới hôm nay, không phải chỉ để nói những chuyện này.”


Ông biết, khoảng cách giữa hai cha con chẳng thể xóa đi chỉ bằng vài câu giải thích. Nhưng vẫn phải đi thẳng vào điều cần nói:


“Ba muốn hỏi con, chuyện giữa con và Tiểu Hoa… con định xử lý thế nào?”


Thịnh Thiếu Du hơi khựng lại, vẻ mặt không đổi:


“Ý ba là gì?”


“Cậu trai trẻ đang nắm quyền ở X Holdings.”


Giọng Thịnh Phóng không lớn, nhưng đủ để khiến người khác phải chú ý. Ánh mắt ông sắc lại, xen lẫn thận trọng:


“Cậu ta không phải người đầu óc đơn giản.”


Thấy Thịnh Thiếu Du thoáng sững người, khuôn mặt vốn tiều tụy vì bệnh tật của Thịnh Phóng bỗng trở nên nghiêm túc lạ thường.


“Ba không rõ con đã dây vào người đó như thế nào,” 


Ông nói chậm rãi, 


“Nhưng nếu cậu ta là người chủ động cầu hôn, vậy thì, cũng không thể coi là bị ép buộc.”


Chút áy náy ngắn ngủi vừa nhen lên, lập tức tan biến trong ánh nhìn tính toán. Thịnh Phóng lại trở về dáng vẻ của một thương nhân già đời, lão luyện, lý trí và lạnh lùng.


“Việc cầu hôn, tập đoàn công khai xác nhận nhưng không tuyên bố gì thêm, xử lý như vậy là khôn ngoan.” 


Ông dừng lại một chút, sau đó nói tiếp bằng giọng cân nhắc: 


“Chỉ là, ba biết hiện giờ con có cảm tình với Tiểu Hoa. Ba không yêu cầu con phải cắt đứt ngay, nhưng con cần hiểu rõ, đã dính dáng đến người đứng đầu X Holdings, thì càng phải kín kẽ.”


“Con đồng ý kết hôn bao giờ?” 


Thịnh Thiếu Du hỏi, giọng nhạt như không.


Thịnh Phóng khựng lại một giây, rồi cau mày: 


“Ý con là muốn từ chối?”


“Vậy để ba hỏi lại.” 


Ông nhìn anh thẳng thắn, ánh mắt lạnh như thép. 


“Một bên là Tiểu Hoa, một bên là X Holdings. Con thực sự không biết lựa chọn nào tốt hơn cho mình?”


Thịnh Thiếu Du không đáp. Đôi mắt anh bình lặng, nhưng sâu trong đó là một cơn sóng ngầm lặng lẽ trào lên, như có thứ gì vừa bị chạm đến đáy.


Thịnh Phóng thấy con trai không phản bác, lại tiếp lời:


“Hơn nữa, con đâu cần chọn. Đôi khi, cá và tay gấu chưa chắc đã không thể có được cùng lúc.”


Thịnh Thiếu Du ngẩng lên, nhìn ông.


“Ý ba là... muốn con học theo ba?” 


Anh cười nhạt, giọng khô khốc:


“Vừa có được cá, vừa giữ tay gấu?”


Câu hỏi mang theo rõ ràng sự châm biếm, nhưng Thịnh Phóng hoàn toàn không bận tâm.


“Thì có gì không tốt?” 


Ông phản vấn.


“Có gì không tốt à?” 


Thịnh Thiếu Du chậm rãi lặp lại, sau đó như thở ra một tiếng bật cười:


“Chuyện này, ba nên hỏi mẹ con.”


Giọng anh không hề lớn, nhưng từng chữ đều nặng nề, sắc như dao mỏng:


“Bà ấy chắc hiểu rõ cảm giác có một người chồng tham lam là như thế nào.”


“Chúng ta đang nói chuyện của con,” 


Thịnh Phóng bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng trầm xuống, “


“Đừng lôi chuyện khác vào.”


“Hơn nữa,” 


Ông nhấn mạnh, 


“Người của X Holdings không phải mẹ con.”


“Đúng.”


Thịnh Thiếu Du gật đầu, ánh mắt chợt tối đi.


“Cậu ấy không giống mẹ con. Cậu ấy sẽ không yêu đương, kết hôn, rồi sinh con cho một tên đàn ông tệ bạc từ năm mười mấy tuổi.”


Giọng anh nhẹ, nhưng từng lời như lưỡi dao xé toạc không khí trong phòng bệnh.


“Mẹ con không có quyền lực, cũng chẳng có hậu thuẫn, nên đáng bị phản bội? Nên sống cả đời trong chịu đựng?”


Anh đứng dậy, sắc mặt không đổi, nhưng bàn tay đang siết lấy mép áo khẽ run, như cố gắng kìm nén thứ gì đó đang dâng lên.


“Con còn việc phải làm. Xin phép đi trước.”


“Thiếu Du.” 


Thịnh Phóng gọi anh lại, vẻ mặt nửa giận nửa bất lực.


“Con và Tiểu Hoa…”


“Chuyện của con, con sẽ tự xử lý.”


Anh dứt khoát quay người rời khỏi phòng bệnh. Trần Phẩm Minh lập tức bước theo, mặt đầy lo lắng.


“Thịnh tổng, sắc mặt anh rất tệ.”


Thịnh Thiếu Du không đáp, chỉ bước nhanh hơn.


Vừa vào đến nhà vệ sinh, sắc mặt anh đã tái đi, môi mím chặt như đang chống lại thứ gì đó.


Trần Phẩm Minh chưa kịp hỏi gì thêm, liền nghe tiếng nôn khan dữ dội vang lên từ sau cánh cửa đóng sập.


Nhóm dịch Bunz Zm 

Edit: Ji 

Trans: Mochi

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo