Chương 63
Cơn nôn đột ngột của Thịnh Thiếu Du khiến Trần Phẩm Minh vô cùng lo lắng. Trong khoảnh khắc, anh lập tức nghĩ đến khả năng rối loạn pheromone, tình trạng mà cấp trên từng có tiền sử mắc phải.
May thay, cả hai đang ở bệnh viện. Việc kiểm tra tại chỗ không chỉ thuận tiện mà còn giúp xử lý tình huống kịp thời, tránh những hệ quả đáng tiếc.
---
Ba mươi phút sau.
Kết quả xét nghiệm khiến không khí trong phòng cấp cứu như đông cứng lại.
“…Mang thai?”
Giọng nói kinh ngạc của bác sĩ thực tập tại khoa pheromone vang lên, ánh mắt anh ta dừng lại trên tờ kết quả, rồi chuyển sang Thịnh Thiếu Du với vẻ khó tin. Đối diện với phản ứng đó, Thịnh Thiếu Du chỉ nhếch môi, giọng điệu lạnh lùng:
“Trình độ chuyên môn ở đây khiến người ta khó mà yên tâm. Tôi là Alpha, chuyện mang thai, chẳng phải quá phi lý sao?”
“Nhưng mà…”
Bác sĩ thực tập, một Beta trẻ tuổi, khẽ khựng lại. Anh ta chỉ được phân công tạm thời, vốn nghĩ ca trực này sẽ nhẹ nhàng. Không ngờ lại gặp phải một trường hợp vượt ngoài mọi hiểu biết chuyên môn.
Tất cả các dấu hiệu ban đầu đều cho thấy tình trạng mang thai giai đoạn đầu. Với kinh nghiệm còn non nớt, anh ta tưởng chỉ cần kiểm tra định kỳ là đủ. Thế nhưng, kết quả xét nghiệm trả về lại khiến chính anh cũng không thể tin nổi.
“Khoa xét nghiệm của chúng tôi sử dụng thiết bị thuộc hàng tiên tiến nhất trong nước. Sai số gần như bằng không,”
Anh cố gắng giải thích, giọng không giấu được sự bối rối.
Không gian xung quanh chùng xuống. Thịnh Thiếu Du không đáp, ánh mắt anh như phủ một tầng sương lạnh, khiến người đối diện cũng không dám nhìn thẳng. Mọi chỉ số hormone, đặc biệt là nồng độ progesterone, đều nằm trong ngưỡng rõ rệt của thai kỳ giai đoạn đầu.
“Chúng tôi sẽ tiến hành lấy mẫu máu lại,”
Bác sĩ Beta nhanh chóng nói,
“Để đảm bảo không có sai sót nào.”
---
Hai mươi phút sau.
Kết quả lần hai được chuyển tới. Các chỉ số hoàn toàn trùng khớp với bản đầu tiên. Nồng độ progesterone của Thịnh Thiếu Du vẫn cao bất thường, mức chỉ xuất hiện trong giai đoạn đầu thai kỳ.
Vị bác sĩ trẻ bắt đầu cảm thấy choáng váng. Còn sắc mặt của Thịnh Thiếu Du lại càng thêm tái nhợt, pha lẫn sự âm trầm đến đáng sợ.
Sau một thoáng lưỡng lự, anh ta dè dặt đề nghị:
“Có lẽ… chúng ta nên thực hiện siêu âm. Với thời điểm hiện tại, khả năng cao là có thể xác định được túi thai.”
Thịnh Thiếu Du im lặng. Vẻ mặt anh không thay đổi, nhưng khí áp xung quanh lại đè nặng đến mức khiến cả căn phòng mất đi sinh khí.
Trần Phẩm Minh cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Anh bước lên, giọng không giấu được sự mất kiên nhẫn:
“Chúng tôi đã đăng ký khám chuyên gia. Lẽ nào trong một bệnh viện như thế này lại không có người có chuyên môn vững hơn sao? Cấp trên của tôi chỉ có dấu hiệu rối loạn pheromone, sao lại đưa ra một chẩn đoán vô lý đến vậy? Đây không phải là bộ phim tận thế.”
Bác sĩ trẻ im lặng. Dù chính anh cũng cảm thấy vô lý, nhưng tờ xét nghiệm lại không cho phép phủ nhận. Cuối cùng, anh ta móc điện thoại ra, nhẹ giọng:
“Tôi sẽ gọi trưởng khoa.”
---
Cùng lúc đó.
Một cuộc họp khẩn cấp được tổ chức ngay trong buổi chiều tại khoa pheromone, phối hợp với khoa xét nghiệm.
Cuộc họp tuy quy mô không lớn, nhưng các lãnh đạo chủ chốt đều có mặt đầy đủ.
Hòa Từ là bệnh viện tư nhân hàng đầu Giang Hỗ, nổi tiếng với chất lượng chuyên môn và đội ngũ y bác sĩ được đào tạo bài bản. Hai năm gần đây, X Holdings, một tập đoàn xuyên quốc gia đến từ nước P, đã trở thành cổ đông lớn nhất thông qua một thương vụ mua lại chiến lược.
Chính vì thế, bất kỳ sơ suất nào trong nghiệp vụ đều có thể kéo theo hệ quả nghiêm trọng. Mà hiện tại, sai sót tưởng chừng nhỏ này lại vô tình kéo theo một cú sốc cá nhân dành cho nhân vật được đồn đoán là hôn phu tương lai của người đứng đầu X Holdings.
Dù chưa từng xuất hiện trước công chúng, người đứng đầu X Holdings vẫn luôn là nhân vật có ảnh hưởng. Lần này cũng vậy, thay vì trực tiếp ra mặt, tập đoàn chỉ cử Thư ký Thường, đại diện cấp cao, tham dự cuộc họp thông qua hình thức trực tuyến.
Thông qua video, Thư ký Thường tiếp nhận bản báo cáo chính thức và lắng nghe lời xin lỗi từ phía bệnh viện.
---
Cùng thời điểm đó, tại khách sạn X.
Căn phòng 9901 được bao phủ trong ánh đèn mờ dịu. Trên giường, Hoa Vịnh vừa bị đẩy ngã, phần lưng va mạnh vào thành giường khiến cậu không giấu nổi một tiếng rên đau.
“Anh Thịnh… nghe em giải thích trước đã!”
Cậu gượng đứng dậy, sắc mặt tỏ rõ vẻ khốn khổ. Thịnh Thiếu Du đứng đối diện, ánh mắt lạnh lùng, không có lấy một tia cảm xúc. Giọng anh khô khốc, cứng như đá:
“Giải thích đi.”
“Em… em đã nhắc rồi, là phải dùng biện pháp an toàn.”
Hoa Vịnh hơi lùi về sau, tay chống giường.
“Nhưng hôm đó chính anh là người gạt đi cảnh báo của em.”
Cậu hạ thấp giọng, bắt chước khẩu khí của đối phương, diễn lại một cách khoa trương:
“Tôi đâu phải Omega thật, đeo cái đó làm gì. Nhanh lên. Làm xong thì biến, chết sớm siêu sinh sớm.”
Dứt lời, cậu vội cúi đầu, ánh mắt lấm lét.
“Em đã cố khuyên rồi… Là anh quá hấp tấp.”
Thấy sắc mặt Thịnh Thiếu Du ngày càng trầm xuống, Hoa Vịnh nhanh chóng hạ giọng, lí nhí nhận lỗi:
“Đúng là lỗi của em. Là em không đủ kiên quyết. Nhưng… khi đứng trước anh Thịnh, em không tài nào chống đỡ được.”
Cậu chầm chậm bước lại gần, dang tay ôm lấy eo anh. Giọng nói nhẹ như hơi thở, khẽ vang lên trong không gian chật hẹp:
“Cả thế giới này em có thể từ chối. Chỉ riêng anh… thì không.”
Đôi môi đỏ sẫm của Hoa Vịnh khẽ lướt qua bờ vai nóng hổi của Thịnh Thiếu Du. Ngón tay cậu luồn qua lớp áo, dừng lại nơi bụng anh, xoa nhẹ như dỗ dành:
“Hơn hết thảy... em thật lòng muốn có một đứa trẻ của hai chúng ta.”
Thịnh Thiếu Du đẩy tay cậu ra, ánh mắt lạnh băng:
“Em rốt cuộc là thứ gì? Nên bị đưa vào sở thú làm mẫu vật bảo tồn thì đúng hơn.”
Hoa Vịnh cong môi, giọng lười nhác nhưng đầy ẩn ý:
“Nếu vậy... anh có đến xem em biểu diễn không?”
“Biểu diễn cái gì? Đừng nói là mấy trò bệnh hoạn.”
“Chàng tiên cá.”
Cậu kéo anh lại gần. Khoảng cách chỉ còn vài centimet, hơi thở dường như hòa vào nhau.
“Em từng đọc một câu chuyện cổ tích, người cá cần tinh dịch của người mình yêu để có thể mọc chân.”
Thịnh Thiếu Du khựng lại. Mặt và tai nóng bừng nhưng vẫn cố giữ giọng điệu sắc lạnh:
“Cuốn sách đó làm sao được phát hành?”
“Không được phát hành đâu.”
Hoa Vịnh nhếch môi cười:
“Em viết.”
“...Viết gì?”
“Mười truyện ngắn. Nhân vật chính đều là anh và em.”
Thịnh Thiếu Du không đáp. Chỉ có ánh mắt hiện rõ sự kinh ngạc, khó hiểu, và... thoáng chút đề phòng.
“Em rốt cuộc là loại người gì vậy?”
“Loại sinh ra để thuộc về anh.”
Câu trả lời điên rồ đến mức khiến người bình thường cũng phải nổi da gà, nhưng cậu lại nói bằng giọng dịu dàng như thủ thỉ tình nhân.
Đôi môi như tẩm hương mật chạm nhẹ lên gò má anh. Ngón tay lướt sau gáy, điểm nhạy cảm bị chạm đến khiến cả người Thịnh Thiếu Du thoáng rùng mình.
Cái hôn từ đầu chỉ là khẽ chạm, rồi nhanh chóng biến thành cuồng nhiệt. Mùi lan hòa với hơi thở gấp gáp lan khắp không gian. Cậu mút mạnh môi anh, đầu lưỡi không ngừng khuấy động, khiến Alpha cao ngạo kia chẳng kịp phòng bị.
Khi Thịnh Thiếu Du nghiêng đầu né tránh, thở hổn hển, giọng anh khàn đặc:
“Em... rốt cuộc là gì?”
Hoa Vịnh khẽ thì thầm vào tai anh, ánh mắt rực sáng như thiêu đốt:
“Enigma.”
“Em sinh ra… là để thuộc về anh.”
Cơ thể Thịnh Thiếu Du như đóng băng. Tâm trí anh đảo lộn. Một phần lý trí cố phủ nhận, nhưng hormone cuộn trào trong huyết quản lại khẳng định, điều điên rồ này là thật.
Không phải tin tức giật gân.
Không phải đồn thổi khoa học viễn tưởng.
Cậu, là đỉnh cao tiến hóa gen. Là cá thể có thể đánh dấu, khiến một Alpha mang thai.
---
Hai tháng trôi qua.
Lý Bách Kiều như mất nửa cuộc sống. Người anh trai gia trưởng giám sát nghiêm ngặt khiến mọi thú vui tiêu dao bị bóp nghẹt. Hôm nay nhân dịp anh cả đi công tác Frankfurt, hắn mới lén trốn ra ngoài, gọi điện khắp nơi rủ rê bạn bè.
Cùng thời điểm đó, Thịnh Thiếu Du vừa kết thúc bữa tối, đang ngồi trong thư phòng xem xét bản ngân sách của dự án kéo gen.
Hoa Vịnh không đợi được mời, đã tự kéo ghế đến ngồi cạnh. Cậu ghé tai nói nhỏ, giọng vừa nghiêm túc vừa ngả ngớn:
“Dự án này nên tạm dừng. Kéo dài chỉ lãng phí tài nguyên. HS có công nghệ tương đương, em có thể sắp xếp để Thẩm Văn Lang gặp anh.”
Thịnh Thiếu Du ngước lên, liếc cậu, ánh mắt lạnh nhạt:
“Hoa tiên sinh, đúng là quan hệ rộng rãi.”
“Miễn là anh cần.”
“Vậy sao giờ mới nói?”
Alpha đang mang thai ba tháng khẽ tựa vào ghế, ánh mắt sâu thẳm. Anh nghiêng mặt nhìn người kia:
“Thấy tôi tiêu tiền như đốt pháo, em vui đến mức không đành lòng cắt ngang à?”
“Lúc đó... em chưa chắc anh tin mình.”
“Nên chọn cách im lặng?”
Hoa Vịnh đặt tay lên bụng anh, ngón tay khẽ vuốt ve qua lớp vải:
“Vì nếu không lừa được anh, em chỉ còn cách chết đi.”
Thịnh Thiếu Du nhìn cậu, nửa như giễu cợt, nửa như không đành lòng:
“Quái vật như em, đến thuốc độc còn chẳng làm gì được. Cớ gì cứ động một chút là đòi chết?”
“Với người khác thì không. Nhưng với anh, chỉ cần anh quay lưng... em không biết phải sống kiểu gì.”
Anh khẽ nhắm mắt, cảm nhận mùi hương lan dìu dịu lan ra từ cậu. Pheromone của Enigma quả nhiên có lực ảnh hưởng cực kỳ mạnh mẽ, cả về thể xác lẫn tinh thần.
“Enigma các người... luôn nghĩ Alpha chỉ là công cụ phát giống, đúng không?”
“Anh thì không giống.”
Câu nói đó được thốt ra nhẹ như làn khói, nhưng sắc bén như mũi dao chạm vào tim.
“HS là của em và Văn Lang. Nhưng nếu anh cần, phần của em sẵn sàng nhường lại.”
Cậu siết nhẹ tay trên bụng anh, mắt nhìn sâu vào mắt Alpha:
“Dù sao... H là Hoa, S là Thịnh. Công ty này... vốn dĩ sinh ra là để dành cho anh.”
"Sao em không nói, chữ S kia cũng là Thẩm trong Thẩm Văn Lang?”
---
『Giải thích: Thịnh (Shèng), Thẩm (Shěn)
Cả hai phiên âm đều có cùng chữ S nên đoạn này anh Thịnh ảnh mới dỗi.』
---
Thịnh Thiếu Du giữa chốn phồn hoa như tỉnh rượu, ánh mắt thoáng giễu cợt, giọng nói trầm ổn:
"Khả năng dỗ người của Hoa tiên sinh, e là còn phải trau dồi nhiều."
Hoa Vịnh như chẳng bị đâm trúng chỗ đau, chỉ mỉm cười nghiêng đầu:
"Vì ngoài anh Thịnh, em chưa từng cần phải dỗ ai cả."
Thịnh Thiếu Du khẽ bật cười, đang định nói gì thêm thì điện thoại vang lên. Là Lý Bách Kiều, giọng hồ hởi bên kia như muốn xuyên cả loa:
“Chín rưỡi, V9 Hoàng Gia Thiên Địa Hội. Tối nay không say không về!"
Thịnh Thiếu Du vốn định từ chối, nhưng vừa quay sang đã thấy Hoa Vịnh đang ngoan ngoãn ngồi bên, vẻ mặt dịu dàng như nước. Anh bỗng nảy lòng trêu chọc:
"Được. Tôi đi."
"Trời đất ơi, Thịnh thiếu quá có tâm!"
Lý Bách Kiều cười như trúng số.
Hoa Vịnh nghiêng đầu, giọng nhẹ như gió:
"Anh Thịnh định uống rượu ạ?"
"Ừ." Thịnh Thiếu Du gật đầu.
"Lý Bách Kiều rất biết cách tụ họp. Em có muốn đi không?"
Cậu không cần ai mời cũng sẽ theo, nhưng khi chính miệng anh ngỏ lời, ánh mắt Hoa Vịnh bất giác lấp lánh, lặng lẽ nhưng rõ ràng.
---
Tại phòng V9
Lý Bách Kiều hẹn gấp, lại sợ ồn ào gây chú ý nên chỉ mời một vài người thân quen. Phòng bao chữ U, ánh đèn dìu dịu, khi Thịnh Thiếu Du cùng Hoa Vịnh bước vào, không khí như khẽ khựng lại.
"A Vịnh?"
Trình Triết thoáng bất ngờ.
"Chị dâu nhỏ!"
Lý Bách Kiều bật cười.
Hoa Vịnh hơi cúi đầu, giọng lễ độ mà không lạnh nhạt:
"Chào mọi người."
Thịnh Thiếu Du liếc cậu một cái. Cậu lập tức thu lại nụ cười, cụp mắt ngoan ngoãn.
Trình Triết không kìm được, vội đổi chỗ, ghé lại gần.
"Lâu rồi không gặp."
Ánh sáng nhạt lướt qua sống mũi thanh tú, mi mắt dài và làn da trắng như sứ của Hoa Vịnh. Trình Triết nhìn cậu, cứ ngỡ mình lạc vào mộng.
Cậu khẽ nghiêng đầu, ánh mắt vẫn dõi về phía Thịnh Thiếu Du đang trò chuyện cùng Lý Bách Kiều, rồi mới khẽ gật:
"Lâu rồi không gặp, Trình tiên sinh."
"Cậu còn nhớ tôi?"
"Tất nhiên."
Hoa Vịnh mỉm cười.
"Bạn của anh Thịnh, ai cũng để lại ấn tượng sâu."
"Dạo này cậu thế nào?"
Cậu hơi cong mắt, giọng mềm:
"Rất tốt."
Trình Triết vẫn chưa muốn ngừng:
"Còn chạy môtô không?"
"Vẫn có."
Hoa Vịnh đáp,
"Nhưng ít rồi."
"Sao thế?"
"Anh Thịnh không cho."
"Vì sao?"
Cậu lắc đầu, giọng nhẹ như gió thoảng, không oán, chỉ có chút bất lực rất đỗi dịu dàng:
"Anh ấy thấy nguy hiểm."
---
Trong khi đó, Lý Bách Kiều đang rót rượu. Vừa nghiêng bình, chưa kịp đầy ly, Hoa Vịnh đã nghiêng người, bàn tay vươn tới ngăn lại.
"Anh Thịnh không thể uống rượu."
Lý Bách Kiều khựng lại, suýt đổ cả rượu ra mu bàn tay cậu.
Ánh mắt hắn đảo sang Thịnh Thiếu Du, đầy nghi hoặc:
"Sao lại không uống được?"
Thịnh Thiếu Du không trả lời, cố ý quay sang Hoa Vịnh, giọng lười biếng:
"Phải đấy. Tại sao tôi lại không được uống?"
Trước mặt đông người, Hoa Vịnh không thể nói thật. Cậu chỉ nhẹ nhàng nhắc lại:
"Anh ấy không thể uống rượu."
Lý Bách Kiều cười cợt:
"Chưa cưới mà quản chặt thế này, chị dâu nhỏ đúng là có bản lĩnh."
Hoa Vịnh ngước nhìn hắn, nụ cười không đổi, nhưng ánh mắt lạnh lẽo như băng lướt qua:
"Hiện tại, anh Thịnh tuyệt đối không được uống."
Không hiểu vì sao, chỉ một câu, một ánh mắt, khiến sống lưng Lý Bách Kiều lạnh buốt.
Áp lực vô hình lan ra như sương mù.
Một lát sau, Thịnh Thiếu Du chậm rãi cất lời:
"Gần đây viêm dạ dày, bác sĩ dặn kiêng rượu."
Lý Bách Kiều bật cười xoa tay, đổi giọng ngay:
"Không uống thì thôi, chủ yếu là anh em mình gặp mặt."
Hoa Vịnh được như ý, giọng cũng mềm xuống:
"Lý tiên sinh, phiền anh giúp tôi để mắt tới anh Thịnh trong mấy tháng này."
"Tất nhiên rồi!"
Lý Bách Kiều như được đại xá, cười tít mắt.
Cậu nâng ly rượu cụng nhẹ:
"Cảm ơn."
"Ôi, không có gì!"
Lý Bách Kiều cảm động đến mức vỗ ngực cam đoan:
"Chị dâu nhỏ yên tâm, chỉ cần tôi còn ở đây, một giọt cũng không lọt!"
Thịnh Thiếu Du ngồi bên, cong môi cười nhạt:
"Lý Bách Kiều, nếu là thời chiến, cậu chính là Hán gian điển hình."
"Xàm."
Lý Bách Kiều bật cười.
"Tôi chỉ đầu hàng trước chị dâu nhỏ thôi. Gặp kẻ thù thì vẫn thề chết không hàng! Với lại... nói gì thì nói, anh cũng nghe lời người ta lắm còn gì?"
Thịnh Thiếu Du cười như không cười:
"Không có."
Alpha vốn tự trọng, Hoa Vịnh lập tức đáp lời, giọng rất đỗi chân thành:
"Là em nghe lời anh Thịnh."
Anh nhướng mày, ánh mắt trầm xuống như chứa cả dãy ngân hà:
"Thật không? Em ngoan vậy à?"
Hoa Vịnh khẽ gật đầu, khóe môi cong lên:
"Rất ngoan.”
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Ji
Trans: Mochi
—