(ExA) Thèm Muốn - Chương 92

Chương 92


Gần đây, Mã Hành luôn sống trong căng thẳng.


Anh có cảm giác mình như một con mồi đang bị rình rập, buộc phải liên tục thay đổi nơi ở, sống trong trạng thái cảnh giác cao độ như thể chỉ một tiếng động nhỏ cũng có thể dẫn đến thảm họa.


Nhưng người thực sự bị săn đuổi lại là Cao Đồ, người hàng xóm cũ mà anh từng thầm thương trộm nhớ.


Khi biết Cao Đồ đang mang thai, Mã Hành đã chết lặng. Trong suốt thời gian quen biết, anh luôn nghĩ cậu là một Beta. Một người điềm đạm, cẩn trọng, chưa từng lớn tiếng với ai, càng không bao giờ than vãn. Cảm tình từ thuở nhỏ của anh lớn dần theo năm tháng, hóa thành một thứ tình cảm sâu nặng mà anh chưa từng dám bày tỏ.


Cuộc gặp gỡ bất ngờ trên chuyến tàu cao tốc như kéo họ trở về thuở ban đầu. Khi Cao Đồ chấp nhận thuê căn hộ của anh, Mã Hành đã thầm nghĩ: có lẽ, cậu ấy cũng không hoàn toàn xa lánh mình.


Chiều hôm đó, trên đường đưa Cao Đồ đến gặp Cao Minh, anh linh cảm có chuyện không ổn. Cảm giác ấy khiến anh quay xe, chạy vòng quanh quán cà phê. Và nhờ vậy, anh bắt gặp Cao Đồ đang cố trèo qua cửa sổ nhà vệ sinh để trốn ra ngoài.


“Em là Omega… pheromone rối loạn… xin anh… cứu lấy đứa bé…”


Trước khi ngất lịm, Cao Đồ vẫn cố nắm chặt tay anh. Lực siết yếu ớt, nhưng cương quyết. Ánh mắt cậu lúc đó khiến người ta không thể quay lưng.


Một mùi hương ngọt ngào, dịu dàng nhưng dữ dội như một lời kêu cứu, lan tỏa khắp khoang xe. Giống như ánh sáng mong manh trước khi màn đêm hoàn toàn bao phủ.


Nhờ được cấp cứu kịp thời, mẹ con đều giữ được tính mạng. Dù vậy, Mã Hành vẫn chưa kịp tiêu hóa hết cú sốc: Beta mà anh thầm thương suốt mười mấy năm hóa ra lại là một Omega… và còn đang mang thai với một Alpha khác.


Nhưng anh không có thời gian để đau lòng.


Kẻ khiến Cao Đồ rơi vào tình cảnh này, Thẩm Văn Lang, là một Alpha cực kỳ nguy hiểm.


Mã Hành lần đầu biết đến việc hắn phát động tìm người là khi Cao Đồ vẫn đang nằm viện. Anh chỉ ra ngoài mua bữa sáng đã thấy các biển LED trong thành phố đồng loạt chiếu hình ảnh tìm người, một chiến dịch quy mô chưa từng có, phủ sóng toàn bộ truyền thông.


Tại một quán ăn sáng nhỏ, vài Omega vừa ăn vừa tán gẫu:


“Nghe nói Thẩm tổng si tình lắm, vì một người mất tích mà treo thưởng bạc tỷ luôn đấy.” 


“Alpha kiểu gì mà vừa có tiền, vừa có tình thế này… đúng là hiếm có!” 


“Nếu là tôi, chắc quay lại từ lâu rồi…”


Mã Hành ngồi một góc, nghe mà chỉ thấy lạnh sống lưng. Những lời ca tụng ấy với anh chẳng khác gì một màn hài kịch. Người ngoài chỉ thấy vẻ bề ngoài hào nhoáng, đâu ai biết sau lưng là thứ gì.


Cao Đồ chưa từng nói rõ chuyện giữa cậu và Thẩm Văn Lang. Nhưng từ nét mặt cậu mỗi lần nhắc đến hắn, từ sự dè dặt của Cao Tình, Mã Hành hiểu, đó không phải một mối quan hệ lành mạnh.


Hắn phát thông báo tìm người, rất có thể là để dụ dỗ Cao Đồ quay lại. Không phải để bảo vệ, mà là kiểm soát. Một cái bẫy được dựng nên bằng tiền bạc và sức ảnh hưởng.


Mã Hành không tin vào thứ gọi là “Alpha si tình”. Anh tin vào trực giác của mình, tin rằng Cao Đồ chưa từng có ý lợi dụng bất cứ ai. Cậu luôn chọn cách im lặng, nhẫn nhịn, chịu đựng một mình. Và chính điều đó khiến anh càng muốn bảo vệ cậu hơn.


Anh chỉ hy vọng, nếu có thể giấu kín trong vài tuần, Thẩm Văn Lang sẽ sớm từ bỏ.


Mã Hành lạc quan. Tỷ lệ tương thích pheromone giữa anh và Cao Đồ không thấp, bác sĩ từng nói thế. Anh tự nhủ, chỉ cần kiên nhẫn, cơ hội vẫn còn. Anh không ngại nuôi con người khác. Với một người đã quen sống trong cô độc như anh, được ở bên cạnh người mình yêu, dù chỉ với tư cách là người đồng hành, cũng đã là điều quý giá.


Từ nhỏ, anh sống với bà ngoại, người duy nhất nuôi anh khôn lớn, cũng trùng họ với Cao Đồ. Hai nhà vốn thân thiết, tuổi thơ họ gắn bó bên nhau. Có những đêm Cao Đồ ngủ lại nhà anh vì bên kia không có ai trông. Ký ức đó, với anh, là khởi đầu của tất cả.


Anh cứ nghĩ nền móng ấy đủ vững. Nhưng anh đã đánh giá thấp sự cố chấp của Thẩm Văn Lang.


Từ chiến dịch truyền thông rầm rộ, hắn chuyển sang treo thưởng, bắt đầu từ năm trăm nghìn, rồi tăng lên một triệu, chỉ để tìm ra tung tích một người.


Câu nói của hắn: 


“Ai giúp tôi tìm được người bạn này, tôi sẵn sàng trả thêm bao nhiêu cũng được.” 


Trở thành câu cửa miệng của cư dân mạng trong suốt hai mươi tư giờ.


Áp lực từ đồng tiền khiến cả thành phố như biến thành một mạng lưới giám sát khổng lồ.


Mã Hành hiểu: hắn ta sẽ không dừng lại.


Anh lập tức cấm Cao Đồ xuất hiện nơi công cộng. Cùng Cao Tình, họ lắp đặt camera ở hành lang, liên tục đổi chỗ ở. Cứ nửa tháng là phải chuyển đi, sống như những kẻ lẩn trốn.


“Anh Mã Hành… xin lỗi.” 


Cao Đồ khẽ nói khi xe lao qua những con phố vắng. Dù đã dùng liệu pháp ổn định pheromone, sắc mặt cậu vẫn nhợt nhạt. Cơn buồn nôn thưa dần, nhưng sức khỏe không cải thiện là bao.


Sự mệt mỏi lớn nhất của Mã Hành không nằm ở hành trình chạy trốn, mà là ở ánh mắt người con trai ngồi bên cạnh anh, một ánh nhìn chưa bao giờ dám cầu xin, chỉ âm thầm nhẫn nhịn. Cậu không than, không khóc, không oán trách, nhưng chính vì vậy mà lại càng khiến người ta đau lòng hơn cả.


Đứa trẻ trong bụng dường như mang một cá tính hoàn toàn trái ngược với mẹ nó. Mỗi lần không cảm nhận được pheromone quen thuộc, nó lại ra sức đạp mạnh, như đang giận dỗi, đòi hỏi sự hiện diện quen thuộc ấy.


Sau năm lần dời nhà, Mã Hành buộc phải xin nghỉ dài hạn để toàn tâm chăm sóc cho Cao Đồ. Nhưng càng về sau, anh càng cảm thấy mình đang bị dồn vào đường cùng.


Ở cái xã hội này, có tiền thì có thể thay đổi mọi luật lệ.


Thẩm Văn Lang là minh chứng sống. Sức ảnh hưởng của hắn lan rộng đến mức khiến người ta nghẹt thở, như thể toàn bộ thành phố đã nằm trọn trong lòng bàn tay hắn.


Mã Hành từng nghĩ đến việc đưa Cao Đồ rời khỏi thành phố, tìm đến một nơi nhỏ bé, yên bình hơn. Cũng có lúc anh cân nhắc chuyện ra nước ngoài. Nhưng ý tưởng ấy chỉ tồn tại được vài giờ. Với mạng lưới giám sát mà Thẩm Văn Lang kiểm soát, họ chưa chắc đã kịp qua được cửa sân bay.


Đúng lúc anh đang tuyệt vọng xoay xở, một vị khách lạ bất ngờ xuất hiện tại nơi ở hiện tại.


“Đi nước V.”


Người đàn ông ấy, một Omega, cao lớn, nét mặt nghiêm nghị, ánh mắt thâm sâu như có thể nhìn xuyên qua lòng người.


“Nước V?” 


Mã Hành nhíu mày.


“Phải.” 


Người kia đáp, giọng trầm thấp nhưng dứt khoát. 


“Chỗ ở đã được chuẩn bị sẵn. Ngày mai có thể khởi hành.”


“Ngày mai?” 


Anh nhíu mày, không giấu nổi kinh ngạc.


Nước V là một quốc gia phát triển, chính sách nhập cư thông thoáng, môi trường sống lý tưởng, một lựa chọn không tồi. Nhưng sao lại là người đàn ông này? Và tại sao là ngày mai?


Người đàn ông ấy trông có vẻ không khỏe. Sắc mặt tái nhợt, vai hơi trĩu xuống vì mệt mỏi. Nhưng ánh mắt ông thì khác, kiên nghị, rực cháy, khiến người khác không dám nghi ngờ.


“Hộ chiếu đã làm xong.” 


Ông đưa ra hai cuốn sổ mới cứng. 


“Tới nơi, sẽ có người sắp xếp ổn thỏa.”


Mã Hành đón lấy, lật xem từng trang, thông tin rõ ràng, ảnh cũng đã thay mới, không có sơ suất nào.


Ngồi bên cạnh, Cao Đồ trầm lặng nhìn ông rất lâu. Rồi y cất giọng:


“Chú là ba của Thẩm tổng… đúng không?”


Ứng Dực hơi sững lại. Ông không ngờ y lại đoán ra, càng không ngờ y vẫn gọi Thẩm Văn Lang là “Thẩm tổng”.


“Cháu từng thấy ảnh chú,” 


Cao Đồ nói tiếp. 


“Là bức ảnh đặt trong thư phòng anh ấy. Anh ấy… rất trân trọng nó.”


Y dừng một nhịp, rồi nhẹ nhàng nói thêm: 


“Người ta từng bảo chú đã mất. Giờ thấy chú còn sống, thật nhẹ nhõm.”


Ứng Dực không lên tiếng phản bác, cũng không thừa nhận. Ông chỉ lặng lẽ nói:


“Văn Lang không giỏi thể hiện cảm xúc. Nếu nó từng khiến cháu tổn thương… thì cho phép tôi xin lỗi thay nó.”


Cao Đồ mỉm cười, nụ cười mờ nhạt, như phản chiếu một ký ức đã lùi xa.


Yêu thương từ đầu vốn đâu dành cho y. Nếu có thể, y chỉ mong được xóa đi đêm định mệnh ấy, một lần và mãi mãi.


Chuyến đi sang nước V diễn ra suôn sẻ đến mức khiến người ta khó tin.


Ứng Dực như có cả một mạng lưới bí mật đứng sau. Hộ chiếu mới tạo ra một thân phận hoàn toàn khác cho cả hai người, giúp họ lặng lẽ thoát khỏi đất nước, an toàn, trọn vẹn, dưới mũi Thẩm Văn Lang, kẻ vẫn không ngừng truy lùng trong tuyệt vọng.


Nhóm dịch Bunz Zm 

Edit: Ji 

Trans: Mochi

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo