(ExA) Thèm Muốn - Chương 65

Chương 65


Thịnh Thiếu Du ngủ một mạch đến tận một giờ chiều.


Giấc ngủ sâu cuốn trôi hết mệt mỏi trong cơ thể, chỉ còn lại chút đau âm ỉ như dư âm của một ngày dài căng thẳng.


Gần đây, Hoa Vịnh thường xuyên phổ cập kiến thức y học một cách nghiêm túc, nói rõ rành rọt rằng việc đột ngột thức giấc sẽ khiến huyết áp không ổn định, đặc biệt nguy hiểm với phụ nữ mang thai, hoặc trong trường hợp này, là anh.


Vì sự an toàn của Đậu Phộng Nhỏ đang lớn lên từng ngày trong bụng, cũng vì không muốn để Enigma vịn vào cớ “xử lý nội bộ”, Thịnh Thiếu Du yên lặng nằm thêm một lúc, để cơ thể có thời gian thích ứng, rồi mới thong thả ngồi dậy.


Hai giờ chiều có một buổi tiệc trà thương mại, Hoa Vịnh đã chuẩn bị sẵn trang phục cho anh từ sáng sớm.


Bộ vest được ủi phẳng, đường may gọn gàng, được treo ngay ngắn ở chính giữa phòng thay đồ, vị trí mà chỉ cần bước vào là thấy.


Hoa Vịnh rất chỉn chu. Từng món anh chọn đều phản ánh gu thẩm mỹ tinh tế và sự thấu hiểu đến từng chi tiết. Cậu luôn tìm được bộ trang phục khiến Thịnh Thiếu Du cảm thấy dễ chịu nhất: thoải mái khi mặc, mà vẫn giữ trọn phong độ và lịch thiệp.


Thịnh đại thiếu gia thay đồ xong, đứng trước gương cúi đầu tự tay thắt cà vạt.


Ngay khoảnh khắc ấy, Tiểu hoàng đế của X Holdings xuất hiện phía sau, không nói một lời, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, cúi đầu hôn khẽ lên sau gáy, nơi vẫn vương mùi Tuý Chi nhàn nhạt.


“Anh Thịnh hôm nay thật sự rất đẹp trai.” 


Cậu nói, giọng nhỏ nhẹ mà chắc chắn.


Thịnh Thiếu Du không ra khỏi nhà, nhưng chuyện bên ngoài vẫn nắm rõ như lòng bàn tay. Anh nhướng mày hỏi:


“Sáng nay ba tôi tìm em à?”


“Ừ.” 


Hoa Vịnh đáp không chút giấu giếm. 


“Em tới Hòa Từ một chuyến.” 


Dừng lại một chút, cậu nói thêm:


“Em với ba anh nói chuyện một lát. Thật ra, nói chuyện cũng khá hợp.”


“Bàn chuyện gì?”


“Phân tích tổng quan giữa X Holdings và Bắc Siêu Holdings, về quy mô, ảnh hưởng, cũng như chiến lược phát triển trong mười năm tới.”


“Em có thể nói tiếng người không?”


Hoa Vịnh bật cười. Nụ cười ấy nhẹ nhàng, như thể trước ánh mắt người kia, tất cả mọi lý lẽ đều hóa vô nghĩa.


“Ba anh không giống anh.” 


Cậu nói.


“Khác chỗ nào?”


Phò mã tương lai ngẫm nghĩ rồi chọn từ cẩn thận:


“Ông ấy rất giỏi làm thương nhân.”


“Cái gì cũng phải có lợi mới ra tay, đúng không?” 


Thịnh Thiếu Du cười nhạt.


“Cả đời ông ấy chỉ thật lòng với hai thứ: một là sự nghiệp, hai là tiền.”


“Thế chẳng phải là điều tốt à?”


“Thật sao? Tốt đến vậy sao?”


“Ừ.” 


Hoa Vịnh cúi đầu, cọ cằm vào vai anh. Giọng cậu trầm xuống, mềm như làn gió lướt nhẹ bên tai, lại mang theo sự quyết đoán không thể lay chuyển:


“Bởi vì tiền và sự nghiệp, em đều có. Cho nên, ba anh sẽ không có bất kỳ lý do gì để không thích em.”


Thịnh Thiếu Du khẽ bật cười, xoay người lại, giơ tay nhéo má cậu một cái:


“Không ngờ Hoa tiên sinh cũng biết tự tin đến thế.”


“Em vẫn luôn như vậy mà.” 


Lực nhéo không hề nhẹ, má Hoa Vịnh ửng lên sắc hồng rõ rệt. Nhưng cậu không tránh, cũng không chau mày, chỉ mỉm cười, giọng nói mang theo vẻ dịu dàng của ký ức xa xôi:


“Năm em tám tuổi, lần đầu gặp anh Thịnh, em đã bắt đầu nghĩ xem sau này nên tổ chức đám cưới ở đâu.”


Tám tuổi? Kết hôn?


Thịnh Thiếu Du không nhịn được cười bật thành tiếng:


“Em phát triển sớm thật đấy.”


“Không chuẩn bị từ sớm, làm sao có thể lừa được anh Thịnh về sau?” 


Giọng Hoa Vịnh mềm như nhung, ánh mắt khi nhìn anh mang theo chút e dè, nhưng lại sâu lắng và vững vàng như sóng biển mùa thu. Cậu nắm lấy tay anh, đặt lên vùng gáy của mình, nơi tuyến thể vẫn đang đập nhè nhẹ, đều đặn theo từng nhịp thở.


“Tuyến thể của em, ngay từ đầu đã sinh ra để dành cho anh Thịnh.”


“Cuồng si.”


“Đúng vậy.” 


Hoa Vịnh không chút ngượng ngùng, thậm chí còn đầy tự hào. Vòng tay siết lại, ôm lấy anh như muốn khóa trọn cả thế giới vào lòng.


“Em là kiểu người, đã yêu là dốc cạn, và chỉ yêu duy nhất một mình anh Thịnh.”


Lần này, Thịnh Thiếu Du không đáp ngay. Nụ cười nhạt trên môi chậm rãi biến mất, ánh mắt dịu lại. Anh nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra, nhìn thẳng vào mắt người đối diện, hỏi:


“Vậy còn Đậu Phộng thì sao?”


“Nó là con của anh Thịnh mà.”


“Ồ? Không có phần của em à?”


Hoa Vịnh khẽ lắc đầu, giọng vẫn bình thản, nhưng trong đôi mắt lại dâng lên một tầng cảm xúc mơ hồ:


“Em yêu anh Thịnh, nên mới có Đậu Phộng. Vì thế, đương nhiên em cũng thương nó.”


“Còn tình yêu của em, nó đáng giá lắm à?”


“Rất đáng.” 


Hoa Vịnh gật đầu. Thấy anh thoáng chau mày, cậu lập tức bổ sung, giọng đều đặn như đang đọc lời thề đã chuẩn bị từ lâu:


“Cổ phần của X Holdings tập trung tuyệt đối, tổng tài sản thực tế đã vượt ngưỡng nghìn tỷ. Em giữ quyền kiểm soát toàn phần. Trước khi đến Giang Hỗ, em đã lập di chúc, sau này, toàn bộ tài sản sẽ để lại cho anh Thịnh và Đậu Phộng. Vậy nên, về lý thuyết mà nói, tình yêu của em có giá trị rất rõ ràng.”


Thịnh Thiếu Du càng nghe càng thấy khó chịu. Giọng anh lạnh đi:


"Anh thèm tiền của em à?"


Khóe môi anh nhếch lên, nụ cười lướt qua như băng giá:


"Nhưng nhìn cái cách em tự làm khổ mình như vậy, thì rất có khả năng, Đậu Phộng Nhỏ nhà chúng ta sau này sẽ trở thành người giàu nhất nước P."


Thịnh Thiếu Du nghiến răng, nói tiếp:


"Anh thật sự rất vui đấy."


Hoa Vịnh khẽ “ài” một tiếng, ánh mắt thoáng hiện vẻ áy náy:


"Em chỉ nói thật, định lấy lòng anh thôi, không ngờ lại phản tác dụng... Anh Thịnh, đừng giận."


"Anh giận cái gì?" 


Thịnh Thiếu Du hất tay cậu ra, giọng không lớn nhưng lộ rõ sự mất kiên nhẫn:


"Tránh ra, đừng làm nhăn quần áo của anh."


"Cho em ôm một cái thôi mà." 


Hoa Vịnh không chịu lùi bước, ánh mắt vô tội như một chú chó con:


"Nhăn rồi em sẽ cho người ủi lại."


Thịnh Thiếu Du cau mày, gắt nhẹ:


"Em rảnh lắm à? Hai giờ có tiệc trà, bây giờ đã một giờ bốn mươi rồi."


Hoa Vịnh vẫn cười như không, đưa tay ôm lấy anh, gối đầu lên vai anh một cách tự nhiên, nhẹ nhàng nói:


"Vậy thì để họ đợi. Bây giờ, em chỉ muốn ôm anh Thịnh."


Thịnh Thiếu Du tránh mấy lần không được, cuối cùng cũng chẳng còn hứng thú chơi trò mèo vờn chuột với cậu nữa. Anh đứng yên để Hoa Vịnh ôm lấy mình như một khối bông mềm nhũn, trong lòng bất đắc dĩ, nhưng không hề phản kháng.


Cậu thanh niên cứ thế ôm anh, miệng thì thầm những câu dỗ dành ngọt ngào:


"Đừng giận nữa mà. Em thích anh lắm."


Thực ra, những lời ấy không hề khoa trương.


Thịnh Thiếu Du cũng cảm thấy, Hoa Vịnh dường như sinh ra là vì anh, hoặc chính xác hơn, là để khắc anh.


Cái tính cách bướng bỉnh ấy khiến một người như Thịnh Thiếu Du, từng không tin vào tình yêu, phải dừng lại và suy ngẫm. Khiến một người dễ nổi giận như anh, không thể nào giận nổi cậu ta.


Cho dù có tức giận đến đâu, anh cũng chỉ có thể giữ được vài phút. Rồi sau đó, từng chút từng chút bị sự dịu dàng trong lời nói và cái ôm quấn quýt của cậu làm tan chảy.


"Anh Thịnh..." 


Hoa Vịnh ghé sát tai anh, thì thầm bằng chất giọng nhẹ như gió:


"Nếu anh còn giận nữa... em khóc đó."


Thịnh Thiếu Du bật cười, vừa tức vừa buồn:


"Khóc thử cho anh xem?"


"A~" 


Hoa Vịnh lại bắt đầu làm nũng, hai tay vòng qua cổ anh, ánh mắt long lanh nhìn thẳng:


"Hình như anh Thịnh rất thích làm em khóc."


Lần đầu tiên họ gặp lại nhau, là ở bệnh viện.


Giọt nước mắt của Hoa Vịnh ngày hôm ấy đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Thịnh Thiếu Du.


Không ai biết, để có được giọt nước mắt ấy, Hoa Vịnh đã mất bao nhiêu năm học cách "yếu đuối". Một tiểu hoàng đế lẫy lừng trong giới tài chính nước P, người mà ai cũng phải kiêng dè khi nhắc đến, lại từng giành nhiều năm chỉ để học...cách khóc.


Từ nhỏ, Hoa Vịnh đã là người điềm tĩnh và cứng cỏi. Cậu không biết thế nào là rơi nước mắt. Cậu mạnh mẽ đến mức tưởng chừng cả thế giới có sụp đổ cũng không thể lay chuyển nổi, một lõi sắt bọc trong hình hài phong nhã như lan.


Thế nhưng, kể từ khi biết Thịnh Thiếu Du yêu thích những Omega dịu dàng, biết làm nũng, biết yếu đuối, cậu đã bắt đầu học. Học cách mềm lòng. Học cách rơi nước mắt. Học cách trở nên vừa vặn với hình bóng mà người kia luôn cất giữ trong tim.


Nếu nói ra, chắc chẳng ai tin.


Trước đây, người điều hành X Holdings từng đến bệnh viện khám mắt không biết bao nhiêu lần, chỉ vì một lý do khiến ai nghe cũng phải nghi hoặc:


"Tuyến lệ của tôi có vấn đề sao?"


Vị viện trưởng khoa mắt danh tiếng nhất nước P, sau khi thăm khám tỉ mỉ, chỉ có thể thở dài:


"Mắt cậu hoàn toàn khỏe mạnh, không có bất kỳ vấn đề gì."


"Nhưng tôi không thể khóc."


"Kiên cường là một phẩm chất rất đáng quý." 


Viện trưởng nhẹ giọng, có phần khâm phục.


"Nhưng người tôi yêu không thích sự kiên cường ấy." 


Hoa Vịnh ngồi trong căn phòng khám lạnh lẽo, giọng nói gần như vô cảm:


"Tôi cần học cách khóc. Ông có gợi ý gì không?"


Trước mặt là một vị vua trẻ tuổi của đế chế tài chính hùng mạnh nhất quốc gia. Viện trưởng không dám đưa ra phán đoán tùy tiện, chỉ có thể dè dặt đề xuất:


"Có lẽ... cậu nên gặp bác sĩ tâm lý."


Hoa Vịnh khẽ nhướng mày:


"Ý ông là tôi có vấn đề về tâm lý?"


"Không, tôi không có ý đó." 


Viện trưởng vội vàng lắc đầu, cố gắng lựa chọn ngôn từ thận trọng hơn:


"Kiên cường là điều tốt, nhưng yếu đuối cũng là một phần rất con người. Cậu chưa từng thấy buồn, bất lực, sợ hãi, hay đau khổ sao?"


"Khi những cảm xúc đó đạt đến mức độ nhất định, hệ thần kinh sẽ bị kích thích, tuyến lệ sẽ tiết ra nước mắt theo phản xạ. Đó chính là cơ chế tự nhiên của việc khóc." 


Viện trưởng nhìn thẳng vào mắt cậu, chậm rãi nói:


"Nước mắt là cách con người giải tỏa nỗi đau mà lý trí không thể xử lý được."


"Trên đời này," 


Hoa Vịnh lạnh nhạt cắt lời, 


"Không có nỗi đau nào là không thể vượt qua."


Viện trưởng im lặng, lặng lẽ quan sát người trước mặt.


Một gương mặt thanh tú, tưởng như mỏng manh trước gió. Đôi môi mím chặt, ánh mắt lạnh lùng. Nhưng lời nói thốt ra lại kiên định đến tàn nhẫn.


“Ở nơi người tôi yêu lớn lên,” 


Hoa Vịnh cất giọng điềm tĩnh, 


“có một câu được truyền lại qua nhiều thế hệ: ‘Ngoài sinh tử, chẳng điều gì là hệ trọng’.”


“Với tôi, mọi nỗi đau đều có thể vượt qua, miễn là không trái với quy luật tự nhiên. Còn lại, chẳng đáng để bận tâm.”


Viện trưởng khoa mắt không hoàn toàn đồng tình. Là người luôn tin vào sự thẳng thắn, ông không thể không lên tiếng:


“Nhưng chúng ta phải thừa nhận rằng, con người vốn rất nhỏ bé. Trước những hệ thống quy tắc to lớn và bất khả xâm phạm, có lúc chúng ta chẳng thể làm gì khác.”


Nói xong, ông lập tức thấy hối hận. Là một bác sĩ khoa mắt, lẽ ra ông không nên đem những triết lý vĩ mô ra tranh luận với người đang nắm giữ đỉnh cao quyền lực của X Holdings.


May mắn thay, người nắm quyền trẻ tuổi ấy không hề tỏ thái độ khó chịu trước lời phản bác. Cậu khẽ gật đầu, đáp nhẹ:


“Ừ, tôi không phủ nhận.”


Hoa Vịnh điềm nhiên nhìn vị bác sĩ Alpha cấp B đang bắt đầu đổ mồ hôi. Cậu giữ nguyên thái độ bình tĩnh, trong giọng nói thấp thoáng một sự cao ngạo lạnh lùng, như một vị thần đang chậm rãi phán truyền chân lý:


“Có những quy luật không thể thay đổi, tôi thừa nhận. Nhưng phần lớn vấn đề trong đời đều có thể tìm được cách giải quyết. Không vượt nổi một trở ngại nhỏ, thì không phải con người, mà là phế vật.”


“Đau khổ sao? Tôi có.”


Mi mắt cụp xuống, môi khẽ nhếch thành một nụ cười không rõ cảm xúc:


“Khi tôi nhớ đến anh ấy nhưng không thể tiến lại gần, tôi cảm thấy rất đau.”


Trong giới thương trường nước P, Hoa Vịnh là cái tên khiến người ta vừa kính vừa sợ. Một kẻ từng bị xem là “con riêng”, lại có thể dùng thế lực lấn át toàn cục, một tay kiểm soát cả đế chế thương mại. Chỉ riêng điều đó đã nói lên bản lĩnh và tâm tính sắt đá của cậu.


Thế nhưng, chỉ cần nhắc đến “anh ấy”, ánh mắt của người thanh niên ngạo mạn, sắc sảo kia bỗng trở nên dịu dàng một cách không ngờ.


Nụ cười ấy, mong manh như ánh sáng lướt qua mặt nước, hiện lên rồi tan biến. Nhưng vào khoảnh khắc đó, trên người Hoa Vịnh dường như tỏa ra một thứ hào quang trầm lặng, khiến cậu không còn sắc lạnh, mà chỉ còn lại một vẻ dịu dàng hiếm thấy.


Không rõ trong đầu đang nghĩ đến ai, nhưng ánh nhìn vừa thoáng qua ấy ẩn chứa nỗi khắc khoải sâu thẳm, xen lẫn khao khát đến nghẹn lòng.


Cậu không rơi lệ, nhưng lại mang dáng vẻ của một người đang chịu đựng nỗi đau rất thật.


Chỉ một tiếng thở dài, nhưng nhẹ đến mức lay động cả tâm can.


“Nếu không học được cách khóc…” 


Giọng cậu nhẹ như gió thoảng.


“Có lẽ cả đời tôi cũng không thể có được anh ấy.”


Nhóm dịch Bunz Zm 

Edit: Ji 

Trans: Mochi

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo