(ExA) Thèm Muốn - Chương 95

Chương 95:


Hồi Ức 1


Hoa Vịnh muốn giết người.


Bởi vì Thịnh Thiếu Du đang lảo đảo đứng trước cửa.


Anh không chỉ say, mà trên người còn phảng phất một mùi hương Omega nồng đậm, như thể cố tình phơi bày một thông điệp rõ ràng: Anh không hề cô đơn.


Lý trí hiểu rõ, một Alpha xuất hiện cùng bạn đồng hành Omega sau tiệc thương mại không có gì đáng bàn. Nhưng lý trí là thứ sau cùng có mặt trong những tình huống như thế này.


Hoa Vịnh không phải kiểu người dễ nổi nóng. Nhưng trước cảnh tượng ấy, cảm xúc bị dồn nén suốt bao ngày liền như bị một mồi lửa thiêu cháy. Cậu đã dốc lòng theo đuổi người đàn ông kia bằng tất cả kiên nhẫn, và thứ cậu nhận được là một vết cắn đỏ hằn nơi cổ áo, rõ ràng không phải của mình.


Ánh mắt cậu dừng lại ở đó. Tựa như gai nhọn đâm xuyên qua vết thương chưa lành.


Cậu siết chặt hàm, nén cơn giận như dòng dung nham cuộn trào. Nhưng để không phá vỡ lớp vỏ mong manh mà mình tự tay nhào nặn, cậu chỉ khẽ mím môi, nghiêng đầu nhìn anh, rồi cất giọng nhẹ bẫng:


“Anh Thịnh, trên người anh nồng thật đấy.”


Câu nói không mang ý châm chọc, nhưng cũng chẳng thể coi là thân thiện.


Mùi rượu trên người anh đậm thật, pha trộn giữa nồng nàn và âm ấm, quyện lẫn pheromone Alpha và hương Omega vương vất, tạo nên một hỗn hợp dễ khiến Enigma như Hoa Vịnh rối loạn.


Cậu dõi theo anh hồi lâu. Rồi không biết từ lúc nào, lý trí nhường chỗ cho khao khát. Hoa Vịnh cúi xuống, hôn lên đôi môi hé mở của người kia, chỉ một cái chạm thoáng qua, nhưng đủ khiến lòng ngực như bốc cháy.


Hương hoa lan lạnh lẽo trên người cậu tức khắc lan tỏa, nồng độ đậm đến mức gần như tràn ra ngoài không khí, gợi nhắc, khiêu khích, và lằn ranh mong manh giữa lý trí và bản năng bắt đầu nhòe đi.



---


Hồi Ức 2


Ai cũng biết, bộ đồ đua xe liền thân được thiết kế để ôm sát từng đường nét cơ thể. Với mục đích bảo vệ tối đa cho người lái, loại trang phục này thường làm từ da đà điểu kết hợp hợp kim titan, vật liệu vừa dẻo dai vừa chống mài mòn hiệu quả. Đa số còn được trang bị thiết bị bảo hộ đạt chuẩn CE, chẳng khác nào một bộ giáp cơ khí cận chiến.


Sau khi thay đồ, Hoa Vịnh bước ra khỏi phòng, ánh mắt đầu tiên cậu bắt gặp là của Thịnh Thiếu Du, ngạc nhiên, thoáng kinh ngạc, rồi lặng lẽ dõi theo.


Cậu biết. Cậu luôn biết. Nhiều năm qua, cậu đã tỉ mỉ thay đổi từng chút một để phù hợp với gu thẩm mỹ của người kia: từ màu tóc, dáng đi cho đến phong cách sống.


Cậu chưa bao giờ cần người khác tán thưởng, cũng chẳng mảy may bận tâm đến ánh nhìn ngưỡng mộ xung quanh.


Nhưng chỉ riêng ánh mắt của Thịnh Thiếu Du, luôn là điều duy nhất cậu muốn chiếm lấy.


Cậu ôm lấy mũ bảo hiểm, bước tới. Khi lướt ngang qua anh, giọng nói cất lên nhẹ tênh:


“Anh Thịnh, em thay xong rồi.”



---


Hồi Ức 3


Kỳ mẫn cảm và chứng cuồng tìm bạn đời, hai rắc rối bám riết lấy Hoa Vịnh suốt mấy năm qua.


Enigma có cơ chế sinh học tương đồng với Alpha: kỳ mẫn cảm được chia thành loại thông thường và loại đặc biệt. Kỳ thông thường lặp lại mỗi hai đến ba tháng. Còn kỳ đặc biệt chỉ xuất hiện khi cậu vô tình tiếp xúc với một bạn đời có mức độ tương thích cực cao, thứ phản ứng không thể kiểm soát, kèm theo tỉ lệ thụ thai vượt ngưỡng.


Lần đầu tiên trải qua kỳ đặc biệt, cậu vừa bước sang tuổi hai mươi.


Một sinh nhật tẻ nhạt, lạnh lẽo.


Khi đó, lão đương gia của Bắc Siêu Holdings vẫn còn tại vị. Là đứa con thứ mười ba, vừa là con riêng, vừa không được thừa nhận, cậu chưa từng có chỗ đứng, càng không có tình thương.


Cậu chưa từng gặp mẹ ruột. Còn người phụ nữ được gọi là mẹ nuôi thì đã chết từ rất sớm, trong một vụ trả thù đẫm máu. Bị lôi ra làm lá chắn sống, bà ta chết dưới họng súng của kẻ thù, xác chẳng còn nguyên vẹn.


Cậu không được gặp bà lần cuối. Thứ duy nhất còn lại là một hũ tro cốt lạnh ngắt đặt trong phòng tang lễ.


Dù vậy, cậu không rơi một giọt nước mắt.


Người đàn bà ấy chưa từng đối xử tốt với cậu. Khi có người ngoài thì tỏ vẻ hiền lành, dịu dàng. Khi chỉ còn hai người, bà ta coi cậu như món đồ dư thừa. Cậu từng bị bỏ đói, mặc rét, sống vất vưởng đến tận năm bảy tuổi mới bắt đầu học cách tự bảo vệ bản thân.


Trí nhớ của Hoa Vịnh rất tốt. Ký ức từ khi còn chập chững biết đi vẫn khắc sâu trong đầu. Cậu không có nhiều thế mạnh, nhưng thù dai thì chưa ai vượt được.


Thẩm Văn Lang, người duy nhất cậu coi là bạn, từng nói: 


“Cậu không lạnh lùng, cậu là tàn nhẫn.”


Hoa Vịnh không phản bác. Cậu chỉ cảm thấy, với những kẻ giả dối và tàn nhẫn hơn mình, sự tử tế là một thứ lãng phí.


Cha, chú, anh chị em... từng người trong số họ đều quen với việc đạp người khác xuống để bước lên. Cậu sinh ra trong một bầy thú dữ, nếu không sắc nhọn hơn, sớm muộn gì cũng bị xé xác.


Nhưng trong tất cả những kẻ cậu từng gặp, Thịnh Thiếu Du là người duy nhất khác biệt. Anh ấm áp, kiên nhẫn, là ánh mặt trời soi rọi vào khe nứt nhỏ nhất trong tâm hồn cậu.


Lần đầu tiên, Hoa Vịnh biết thế nào là muốn yêu. Biết thế nào là khao khát được tiến gần, dù phía trước là đỉnh núi băng giá hay giông tố mù mịt.


Và rồi, vào đúng sinh nhật năm hai mươi ấy, người anh thứ tư, ứng viên sáng giá cho vị trí kế thừa, đã lặng lẽ bỏ một thứ bẩn thỉu vào ly rượu của cậu.


Anh Tư là một Alpha cấp A. Hắn không nhắm vào Hoa Vịnh, mục tiêu thật sự là những kẻ còn lại trong dòng họ. Hoa Vịnh chỉ tình cờ trở thành kẻ bị đưa lên bàn cờ.


Nhìn thấy ánh mắt mang ý cười của hắn, Hoa Vịnh không phản ứng. Cậu cầm ly nước đã bị pha thuốc, uống cạn, không chút do dự.


Enigma trong cơ thể cho phép cậu vô hiệu hoá hầu hết chất kích thích. Thứ thuốc rẻ tiền kia không đủ khiến cậu mất kiểm soát. Việc cậu đã phân hoá từ sớm là một bí mật, một sự thật chưa từng có ai trong nhà biết, kể cả người cha ruột lẫn bà mẹ nuôi. Dưới dáng vẻ mảnh mai ấy là một cá thể đột biến gen, tỷ lệ chỉ một phần tỷ, hiếm đến mức mọi tài liệu y học đều né tránh gọi tên.


Hoa Vịnh đã quen với việc ẩn mình. Trong môi trường như gia tộc họ Hoa, sinh tồn đồng nghĩa với biết kiên nhẫn và chờ đúng thời điểm.


Sau khi uống xong, cậu cảm thấy nóng trong người, tầm nhìn hơi nhòe, nhưng vẫn cố tình ngã xuống như đã hoàn toàn mất ý thức. Anh Tư, ngỡ kế hoạch thành công, liếc cậu một cái rồi ra hiệu đưa người đi.


Cậu bị khiêng vào một căn phòng nghỉ phía sau vườn, chật chội, ẩm thấp và nồng mùi đất cũ. Mùi này, từ nhỏ cậu đã không ưa.


Lượng pheromone rò rỉ bắt đầu vượt ngưỡng ổn định. Miếng dán ức chế vốn có thể cầm cự trong bốn mươi lăm phút, nhưng chỉ mới hơn ba mươi phút, nó đã bắt đầu nhạt tác dụng. Cậu siết tay che sau gáy, giữ chặt miếng dán như thể nếu lỏng tay, mọi thứ sẽ nổ tung.


Trong căn phòng ấy có khoảng bảy người. Không ai can thiệp. Họ lặng lẽ đứng bên, nhìn như đang thưởng thức một vở kịch câm. Ngồi tựa vào vách là anh Ba, Omega, và em gái duy nhất trong nhà, một Beta. Cả hai đều bị ép phải ở lại, cùng theo dõi "buổi trừng phạt" dành cho đứa con thứ mười ba.


Hoa Vịnh bị thả rơi lên giường. Cậu không chống cự, ngồi dậy, ung dung chống một tay lên đệm. Cổ tay trắng đến mức gần như trong suốt, dễ vỡ như pha lê.


Chiếc lễ phục trắng khiến làn da cậu càng thêm nhợt nhạt, đôi môi vì sốt mà đỏ rực, ánh lên sắc hoa nở giữa tuyết. Đẹp đến kỳ quái. Cũng nguy hiểm đến mức không ai dám lại gần.


Cơn nóng lan dần trong cơ thể, nhưng lý trí vẫn lạnh lẽo. Không ai có thể dễ dàng chạm vào cậu, dù là theo bất kỳ nghĩa nào.


Cho đến khi Anh Tư lôi ra thứ được cậu giấu kỹ dưới đáy ngăn tủ, vẻ bình tĩnh kia mới thật sự bị xáo trộn.


“Ồ, xem ai đây?” 


Giọng hắn kéo dài, nhấc cao tấm poster in hình Thịnh Thiếu Du. 


“Mười Ba, đây là Alpha mà mày âm thầm tơ tưởng sao?”


Hắn ném từng tấm ảnh xuống đất, cố tình giẫm nát những thứ cậu cất giữ kín đáo nhất.


Hoa Vịnh không đứng dậy, không gào thét, chỉ đưa tay ra, ngắn gọn: 


“Đưa lại.”


“Gì cơ?” 


Anh Tư nghiêng đầu, khoé môi cong lên. 


“Đưa lại à?”


Hắn bật cười. Tiếng cười lan khắp căn phòng như mùi sắt gỉ trong không khí.


Cậu lặp lại, lần này ánh mắt đã chuyển sang sắc thép:


“Đưa poster lại cho tôi.”


Hắn cau mày, rồi cười khẩy. 


“Muốn lắm đúng không?”


Tấm poster bị xé làm đôi, rồi tiếp tục bị xé vụn. Mảnh giấy nhẹ bẫng rơi đầy dưới chân giường, như tuyết đầu mùa bị giẫm lên.


“Xong. Trả mày rồi đấy.”


Hoa Vịnh ngẩng đầu. Ánh mắt cậu lúc này không còn biểu cảm. Lặng như tảng băng, nhưng sắc bén đến nghẹt thở.


Cậu cất giọng: 


“Anh muốn giữ tay phải hay tay trái?”



---


Đêm đó, Bắc Siêu Holdings rung chuyển.


Không một ai biết chi tiết chuyện gì đã xảy ra.


Chỉ biết rằng, sáng hôm sau, gia tộc họ Hoa mất đi một Alpha cấp A. Anh Tư, từ đó, vĩnh viễn không thể sử dụng tay trái nữa.



---


Cũng trong sáng hôm sau, một chuyên cơ mang biểu tượng chữ “X” đáp xuống sân bay công vụ Giang Hỗ.


Cùng lúc ấy, Thịnh Thiếu Du vẫn đang ngủ say trong căn hộ áp mái, vừa trở về sau tiệc tiếp khách xuyên đêm.


Hàng xóm phàn nàn rằng căn hộ sát vách, đã để trống hàng tháng, đột ngột có người trở về, tiếng động vang cả đêm, dường như có người đập phá không ít đồ đạc.


Thịnh Thiếu Du thì không hay biết gì. Khi tỉnh dậy, cơ thể anh nặng nề, cánh tay phải mỏi nhừ như vừa bị ai đó bẻ xoắn suốt một đêm.


Dù vậy, tâm trạng anh lại khá nhẹ nhõm. Có thể là nhờ mùi hương mới trong phòng, một mùi lan thoảng lạnh, dịu mà thanh, như thể cơn gió đêm qua mang về từ núi tuyết.


Nhóm dịch Bunz Zm 

Edit: Ji 

Trans: Mochi

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo