(ExA) Thèm Muốn - Chương 89

Chương 89


Trong suốt một thời gian dài, “hội chứng cuồng tìm bạn đời” vẫn chỉ được giới y học ghi nhận như một hiện tượng hi hữu, nửa thật nửa đồn.


Lần duy nhất Thẩm Văn Lang từng tận mắt chứng kiến là vào năm Hoa Vịnh mười bảy tuổi.


Cậu Omega trẻ tự nhốt mình trong căn phòng cách ly được thiết kế riêng cho kỳ mẫn cảm. Bên trong, bốn bức tường kín mít poster khổ lớn của Thịnh Thiếu Du.


Thẩm Văn Lang khi ấy đã nảy sinh nghi ngờ về sự ổn định tinh thần của Hoa Vịnh.


Hắn từng tận mắt nhìn thấy trong căn phòng ấy một con búp bê kích thước người thật, khuôn mặt được mô phỏng theo Thịnh Thiếu Du đến từng chi tiết nhỏ, một cảnh tượng rợn người.


Hoa Vịnh si mê một Alpha cấp S ở tận Giang Hỗ. Nên vào kỳ mẫn cảm, cậu có thể đập nát cửa kính gia cố chuyên dụng, tự cắn cổ tay đến chảy máu, chỉ để giải tỏa nỗi khát khao không được đáp lại. Thẩm Văn Lang đã không còn thấy bất ngờ.


Từ sau khi chuyển đến Giang Hỗ, mỗi kỳ mẫn cảm, Hoa Vịnh lại tự nhốt mình trong căn phòng đặc chế trên tầng thượng khách sạn X. Không được gặp người trong mộng, cậu sẵn sàng hành hạ bản thân đến mức tụt huyết áp, mất máu nghiêm trọng, chỉ để dựng nên một màn bi kịch “mỹ nhân bất lực” trước mặt Thịnh Thiếu Du.


Khi ấy, Thẩm Văn Lang thực sự không thể hiểu: rốt cuộc phải si mê đến mức nào mới tự biến mình thành kẻ đáng thương đến vậy, chỉ vì không thể đến gần một người?


Hắn chưa từng nghĩ, sẽ có ngày chính mình rơi vào tình cảnh ấy.



---


Sau khi xuất viện, Cao Đồ chỉ lưu lại nơi tạm trú thêm đúng một tuần.


Nghe tin cha đứa trẻ tìm đến, Mã Hành lập tức đưa y, vẫn còn phải ngồi xe lăn, lặng lẽ rời đi trong đêm.


Sau mười bốn ngày điều trị pheromone, tình trạng rối loạn đã tạm ổn. Bác sĩ tháo bỏ thiết bị phong tỏa tuyến thể. Dù chưa thể tự điều tiết lượng pheromone, ít nhất đã không còn rơi vào trạng thái nguy kịch.


Ngày Thẩm Văn Lang đến, Cao Đồ vừa mới thay miếng dán ức chế.


Mùi xô thơm đậm đặc vẫn còn lưu lại trong không khí. Tuy y đã rút lui kịp thời, dấu vết ấy đủ để khẳng định: Cao Đồ từng ở đó.


Nhưng Cao Tình lại một mực phủ nhận.


Thẩm Văn Lang không tin. Song cũng chẳng thể làm gì khác.


Trên đường trở về, ngồi trong xe với hệ thống điều hòa hoạt động ổn định, hắn vẫn cảm thấy rét buốt từ tận sâu bên trong. Tới đêm, thân nhiệt bắt đầu tăng vọt.


Gọi là sốt, thực ra không đúng.


Cơ thể nóng rực, hơi thở dồn dập, nhưng tất cả các chỉ số đều trong giới hạn bình thường.


Đây là một kỳ mẫn cảm lệch chuẩn.



---


Thẩm Văn Lang mở điện thoại. Màn hình trò chuyện với Cao Đồ hiện rõ mồn một. Một cảm giác bất an âm ỉ trào dâng trong lồng ngực.


Hắn lướt nhanh qua lịch sử tin nhắn, như đang tìm kiếm một mảnh vụn ký ức đủ khiến lòng mình dịu lại.


Ngón tay dừng ở một đoạn video từ hai, ba năm trước.


Hắn thường xuyên thay điện thoại, nhưng luôn lười chuyển dữ liệu. Duy chỉ có đoạn video này, do chính Cao Đồ gửi, hắn nhất định lưu giữ.


Hắn nhấn phát.


“Thẩm tổng, xin hỏi, có phải bộ này không?”


Trong video, Cao Đồ đứng trước tủ quần áo ở phòng thay đồ tầng ba, tay cầm bộ đồ ngủ hắn hay mặc.


Căn phòng không sáng đèn lớn, ánh sáng dịu phủ lên khuôn mặt có phần bối rối của y. Đôi mắt sau cặp kính ánh lên vẻ ngoan ngoãn, lặng lẽ.


Giống như một chú thỏ lạc bước vào lãnh địa sói, chưa hiểu rõ luật chơi, chỉ biết mở to mắt nhìn kẻ săn mồi qua ống kính lạnh lùng.


Thẩm Văn Lang đã quên vì sao lần đó bảo y đến lấy đồ. Có thể là do chuyến công tác đột xuất.


Nhưng hình ảnh y, đứng trong căn phòng của hắn, ngơ ngác giữa khung cảnh quá đỗi quen thuộc, lại khiến hắn có cảm giác rất đỗi bình yên.


Từ đó về sau, mỗi khi bất an, hắn đều bật đoạn video ấy.


Và đêm nay, hắn đã xem nó không dưới trăm lần.


Ký ức từ đêm tiệc năm đó ùa về. Cảm giác khao khát len lỏi như viên socola đen phủ đường, vừa ngọt, vừa bỏng rát.


Hắn khát. Và hắn muốn nhiều hơn thế.


Trong đầu hắn là hình ảnh Cao Đồ đang mang thai con của mình, cần chính pheromone của hắn để an ổn vượt qua kỳ mẫn cảm.


Và rồi, như một lưỡi dao chậm rãi rạch vào vết thương chưa lành, giọng Cao Tình lại vang lên trong đầu: 


“Anh ấy đã có Alpha mới rồi.”


Một cơn giận dâng trào.


Căn phòng để điều hòa ở 16 độ mà vẫn không thể khiến hắn nguôi đi cảm giác bị thiêu sống từ bên trong.


Hắn cầm điện thoại, do dự hơn mười phút, rồi bấm gọi cho Cao Đồ.


Không ai bắt máy.


Sau vài lần, hệ thống báo: không thể kết nối.


Thẩm Văn Lang nghiến răng, lập tức gọi cho Cao Minh.


“Cao Đồ có liên lạc với ông không?”


“Thẩm... Thẩm tổng, không... không có...” 


Giọng điệu xu nịnh mang theo sự hoảng sợ.


“Cảm ơn anh đã cứu tôi! Cảm ơn cả khoản tiền anh đã chuyển! Tôi thề, chỉ cần có tin tức gì về nó, tôi sẽ báo ngay! Nếu nó dám không biết điều, tôi sẽ—tôi sẽ—”


“Im miệng. Ông dám động vào y?”


Giọng Thẩm Văn Lang trầm như kéo từ vực sâu. Cơ thể hắn nóng hừng hực, nhưng trái tim lại lạnh đến buốt giá.


Hắn thấy đau lòng thay cho y, một người dịu dàng, yếu ớt, lại bị ném vào một nơi đầy rẫy thú dữ, không có nơi để tựa vào.


Đầu dây bên kia, Cao Minh vội vàng hạ giọng, xin lỗi rối rít, thề độc rằng sẽ không làm hại y, chỉ cần có tin tức, nhất định sẽ báo ngay.


Thẩm Văn Lang không tin lời ông ta. Nhưng hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.


Hắn cho người tìm kiếm khắp nơi, đăng thông báo rộng rãi, chỉ thiếu chưa cho phát tờ rơi lên sao Hỏa. Vậy mà Cao Đồ vẫn lẩn tránh như một bóng ma. Mọi nỗ lực truy theo hồ sơ bệnh án đều đứt gãy. Kể từ khi y xuất viện khỏi Bệnh viện chuyên khoa pheromone Kim Lăng, tất cả dấu vết như bốc hơi.


Từ một bản sao bệnh án còn lưu, Thẩm Văn Lang biết tình trạng của y từng rơi vào nguy kịch. Nếu không có pheromone của Alpha hỗ trợ, việc giữ thai là điều gần như bất khả.


“Bên cạnh cậu ấy có một Alpha,”


Giọng bác sĩ ở bệnh viện Kim Lăng vẫn còn vọng lại trong trí nhớ hắn, rõ ràng và chói tai.


“Tuổi còn trẻ, diện mạo không tệ, chăm sóc cũng chu đáo. Pheromone của người đó có tác dụng ổn định nhất định. Dù cậu ấy chọn giữ lại đứa bé hay không, về cơ bản vẫn sẽ an toàn.”


Giữ hay không giữ? Dựa vào một Alpha khác?


Chuyện đó, sao có thể chấp nhận?


Đó là con của hắn.


Cảm giác phẫn nộ dâng lên như lửa sục sôi trong lồng ngực. Không cách nào trấn áp.


Hắn nhớ lại đêm đó, khi ôm lấy y trong vòng tay. Một Omega nhỏ bé, mềm mại, như con thỏ bị kẹt trong bẫy, không thể vùng vẫy. Pheromone nồng đặc khiến y run rẩy, từng động tác đều mang theo sự bất lực. Suốt quá trình, y chẳng nói gì. Chỉ đến khi bị hắn dồn ép đến tận cùng, mới bật ra vài tiếng rên yếu ớt, khàn khẽ, một loại kháng cự không có sức nặng.


Ngọn lửa ham muốn bùng lên từng đợt. Đến tận bây giờ vẫn chưa thể dập tắt.


Hắn muốn y. Muốn đến phát điên.


Muốn ôm lấy y, ngửi mùi hương nhè nhẹ sau gáy, hôn lên mái tóc mềm rối, nghe y gọi tên mình trong tiếng nức nở:


“Thẩm tổng... Thẩm tổng... nhẹ thôi...”



---


Cuộc gọi đến giữa đêm.


Gần đây Thịnh Thiếu Du thường mất ngủ. Hoa Vịnh như có cảm biến trong người, chỉ cần màn hình chớp sáng là lập tức đưa tay ngắt máy.


Thịnh Thiếu Du vẫn tỉnh. Giọng khàn khàn trong bóng tối:


“Có chuyện gì sao?”


“Không có gì,”


Hoa Vịnh khẽ đáp, cúi người hôn lên trán đối phương,


“Chỉ là cuộc gọi rác. Anh ngủ đi.”


Chiếc điện thoại đó là máy dự phòng. Người biết đến số chỉ đếm trên đầu ngón tay. Giờ này gọi tới, chắc chắn không phải chuyện tầm thường.


Khi thấy tên người gọi, đáy mắt Hoa Vịnh thoáng chấn động.


“Chú Ứng Dực.”


Rất hiếm khi cậu dùng cách xưng hô trang trọng như thế. Khuôn mặt trắng trẻo vụt trở nên nghiêm nghị.


“A Vịnh.”


Giọng người bên kia trầm ổn, từ tốn. Khó ai tưởng tượng nổi, ba mươi năm trước cái tên Ứng Dực từng khiến cả nước P khiếp đảm.


“Chú gọi cháu... là vì chuyện gì ạ?”


“Mấy năm nay, Văn Lang ở Giang Hỗ, nhờ cháu để mắt.”


Ông dừng lại, ho nhẹ một tiếng. Âm thanh khe khẽ mà lộ ra chút suy kiệt.


Hoa Vịnh kiên nhẫn chờ.


“Giờ nó gặp rắc rối. Chú không tiện lộ diện. Cháu giúp chú, đi một chuyến có được không?”


Nhóm dịch Bunz Zm 

Edit: Ji 

Trans: Mochi

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo