(ExA) Thèm Muốn - Chương 90

Chương 90


Từ khi còn công tác trong ngành, Cao Tình chưa từng chứng kiến một tình huống nào vượt khỏi tầm kiểm soát đến mức này.


Pheromone cấp S bốc lên đặc quánh, lan khắp hành lang như thể chính không khí cũng bị nhiễm độc. Cánh cửa kim loại vốn được thiết kế để chịu lực va đập mạnh cũng không thể ngăn được mùi diên vĩ sắc sảo đang trào dâng từng lớp sóng.


Một cú đá duy nhất đủ khiến cửa chống trộm bung ra. Cánh cửa gỗ phía trong chấn động mạnh, bản lề kêu răng rắc như thể sắp bật tung.


Cao Tình không tỏ vẻ hoảng loạn. Cô đeo khẩu trang cách ly, đồng thời lấy điện thoại gọi thẳng đến trung tâm chỉ huy.


Lực lượng phản ứng nhanh xuất hiện ngay sau đó. Nhưng dù là đội đặc nhiệm tinh nhuệ nhất, họ cũng chỉ dám giữ khoảng cách an toàn, không một ai dám chủ động tiếp cận một Alpha cấp S đang phát cuồng.


Cuộc giằng co kéo dài nơi hành lang chật hẹp của khu cư xá cũ.


Tiếng đập phá dội vang, pheromone lan tỏa từng lớp nặng nề, cuốn sạch mọi luồng khí trong lành. Các hộ dân xung quanh đóng kín cửa, không một cánh cửa hé mở, không một ai ló đầu.


Nửa giờ sau, tình trạng trở nên nghiêm trọng. Mùi pheromone quá mãnh liệt, đủ khiến các Omega xung quanh rơi vào trạng thái kích thích thụ động.


Cảnh sát buộc phải sử dụng vòi rồng công suất cao để làm loãng nồng độ trong không khí, dòng nước lạnh quét qua tầng nhà, nhưng cũng không thể dập được thứ mùi sắc bén ấy, mùi diên vĩ như lưỡi dao cứa vào khứu giác.


Toàn thân ướt đẫm, đồng tử đỏ rực, Thẩm Văn Lang rít lên trong đêm như một con dã thú gào gọi đồng loại:


“Cao Đồ! Cao Đồ! Ra đây! Em ra đây cho tôi!”


Hắn như thể đã bị tước đoạt nhân tính. Gương mặt tái nhợt vì mất ngủ và kích động, tóc tai rũ rượi, quần áo nhăn nhúm. Nhưng điều khiến người ta rùng mình lại là ánh mắt ấy, trống rỗng, nhưng hung hãn đến cực điểm.


Hắn đập mạnh vào cánh cửa:


“Cao Đồ! Em trốn cũng vô ích!”


Cảnh sát không tiến lại gần. Tất cả giữ khoảng cách, liên lạc với bên trong chỉ thông qua bộ đàm.


Viên chỉ huy, một Beta trung niên, trán đầy nếp gấp, quay sang hỏi bằng giọng trầm:


 “Cao Đồ là ai?”


“Anh trai tôi.” 


Cao Tình đáp ngắn gọn.


“Là bạn đời của hắn?”


“Không.” 


Cô lắc đầu, rồi nói tiếp 


“Chỉ là từng có một đoạn quan hệ ngoài luồng. Không kéo dài lâu, nhưng đủ để gây ra mọi chuyện hôm nay. Từ khi anh tôi chấm dứt, hắn đã nhiều lần quấy rối. Tôi từng trình báo, bên các anh chắc phải có hồ sơ.”


Viên cảnh sát nhíu mày, ánh mắt nặng nề:


“Thái độ này… không giống trạng thái tỉnh táo.”


“Anh định kỳ vọng gì ở một Alpha phát bệnh?” 


Cao Tình nói, mắt không rời cửa 


“Nhất là khi hắn là cấp S.”


“Pheromone mạnh đến mức này không đơn thuần là rối loạn cảm xúc.” 


Một giọng nói từ phía sau xen vào. Là nhân viên y tế được cử đến hiện trường.


Người đàn ông tháo kính bảo hộ, lau vội mồ hôi bên thái dương, nói chậm rãi:


“Tôi nghi ngờ hắn đang rơi vào trạng thái ‘cuồng tìm bạn đời’.”


“Là một dạng bệnh lý?” 


Viên cảnh sát hỏi lại.


“Là rối loạn sinh lý đặc biệt. Thường xuất hiện ở Alpha cấp cao khi bị chia cắt đột ngột với người bạn đời định mệnh. Mất khả năng kiểm soát pheromone, rơi vào trạng thái tâm thần kích động. Nếu không can thiệp y tế kịp thời, có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.”


“Phải xử lý thế nào?” 


Cao Tình siết tay, giọng gấp gáp.


“Nếu tình trạng này tiếp diễn thêm hai phút, hắn sẽ phá cửa xông vào.”


Viên chỉ huy quay sang:


“Anh trai cô hiện không ở đây?”


“Không.”


“Cụ thể là ở đâu?”


“Câu hỏi đó không liên quan.” 


Giọng Cao Tình trầm hẳn. 


“Các anh đang nghĩ tới việc để anh tôi đối mặt trực tiếp với hắn sao?”


“Không, không phải.” 


Viên cảnh sát vội giải thích 


“Chúng tôi chỉ muốn chắc chắn mục tiêu không có mặt. Nếu không nhìn thấy đối tượng, Alpha thường sẽ không gây xung đột lớn.”


“Anh ấy không ở đây.” 


Cô lặp lại, dứt khoát. 


“Họ đã cắt đứt hoàn toàn. Và anh tôi hiện đã kết hôn.”


Bất ngờ —


“Dối trá!”


Một tiếng gầm rít lên như dội thẳng vào màng nhĩ.


Pheromone dồn lên như triều cường, sắc bén đến rợn người.


Gương mặt Thẩm Văn Lang méo mó vì tức giận. Đôi mắt hắn đỏ như máu, hơi thở hổn hển, toàn thân như đang rực cháy dưới làn mưa lạnh.


“Gọi Cao Đồ ra đây!” 


Hắn gào. 


“Tôi biết em ấy đang ở trong đó!”


“Anh ấy không muốn gặp anh!” 


Cao Tình hét trả, giọng run run nhưng kiên định.


Một thoáng im lặng kéo dài, rồi—


RẦM!


Cánh cửa gỗ bị đấm thủng. Mảnh vỡ bay tứ tung, một bàn tay đầy máu xuyên qua khe hở, nắm lấy tay cầm và bắt đầu xoay.


“Chuẩn bị hành động!” 


Viên chỉ huy quát lớn.


Bảy, tám cảnh sát đặc nhiệm Alpha lập tức lao tới, đồng loạt áp sát Thẩm Văn Lang, kẻ đang chìm trong cơn cuồng loạn.


Pheromone cấp S lan khắp không gian, dày đặc như khói độc, ép cả hành lang vào một bầu không khí đặc quánh.


“Không ổn, hắn có thể bùng phát tiếp.” 


Một nhân viên y tế lo lắng, rút từ hộp giữ lạnh ra một ống thuốc mê đặc chế, giao cho cảnh sát bên cạnh, mồ hôi rịn đầy trên trán.


“Không còn cách nào khác. Phải dùng thuốc an thần mạnh.”


“Nhưng đông người thế này, làm sao đảm bảo bắn chính xác?”


“Gọi lính bắn tỉa—”


“Khoan đã.”


Một giọng nói trầm tĩnh, lạnh lùng vang lên, khiến cả nhóm đồng loạt ngoảnh lại.


Một bàn tay trắng, thon dài đưa ra, cầm lấy ống tiêm. Giọng người vừa lên tiếng đều đều, nhưng mang theo sự chắc chắn khiến người khác không thể nghi ngờ:


“Chỉ cần hắn đứng yên trong ba giây. Nếu không, tôi không đảm bảo sẽ không lạc vào mắt.”


Hai viên cảnh sát theo bản năng lùi lại. Người thanh niên đối diện họ có gương mặt xa lạ, ánh mắt lạnh như sương.


Hoa Vịnh giương một cây nỏ nhỏ không biết từ đâu xuất hiện, lên dây, rồi nhắm thẳng vào vai Thẩm Văn Lang.


Vút!


Kim tiêm bắn ra, găm thẳng vào bắp tay phải của Thẩm Văn Lang. Cơ thể hắn co giật một chút, rồi khụy xuống.


Hoa Vịnh thản nhiên thả nỏ xuống đất, gật đầu với hai Beta bên cạnh:


“Tôi chỉ hoàn thành phần việc được giao. Không cần cảm ơn.” 


Một thoáng ngừng lại, cậu thêm một câu:


“Gọi tôi là… Bồ Câu Nhỏ.”


Sau khi xác nhận thuốc đã có hiệu lực, Hoa Vịnh bước tới, cúi người nhấc bổng Thẩm Văn Lang lên vai, nhẹ nhàng đến mức như đang ôm một người bệnh yếu ớt.


“Xin lỗi vì sự náo loạn.”


Cậu rút ra giấy ủy quyền có đóng dấu xác nhận, đưa cho cảnh sát.


“Tôi được người nhà ủy thác, chịu trách nhiệm đưa anh ấy về. Vụ việc tạm thời khép lại. Mọi người có thể rút.”



---


Mười ngày sau, tại nước P.


“Tôi muốn quay về Giang Hỗ.”


“Vậy thì tự nói chuyện với ba anh đi.”


“Nói cái gì mà nói!” 


Thẩm Văn Lang đập mạnh vào tường, âm thanh chát chúa vang lên khắp căn phòng.


“Hoa Vịnh! Nếu không vì cậu bắn tôi rồi đưa tôi về đây, giờ tôi đâu phải bị nhốt như chó vậy?!”


“Anh muốn tôi làm gì?” 


Hoa Vịnh nghiêng đầu, đút miếng chuối vào miệng Thịnh Thiếu Du. Giọng nói dịu hẳn lại:


“Anh Thịnh, ăn thêm một miếng nữa đi.”


“Trong tình cảnh này mà còn ăn chuối?!” 


Thẩm Văn Lang trừng mắt.


“Thì sao?” 


Hoa Vịnh nhướng mày, nhai nốt miếng chuối:


“Vợ anh mất tích thì liên quan gì tới bữa sáng của tôi?”


Cậu vừa gặm phần còn lại, vừa nói:


“Thực ra, quyết định của ba anh không sai. Anh hiện giờ không kiểm soát được bản thân. Nếu thực sự tìm được thư ký Cao, chưa chắc cậu ấy còn sống sót nổi sau một ngày.”


“Tôi làm gì cậu ấy?” 


Thẩm Văn Lang phản bác. Lại một cú đá mạnh vào tường.


Hoa Vịnh khoanh tay, chờ âm thanh qua đi rồi mới bình thản đáp:


“Nếu không làm gì, thì cái thai kia từ đâu ra?”


Gương mặt Thẩm Văn Lang thoáng tái.


“Cậu cũng biết em ấy đang mang thai. Vậy thì càng phải để tôi ra ngoài! Cậu không nên đưa tôi về nước P! Không nên ném tôi về chỗ cái lão đó! Em ấy cần pheromone của tôi! Thả tôi ra, ngay!”


Hoa Vịnh thở dài.


Cậu vốn không có nhiều thiện cảm với trùm xã hội đen Ứng Dực, nhưng lời ông ta nhờ vả, cậu không thể từ chối.


“Văn Lang, tôi chỉ là người được ủy thác. Nếu anh muốn ra ngoài, hãy tự mình thương lượng với ba anh.”


“Thương lượng?” 


Thẩm Văn Lang bật cười, tiếng cười cứng đờ.


“Với ông ta? Ông ta là loài gì? Chó sói? Ác quỷ? Hay thứ gì khác? Tôi không giết ông ta đã là nhân nhượng!”


Rồi quay sang quát:


“Hoa Vịnh! Cậu quên tôi từng giúp cậu thế nào rồi sao?!”


“Xin lỗi.” 


Hoa Vịnh trả lời dứt khoát.


“Tôi vẫn nhớ. Và tôi sẽ trả. Nhưng lần này, tôi không thể giúp anh.”


Trong vài giây, căn phòng như nghẹt thở. Cơn giận của Thẩm Văn Lang bùng nổ dữ dội như núi lửa, nhưng Hoa Vịnh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh đến lạnh lùng.


Khi hắn gầm xong, cậu mới chậm rãi nói:


“Văn Lang, chuyện này là chuyện nhà anh, tôi không can thiệp. Nhưng nếu thực sự muốn thoát khỏi nơi này…”


Cậu ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm như mặt nước tĩnh:


“Hãy làm lớn chuyện lên. Làm đủ ầm ĩ thì sẽ có người phải để mắt tới. Biết đâu, chính ông ấy sẽ đích thân đến mở cửa cho anh.”


Thẩm Văn Lang nghiến răng:


“Cậu có ý gì?”


“Không có ý gì cả.” 


Hoa Vịnh ném vỏ chuối vào dĩa, giọng đều đặn:


“Có những thứ bây giờ tôi không thể nói. Nhưng tin tôi đi, bị nhốt ở đây chưa chắc đã là điều tồi tệ nhất.”


Nhóm dịch Bunz Zm 

Edit: Ji 

Trans: Mochi

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo