(ExA) Thèm Muốn - Chương 64

Chương 64


Buổi tụ họp do Lý Bách Kiều đứng ra tổ chức tối hôm đó kết thúc khá sớm.


Vừa quá mười một giờ, bạn bè đã lần lượt ra về.


Trước cửa Hoàng Gia Thiên Địa Hội, Lý Bách Kiều uống không ít, nói năng bắt đầu líu ríu, vẻ mặt phấn khích, vừa cười vừa gọi Hoa Vịnh là “chị dâu nhỏ”. Thấy Trình Triết im lặng, hắn còn kéo cả cậu ta theo hùa.


Đã lâu không được ra ngoài xả hơi, hắn như lên cơn, cứ lặp đi lặp lại ba tiếng kia, không biết mệt. Vậy mà Hoa Vịnh không lấy làm khó chịu, chỉ khẽ mỉm cười, kiên nhẫn đáp lời từng tiếng một.


Phát hiện đối phương không phản ứng gay gắt mà còn tỏ ra thoải mái, Lý Bách Kiều như được tiếp thêm dũng khí, giọng bỗng trầm xuống, mang theo mấy phần thật lòng:


“Chị dâu nhỏ, tôi thật không ngờ, Thiếu Du lại có thể vì em mà yên phận như vậy.”


Hắn dụi mắt, thở dài cảm khái:


“Cái tên đó… đúng là vận số hơn người.”


Hoa Vịnh bật cười, nhẹ giọng hỏi lại:


“Vậy sao? Sao anh không nghĩ người may mắn là tôi?”


Cậu khẽ kéo lấy vạt áo của Thịnh Thiếu Du, nụ cười mềm mại, ánh mắt lại sâu và sắc như thể ẩn giấu móng vuốt dưới lớp lông mềm.


Một vẻ đẹp sáng rỡ nhưng không kém phần nguy hiểm, vừa mê hoặc vừa khó nắm bắt.


“Anh Thịnh chịu dừng lại vì tôi, là một điều tôi chưa từng dám nghĩ đến. Thế nên, tôi cảm thấy mình thực sự rất may mắn.”


Cậu nghiêng đầu, giọng nói khẽ khàng:


“Nghe nói, ở đây có câu ‘trời không phụ lòng người’. Tôi luôn một lòng hướng về anh Thịnh, luôn chân thành, nên cuối cùng, có lẽ thần linh cũng chịu đáp lại.”


Ánh đèn từ quán bar hắt lên khuôn mặt trắng trẻo và sắc nét của cậu, tựa như phủ thêm một lớp hào quang lên từng đường nét tinh tế.


Nụ cười ấy khiến tim Thịnh Thiếu Du chùng xuống một nhịp.


Một luồng cảm xúc kỳ lạ cuộn lên từ sâu trong lồng ngực , nửa an yên, nửa trống trải.


Trước khi gặp Hoa Vịnh, anh chưa từng nghĩ đến tình yêu, càng không có khái niệm gì về hai chữ thành kính. Nếu một năm trước, có ai, dù là thầy phong thủy nổi danh nhất, nói rằng anh sẽ ở bên một tên nhóc bất thường, suốt ngày nói dối, cam tâm tình nguyện trở thành bạn đời, thậm chí chấp nhận ở vị trí thấp hơn để sinh con vì cậu ta, thì Thịnh Thiếu Du chắc chắn sẽ coi đó là trò đùa tệ hại.


Vậy mà hiện tại, điều không tưởng ấy lại trở thành thực tại.


Omega nam, do cấu tạo cơ thể đặc biệt, nên dù mang thai cũng không để lộ rõ bụng dưới.


Là Alpha cấp S, nhìn từ ngoài, Thịnh Thiếu Du không có gì quá khác biệt ngoài chuyện tăng cân. Nhưng anh dễ buồn ngủ hơn, thường xuyên mệt mỏi, tâm trạng cũng nhạy cảm một cách bất thường. Tất cả những biểu hiện ấy đều cho thấy, nội tiết tố trong cơ thể anh đã thay đổi.


Gần đây, anh còn cảm nhận được chuyển động thai, những cú đạp nhẹ như lời chào của một sinh linh bé nhỏ đang tồn tại trong anh.


Hôm ấy, đứa bé trong bụng đột ngột đạp một cái. Trong khoảnh khắc ấy, Thịnh Thiếu Du, người vẫn luôn hoài nghi, bỗng lặng người.


Anh không rõ cảm xúc đó là gì, chỉ biết rằng nó vừa lạ lẫm, vừa sâu sắc đến mức không thể gạt đi.


Chưa từng được ba mẹ yêu thương đúng nghĩa, cũng chưa từng dám mơ đến một ngày nào đó, bản thân sẽ có một gia đình thật sự dành cho riêng mình. Thế nhưng giờ đây, trong cơ thể anh lại đang tồn tại một sinh mệnh nhỏ bé, hoàn toàn lệ thuộc vào anh để lớn lên từng ngày.


Cảm giác được cần đến ấy mạnh mẽ đến mức không lời nào đủ sức diễn tả.


Thịnh Thiếu Du chưa bao giờ là người giỏi bộc lộ cảm xúc. Nhưng chỉ một cú đạp rất khẽ từ sinh linh ấy... đã đủ để làm tan chảy cả trái tim anh.


Còn kẻ đã khiến một Alpha như anh rơi vào tình thế này, lại đang khoác lên mình danh xưng “chị dâu nhỏ”, tươi cười vui vẻ trò chuyện cùng Lý Bách Kiều, như thể giữa họ chưa từng có mối ràng buộc gì sâu sắc hơn ngoài cái gọi là “ngẫu nhiên trùng phùng”.


Thịnh Thiếu Du ghét phải nhìn thấy Hoa Vịnh cười với bất kỳ ai khác ngoài anh.


Nụ cười ấy, sáng rực và cuốn hút như ly rượu hổ phách, vừa mê hoặc, vừa khiến anh nảy sinh một loại cảm xúc ích kỷ đến cay nghiệt.


Anh ích kỷ muốn Hoa Vịnh giấu nụ cười đó đi. Muốn cậu lạnh lùng, xa cách, kiêu ngạo với tất cả, chỉ dịu dàng, chỉ mềm lòng với mình anh mà thôi.


Chẳng hiểu vì sao, cơn ghen tuông dâng lên ngột ngạt như lửa hun dưới ngực. Vô lý, nhưng không thể kiểm soát.


Những Alpha từng là bạn bè thân thiết bao năm, lúc này trong mắt anh đều trở nên phiền toái. Thậm chí, đáng ghét.


Anh ghét Lý Bách Kiều cứ nói luyên thuyên bên tai Hoa Vịnh, ghét ánh mắt Trình Triết như dính chặt lấy gương mặt kia. Nhưng điều khiến anh không chịu nổi nhất chính là: Suốt buổi tối, Hoa Vịnh vẫn cứ mỉm cười, cười với người khác, không phải anh.


Tiểu hoàng đế nước P kia, chẳng phải từng bị đồn là lạnh lùng, xa cách, thủ đoạn tàn nhẫn không ai sánh kịp sao?


Vậy thì... cái gì đang diễn ra trước mặt anh đây?


Cười.


Cười mãi.


Cười như thể không biết anh đang ở đó.


Khỉ thật. Đang cười cái quái gì vậy?


Giữa đêm khuya thế này, còn hớn hở với người khác ngay trước mặt anh. Không phải cố tình chọc giận thì còn là gì?


Càng nghĩ, ngực anh càng nóng ran. Khuôn mặt vốn đã nghiêm nghị lại càng thêm u ám.


Anh không nói lời nào, chỉ cúi đầu nắm lấy cổ tay Hoa Vịnh, kéo cậu vào thang máy:


“Đi thôi. Đừng phí thời gian với mấy người nhạt nhẽo đó nữa.”


Một Alpha mang thai, tâm trạng dao động, giọng điệu không chút kiêng nể, vậy mà vị tiểu hoàng đế nổi tiếng lạnh lẽo tàn nhẫn lại hoàn toàn ngoan ngoãn. Mặc cho anh dắt đi như thể đó là điều đương nhiên.


Khi cả hai đã ngồi yên trong xe, Hoa Vịnh mới từ tốn đưa tay kéo tấm chắn giữa hàng ghế trước và sau lên, tạo ra một không gian kín đáo. Rồi quay đầu lại, khóe môi khẽ cong:


“Anh Thịnh… đang ghen à?”


Thịnh Thiếu Du không trả lời, cũng không phủ nhận. Ánh mắt anh sắc lạnh mà im lặng. Cuối cùng chỉ hỏi lại:


“Em nghĩ sao?”


Hoa Vịnh cúi người, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi đang mím chặt vì giận của anh, nụ cười đầy tinh quái:


“Nếu anh ghen vì em… em thấy vui lắm.”


“Đồ biến thái.” 


Anh khẽ rủa, giọng vẫn chưa nguôi giận.


“Lúc nãy em cười cái gì với Lý Bách Kiều?”


“Hả?” 


Hoa Vịnh nghiêng đầu, đôi mắt trong vắt như phủ sương mỏng, nét mặt ngơ ngác như vô tội.


“Anh ta gọi em là chị dâu nhỏ. Em nghe thấy… rất vui.”


“Vui cái quái gì.” 


Thịnh Thiếu Du hừ lạnh, ánh mắt chẳng che giấu nổi sự khinh thường.


“Em đúng là có vấn đề thật.”


Khách quan mà nói, xét cả về trí tuệ lẫn thể lực, Enigma đúng là mạnh đến mức khiến người ta phải ngờ vực: đây còn là con người không?


Một tiếng sau, Thịnh Thiếu Du bắt đầu hối hận vì đã đồng ý tham dự cái buổi tiệc vô nghĩa đó.


Bị gọi là “chị dâu nhỏ” suốt cả tối, rõ ràng Hoa Vịnh đã bị kích thích không nhẹ. Mãi đến tận rạng sáng, cậu vẫn còn nằm trên người anh, không chịu buông tha.


Ngón tay trắng muốt, thon dài của cậu giữ lấy cằm anh, đầu lưỡi mềm ấm lướt qua yết hầu, giọng nói dịu dàng mà đầy dụ dỗ:


“Anh Thịnh, khi nào thì cho em một danh phận đây?”


Thịnh Thiếu Du toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hơi thở hỗn loạn, đầu óc mụ mị đến mức không nói nên lời.


Hoa Vịnh dừng lại, như một sự trừng phạt, rồi cúi xuống hôn lên môi anh, thì thầm:


“Khi nào anh mới cưới em, để em thật sự trở thành Thịnh phu nhân?”


Thịnh phu nhân, một danh xưng không dễ mang. Vị trí ấy tượng trưng cho quyền lực, thủ đoạn, tham vọng và tâm cơ thâm sâu khó dò. Một người như vậy, lẽ ra Thịnh Thiếu Du chẳng bao giờ nên dính vào.


Thế mà anh lại sa vào. Lúc nào không hay.


Alpha cấp S đỏ mặt đến tận mang tai, nhưng vẫn cố giữ chút tự tôn cuối cùng. Thở hổn hển, anh nghiến răng:


“Cút khỏi người tôi.”


Enigma siết chặt vòng tay quanh anh, không nỡ buông, nhưng từng cử chỉ đều toát lên sự cẩn trọng. Cậu hơi nghiêng người, tránh tuyệt đối việc chạm vào vùng bụng của anh.


Hai người quấn quýt tới tận gần sáng mới chịu yên giấc.


Căn hộ cũ của Thịnh Thiếu Du hiện vẫn đang trong quá trình cải tạo. Vốn không quen lưu trú lâu ngày tại khách sạn, anh và Hoa Vịnh đã cùng nhau chuyển về chỗ ở trước đây của cậu, căn hộ nằm gần phòng thí nghiệm trực thuộc tập đoàn Thịnh Phóng.


Tình trạng sức khỏe của Thịnh Thiếu Du và đứa bé trong bụng hiện đã rất ổn định. Dẫu vậy, Hoa Vịnh vẫn chưa thể hoàn toàn yên tâm. Cậu thuê riêng bác sĩ đến thăm khám tại nhà mỗi ngày.


Long Tá cười bảo rằng cậu lo lắng quá mức. Thẩm Văn Lang cũng nhân đó chế nhạo Thịnh Thiếu Du một câu: 


“Mẹ quý nhờ con.”


Hoa Vịnh nghe vậy, sắc mặt trầm hẳn xuống. Sự dịu dàng vốn luôn hiện hữu khi ở bên Thịnh Thiếu Du hoàn toàn biến mất. Cậu bình thản nhưng không kém phần sắc bén đáp lại:


“Được mẹ quý nhờ con cũng là một loại phúc phần. Còn nếu chẳng may gặp phải người vừa cố chấp vừa thiển cận, yêu đương mà không lo nổi cho cuộc sống cơ bản, để đến mức phải tìm cách tháo chạy thì đúng là xui xẻo.”


Thẩm Văn Lang lúc này đang mang tâm trạng u ám, cũng chẳng buồn so đo. Hắn chỉ lầm bầm một tiếng “điên rồ”, rồi cúp máy, tiếp tục vùi đầu vào công việc đang dang dở.


Sáng hôm sau, bác sĩ đến như thường lệ. Khi ông đến, Thịnh Thiếu Du vẫn còn đang ngủ say.


Hoa Vịnh không để ông vào phòng ngủ, chỉ trao đổi vài lời tại phòng khách.


Trên cổ Hoa Vịnh còn in rõ hai vết đỏ tươi, dấu tích mà Thịnh Thiếu Du để lại sau trận đùa giỡn tối hôm trước. Sáng nay khi soi gương, trông thấy chúng, cậu vui vẻ đến mức quay vào thay một chiếc áo cổ thấp, như thể muốn “khoe” cả thế giới.


Thực tế, duy trì sinh hoạt điều độ trong giai đoạn này có lợi cho cả thai nhi lẫn sức khỏe của người mang thai.


Tuy nhiên, bác sĩ vừa nhìn thấy dấu vết ấy, lại thấy Alpha, người vốn nổi tiếng nghiêm túc và dậy sớm, giờ này vẫn chưa tỉnh giấc, liền khéo léo lên tiếng nhắc nhở:


“Chuyện gì cũng cần có mức độ nhất định. Khi cần tiết chế, tốt nhất nên tiết chế.”


Câu nói thẳng thắn, khó tránh khỏi việc khiến người nghe cảm thấy không dễ chịu.


Nhưng người thuê ông, Hoa Vịnh, lại là người lý trí. Cậu không hề tỏ ra khó chịu.


Thường ngày, khi không có Thịnh Thiếu Du bên cạnh, Hoa Vịnh rất hiếm khi cười. Thế nhưng hôm nay, khóe môi cậu lại khẽ nhếch lên, như có ý vị riêng:


“Ông nói đúng. Nhưng nếu là anh ấy chủ động, tôi thật sự không thể từ chối.”


Bác sĩ vội vã gật đầu, không dám tiếp lời. Những lời như vậy ông không dám nghe nhiều. Nghe nhiều sẽ thành phạm thượng. Nếu là thời phong kiến, e là đã đủ lý do để bị đưa lên đoạn đầu đài.


Tiễn bác sĩ về, Hoa Vịnh nhận được cuộc gọi từ Trần Phẩm Minh.


Việc Trần Phẩm Minh trực tiếp liên lạc với cậu mà không thông qua Thịnh Thiếu Du là điều hiếm thấy.


Hoa Vịnh đoán, có lẽ Thịnh Phóng muốn gặp riêng.


Phán đoán này hoàn toàn chính xác.


Qua điện thoại, Trần Phẩm Minh xác nhận: 


“Cậu Hoa, không biết cậu có thể đến Hòa Từ một chuyến không?”


Hoa Vịnh trầm ngâm một lát, rồi đáp:


“Được, anh Thịnh đang ngủ. Bây giờ tôi có thể đi. Nhưng nếu để anh ấy biết, e rằng sẽ không thoải mái. Khi ấy, nhờ anh nói giúp vài câu.”


Trần Phẩm Minh thừa hiểu vị trí đặc biệt của Hoa Vịnh trong lòng Thịnh Thiếu Du. Đối với anh ta, việc ai phải ‘nói giúp’ cho ai, thực chất chẳng còn quan trọng nữa.


Anh ta lặng đi vài giây, sau đó lên tiếng:


“Chủ tịch muốn bàn với cậu về chuyện giữa cậu và Thịnh tổng.”


Hoa Vịnh đã chờ đợi cuộc gặp này suốt gần nửa tháng. Giờ phút này, cuối cùng cũng đến.


Ba mươi phút sau, cậu một mình xuất hiện tại cửa phòng bệnh của Thịnh Phóng.


Lúc ấy, Thịnh Phóng vừa dùng xong bữa sáng, đang nằm trên giường xem tin tức. Nhìn thấy Hoa Vịnh bước vào, ông không hề cất lời, cũng không tỏ thái độ, chỉ để mặc cậu đứng chờ hơn mười phút mới chịu rời mắt khỏi màn hình máy tính bảng.


Ngay khi bước vào, Hoa Vịnh đã lễ phép cất tiếng chào:


“Chào bác.”


Thịnh Phóng không đáp lại.


Ông cố tình giữ thái độ lạnh nhạt, rõ ràng muốn tạo áp lực lên cậu. Thế nhưng Hoa Vịnh vẫn điềm tĩnh như thường, hai tay thả lỏng, dáng vẻ không hề lúng túng cũng không thấp thỏm, đúng mực, chừng mực, đủ để thể hiện sự tôn trọng mà không mất đi bản lĩnh.


Thấy Thịnh Phóng cuối cùng cũng đặt máy tính bảng xuống, cậu nhẹ nhàng gọi thêm một lần:


“Bác Thịnh.”


Lần này, ông mới chịu phản hồi. Người chăm sóc lập tức tiến tới đưa khăn nóng. Sau khi lau mặt và tay xong, Thịnh Phóng mới chậm rãi lên tiếng:


“Tiểu Hoa, cháu ngồi đi, đứng mãi thế làm gì.”


Hoa Vịnh gật đầu, kéo ghế ngồi xuống bên giường bệnh.


“Bác gọi cháu tới là vì chuyện riêng?”


“Có vài điều cần làm rõ.” 


Giọng ông trầm và rõ:


“Lần trước cháu từng nói mình là người nước P. Vậy chắc cháu biết Bắc Siêu Holdings?”


Hoa Vịnh gật đầu:


“Vâng, cháu biết.”


“Gia đình cháu hoạt động trong lĩnh vực nào? Kinh doanh hay chính trị?”


“Cháu sinh ra trong một gia tộc lớn. Trong nhà có người làm kinh doanh, cũng có người theo con đường chính trị.” 


Cậu đáp, không chần chừ, 


“Tuy nhiên, thế hệ thứ ba, chủ yếu tập trung vào mảng kinh doanh.”


“Vậy à.” 


Thịnh Phóng khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn dừng lại trên gương mặt cậu:


“Vậy cháu nghĩ, quy mô sự nghiệp của thế hệ ba bên cháu, nếu so với X Holdings hiện tại thì như thế nào?”


X Holdings từng đặt nền móng từ Bắc Siêu Holdings, nhưng kể từ khi tiếp nhận, tập đoàn này đã bước vào một cuộc cải cách quy mô chưa từng có.


Những vị trí mang tính kế thừa kiểu “cha truyền con nối” bị xóa bỏ triệt để. Một loạt nhân sự không đủ năng lực nhưng tồn tại nhờ mối quan hệ cá nhân cũng bị sa thải. Song song, một đơn vị độc lập chuyên trách phòng chống tham nhũng được thành lập, chịu trách nhiệm kiểm tra nội bộ và nâng cao chuẩn mực đạo đức doanh nghiệp.


Đồng thời, X Holdings cũng quyết liệt cắt đứt các ngành nghề từng có liên hệ mập mờ với giới xã hội đen, xóa sạch toàn bộ rủi ro pháp lý và tái thiết hình ảnh một cách toàn diện.


Tốc độ cải cách nhanh chóng, các quyết sách mạnh mẽ và hiệu quả hiển hiện rõ ràng, X Holdings trở thành một điển hình hiếm có, được giới tài chính quốc tế đánh giá là “doanh nghiệp đột phá” trong nhiều bảng xếp hạng uy tín toàn cầu.


Là người trực tiếp khởi xướng và điều hành toàn bộ quá trình, Hoa Vịnh không giấu vẻ tự hào. Sau một thoáng trầm ngâm, cậu mỉm cười nói:


“Xét về quy mô và tầm nhìn chiến lược, sự nghiệp của ba cháu năm xưa... e rằng vẫn còn khoảng cách khá xa với X Holdings hiện tại.”


Thịnh Phóng không phản bác. Ông gật đầu, ánh mắt lộ vẻ thừa nhận:


“Cháu nói đúng. Có lẽ trong cả nước P, khó tìm ra đơn vị thứ hai đủ sức sánh ngang.”


“Cũng ổn.” 


Hoa Vịnh nhẹ nhàng đáp, hai tay đan lại, tựa vào đầu gối, ánh nhìn vững vàng, thái độ điềm tĩnh như thể đang đánh giá một thương vụ bình thường.


Thịnh Phóng khẽ nhướng mày. Dưới lớp bình thản kia là sự tự tin không thể che giấu, không kiêu ngạo, cũng không khiêm nhường. Một phong thái khiến người ta không thể xem thường.


Ông trầm giọng chuyển chủ đề:


“Không lâu trước, người điều hành X Holdings từng công khai cầu hôn Thiếu Du. Báo chí đưa tin rầm rộ. Bác đoán cháu cũng đã biết chuyện?”


Hoa Vịnh nghiêng đầu, vẻ mặt lộ chút ngạc nhiên, như thể vừa nghe một tin thú vị:


“Vậy sao? Nếu là thật, thì đúng là một lời cầu hôn rất có thành ý.”


Thịnh Phóng quan sát kỹ phản ứng của cậu, nhưng không phát hiện dấu hiệu ghen tuông hay bối rối. Người trẻ tuổi trước mặt vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, tựa như đang nghe chuyện của người ngoài.


Sự lãnh đạm ấy khiến ông không thể không cảnh giác. Dẫu vậy, ông biết không thể trì hoãn thêm. Con trai ông đã dứt khoát từ chối mọi liên lạc, kể cả việc thăm hỏi tối thiểu. Nếu không phải lòng đã trao trọn, sao có thể thẳng thừng như thế?


Nhưng để người kế nghiệp của Thịnh gia hy sinh tương lai vì một Omega, ông tuyệt đối không thể chấp nhận.


“Bác hi vọng Thiếu Du sẽ kết hôn với người xứng tầm.” 


Giọng ông chậm rãi, từng chữ mang hàm ý rõ ràng. 


“Thiết lập quan hệ thông gia với X Holdings là bước đi chiến lược, có thể đảm bảo cho sự ổn định lâu dài của Thịnh Phóng Sinh Vật.”


Thông điệp quá rõ: Ông muốn Hoa Vịnh chủ động rút lui.


Thế nhưng, Hoa Vịnh chẳng hề dao động. Cậu khẽ gật đầu, bình thản như thể vừa được chia sẻ một kế hoạch tài chính:


“Cháu hoàn toàn hiểu.”


Môi cậu mỏng, không cười trông có phần lạnh lùng. Nhưng lúc này, đường cong nơi khóe miệng lại dịu dàng như nắng sớm, trái ngược hoàn toàn với sắc lạnh trong đáy mắt.


“Vậy nếu thế...”


Giọng cậu chậm rãi, từng chữ rõ ràng:


“Con xin phép được đổi cách xưng hô.”


Thịnh Phóng sững người.


Hoa Vịnh ngước nhìn ông, ánh mắt bình tĩnh, nụ cười không đổi:


“Cảm ơn ba đã tác thành.”


Một tiếng “ba” vang lên giữa không gian tĩnh lặng, sắc như lưỡi dao giấu trong vỏ nhung.


Trong khoảnh khắc, không khí quanh bàn trà như đông cứng. Thịnh Phóng nhìn cậu chăm chú, gương mặt thoáng tái đi. Mất vài giây, ông mới cất được tiếng:


“Cháu là ai?”


Hoa Vịnh từ tốn đứng dậy, cài lại nút áo vest, sau đó vươn tay ra, giọng điềm đạm mà dứt khoát:


“Hoa Vịnh. Người hiện đang nắm quyền điều hành X Holdings.”


Thịnh Phóng: “…”


Nhóm dịch Bunz Zm 

Edit: Ji 

Trans: Mochi

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo