(ExA) Thèm Muốn - Chương 93

Chương 93


Bị chính cha ruột đánh đến mức gần như tàn phế, Thẩm Văn Lang nằm liệt giường mười ngày trong phòng cách ly. Đến khi vừa có thể cử động, việc đầu tiên hắn làm lại là... gây chuyện.


Từ giường ngủ đến bàn ghế trong phòng đều là đồ chuyên dụng, làm từ vật liệu được gia cố đặc biệt. Hắn để ý thấy đầu giường không phải loại có đệm mềm như trong các phòng ở thông thường, mà là khung kim loại lạnh toát, chắc chắn. Hai bên khung lộ rõ dấu vết bị mài mòn sâu, như thể từng được dùng để trói buộc ai đó suốt một thời gian dài.


Và khi hắn lại phát điên, mang theo thân thể chưa lành lặn, xương sườn vẫn đau nhói, liều mạng lao đầu vào cánh cửa cách ly dày cả tấc, Thẩm Văn Lang cuối cùng cũng hiểu vì sao khung giường kia bị bào mòn đến vậy.


“Khốn nạn! Thả tôi ra ngoài!”


“Đè nó xuống.” 


Thẩm Ngọc ra lệnh ngắn gọn, giọng không cao nhưng đủ sức khiến hai đặc công bên cạnh lập tức hành động.


Cơ thể cạn kiệt sức lực, Thẩm Văn Lang chẳng chống cự nổi, bị cưỡng chế kéo lên giường, hai tay khóa chặt vào khung kim loại lạnh lẽo.


“Ông lấy tư cách gì nhốt tôi lại? Mẹ kiếp! Tôi phải ra ngoài!”


Thẩm Ngọc khẽ cúi đầu, ánh mắt từ trên cao rơi xuống, lạnh lùng như lưỡi dao:


“Ra ngoài làm gì? Ngoài khiến tao mất mặt, mày còn làm được trò trống gì?”


Thẩm Văn Lang giận điên người, gằn từng chữ:


“Tôi làm mất mặt ông lúc nào? Tôi là con ba tôi, không liên quan gì đến ông hết! Từ nhỏ tới lớn, ông có từng coi tôi là con chưa? Vậy thì lấy tư cách gì mà ra lệnh? Mẹ kiếp! Đồ cặn bã!”


Hắn gào lên khản cổ, tiếng chửi bới đầy thù hận, nhưng Thẩm Ngọc vẫn đứng đó, bình thản như một pho tượng, không thèm chớp mắt. Không một lời đáp lại, không một dấu hiệu thương xót, chỉ là sự yên lặng đến tàn nhẫn.


Thẩm Văn Lang lớn lên trong môi trường mà từ “cha” chỉ có nghĩa là kỷ luật và trừng phạt. Gã đàn ông Alpha gọi là ba ấy chưa từng cho hắn nổi một ánh mắt dịu dàng, chỉ để lại bạo lực và những bài học dạy dỗ bằng nắm đấm.


Còn người cha Omega, Ứng Dực, tình cảm Thẩm Văn Lang dành cho ông lại là một mớ cảm xúc chồng chéo, rối rắm.


Ứng Dực nghiêm khắc nhưng không vô tình. Là người duy nhất từng lặng lẽ bôi thuốc cho hắn sau khi bị Thẩm Ngọc đá gãy xương vì bắn trượt ba phát. Cũng là người duy nhất dám lên tiếng bênh vực, dù chỉ đôi lời, khi hắn bị mắng nhiếc.


Nhưng chính sự cam chịu đến mức nhu nhược của ông trước Thẩm Ngọc, cùng những bí mật mà Thẩm Văn Lang từng lờ mờ nhận ra, khiến hắn chẳng thể nào thật sự tôn trọng người cha ấy.


Cho nên khi hắn tuyệt thực phản đối, cố bẻ gãy ngón tay để thoát khỏi còng tay, rồi bị bắt lại, bị nối ngón tay, bị bẻ ngược cánh tay rồi ném trả về phòng cách ly, hắn không hề nghĩ đến việc sẽ có ai đến cứu mình.


Thậm chí cả khi Hoa Vịnh nói: 


“Người đó sẽ đích thân đến đưa anh ra ngoài,” 


Hắn cũng không tin.


Ứng Dực đã chết từ hơn mười năm trước. Đã hoả táng, đã an táng. Ngay cả tro cốt cũng lạnh từ lâu rồi.



---


Trần phòng cách ly cao vút. Trên nóc có một ô kính, kết nối với hệ thống cửa trời. Nút điều khiển nằm ngay đầu giường, dù bị khóa tay vẫn có thể với tới. Chỉ cần nhấn một cái, tấm kính mờ sẽ lập tức “soạt” một tiếng, trở nên trong suốt, lộ ra bầu trời sao đen đặc ngoài kia.


Đây lẽ ra là một thiết kế lãng mạn. Nếu hai người nằm cạnh nhau, lặng lẽ ngắm trời đêm qua ô cửa này, hẳn sẽ là một đêm đẹp.


Nhưng một nơi như thế lại nằm trong phòng cách ly do Thẩm Ngọc tự tay thiết kế. Đúng là vô lý đến mức khó tin. Thẩm Văn Lang nghĩ, chắc chỉ là đội thiết kế thêm vào cho “đủ sang”.


Toàn thân ê ẩm, hắn nằm bất động trên giường, đầu óc rối tung vì lo nghĩ. Cao Đồ đang ở đâu? Cậu ấy có sao không?


Một tiếng “cạch” nhẹ vang lên. Tiếp theo là tiếng kính trượt bị đẩy ra. Một sợi dây từ khung cửa trời chậm rãi thả xuống.


Thẩm Văn Lang sững người, lập tức bật dậy theo bản năng. Động tác khiến cơn đau nơi xương sườn bùng lên dữ dội, hắn nghiến chặt răng chịu đựng.


Không có đèn. Chỉ ánh sáng yếu ớt từ ngoài hắt vào. Dưới quầng sáng nhợt nhạt ấy, một bóng người cao gầy lặng lẽ trượt xuống bằng dây.


Ánh trăng rọi lên gương mặt kia, chiếu rõ từng đường nét. Vẫn là đôi mắt sâu thẳm, gò má gầy gò, vầng trán cao và biểu cảm quen thuộc đến đau lòng.


Bàn tay Thẩm Văn Lang run lên. Hắn nghẹn giọng thì thầm:


“Ba...?”


“Vẫn chưa ngủ à, Sói Con?”


Chỉ một tiếng gọi thân thương quen thuộc ấy thôi, cả thế giới như chao đảo.


Hốc mắt Thẩm Văn Lang bất giác đỏ hoe. Nước mắt từng không rơi trong lễ tang năm đó, giờ phút này lại không thể nào kìm lại nổi.


Người ta thường nói: mẹ là thần thánh đầu đời của một đứa trẻ. Những ký ức thuở nhỏ sẽ khắc sâu suốt cuộc đời.


Mà chính sự lệ thuộc vô điều kiện và đánh mất lòng tự trọng của Ứng Dực đối với Thẩm Ngọc, mới là lý do khiến Thẩm Văn Lang hình thành tâm lý phản kháng Omega.


Sau khi Ứng Dực chết, hắn từng tự nhủ: không cần buồn, ít ra từ nay ba không còn phải chịu cảnh mỗi kỳ phát tình lại bị nhốt một mình trong căn phòng lạnh, không còn phải khóc lóc cầu xin Alpha ôm mình, càng không phải nhìn người chồng tàn nhẫn công khai dẫn tình nhân về nhà.


Và rồi hôm nay, người từng được tuyên bố đã chết, lại hiện ra trước mắt hắn, rõ ràng, sống sờ sờ.


Nỗi đau bị dồn nén suốt hơn mười năm, trong khoảnh khắc đó, rốt cuộc cũng không kìm được mà vỡ òa.


Thẩm Văn Lang bật khóc.


“Ba...” 


Giọng hắn khàn đặc, run rẩy gọi ra từ ngữ đã chôn sâu trong lòng bấy lâu.


Ứng Dực nhẹ giơ ngón trỏ đặt lên môi, ra hiệu im lặng, rồi nghiêng người hỏi nhỏ:


“Còn nhớ cách tuột dây không?”


“Nhớ... nhưng con không làm được.” 


Thẩm Văn Lang nhấc tay lên cho ông nhìn. Giọng đầy tủi hờn:


“Thẩm Ngọc đánh con, còn khóa tay con lại nữa! Ông ta điên thật rồi!”


Ứng Dực khẽ cau mày: 


“Dù gì... ông ấy cũng là ba của con.”


“Không phải.” 


Thẩm Văn Lang lạnh lùng nói, giọng đầy căm phẫn:


“Một Alpha máu lạnh, dùng dây xích trói vợ con như thú vật, loại người đó, không xứng.”


Ứng Dực lặng vài giây, như định nói gì rồi lại thôi. Rốt cuộc, ông cúi xuống mở ba lô, rút ra một thiết bị cắt laser nhỏ. Chỉ vài giây, khoá tay đã bị cắt rời.


Thẩm Văn Lang lăn khỏi giường, động tác hơi chật vật.


