Chương 94
Trời hôm nay nắng đẹp. Bầu trời trong vắt, không một gợn mây.
Nhưng sắc mặt của Cao Đồ lại tối sầm như phủ mây đen, một sự tương phản khiến người đối diện không thể không chú ý.
Chỉ vừa nhìn thấy Thẩm Văn Lang, y đã vô thức siết chặt đứa trẻ trong lòng, bản năng thúc đẩy y lùi lại vài bước.
Thẩm Văn Lang thầm cảm thấy may mắn vì bản thân đã lường trước khoảnh khắc này hàng vạn lần trong đầu. Nhờ đó, khi thực sự đối mặt với người từng rời đi không một lời từ biệt, hắn vẫn có thể giữ được bình tĩnh cần thiết, thậm chí còn nhớ giao Đậu Phộng Nhỏ cho bảo mẫu.
Đậu Phộng Nhỏ vòng tay ôm cổ bảo mẫu, lo lắng ngoái nhìn lại. Cậu bé chưa từng thấy ba nuôi mình rơi vào trạng thái như vậy, im lặng đến đáng sợ, gương mặt căng cứng, ánh mắt như lưỡi dao lạnh xoáy vào người trước mặt.
“Anh định làm gì?”
Một người bước tới, chắn ngang ánh nhìn đang dồn về phía Cao Đồ.
Thẩm Văn Lang khựng lại một nhịp, rồi nheo mắt nhận ra đối phương, Mã Hành. Hắn không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào người đàn ông ấy như đang đánh giá một kẻ dám chen ngang vào chuyện không thuộc về mình.
Mã Hành cũng chẳng có ý nhún nhường. Ánh mắt anh sắc lạnh, không hề né tránh dù đang đối diện một Alpha cấp cao, người từng khiến họ phải bỏ lại tất cả để bắt đầu lại ở một đất nước xa lạ. Nhiều năm trôi qua, kẻ đó vẫn không buông tha.
Trong mắt Thẩm Văn Lang, Mã Hành chẳng khác gì một kẻ ăn trộm, thản nhiên mang theo người hắn yêu biến mất không lời từ biệt. Còn trong mắt Mã Hành, Thẩm Văn Lang là kẻ tàn nhẫn, luôn dùng quyền lực để ép người khác đến đường cùng.
Tống Phi Phi đứng bên cạnh chưa rõ nội tình, nhưng không khó để cảm nhận sự căng thẳng giữa hai bên. Gương mặt Cao Đồ trắng bệch, thân người căng cứng. Còn người đàn ông đứng đối diện lại tỏa ra khí thế lạnh lẽo như sắp bùng nổ.
“Ba ơi...”
Cao Lạc Lạc thì thầm, giọng run nhẹ. Dù bị ôm đến mức hơi đau, cậu bé vẫn không hề than phiền. Nhìn sắc mặt ba mình, cậu biết: có điều gì đó rất không ổn.
Cậu bé khẽ giơ tay, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán Cao Đồ, nhỏ nhẹ:
“Nếu ba thấy mệt, mình về nhà nhé.”
Dù đây là lần hiếm hoi được đến công viên giải trí, cậu bé vẫn không chút ngần ngại chọn quay về, chỉ vì ánh mắt lo âu trên gương mặt ba.
“Cao Đồ.”
Thẩm Văn Lang tiến một bước, ánh mắt vẫn đặt lên đứa trẻ trong lòng y.
“Đó là con em sao?”
“Không.” Câu trả lời bật ra gần như theo phản xạ.
Cao Đồ ngay lập tức lùi lại, toàn thân như bị đẩy vào thế phòng bị.
Câu phủ nhận thẳng thừng khiến Thẩm Văn Lang như bị giáng một cú. Hắn không hiểu vì sao y lại phủ nhận, cũng không hiểu vì sao y lại sợ hắn đến mức ấy. Điều duy nhất hắn biết, là hắn không thể bước tiếp nếu y vẫn luôn tìm cách tránh xa.
“Ba...”
Lạc Lạc lại nhẹ giọng gọi. Cậu cảm nhận rõ cơ thể ba đang run. Cậu rúc vào lòng ba, thì thầm:
“Chúng ta về đi. Con không muốn chơi nữa.”
Cao Đồ khẽ gật đầu:
“Ừ, mình về thôi.”
Nhưng Thẩm Văn Lang vẫn đứng chắn trước mặt hai ba con, không có dấu hiệu nhường đường. Mã Hành lập tức lao đến, nhưng bị vệ sĩ khống chế, tay bị bẻ quặt ra sau.
“Khốn kiếp! Tránh xa Thỏ Con ra!”
Mã Hành gầm lên.
Thẩm Văn Lang quay lại, ánh mắt tối sầm. Pheromone từ Alpha cấp cao không cần phát tán mạnh cũng đủ khiến không khí trở nên ngột ngạt.
“Thỏ Con?”
Hắn lặp lại, giọng lạnh lẽo như thể vừa nghe được một điều không nên nghe.
Bị giữ chặt, Mã Hành vẫn cố trừng mắt nhìn hắn, gằn từng chữ:
“Cậu ấy đã thành ra thế này rồi, anh vẫn chưa chịu dừng lại sao? Muốn ép chết cậu ấy nữa à?!”
Một đợt áp chế pheromone dồn xuống khiến Mã Hành gần như khuỵu xuống tại chỗ. Sự chênh lệch về cấp độ không thể xóa nhòa.
Thẩm Văn Lang bước tới, ánh mắt như thú dữ đang dồn con mồi đến mép vực. Mã Hành dù cứng cỏi đến mấy cũng không thể ngăn cơ thể run lên dưới áp lực ấy.
“Dừng lại!”
Tiếng nói vang lên trong trẻo nhưng đầy kiên quyết. Thẩm Văn Lang dừng bước.
Cao Đồ nhìn hắn, ánh mắt kiên định.
“Chuyện giữa tôi và anh không liên quan đến anh ấy. Thả anh ấy ra.”
Một câu ngắn gọn, không dư một từ.
Vậy mà Thẩm Văn Lang lại ngơ ngẩn, bởi trong lời nói đó có từ “chúng tôi”. Một mối liên hệ mà hắn tưởng đã bị cắt đứt hoàn toàn.
Hắn muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.
“Cao Đồ,”
Hắn hạ giọng,
“Vì sao em lại trốn anh?”
Bao năm qua, Cao Đồ cố tránh nhớ đến hắn, tránh cả những kỷ niệm từng làm trái tim rung động. Chỉ cần không nhớ, y có thể tự thuyết phục bản thân rằng mọi thứ đó chưa từng tồn tại.
“Đừng tránh anh nữa.”
Hắn nói.
“Chúng ta cần nói chuyện.”
Hắn vẫn giống như trước kia: cao lớn, sắc sảo, luôn khiến người khác phải dè chừng. Nhưng giờ đây, trong mắt hắn đã có thêm sự cẩn trọng, và nỗi đau.
Cao Đồ không còn muốn hiểu. Điều duy nhất y muốn lúc này, là ôm con rời đi càng nhanh càng tốt.
Y không hiểu: tại sao đã rời khỏi nơi đó, đến tận nước V rồi, mà hắn vẫn không buông tha?
Chẳng lẽ hắn sợ đứa trẻ này sẽ tranh giành điều gì với hắn sao?
Chiếc xe màu đen đỗ lại. Điều hòa mát lạnh, nhưng Cao Đồ vẫn rùng mình.
“Giảm điều hòa.”
Thẩm Văn Lang ra lệnh, rồi quay sang định đặt tay lên mu bàn tay y.
Y lập tức rụt lại.
Khoảnh khắc đó khiến hắn siết nhẹ ngón tay. Hắn biết, nếu lại để cảm xúc lấn át, y sẽ lùi thêm nữa, xa đến mức hắn không thể với tới.
Trong xe lúc này chỉ còn Thẩm Văn Lang, Cao Đồ, hai đứa trẻ và bảo mẫu.
Đậu Phộng Nhỏ ba tuổi, lanh lợi và thông minh. Cậu bé ngậm núm vú giả, ánh mắt tò mò nhìn về phía “ba nuôi”, người thường ngày mạnh mẽ là thế, giờ lại có vẻ... sợ.
Cao Lạc Lạc ngồi trong lòng ba. Lẽ ra cậu phải ngồi ghế an toàn, nhưng y không buông tay, nên cậu chỉ biết ngoan ngoãn ôm cổ y mà ngồi yên.
Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, Thẩm Văn Lang đã chắc chắn đứa trẻ là con hắn. Nhưng khi họ cùng ngồi vào xe, hắn nhận ra một điều khiến mình gần như chết lặng.
Cả hai mang mùi pheromone giống nhau, hương mơ chín ngọt dịu, thuần khiết.
Nhưng đó... không phải mùi của hắn.
Đó là mùi của Mã Hành.
Cảm giác trống rỗng lan khắp lồng ngực. Ngay giữa ngày hè, hắn lại thấy rét buốt.
Đứa trẻ trong lòng Cao Đồ đeo chiếc mặt nạ Mickey. Đôi mắt to, sáng đen lay láy, đang nhìn hắn không rời.
Huyết thống đúng là một điều kỳ lạ.
Vì không tiếp nhận pheromone của cha ruột từ trong bụng mẹ, Lạc Lạc lớn lên thiếu cảm giác an toàn, luôn bài xích Alpha, trừ Mã Hành.
Vậy mà khi đối diện Thẩm Văn Lang, cậu lại không hề sợ, ngược lại còn tỏ ra tò mò.
Cao Đồ ôm con chặt hơn. Y sợ, sợ mất đứa trẻ mà mình đã dùng cả mạng sống để bảo vệ.
“Ba Văn Lang, họ là ai vậy? Có thể chơi với con không?”
Đậu Phộng Nhỏ từ lòng bảo mẫu chạy tới, ánh mắt trong veo, ngẩng đầu hỏi. Câu hỏi đơn giản nhưng vang lên như tiếng chuông cảnh tỉnh.
Ba Văn Lang.
Một xưng hô quen thuộc. Nhưng với Cao Đồ, nó như một nhát dao cắt vào tim.
Y siết chặt lấy Lạc Lạc theo bản năng.
Cậu bé khẽ ngẩng đầu hỏi:
“Ba ơi, bao giờ mình về nhà?”
“Sắp rồi.”
Cao Đồ trấn an đứa trẻ, hít sâu một hơi, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh để thương lượng với cấp trên cũ.
Nhưng chưa kịp lên tiếng, Thẩm Văn Lang đã bất ngờ nói:
“Đây là Đậu Phộng Nhỏ, con của Hoa Vịnh.”
Cao Đồ vốn không phải kiểu người giỏi diễn xuất hay nói dối. Trái lại, y luôn hành động thống nhất với suy nghĩ, tâm tư hiển hiện rõ ràng, rất dễ để người khác đọc vị.
Chỉ là trước đây, Thẩm Văn Lang chưa từng nghi ngờ y, nên cũng không quan sát kỹ.
Điều kỳ lạ là từ khi Cao Đồ vụng về xuất hiện bên cạnh mình, Thẩm Văn Lang, người luôn đa nghi, lại không hề đề phòng y. Hắn tin tưởng và lệ thuộc vào y một cách mù quáng, niềm tin ấy dần bám rễ vào tiềm thức, khiến một người sắc sảo như hắn lại trở nên ngốc nghếch. Vậy mà không nhận ra rằng Beta trước mặt hắn thật ra là một Omega giả dạng.
Giờ đây, khi đã tìm lại được Cao Đồ, Thẩm Văn Lang bắt đầu cẩn trọng hơn. Mọi hành vi, ánh mắt, cả biểu cảm thoáng qua của y đều không thoát khỏi ánh nhìn của hắn.
Sau khi Đậu Phộng Nhỏ gọi hắn là “ba Văn Lang”, Omega không quen giấu cảm xúc kia khẽ nhíu mày.
Thẩm Văn Lang cảm thấy như vừa được xá tội, tự an ủi rằng hẳn là Cao Đồ đang ghen.
Hắn liền giải thích thân thế của Đậu Phộng Nhỏ, nhưng nhanh chóng nhận ra, dường như Cao Đồ lại hiểu lầm sâu hơn.
Sau khi nghe phần giới thiệu ngắn gọn ấy, y im lặng trong vài giây, rồi gượng cười:
“Chúc mừng.”
Thoạt đầu Thẩm Văn Lang không hiểu y đang chúc mừng điều gì. Mãi cho đến khi y tránh ánh mắt hắn, cúi đầu sang hướng khác, hắn mới bàng hoàng nhận ra.
Trước đây để phối hợp với Hoa Vịnh, hắn và cô ấy từng cố ý thể hiện thân mật trước mặt người khác nhằm khiến Thịnh Thiếu Du hiểu lầm. Vậy nên Cao Đồ, người khi đó vẫn ở bên cạnh, có thể cũng đã hiểu nhầm mối quan hệ giữa hắn và Hoa Vịnh.
Có lẽ, trong mắt Cao Đồ, lời giải thích vừa rồi chẳng khác gì lời tuyên bố rằng:
“Thư ký Hoa đã sinh con cho tôi.”
Trong lòng Thẩm Văn Lang thầm mắng Hoa Vịnh cả vạn lần, nhưng ngoài mặt lại không dám tỏ ra giận dữ, sợ làm Cao Đồ, người đang dè chừng, hoảng sợ bỏ đi.
“Anh đã tìm em rất lâu rồi.”
Hắn lựa lời cẩn thận, giọng nói nhẹ nhàng như sợ đánh động.
Thấy Cao Đồ khẽ ngẩng lên nhìn, hắn tiếp tục:
“Nhưng vẫn không thể tìm ra em.”
Ánh mắt họ chỉ giao nhau trong khoảnh khắc, rồi lại lập tức tránh đi như điện giật.
Cao Đồ cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
“Thẩm tổng,”
Y nói:
“Chúng ta đều đã có cuộc sống mới, xin hãy để quá khứ yên nghỉ.”
“Ba tôi tống tiền anh là lỗi của ông ấy. Nhưng tôi đã phá thai rồi, sẽ không đòi tiền anh nữa.”
Y nói càng lúc càng nhỏ, như thể xấu hổ đến mức muốn chôn mặt vào vai đứa trẻ trong tay.
Trong lòng Thẩm Văn Lang dâng lên cảm giác nhói đau. Hắn muốn nói với y rằng y không cần tự ti, vì đó không phải lỗi của y. Hắn cũng muốn nói, từ sau khi y rời đi, hắn chưa từng bắt đầu một cuộc sống mới. Cuộc sống hắn chỉ còn là những ngày chạy đôn đáo tìm y trong đau đớn và mất mát.
Nhưng hắn nhẫn nhịn, lắng nghe y nói tiếp trong giọng khàn khàn:
“Trước đây tôi đã lừa dối anh, xin lỗi. Anh muốn tôi bồi thường thế nào cũng được, nhưng xin…”
Y nghẹn lại, như bị nỗi sợ và nỗi đau dồn ép, nuốt nước bọt, cố gắng nói nốt:
“Xin đừng làm hại con tôi.”
Thẩm Văn Lang luôn biết, Cao Đồ đối xử với hắn rất tốt. Nhưng sự tốt bụng ấy không giống nịnh bợ. Từ nhỏ đến lớn, rất nhiều người cố lấy lòng hắn, nhưng chỉ có Cao Đồ là không cúi mình, không lấy lòng hắn một cách hèn mọn.
Y có thể mua những món vặt rẻ tiền mà Thẩm Văn Lang không bao giờ ăn, đỏ mặt mà nói:
“Lãng phí là không đúng.”
Có thể khi bị hắn mắng là “ngốc”, vẫn nghiêm mặt phản bác:
“Tôi không phải. Anh đừng nói bậy.”
Chính sự thẳng thắn và tranh luận ấy làm hắn cảm thấy quý giá.
Họ đã từng ngang hàng.
Khoảng thời gian không có Cao Đồ, Thẩm Văn Lang thường nhớ lại từng chút kỷ niệm. Hắn cho rằng bản thân thật may mắn vì đã gặp y vào thời điểm ấy, một người mà hắn có thể hoàn toàn tin tưởng và nương tựa.
Chính vì vậy, khi nghe Cao Đồ đùa với đồng nghiệp rằng phải có cổ phần tập đoàn mới chịu ở lại, Thẩm Văn Lang mới cảm thấy bị phản bội.
Hắn không muốn y giống như những người khác, thích hắn chỉ vì điều kiện. Hắn muốn Cao Đồ thích hắn, giống như những kẻ khác thích tiền của hắn.
Hắn từng tin rằng dù có yêu hắn đến đâu, Cao Đồ cũng sẽ không bao giờ cúi đầu trước hắn.
Vậy mà giờ đây, y lại cúi đầu van xin hắn, xin hắn đừng làm hại đứa trẻ không phải con hắn.
Cảm giác ấy như một viên thuốc đắng, mắc nghẹn nơi cổ họng.
Hắn thấy mình bất lực đến tuyệt vọng. Không biết làm thế nào để quay ngược thời gian, trở về ngày Cao Đồ từng hỏi:
“Nếu Omega của anh có con thì sao?”,
Hoặc ngày Cao Minh lạnh lùng ra giá:
“Muốn chúng tôi phá thai thì phải đưa một triệu, một xu cũng không thiếu.”
Ngày nào cũng được. Chỉ cần hắn kịp nói với Cao Đồ:
“Anh rất ghét Omega. Nhưng nếu là em, anh sẽ thích đến phát điên.”
“Anh không thích trẻ con. Nhưng nếu là con của em, anh sẽ không nỡ để nó bị tổn thương dù chỉ một chút.”
Nhưng bây giờ thì đã muộn. Hắn không còn cơ hội để nói:
“Không phải anh không thích, chỉ là chưa hiểu.”
Giữa bầu không khí nặng nề của người lớn, Đậu Phộng Nhỏ lại rạng rỡ hẳn. Cậu bé từ nhỏ đã sống trong tình yêu thương đủ đầy, tính cách hoạt bát, ghét sự u ám.
Thấy ba nuôi ủ rũ như vừa ăn phải quả mơ chua, cậu chủ động trèo lên đùi Thẩm Văn Lang, ngồi sao cho cao bằng Cao Lạc Lạc trong lòng Cao Đồ.
Cậu bé cười tươi, nói với Cao Lạc Lạc:
“Vừa rồi mình đụng trúng cậu, xin lỗi nha. Mặt nạ của cậu đẹp thật, cho mình mượn đeo thử được không?”
Cao Lạc Lạc do dự đôi chút, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ từ chối cậu bé dễ thương trước mặt. Cậu tháo mặt nạ, đưa sang:
“Cho cậu nè.”
Thẩm Văn Lang lúc ấy vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức chạm vào khuôn mặt Cao Lạc Lạc. Trong một thoáng ngỡ ngàng, cảm giác chua xót nơi đầu lưỡi bỗng hóa thành vị ngọt. Nỗi buồn chuyển sang hân hoan không thể diễn tả.
Cậu bé kia có khuôn mặt giống hắn đến kỳ lạ. Nếu đem đi xét nghiệm ADN, e là nhân viên phòng xét nghiệm sẽ ngăn lại ngay từ ngoài cửa.
Chẳng cần xét nghiệm gì cả, đến người mù còn thấy họ là cha con.
Hắn thật sự muốn ôm Đậu Phộng Nhỏ hôn hai cái thật kêu. Đứa nhỏ này, đúng là không uổng công hắn thương yêu.
---
Ba tháng sau.
Cao Lạc Lạc mang một nỗi buồn phiền khó nói.
Nguyên nhân không phải là vì hàng xóm mới, người từng gặp trong công viên giải trí, cũng không phải vì người đó dính lấy ba cậu, cứ gọi “bảo bối” với “em yêu” suốt ngày.
Dù người kia có hơi mặt dày, nhưng không khiến cậu khó chịu. Điều khiến Cao Lạc Lạc phiền lòng là: gần đây, ba cậu thường xuyên biến mất vào giữa đêm.
Rõ ràng không phải mùa hoa xô thơm hay diên vĩ, nhưng trong không khí luôn phảng phất hương thơm nồng nàn khiến cậu thấy yên tâm.
Đêm ấy, ăn quá nhiều dưa hấu khiến Cao Lạc Lạc tỉnh giấc giữa chừng để đi vệ sinh. Khi xong việc, cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc ngoài phòng khách.
Rèm cửa kéo kín, đèn trong phòng chỉ bật mờ. Từ đó, vọng ra tiếng thì thầm:
“Hôn anh thêm một cái nữa được không? Chỉ một cái thôi.”
Rồi là giọng khàn khàn quen thuộc của ba cậu:
“Đừng quậy, coi chừng đánh thức Lạc Lạc.”
“Thằng bé tỉnh thì anh dỗ.”
Giọng người kia không chút e dè.
“Hay là đưa nó theo luôn, sao cứ phải tránh? Có nhà nào mà cha mẹ không ngủ cùng nhau đâu?”
Cao Đồ cười khẽ, buông người kia ra:
“Về nhanh đi. Đợi Lạc Lạc ngủ say rồi tính.”
Trước khi ba vào kiểm tra, Cao Lạc Lạc đã quay về giường, đắp chăn cẩn thận, mắt nhắm lại. Nhưng cậu không ngủ được.
Mùi xô thơm và diên vĩ vẫn len lỏi khắp phòng, khiến cậu cảm thấy an tâm một cách lạ lùng.
Khi Cao Đồ nhẹ nhàng đẩy cửa, bước tới đắp lại chăn cho con, cậu bé bất ngờ mở mắt, ánh nhìn sáng rực đầy tỉnh táo:
“Ba,”
Cậu nói,
“Nếu ba muốn sang nhà bên cạnh, cứ đi luôn đi, không cần đợi con ngủ say đâu.”
Rồi trong lòng thầm nghĩ, chắc phải đổi tên thành Thẩm Lạc Lạc thôi.
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Ji
Trans: Mochi
—