Chương 67
Không bao giờ muốn gặp lại Cao Đồ.
Dù lý trí khẳng định điều đó, nhưng cảm xúc lại hoàn toàn đi ngược. Thẩm Văn Lang càng cố gắng gạt bỏ hình ảnh của Cao Đồ ra khỏi đầu, thì nó lại càng hiện lên rõ nét hơn, quấy nhiễu không dứt.
Giữa bữa tiệc đông người lúc này, hắn không muốn bản thân cứ mãi thẫn thờ, không muốn cả một ngày dài trôi qua trong trạng thái mơ hồ chỉ vì một người thư ký, có cũng được, không có cũng chẳng ảnh hưởng gì. Nhưng muốn là một chuyện, làm lại là chuyện khác.
Muốn gạch bỏ hoàn toàn cái tên Beta đáng ghét ấy ra khỏi tâm trí, hắn không thể.
Chỉ cần nghĩ đến việc số điện thoại của Cao Đồ đã bị hủy, nghĩ đến việc y giờ đây đang lưu lạc nơi nào, không ai hay biết, lòng Thẩm Văn Lang lại rối bời, bất an đến lạ.
Cao Đồ không phải kiểu người đột nhiên biến mất không lời từ biệt. Nhất định y đã gặp phải khó khăn, không đủ sức mở lời cầu cứu, chỉ có thể lựa chọn biến mất không để lại dấu vết.
Chuyện như vậy, hắn từng chứng kiến một lần, nhiều năm trước, khi cả hai mới quen biết không bao lâu.
Từ lâu, Thẩm Văn Lang đã phát hiện có người lặng lẽ để lại nước uống và đồ ăn cho mình. Nhưng khác với những kẻ tìm cách lấy lòng bằng hành động phô trương, người đó luôn im lặng, âm thầm làm những điều tốt đẹp mà không ai hay biết.
Ban đầu, hắn còn lấy làm lạ… tại sao trong ngăn bàn luôn xuất hiện mấy món ăn vặt hay đồ uống đúng ý mình đến vậy.
Vì thận trọng, hắn không định chạm vào.
Cho đến một lần, sau khi luyện tập thể thao trở về, toàn thân mệt mỏi, bụng đói cồn cào. Đứng trước ngăn bàn, hắn vẫn phân vân không biết nên giữ lại hay vứt bỏ chỗ đồ ấy.
Ngay lúc đang do dự, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói dè dặt:
“Cái đó... đều là đồ mới, đóng gói kỹ, không bị bẩn đâu. Vứt đi thì... thật sự phí lắm.”
“Là cậu mua à? Nhiều chuyện thật đấy.”
Thẩm Văn Lang phản ứng theo bản năng, giọng không mấy dễ chịu.
Quay người lại, đập vào mắt hắn là một gương mặt đỏ bừng như vừa bị bắt gặp làm chuyện sai trái.
Cho đến giờ, hình ảnh đó vẫn chưa từng phai mờ trong ký ức hắn… một cậu học sinh với kiểu tóc ngắn gọn, gương mặt đỏ ửng gần như rúc sâu vào cổ áo đồng phục xanh bạc màu.
Trên đời sao lại có người vừa vụng về vừa thành thật đến thế?
Ấn tượng đầu tiên của hắn về Cao Đồ, chính là như vậy.
Còn lần thứ hai khiến hắn nhớ mãi, là vào kỳ nghỉ hè năm đó, khi tình cờ trong cùng một ngày, Thẩm Văn Lang bắt gặp y làm thêm ở bốn chỗ khác nhau.
KFC, siêu thị trái cây, thư viện, cửa hàng tiện lợi, đâu đâu cũng thấy bóng dáng quen thuộc ấy.
“Cậu có bốn anh em sinh tư à?”
Cao Đồ lập tức đỏ mặt, cúi đầu né tránh, lí nhí đáp:
“Tổng cộng hai trăm bốn mươi bảy tệ tám hào.”
Thẩm Văn Lang nhận lấy túi nhựa từ tay y, ánh mắt dừng lại nơi chiếc cổ ửng đỏ cùng khuôn mặt vẫn còn vương nét lúng túng, rồi hỏi tiếp:
“Kỳ nghỉ hè mà làm việc ở từng ấy chỗ? Cậu đang nghiên cứu thực tế ngành dịch vụ à?”
“Tôi…”
Cao Đồ cúi gằm mặt, đôi mắt sau cặp kính gọng đen cụp xuống, môi mím chặt, cả người như rút lại.
“Cậu sao nữa?”
Thẩm Văn Lang như tìm được trò vui, tiếp tục hỏi:
“Làm thêm khắp nơi là thú vui của cậu à?”
“Không phải.”
Cao Đồ bấu chặt vào quai túi, ánh mắt cố định vào một vết bong sơn trên bàn, thì thầm:
“Tôi…”
Nhưng lời nghẹn lại nơi cổ họng, gương mặt đỏ ửng chẳng khác nào người vừa bị bắt quả tang làm chuyện khuất tất, không biết phải giấu mặt vào đâu cho đỡ xấu hổ.
Thẩm Văn Lang “À” khẽ một tiếng, ánh mắt mang theo ý trêu chọc lướt về phía y:
“Còn mấy ngày nữa là khai giảng rồi, bài tập hè xong chưa?”
Thấy Cao Đồ không trả lời, hắn lại thong thả nói tiếp:
“Làm thêm được bao nhiêu? Học hành cho ra hồn mới là chuyện nên ưu tiên.”
Ánh đèn trắng nhạt nơi cửa hàng tiện lợi phủ lên người Cao Đồ một lớp sáng lặng lẽ.
Từ góc nhìn của Thẩm Văn Lang, hắn chỉ thấy đôi môi y khẽ động… muốn nói mà ngập ngừng, bất an. Như thể có hàng trăm lời muốn thốt ra, nhưng câu nào cũng mắc lại giữa cổ họng, không thể nào bật thành tiếng.
---
Vài hôm sau, khi năm học mới vừa bắt đầu, vì không nộp đủ bài tập đúng hạn, Cao Đồ bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên trước lớp, khiển trách gay gắt, còn bị đuổi ra đứng ngoài hành lang văn phòng.
Rất lâu sau đó, Thẩm Văn Lang mới biết… Cao Đồ không phải vì lười mà bỏ bê bài vở, càng không phải vì hứng chí đi “trải nghiệm xã hội” như mấy lời đồn vớ vẩn.
Mà là vì ba y… đã nướng sạch số tiền học phí mà y chắt chiu suốt nhiều học kỳ. Y không còn cách nào khác ngoài việc đi làm, xoay sở từng đồng để kịp đóng học phí.
Ngày biết được chuyện, ngực Thẩm Văn Lang như bị ai bóp nghẹt. Sau giờ học, hắn cố tình đi vòng đến cửa hàng tiện lợi nơi Cao Đồ đang làm thêm, đưa cho y một chai nước ép hắc mai biển, màu cam vàng, lạnh mát, như thứ an ủi cuối cùng.
Chai nước ấy, Cao Đồ cất mãi ở tầng sâu nhất trong tủ sách. Không nỡ uống. Cho đến tận lúc nó hết hạn.
---
Giữa buổi tiệc trà, Hoa Vịnh đứng dậy định lấy bánh cupcake, chân trái chẳng may vấp vào chân phải, cả người lảo đảo ngã nhào vào lòng Thịnh Thiếu Du.
Cậu đỏ mặt, nhỏ giọng xin lỗi.
Cái tên mặt dày này, rõ ràng là nghiện mấy chiêu “giả yếu” đến phát nghiện. Thẩm Văn Lang nhìn mà muốn lật bàn, đành quay đi, giả vờ không thấy.
Nhưng phải công nhận, chiêu trò của Hoa Vịnh lại phát huy hiệu quả ngoài mong đợi.
Thịnh Thiếu Du lập tức đỡ lấy cậu, cau mày trách nhẹ:
“Làm gì mà bất cẩn vậy?”
Hoa Vịnh ngoan ngoãn gật đầu, khẽ xin lỗi, dưới bao ánh nhìn soi mói vẫn bình tĩnh được Thịnh Thiếu Du dìu về chỗ ngồi.
Ngay lập tức, ánh mắt của cả căn phòng đều đổ dồn về phía cậu. Người ta bắt đầu xì xào: cái kẻ công khai “tiếp cận” vị hôn phu tương lai của người nắm quyền X Holdings trước mặt Thường Tự… rốt cuộc là ai?
Chỉ riêng Hoa Vịnh là hưởng thụ trọn vẹn sự náo nhiệt đó.
Cậu như sinh ra để làm tâm điểm, tận hưởng sự quan tâm, rành rẽ từng cơ hội để tỏ ra đáng thương, khéo léo thu hút ánh nhìn.
Thường Tự đã quen quá rồi. Cậu chỉ bình thản quan sát chủ nhân và “hồ ly tinh” của hắn lặng lẽ diễn vai tình nhân ngay giữa tiệc. Nét mặt vẫn nhã nhặn, cử chỉ đúng mực, như thể tất cả đều không liên quan đến mình.
---
Tiệc trà kết thúc, Thịnh Thiếu Du trở lại Thịnh Phóng Sinh Vật.
Hoa Vịnh đưa anh ra tới cửa công ty, rồi mới quay về.
Trên đường, xe của cậu bị một chiếc xe thương mại màu bạc chặn ngang.
“Cậu chủ,”
Tài xế liếc gương chiếu hậu, giọng bất lực,
“phía trước có xe chắn đường.”
Hoa Vịnh đang tựa đầu vào ghế, mắt nhắm hờ, không buồn mở mắt:
“Vậy cứ tông thẳng qua.”
“Nhưng... là xe của Thẩm tổng.”
Hoa Vịnh mở mắt. Quả nhiên, Thẩm Văn Lang đang bước xuống xe, vẻ mặt u ám. Cậu hạ kính xe, giọng điềm nhiên:
“Trùng hợp nhỉ.”
“Trùng hợp cái quái gì.”
Thẩm Văn Lang sầm mặt,
“Tôi bám theo cậu cả đoạn đường, bấm còi muốn vỡ họng, cậu điếc à?”
“Anh không thể nói chuyện bình tĩnh một chút sao?”
“Tìm chỗ nói chuyện. Tôi có chuyện cần hỏi.”
Hoa Vịnh liếc đồng hồ, gật đầu:
“Tôi có thể cho anh ba mươi phút. Nhưng tối nay tôi có hẹn, quá giờ thì tôi đi.”
“Hai mươi phút là quá đủ.”
Thẩm Văn Lang nhíu mày, rồi cau có nhìn cổ tay cậu:
“Từ bao giờ cậu đeo đồng hồ vậy?”
Hoa Vịnh cố tình giơ cổ tay lên, đặt lên khung cửa sổ, thong thả:
“Anh Thịnh tặng.”
Thẩm Văn Lang trừng mắt:
“Anh Thịnh, anh Thịnh… cậu không biết nghe phát ngấy rồi à?”
“Không ngấy.”
Hoa Vịnh cười nhạt,
“Cả đời này, sang kiếp sau cũng không ngấy.”
---
Thẩm Văn Lang chọn đại một quán bar gần đó. Nhân viên sau khi dọn trà xong liền biết điều rời khỏi.
Hắn mở lời:
“Số của Cao Đồ bị huỷ rồi.”
“Ừ.”
“‘Ừ’ là sao?”
Hoa Vịnh chậm rãi nâng chén trà, nhấp một ngụm, giọng nhẹ như không:
“Huỷ số thì không liên lạc được. Chuyện hợp tình hợp lý thôi.”
“Hợp lý cái gì?”
Gân xanh bên trán Thẩm Văn Lang bắt đầu nổi rõ.
“Nếu không có chuyện gì thì cậu ấy huỷ số làm gì?”
“Ai biết.”
Hoa Vịnh đặt chén xuống, giọng vẫn lãnh đạm:
“Có khi muốn chấm dứt với quá khứ. Dọn sạch mọi thứ không nên nhớ đến.”
“Người tồi tệ nào?”
Giọng Thẩm Văn Lang trầm xuống, tay móc bật lửa châm điếu thuốc.
Trước đây hắn gần như không hút, đến mức Hoa Vịnh còn tưởng hắn không biết hút.
Nhưng thật ra, từ mười bảy, mười tám tuổi, Thẩm Văn Lang đã lén hút thuốc. Chỉ là những năm gần đây, nhờ sự kiên trì của Cao Đồ, hắn mới cai được.
Chỉ là dạo này, mọi thứ hỗn loạn đến mức, không đốt một điếu, hắn cảm giác mình sẽ phát điên.
Dù đã hút đến điếu này đến điếu khác, Thẩm Văn Lang vẫn không sao dập tắt được những suy nghĩ quẩn quanh về Cao Đồ.
Hắn ngồi trong làn khói mờ đục, ánh mắt mỏi mệt rơi xuống bàn trà. Ngón tay lặng lẽ vuốt ve chiếc bật lửa bằng kim loại… món quà cũ năm xưa Cao Đồ tặng. Âm thanh khản đặc vì thuốc lá, pha trộn giữa bất lực và tuyệt vọng:
“Giờ tôi phải làm gì đây? Ngay cả cậu ấy... cũng chẳng còn biết đang ở đâu.”
Hoa Vịnh đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, nghe vậy thì thoáng ngẩng lên, giọng hờ hững:
“Anh đã tìm rồi?”
Thẩm Văn Lang khẽ gật đầu. Một lúc sau, như nhớ ra điều gì, hắn không kìm được giọng trầm xuống:
“Căn nhà ở quê cậu ấy... chẳng khác gì nơi bỏ hoang. Không có ai sống nổi trong đó cả.”
Hoa Vịnh nhếch môi, nụ cười nhàn nhạt không giấu nổi vẻ trào phúng:
“Đau lòng à?”
“Ai... ai đau lòng?”
Thẩm Văn Lang như bị nói trúng tim đen, phản ứng gần như theo bản năng, giọng lạc hẳn đi.
Hoa Vịnh vẫn giữ vẻ dửng dưng, mắt nhìn đồng hồ:
“Ai đau lòng, trong lòng người đó tự biết. Còn mười một phút nữa là đến giờ hẹn của tôi. Nếu anh muốn hỏi gì, thì hỏi đi.”
Thẩm Văn Lang dụi tắt điếu thuốc, ngả người ra sau, bàn tay gập lại trên đùi như đang kiềm chế điều gì. Giọng trầm xuống, đầy nặng nề:
“Cậu ấy không quay về quê, cũng không có tên trong hồ sơ của bất kỳ công ty nào. Điện thoại huỷ, giấy tờ không dùng để thuê nhà mới… Tôi lục tung cả mấy đầu mối, vẫn không ra manh mối nào.”
Ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt đối diện, ánh nhìn đầy hoài nghi xen lẫn gắt gao:
“Cậu quen Cao Đồ. Có khi nào biết cậu ấy đang ở đâu không?”
“Biết để làm gì? Tôi đâu có nghĩa vụ báo cáo cho anh.”
Giọng Hoa Vịnh vẫn nhẹ tênh, chẳng buồn che giấu thái độ xa cách.
“Dù sao chúng ta cũng từng là bạn học, đồng nghiệp. Nếu cậu ấy thật sự gặp chuyện gì... tôi cũng có thể giúp được phần nào.”
“Anh nghĩ người ta cần đến sự giúp đỡ của anh sao?”
Lần này, giọng cậu có phần sắc hơn, đanh lại như một vết cứa mảnh.
Thẩm Văn Lang nghiêng người về phía trước, giọng trầm hẳn xuống:
“Cậu đang ám chỉ gì?”
Hoa Vịnh thổi nhẹ vào chén trà trong tay, ánh mắt vẫn điềm tĩnh, rồi cất giọng:
“Thư ký Cao bây giờ đã có con. Rồi cũng sẽ lập gia đình riêng. Anh nói đúng, hai người chỉ là bạn học, đồng nghiệp cũ. Đứng ở vị trí đó, anh không có tư cách xen vào đời sống của cậu ấy nữa.”
Những lời nói ấy rơi xuống như từng nhát búa đập vào ngực.
Có con. Gia đình riêng. Một tình yêu riêng.
Từng chữ như cào rách lồng ngực Thẩm Văn Lang. Hắn siết chặt bàn tay đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
Không. Cao Đồ chưa từng đăng ký kết hôn với tên Omega kia. Còn đứa bé... chừng nào chưa có chứng nhận quan hệ cha con chính thức, hắn sẽ không chấp nhận. Không thể. Không đời nào.
Đó không phải con của Cao Đồ. Và cái kẻ chen vào kia… càng không có tư cách gọi là “gia đình”.
Lửa giận thiêu rụi lý trí, hắn chỉ muốn ngay lập tức lôi cái tên Omega kia lên bờ, rồi ném thẳng xuống sông Hoàng Phố cho cá làm phúc.
Trước khi đứng dậy rời đi, Hoa Vịnh khựng lại, như chợt nhớ ra điều gì:
“À, còn một chuyện. Ba của Cao Đồ hiện vẫn sống ở Giang Hỗ. Nếu thật sự muốn tìm người, có lẽ nên bắt đầu từ đó.
Thẩm Văn Lang lập tức ngẩng đầu, ánh mắt bừng lên sự cảnh giác:
“Sao cậu biết?”
Dù không có Thịnh Thiếu Du bên cạnh, Hoa Vịnh vẫn hiếm khi mỉm cười, nụ cười dịu dàng lạ lẫm, nhưng trong đáy mắt là sự lạnh nhạt sâu không đáy, như thể đang thương hại một người khuyết thiếu cảm xúc nghiêm trọng:
“Thiên triều có câu, ‘Thà phá chùa, đừng phá hôn sự’, lại có câu ‘Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp’.”
Cậu nghiêng đầu, giọng vừa mềm mỏng vừa như xuyên thấu:
“Văn Lang, tôi đang cứu anh đấy. Sau này nếu có ngày anh theo đuổi được thư ký Cao, nhớ cảm ơn tôi.”
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Ji
Trans: Mochi
—