Ứng Dực nhìn qua, thấp giọng hỏi:


“Bị thương à, Sói Con?”


Không rõ vì còn đau hay chỉ muốn được dỗ dành, Thẩm Văn Lang cố ý rên khẽ một tiếng, giọng mệt mỏi:


“Không sao. Mấy hôm trước bị đá gãy bốn cái xương sườn, tiện thể đạp luôn một chân.”


Cái cách hắn nói nghe vừa tự giễu vừa đáng thương, như một cây đàn đứt dây bị bỏ xó, chẳng ai buồn gảy lấy một khúc.


“Con sắp ba mươi tuổi rồi... mà ông ấy vẫn còn đánh con sao?”


Thực ra, từ sau khi Ứng Dực “qua đời”, Thẩm Ngọc rất hiếm khi ra tay với Thẩm Văn Lang. Những lần ít ỏi ấy, đều là vì hắn cố tình khiêu khích, cố tình chạm vào vết thương chưa lành trong lòng ông, cái chết của Ứng Dực.


Có lẽ là bản năng cạnh tranh bẩm sinh của một Alpha, Thẩm Văn Lang luôn căm ghét ánh mắt lạnh lùng và thái độ dửng dưng đến tàn nhẫn của Thẩm Ngọc. Dù không mang vương miện, người đàn ông ấy vẫn luôn mang dáng vẻ của một bậc quân vương cao ngạo, lãnh đạm, xa cách, không ai với tới.


Khốn kiếp.


“Phải, vẫn đánh như thường.” 


Thẩm Văn Lang cười nhạt, ánh mắt bất cần: 


“Ba, hay là... con không phải con ruột của Thẩm Ngọc?”


Về thân thế của mình, Thẩm Văn Lang thật sự từng nghi ngờ.


Nếu khi Ứng Dực còn sống, Thẩm Ngọc chỉ là một người cha nghiêm khắc, thì sau khi ông mất, thái độ của Thẩm Ngọc chuyển thành lạnh lùng tuyệt đối. Sự quan tâm từng có đã biến mất hoàn toàn, không còn bất cứ dấu hiệu nào của một người cha dành cho con trai.


Thẩm Văn Lang có lý do chính đáng để đặt câu hỏi. Nếu không vì lo ngại hắn phát điên ngoài xã hội gây tổn hại thanh danh gia tộc, thì với bản tính lãnh đạm cố hữu của mình, Thẩm Ngọc hẳn sẽ chẳng bao giờ đón hắn về nhà.


“Đừng nói linh tinh.” 


Ứng Dực nhẹ giọng ngăn lại. Ông vươn tay kéo mạnh sợi dây thừng hai lần để kiểm tra, sau đó ngồi xuống, quay lưng về phía Thẩm Văn Lang: 


“Lên đi, ba cõng con.”


Hốc mắt Thẩm Văn Lang bỗng chốc nóng rực. Một Alpha cấp S gần ba mươi tuổi, lại để cho ba Omega cõng đi chạy trốn – nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng khác nào trò cười cho thiên hạ… nhưng là một trò cười đầy cay đắng.


Tuy nhiên, hắn chưa kịp thấy xấu hổ thì căn phòng u tối đã bừng sáng.


Đèn bật lên, cửa chính đột ngột mở tung. Thẩm Ngọc cùng vài vệ sĩ cao lớn như núi bước vào.


Gương mặt luôn lạnh như băng của ông ta bỗng tan vỡ ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm đến Ứng Dực.


Ngạc nhiên. Choáng váng. Đau đớn. Mừng rỡ.


Từng tầng cảm xúc phức tạp xô nhau trỗi dậy như thủy triều, cuốn trôi sự điềm tĩnh vẫn luôn che giấu mọi biến động trong lòng Thẩm Ngọc.


Không ổn.


Cảm giác nguy hiểm bỗng dâng lên mãnh liệt. Dù không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa họ, nhưng theo những lời đồn mơ hồ hắn từng nghe, Thẩm Văn Lang tin rằng Thẩm Ngọc sẽ không hề vui mừng khi biết Ứng Dực còn sống.


Tin đồn năm ấy nói rằng, Ứng Dực chết trong tù, là do chính Alpha bạn đời ra tay.


Theo bản năng, Thẩm Văn Lang liền chắn trước mặt ba mình. Hắn đứng như một con sói bảo vệ lãnh thổ, ánh mắt sắc lạnh hướng thẳng về phía người đàn ông đã cho hắn một nửa dòng máu.


Nhưng mọi diễn biến tiếp theo lại vượt xa tưởng tượng.


Chuyện giống như một đoàn tàu lạc hướng, đột ngột trật khỏi đường ray, lao vào một tương lai không ai lường trước.


Sau hơn mười năm không gặp, giây phút tái ngộ khiến cả Thẩm Ngọc lẫn Ứng Dực đều sững sờ, chết lặng.


Im lặng bao trùm.


Chỉ trong khoảnh khắc, Omega được che chắn phía sau bỗng lao thẳng về phía Thẩm Ngọc.


So với trước đây, ông gầy đi rất nhiều. Nhưng nhờ vóc dáng cân đối, khung xương đẹp, bộ đồ kaki be giản dị vẫn không thể che giấu vẻ sắc sảo nơi thân hình ấy, vai rộng, eo thon, từng bước chân mang theo lực đạo và tốc độ đầy bức ép.


Dáng lao tới ấy khiến Thẩm Văn Lang bất giác liên tưởng đến hình ảnh báo săn mà hắn từng thấy ở châu Phi, nhanh gọn, mạnh mẽ, mang theo cơn giận dữ dồn nén.


Thẩm Ngọc, người từng được ca tụng là “chiến thần”, khi đối diện với “chiến thần thực thụ”, lại chỉ đứng yên bất động. Gương mặt lạnh lùng không kịp phản ứng, cú đá hung hăng dành cho Thẩm Văn Lang phút trước giờ hóa thành tê liệt.


“Bốp!”


Một quyền giáng thẳng vào mặt, không hề lưu tình.


Thẩm Văn Lang đứng chết trân, không kịp thốt lên lời. Một giây sau, hắn mới hít vào một hơi lạnh.


Ứng Dực không nương tay. Cú đấm làm mặt Thẩm Ngọc lệch hẳn sang một bên, khóe miệng sưng vù ngay tức khắc.


Sau khi đánh, Ứng Dực bắt đầu thở hổn hển, ho khan. Cơ thể ông rõ ràng đã suy yếu.


Sắc mặt Thẩm Ngọc lập tức thay đổi. Hốc mắt đỏ ửng, sống mũi ửng lên, một biểu cảm hiếm thấy ở người đàn ông vốn dĩ vô cảm này.


Nếu không quá hiểu ông, Thẩm Văn Lang thậm chí có thể cho rằng… ông sắp khóc.


“Anh Dực…”


Giọng Alpha lạnh lùng từng không chớp mắt khi đá gãy bốn xương sườn con trai, giờ nghèn nghẹn run rẩy.


“Anh từng nhờ em chăm sóc Văn Lang.”


Ứng Dực nhìn ông, giọng khàn vì ho nhưng mỗi chữ đều sắc bén: 


“Thẩm Ngọc, em chăm sóc nó như thế này sao?”


Một câu ngắn ngủi, nhưng như nhát dao đâm thẳng vào lòng.


Gương mặt Thẩm Ngọc, luôn dửng dưng với thế gian, rốt cuộc cũng xuất hiện sự chấn động.


Ông nhìn Ứng Dực chằm chằm, gằn giọng:


“Anh chưa bao giờ nghe em đồng ý.”


Anh muốn một mình ra đi, muốn bỏ lại ông và con, rồi còn mong ông dịu dàng mà chăm sóc đứa trẻ? Không đời nào. Vĩnh viễn không thể.


Nếu Ứng Dực định chết… thì phải chết cùng nhau.



---


Thẩm Văn Lang chưa từng nghĩ rằng, sẽ có ngày hắn gặp lại người cha Omega của mình.


Và điều khiến hắn càng không thể ngờ là, quan hệ giữa hai người cha mà hắn tưởng mình đã hiểu từ bé, thực ra hoàn toàn không như hắn vẫn nghĩ.


Thẩm Ngọc, người đàn ông lạnh lùng, kiêu hãnh, chưa từng lộ chút cảm xúc nào… lúc này lại đứng giữa căn phòng như một đứa trẻ mắc lỗi, im lặng hứng chịu mọi lời chỉ trích, không hề phản bác.


Chuyện như vậy, từ khi vũ trụ bắt đầu vận hành, có lẽ chưa từng một ai dám tưởng tượng.


Nhưng điều đó đã thực sự xảy ra.


Thẩm Văn Lang sững sờ nhìn người đàn ông vốn luôn hống hách, độc đoán trước mặt Ứng Dực bị quở trách mà không dám phản bác. Sau khi im lặng chịu đựng những lời trách mắng, ông cúi đầu, khẽ giọng nói với người bạn đời lâu ngày mới gặp lại:


“Anh Dực, em không sai. Nhưng nếu anh thật sự tức giận… thì cứ đánh em đi.”


Thẩm Văn Lang: …


Ứng Dực ngồi dựa vào chiếc ghế bành mà vệ sĩ mới mang đến, khẽ nhíu mày nhìn Thẩm Ngọc: 


“Em nói gì?”


Thẩm Ngọc rất hiếm khi lâm vào cảnh cứng họng, nhưng cuối cùng vẫn cố giữ thể diện, đáp gọn: 


“Dù sao thì em cũng không sai.”


Khốn thật. Quá đã.


Đúng là sinh ra có mẹ là vàng là ngọc.


Sau mười mấy phút đầu hoang mang, Thẩm Văn Lang chuyển sang trạng thái tò mò, tuy chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn không thể ngăn được mình tiếp tục theo dõi diễn biến.


Chỉ có điều, chưa được bao lâu, hắn dần trấn tĩnh lại sau cơn hưng phấn khi được gặp lại ba Omega, đồng thời nhìn thấy Thẩm Ngọc bị mắng thậm tệ.


“Ba, ba cứ tiếp tục dạy dỗ ông ta đi, con có việc phải ra ngoài.”


Thẩm Ngọc như biến thành một người khác, liếc hắn một cái, lạnh lùng hỏi: 


“Đi đâu? Lại muốn làm mất mặt tôi thêm lần nữa à?”


“Tôi đi đâu liên quan gì đến ông?” 


Thẩm Văn Lang âm thầm phản bác, nhưng vẻ ngoài vẫn tỏ ra ngoan ngoãn, hướng về phía Ứng Dực, ánh mắt đầy khổ sở:


“Ba, con sắp ba mươi tuổi rồi. Là con trai của ba mà ngay cả quyền tự do cá nhân cơ bản cũng không có sao?”


Vệ sĩ của Thẩm Ngọc vẫn đứng chặn trước cửa.


Họ chưa từng gặp Ứng Dực trước đây, nhưng đều đã tận mắt chứng kiến khí thế áp đảo của ông. Lúc này, ai cũng rơi vào thế khó xử, đành lén nhìn sắc mặt Thẩm Ngọc chờ chỉ thị.


Lời than nhẹ của Thẩm Văn Lang khiến Ứng Dực nhíu mày.


Nhưng chưa kịp nói gì, Thẩm Ngọc đã phẩy tay, giọng rít qua kẽ răng: 


“Biến ngay cho khuất mắt.”


Được thôi. Được lắm.


Thẩm Văn Lang nhanh chóng rút lui. Dù sao ba mẹ cũng đã đoàn tụ, hắn tạm thời vẫn là con một, nhưng với tình hình hiện tại, không loại trừ khả năng sẽ có thêm em trai em gái trong tương lai.


Việc rời khỏi nhà diễn ra suôn sẻ, nhưng công cuộc tìm người của Thẩm Văn Lang lại không tiến triển như mong đợi.


Hoạt động sử dụng chứng minh thư của Cao Đồ và Mã Hành đã dừng lại từ một tuần trước. Dù hắn cố gắng tra cứu đến mức nào, vẫn không thể tìm ra tung tích của cả hai.


Trong lòng dâng lên nỗi bất an, Thẩm Văn Lang lập tức nghĩ tới một khả năng khác: rất có thể Mã Hành đã đưa Cao Đồ và đứa trẻ rời khỏi đất nước.


Hắn nhanh chóng điều tra hồ sơ xuất cảnh của họ. Kết quả cho thấy cả hai đều chưa từng rời khỏi biên giới. Hộ chiếu của Mã Hành đã hết hạn và chưa được gia hạn, chứng tỏ họ vẫn còn ở trong nước.


Thẩm Văn Lang càng thêm lo lắng. Trong thời đại công nghệ phát triển, thanh toán thông minh, định danh điện tử đều được tích hợp khắp nơi, không có công dân thành thị nào có thể biến mất hoàn toàn khỏi hệ thống giám sát như vậy suốt hơn mười ngày liền.


Hắn lo sợ tột độ. Lo rằng Cao Đồ đã gặp phải điều gì đó quá đỗi khắc nghiệt, thậm chí là bi kịch không thể tưởng tượng nổi.


Thẩm Văn Lang lập tức chỉ thị nhóm thám tử đặc biệt tập trung tìm hiểu các sự cố xảy ra quanh khu vực lần cuối cùng Cao Đồ xuất hiện.


Nhưng dù nhóm điều tra chuyên nghiệp đã dốc toàn lực, vẫn không tìm được manh mối nào liên quan đến hành tung của Cao Đồ và Mã Hành.


Cảm giác bất an dâng lên đến đỉnh điểm. Không còn cách nào khác, hắn quyết định tăng mạnh tiền thưởng. Cuối cùng, mức thưởng cho bất kỳ manh mối xác đáng nào đã lên đến chín chữ số.


Việc Chủ tịch tập đoàn HS tiêu tiền như nước để tìm bạn cũ đã trở thành đề tài nóng hổi khắp cả nước.


Thời gian trôi đi từng ngày, hy vọng cũng dần trở nên mong manh hơn.


Dù không ngừng tìm kiếm, dù các nhóm thám tử cứ liên tiếp vào cuộc như nấm mọc sau mưa, tung tích của Cao Đồ vẫn hoàn toàn mờ mịt.


—————


Ba năm sau, tại nước V.


“Chi hàng chục tỷ! Tập đoàn HS chuẩn bị hợp tác với Novartis Technology, cùng xây dựng khu công nghiệp pheromone lớn nhất nước V.”


Bản tin nóng hổi vừa phát sóng trên kênh tài chính đã khiến Mã Hành trở tay không kịp.


Anh ta còn chưa kịp với lấy điều khiển từ xa thì hình ảnh khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Văn Lang đã xuất hiện trên màn hình.


Quay đầu nhìn vẻ mặt của Cao Đồ, Mã Hành thầm hốt hoảng: điều khiển đâu rồi? Nhưng chỉ trong tích tắc, anh đã nhìn thấy chiếc điều khiển từ xa màu đen, thứ bị dán đầy hình hoạt hình bởi Cao Lạc Lạc, đang nằm gọn trong tay Cao Đồ.


Cao Đồ là người sống rất nghiêm túc.


Nghiêm túc trong công việc, trong cách sống, trong tình cảm đơn phương, và nghiêm túc cả trong việc từ bỏ.


Sự thẳng thắn và rõ ràng đó là điểm khiến Mã Hành bị thu hút.


Từ rất lâu trước đây, khi Cao Đồ từ chối lời tỏ tình của anh một cách dứt khoát, Mã Hành tuy buồn nhưng cũng không trách y. Vì người anh yêu chính là con thỏ ngốc ấy, luôn thành thật, luôn kiên định.


Cho đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại ánh mắt chân thành và giọng điệu nghiêm túc ấy, tim anh vẫn nhói lên.


“Xin lỗi, em thực sự không thể thích anh.”


May thay, đó là “không thể thích”, chứ không phải “không thích”.


“Anh đã hy sinh rất nhiều vì em, thậm chí từ bỏ quê hương để sang nước V cùng em. Mã Hành, em thật sự rất biết ơn anh.”


Cao Đồ quả thực rất nghiêm túc.


Y nghiêm túc từ chối, dứt khoát cự tuyệt tình cảm Mã Hành dành cho mình.


Rõ ràng, nếu mập mờ kéo dài, về lý thuyết đó là lựa chọn an toàn hơn. Một Omega vừa sinh con không lâu, đang ở nơi đất khách quê người, cần có một Alpha bên cạnh để dựa dẫm.


Nhưng y vẫn kiên quyết như vậy, nhìn thẳng vào mắt Mã Hành với ánh nhìn áy náy, khẽ nói:


“Em thực sự xin lỗi.”


Biết ơn không phải là yêu.


Cao Đồ từng yêu một người rất sâu đậm, nên càng hiểu rõ yêu là gì.


Tình cảm của y, cả trong lúc theo đuổi lẫn khi đã yêu, đều dành trọn cho một người khác.


Giống như yêu quái trong truyện cổ tích, vì trót dâng trái tim cho sai người, bị hút cạn linh khí, chỉ còn lại một thân xác héo úa, mãi mãi không còn sức để yêu thêm lần nữa.


“Mã Hành, em biết… anh luôn đối xử tốt với em, vì vậy em càng không thể hèn hạ lợi dụng tình cảm đó để tự tạo cho mình một cuộc sống dễ dàng hơn.”


“Em cũng hiểu, từ chối anh, nhưng vẫn muốn làm bạn bè bình thường là một việc tàn nhẫn.”


“Vì vậy, sau này chúng ta tốt nhất đừng...”


Mã Hành biết y định nói gì.


Và anh không thể chấp nhận được điều đó.


Vì vậy, anh chỉ có thể miễn cưỡng cười, cắt ngang lời y bằng giọng điệu cố làm ra vẻ nhẹ nhàng:


“Trời ơi, sao em lại nghiêm túc dữ vậy? Làm anh thấy ngại quá đi! Thỏ Con, em có biết hôm nay là ngày gì không? Ngốc thật.”


Cao Đồ lập tức để lộ vẻ mặt ngơ ngác mà Mã Hành đã quá đỗi quen thuộc, cũng là vẻ mặt khiến anh yêu tha thiết.


Y suy nghĩ một lát rồi bừng tỉnh: 


“À… hôm nay là Cá tháng Tư! Ha ha ha, em quên khuấy mất.”


Cao Đồ tin rằng mình vừa bị trêu, nên nhẹ nhõm thở phào. Mà chính dáng vẻ nhẹ nhõm đó lại khiến Mã Hành cảm thấy may mắn, vì đã chọn đúng ngày để tỏ tình, cũng là để chừa cho bản thân một lối thoát.


Cao Đồ từng từ chối Mã Hành ngay cả khi đang xem tin tức, một cách cực kỳ nghiêm túc. Y nín thở chăm chú nhìn người Alpha tuấn tú trên màn hình, đến mức quên cả chớp mắt.


Tống Phi Phi, Omega vừa mới đăng ký kết hôn với Mã Hành không lâu, là người rất mê sắc đẹp. Cô nhìn chằm chằm Thẩm Văn Lang hồi lâu, rồi cảm thán:


“Chủ tịch tập đoàn HS đúng là… đẹp trai quá thể.”


Mã Hành lập tức liếc sang quan sát sắc mặt Cao Đồ, trong ánh mắt ánh lên sự bất an rõ rệt.


Thế nhưng Cao Đồ chỉ khẽ gật đầu, mỉm cười:


“Ừ. Rất điển trai.”



“Không cần do dự.”


Cao Đồ mỉm cười với hắn, xoay người, đột ngột vòng tay ôm cổ một Alpha khác, ánh mắt lạnh lùng:


“Tôi đã có người trong lòng. Thẩm Văn Lang, đừng đến làm phiền tôi nữa.”


Thẩm Văn Lang chưa từng nghĩ mình sẽ bị một giấc mộng khiến giật mình đến mức lăn khỏi chiếc giường hai mét trong khách sạn.


Trái tim đập thình thịch như vừa dốc sức chạy hết 800 mét, căng đến mức như muốn bật ra khỏi lồng ngực.


Hắn bối rối cuộn tròn trong chăn, nằm trên tấm thảm dày một lúc lâu mới lầm bầm chửi một câu, chân trần bước vào phòng tắm.


Mãi đến khi đánh răng rửa mặt xong, hắn vẫn còn hối hận – lẽ ra lúc đó không nên mặc cả.


Cao Đồ muốn 10%, hắn nên cho 20%.


Y muốn bao nhiêu… hắn đều có thể cho.


Tình yêu, quyền lợi, tiền bạc, danh vọng, hôn nhân…


Chỉ cần y mở lời, hắn đều sẵn lòng dâng lên.



---


Công viên giải trí nổi tiếng nhất nước V nằm ở vùng ngoại ô thủ đô Salomon.


Từ sáng sớm, Đậu Phộng Nhỏ đã háo hức chuẩn bị đầy đủ: bình nước nhỏ, ba lô đựng đồ ăn vặt, đồng hồ định vị có thể gọi điện...


Trên đường đến công viên, cậu bé gọi video cho Thịnh Thiếu Du, lúc ấy vẫn đang ở châu Âu.


Đầu dây bên kia là rạng sáng, cuộc gọi đổ chuông khá lâu mới được bắt máy. Màn hình hiện lên gương mặt Thịnh Thiếu Du đỏ bừng, ánh nước còn vương nơi khóe môi, giọng khàn khàn:


“Sao vậy, cục cưng?”


“Ba Văn Lang đưa con đi chơi công viên giải trí!” 


Đậu Phộng Nhỏ hào hứng khoe: 


“Có khủng long to lắm! Còn có chuột nhỏ nữa!”


Thịnh Thiếu Du bật cười:


“Không phải chuột nhỏ, đó là chuột Mickey.”


Đậu Phộng Nhỏ lắc đầu không chịu, giọng non nớt quả quyết:


“Là chuột nhỏ! Tai đen đen, miệng nhọn nhọn, mặc quần yếm màu đỏ!”


“Cục cưng à, đó là—”


Thịnh Thiếu Du còn chưa kịp dứt lời, màn hình video đột ngột rung chuyển. Khuôn mặt của Hoa Vịnh chen vào khung hình, lông mày hơi nhíu lại như đang nén nhịn hết sức:


“Đậu Phộng Nhỏ, là chuột tai đen hay tai trắng, miệng nhọn hay miệng tù cũng không sao. Con tự nhìn xem rồi hãy nói với ba, được không?”


“Ba con rất mệt. Bây giờ đang là nửa đêm, cần nghỉ ngơi. Ngủ ngon rồi, mới có sức quay về với con, hiểu không?”


“Trẻ con sao có thể hiểu nổi suy nghĩ của một tên cuồng dục như cậu?” 


Thẩm Văn Lang hừ lạnh, mắt liếc về phía Hoa Vịnh, khinh khỉnh nói: 


“Thôi, hai người cứ tiếp tục “vui vẻ” đi. Tôi sẽ đưa Đậu Phộng Nhỏ đi xác minh xem chuột đó tên gì.”



---


Công viên ngày nghỉ lễ đông nghịt người, nhưng nhờ thẻ VIP, bọn họ không phải xếp hàng.


Thẩm Văn Lang chỉ mang theo một vệ sĩ và một bảo mẫu. Hắn bế Đậu Phộng Nhỏ đeo kính râm hình chuột Mickey bước qua lối đi đặc biệt.


Lúc dạo qua khu vực thế giới nước, Đậu Phộng Nhỏ nhất quyết đòi đi bộ.


Thẩm Văn Lang chiều lòng đặt cậu bé xuống. Cậu bé ôm súng nước, vừa nhảy nhót vừa lùi lại phía sau.


“Cậu chủ nhỏ, cẩn thận!” 


Bảo mẫu hốt hoảng hét lên khi thấy cậu sắp đâm vào người khác. Cô vội cúi xuống, nhưng vẫn chậm một bước.


Đậu Phộng Nhỏ va trúng một bé trai thấp hơn nửa cái đầu, khiến cậu bé kia ngã nhào ra đất.


Bé bị trẹo chân, mắt cá lập tức sưng to. Sau vài giây ngơ ngác, tiếng khóc nức nở vang lên dưới chiếc mặt nạ chuột Mickey đáng yêu.


“Lạc Lạc!” 


Một người đàn ông trẻ vội vàng chạy đến, sắc mặt lo lắng, bế đứa trẻ dậy.


Hai bên người lớn đều bận kiểm tra con mình, chưa kịp chào hỏi nhau.


Đó là lúc Mã Hành và Tống Phi Phi vừa rời đi mua kem.


Cao Đồ tự trách mình không trông chừng cẩn thận. Y toát mồ hôi lạnh vì lo lắng. Mã Hành thấy vậy, vội nói lời an ủi:


“Trẻ con đi chơi ngoài, chuyện va chạm là bình thường.”


“Đúng vậy, không sao đâu!” 


Tống Phi Phi tiếp lời, cố gắng trấn an: 


“Anh Cao Đồ, đừng dọa mình. Lạc Lạc chỉ bị ngã thôi, mình đưa bé đến bệnh viện kiểm tra cho chắc là được.”


Thẩm Văn Lang đang cúi kiểm tra Đậu Phộng Nhỏ thì đột ngột khựng lại. Hắn ngẩng đầu lên như bị điện giật, ánh mắt chạm phải người mà hắn tưởng đã biến mất khỏi cuộc đời này.


“…Cao Đồ?”


Cao Đồ cứng người. Ánh mắt lạc đi, sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy nhưng không nói thành lời. Theo phản xạ, y lùi lại một bước.


Chỉ một động tác ấy thôi, như một nhát dao khoét sâu vào tim Thẩm Văn Lang. Hắn đứng sững một lúc, cuối cùng chậm rãi mở lời:


“Đã lâu không gặp.”


Tống Phi Phi lúc đầu còn mải lo cho Lạc Lạc nên không để ý đến người đàn ông nổi bật phía trước.


Nhưng khi nhận ra, cô sững người. Hai mắt sáng rực, kéo tay áo Mã Hành, hạ giọng:


“Ôi trời ơi, là Thẩm Văn Lang! Ngoài đời còn đẹp hơn cả trên mạng. Gương mặt bé thế này, còn nhỏ hơn cả mặt em nữa!”


Thế nhưng khi nhìn sang Mã Hành, cô lập tức ngừng nói.


Sắc mặt Mã Hành trắng bệch như gặp quỷ.


Không khí đột ngột căng như dây đàn. Tống Phi Phi quay đầu nhìn sang Cao Đồ, người vẫn đang ôm chặt Lạc Lạc vào lòng như thể sợ bị cướp mất. Cánh tay siết chặt đến mức khiến đứa bé khó thở.


Thế nhưng Lạc Lạc không dám khóc.


Bởi cậu cảm nhận rõ ràng, người cha vốn luôn dịu dàng và trầm tĩnh của mình… đang run rẩy.


Nhóm dịch Bunz Zm 

Edit: Ji 

Trans: Mochi

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo