Chương 96
Hai papa của Đậu Phộng
“Hoa Vịnh.”
Đậu Phộng Nhỏ đứng trên sofa, nghiêng người về phía trước, gọi với sang ba mình đang họp gần đó. Giọng trẻ con vang lên rõ mồn một, mang theo chút nôn nóng. Trên chân chỉ còn một chiếc tất in hình hạt đậu phộng hoạt hình, chiếc còn lại chẳng rõ rơi mất từ lúc nào.
Thịnh Thiếu Du bước lại, bế con xuống khỏi sofa, giọng không lớn nhưng dứt khoát:
“Không được gọi thế. Bất lịch sự.”
Đậu Phộng Nhỏ chớp mắt nhìn ba Du, rồi ngoan ngoãn cúi đầu nhận chiếc tất từ tay bảo mẫu, vừa được nhặt từ dưới gối sofa lên. Thịnh Thiếu Du nhẹ nhàng xỏ tất cho con.
Cậu bé đưa tay khua khua, giọng nghiêm túc:
“Cô giáo bảo, tên là dấu hiệu riêng của mỗi người. Phải học cách gọi tên người khác cho đúng. Như thế mới là tôn trọng. Và là... triệu tập nữa.”
Thịnh Thiếu Du nhìn con, bất giác thở nhẹ:
“Gọi tên là một cách xưng hô. Còn ‘triệu tập’ là thuật ngữ của cơ quan tư pháp, dùng với nghi phạm.”
“Ba,”
Đậu Phộng Nhỏ ngậm núm vú giả, mắt sáng rỡ,
“Công an viện kiểm sát tòa án là gì vậy ạ?”
“Là ba cơ quan xử lý các hành vi phạm pháp.”
“Ò...~”
Cậu bé ra chiều hiểu rồi, nhưng liền hỏi tiếp, mắt tròn như hai quả nho:
“Thế ‘nghi phạm’ là gì?”
“Là người bị tình nghi có hành vi phạm pháp.”
“Giống ba Văn Lang hả ba?”
“Ừ. Con có thể hiểu vậy.”
Đúng lúc đó, Hoa Vịnh vừa kết thúc cuộc họp khẩn qua điện thoại. Cậu đặt máy xuống, đi vòng qua ghế sofa, nhẹ nhàng ôm lấy Thịnh Thiếu Du từ phía sau. Cúi đầu hôn lên trán anh, rồi liếc nhìn Đậu Phộng Nhỏ, nửa đùa nửa thật:
“Ba Văn Lang của con giờ bị tuyên án tử hình hoãn thi hành rồi.”
“Là sao ạ?”
Đậu Phộng Nhỏ tò mò.
“Là tuyên tử hình nhưng chưa thi hành ngay.”
Hoa Vịnh đáp, giọng đều và nhẹ như gió.
“Nặng hơn chung thân, nhưng tạm hoãn. Có thể sống thêm một thời gian nữa.”
“Vậy… ba Văn Lang sẽ chết hả?”
Đậu Phộng Nhỏ lo lắng.
Hoa Vịnh bật cười, cúi xuống khẽ véo má cậu bé:
“Chưa đâu. Nhưng sống chắc cũng chẳng dễ dàng. Còn cầm cự được là nhờ ý chí, với chút sức mạnh tinh thần từ chú Cao Đồ.”
“Đừng nói lung tung.”
Thịnh Thiếu Du vỗ nhẹ mu bàn tay Hoa Vịnh.
“Và đừng véo má con. Má nó đỏ hết lên rồi. Tối lại chảy nước dãi thì khổ.”
“Không đau đâu.”
Hoa Vịnh rụt tay lại, nói như trêu:
“Với lại Đậu Phộng Nhỏ thích mà, đúng không con?”
Cậu bé lập tức nghiêng người sang Thịnh Thiếu Du, vẻ mặt kiên quyết:
“Không thích đâu! Ba tránh ra đi! Đừng véo má con nữa! Tối con chảy nước dãi thật đấy!”
Lỡ mai bị bạn cùng bàn, Cao Lạc Lạc, trêu thì biết làm sao?
Người từng khiến nửa Đông bán cầu e dè chỉ với một cú đá, giờ giơ tay chịu thua, quay sang Thịnh Thiếu Du than thở:
“Anh xem con trai anh đi. Chưa gì đã nắm trọn thế chủ động.”
“Hôm qua ba còn leo lên người ba Du mà!”
Đậu Phộng Nhỏ không vừa, phản bác liền.
Thịnh Thiếu Du đỏ mặt, ôm con đặt sang bên cạnh, nghiêm giọng:
“Không được nói bậy.”
Khác với sự tự nhiên, bộc trực của Hoa Vịnh, Thịnh Thiếu Du luôn giữ sự chuẩn mực trong từng lời nói, hành động. Đúng kiểu điển hình của một người lớn được nuôi dạy nề nếp.
Thấy ba Du nghiêm lại, Đậu Phộng Nhỏ vội dùng chiến thuật rút lui, nở nụ cười ngoan ngoãn quay sang Hoa Vịnh:
“Ba à, con chỉ đùa thôi mà.”
Cũng may là đùa.
Người ta hay bảo:
“Nhìn một đứa trẻ ba tuổi, đoán được cả cuộc đời.”
Nhưng Hoa Vịnh từ trước đến giờ vốn chẳng mấy bận tâm đến con nít, càng không tin vào mấy lời tiên đoán mơ hồ ấy.
Ngoại trừ đứa nhỏ này.
Một sinh linh nhỏ bé, ra đời từ người cậu yêu. Máu thịt của Thịnh Thiếu Du. Chính điều đó khiến Hoa Vịnh sẵn sàng mềm lòng, sẵn sàng kiên nhẫn, thậm chí là nhường nhịn.
Cậu chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, mình lại ngồi đối thoại tử tế với một đứa nhỏ chưa tới đầu gối, bàn chuyện sinh, tử, tội, phạm.
Dù là ngoan ngoãn hay bướng bỉnh, chỉ cần đứa trẻ ấy lớn lên khỏe mạnh, an toàn trong vòng tay người cậu yêu, vậy là đủ.
Với Hoa Vịnh, đó chính là sự dịu dàng hiếm hoi mà số phận từng ném cho cậu.
---
(3)
Gần đây, Đậu Phộng Nhỏ có vẻ buồn, bởi bạn cùng bàn của cậu, Cao Lạc Lạc, đã nghỉ học vài ngày liền.
Bốn giờ chiều, cậu bé đeo chiếc cặp hình ô tô bước ra khỏi lớp với dáng vẻ lặng lẽ khác thường. Hôm nay không có ba Vịnh cũng chẳng có ba Du tới đón. Đón cậu là tài xế và dì bảo mẫu.
Vừa thấy cậu, người tài xế vội nói:
“Hoa tiên sinh và Thịnh tiên sinh có việc gấp, cậu chủ nhỏ theo tôi và dì về nhé.”
“Việc gấp?”
Đậu Phộng Nhỏ khựng lại. Trong đầu cậu bé đã lướt qua vài suy đoán.
Cậu còn nhỏ, nhưng trí nhớ tốt và khả năng quan sát không tệ. Dạo gần đây, nhà thường phảng phất mùi rượu trộn lẫn với mùi lan, mà rõ ràng, lan trong vườn chưa nở, hầm rượu thì khóa kín.
Mà hai mùi này chỉ xuất hiện mỗi khi ba Vịnh “lặng lẽ biến mất” cùng ba Du vài ngày. Chắc lại ra ngoài ăn uống vui vẻ mà không rủ cậu đi theo.
Cấm cậu ăn đồ ngọt, thế mà chính hai người lại vụng trộm ăn bánh kem sau lưng?
Thật quá đáng.
Mang theo cục tức trong lòng, Đậu Phộng Nhỏ về đến nhà, liền bật đồng hồ thông minh gọi cho Cao Lạc Lạc.
Cuộc gọi đầu không ai bắt máy.
Cậu kiên nhẫn gọi lại lần nữa.
Lần này, điện thoại kết nối. Nhưng là giọng nam quen thuộc vang lên, giọng của chú Cao Đồ.
“Cháu chào chú Cao Đồ ạ. Lạc Lạc đâu rồi chú?”
“Con bé đang nghỉ. Bị cảm nhẹ.”
Giọng Cao Đồ dịu dàng.
“Có nghiêm trọng không ạ?”
Cậu bé lập tức quên sạch vụ bánh kem, lo lắng hỏi lại.
“Không sao. Đỡ rồi. Mai có thể đi học lại.”
“Vậy thì tốt quá.”
Cậu nhẹ cả người. Trẻ nhỏ là thế, cảm xúc thay đổi nhanh như mưa nắng.
“Vậy con không làm phiền Lạc Lạc nghỉ ngơi nữa. Mai gặp lại ở trường ạ!”
“Ừ, chào con.”
Trước khi cúp máy, Đậu Phộng Nhỏ tình cờ nghe thấy giọng ba nuôi ở đầu dây bên kia. Dường như đang hỏi nhỏ “ai gọi vậy”, sau đó nũng nịu:
“Còn không cho ôm một cái…”
Cậu bé nghiêng đầu. Hồi còn chơi với Thẩm Văn Lang, cậu rất muốn được ba nuôi ôm, nhưng người đó toàn lấy cớ lười để từ chối.
Hôm nay lại chủ động đòi ôm người khác?
Đúng là chuyện người lớn, thật phức tạp.
Chưa kịp nghĩ tiếp, cậu lại nhớ đến ba Vịnh và ba Du.
Gần đây ba Du có vẻ không khỏe. Hôm trước mới ăn vài thìa canh cá đã buồn nôn. Ba Vịnh liền đi theo vào nhà vệ sinh, giọng đầy lo lắng:
“Có phải lại có rồi không?”
“Có cái gì?”
Câu hỏi đó, tối hôm ấy khi ba Du đọc truyện cổ tích xong, Đậu Phộng Nhỏ đã thì thầm hỏi lại.
Thịnh Thiếu Du khựng lại. Khuôn mặt gần như lập tức đỏ lên.
Cậu bé dù lanh lợi vẫn không hiểu sao ba lại ngại ngùng như thế. Cậu nghiêng đầu, ánh mắt mong được giải thích.
Thịnh Thiếu Du không trả lời trực tiếp, mà khép sách lại, nhẹ giọng hỏi:
“Đậu Phộng Nhỏ, con có muốn có em trai hoặc em gái không?”
“Muốn ạ!”
Cậu không do dự, mắt sáng rỡ.
“Nếu có em, con sẽ làm anh!”
“Con thật sự muốn làm anh trai sao?”
“Vâng ạ. Làm anh trai thì có thể bảo vệ em.”
Đậu Phộng Nhỏ nói một cách rất nghiêm túc, hai mắt ánh lên vẻ quyết tâm non nớt.
Thịnh Thiếu Du mỉm cười, đưa tay xoa đầu con:
“Không ngờ Đậu Phộng Nhỏ nhà mình lại muốn làm anh hùng.”
Cậu bé không đáp, chỉ hơi cúi đầu rồi bất ngờ dang tay ôm lấy anh, giọng thì thầm như thổ lộ một bí mật:
“Con cũng sẽ bảo vệ ba nữa.”
Từ khi biết nhận thức, Đậu Phộng Nhỏ luôn quấn quýt Thịnh Thiếu Du, từng mơ ước được ngủ trong vòng tay ba mỗi đêm. Nhưng Hoa Vịnh không dễ dãi, từ sớm đã rèn cho cậu bé thói quen ngủ riêng, tuyệt đối không cho phép nửa đêm chạy sang phòng ba mẹ.
Ban ngày, Thịnh Thiếu Du lại rất bận rộn. Vì vậy, giây phút hiếm hoi trước giờ đi ngủ, khi anh ngồi bên giường kể chuyện cổ tích, trở thành “đặc quyền” quý giá mà Đậu Phộng Nhỏ không bao giờ muốn bỏ lỡ.
Tiếc là khoảnh khắc ngọt ngào ấy thường không kéo dài được lâu.
Người cha luôn “ghen với con ruột”, bước vào đúng lúc, giọng dửng dưng mà lạnh lẽo:
“Giờ đến lượt con bảo vệ à? Xếp hàng đi.”
Hoa Vịnh vừa họp trực tuyến xong, không thấy Thịnh Thiếu Du trong phòng ngủ nên lập tức sang phòng con trai. Và cậu, như thường lệ, xuất hiện đúng lúc để “phá game”.
Đậu Phộng Nhỏ lộ nửa gương mặt khỏi lòng Thịnh Thiếu Du, không vui nói:
“Ba đến phiền thật đấy! Đi ra ngoài đi!”
“Con nói gì?”
Hoa Vịnh nhướng mày, giọng hạ thấp.
Nhưng cậu bé không sợ. Cậu ôm chặt cánh tay Thịnh Thiếu Du, trốn trong lòng ba Du rồi le lưỡi:
“Bắt nạt trẻ con! Lêu lêu!”
Thịnh Thiếu Du thở dài, nhẹ nhàng nhắc nhở:
“Không được nói chuyện với ba con như thế.”
Dù Đậu Phộng Nhỏ đang được ôm trong lòng, anh vẫn giữ vững nguyên tắc. Nhưng bên ngoài mặt Hoa Vịnh vẫn vô cảm, ánh mắt lại ẩn hiện niềm vui như thắng lợi.
Đậu Phộng Nhỏ hừ nhẹ, biết mình không phải đối thủ của “ông ba mặt lạnh nhiều mưu kia”, đành rút lui có chiến thuật. Cậu dụi mặt vào ngực Thịnh Thiếu Du, nhỏ giọng:
“Con xin lỗi… Con sai rồi.”
Thịnh Thiếu Du xoa đầu cậu bé, dịu dàng dỗ:
“Ngủ đi, mai là được gặp Lạc Lạc rồi.”
Hoa Vịnh đứng ở cửa, im lặng nhìn người yêu dỗ dành thằng nhóc luôn coi cậu là đối thủ không đội trời chung. Khi Thịnh Thiếu Du khép cửa lại, cậu mới áp mặt vào ngực anh, giọng hờn dỗi:
“Con anh hung dữ với em.”
Thịnh Thiếu Du bật cười:
“Là do em không nghiêm túc. Đừng giành sự chú ý với trẻ con. Nó mới ba mươi sáu tháng, còn em?”
“Em cũng chỉ mới… ba trăm tháng thôi.”
Hoa Vịnh cọ nhẹ vào cổ anh, giọng mềm mỏng nhưng đầy mưu tính.
Thịnh Thiếu Du hơi ngứa, rụt cổ lại, vừa định đẩy cậu ra thì chợt nhớ điều gì đó:
“Đậu Phộng Nhỏ nói muốn có em trai hoặc em gái.”
Hoa Vịnh lập tức sầm mặt:
“Không được.”
Giọng nói dứt khoát, không để lại khoảng thương lượng. Dù vậy, Thịnh Thiếu Du chẳng giận, chỉ khẽ thở dài, đưa tay vuốt tóc cậu:
“Em đúng là…”
Hoa Vịnh im lặng, ôm anh chặt hơn. Rất lâu sau mới cất lời, giọng trầm xuống:
“Chỉ là viêm dạ dày mà em đã suýt phát điên… Anh Thịnh, đừng dọa em nữa. Một lần đó… là quá đủ rồi.”
Không dễ gì khiến Hoa Vịnh sợ hãi. Nhưng từ sau biến cố ngày ấy, lúc Thịnh Thiếu Du sinh Đậu Phộng Nhỏ rồi suýt không qua khỏi, nỗi ám ảnh vẫn như một vết dao mảnh găm vào ký ức.
Chỉ cần nghĩ đến khoảnh khắc đó, tim cậu lại co rút, cả người lạnh toát.
Thịnh Thiếu Du vốn mềm lòng, nghe vậy liền buông bỏ ý định thuyết phục, tay vỗ nhẹ lên lưng người trong lòng như đang dỗ một chú mèo con hoảng loạn.
“Được rồi, anh chỉ nói thế thôi.”
Hoa Vịnh ngẩng lên, mắt còn hơi ươn ướt:
“Anh Thịnh, em yếu tim lắm… Anh đừng dọa em nữa. Nếu còn nhắc đến chuyện này…”
Cậu khựng lại một nhịp, rồi bất ngờ nhe răng:
“Em sẽ đi triệt sản.”
Thịnh Thiếu Du phì cười, suýt buột miệng “Vậy em cứ đi đi”. Nhưng anh kịp nhớ ra, với Hoa Vịnh, đe dọa không phải để đùa. Cậu nói được thì làm được.
Thịnh Thiếu Du hiểu rõ con người này, vẻ ngoài ôn hòa, mềm mỏng, nhưng bên trong lại là một kẻ cực đoan và cố chấp đến đáng sợ.
Năm ấy, lúc sinh Đậu Phộng Nhỏ xong, Thịnh Thiếu Du đột ngột băng huyết nặng, liên tiếp bốn lần bác sĩ ra thông báo nguy kịch. Trong vòng ba giờ, Hoa Vịnh đã lập tức gọi luật sư, công bố di chúc, gần như phó mặc đứa bé cho người khác, như thể đã sẵn sàng đưa tang tình yêu của đời mình.
Khi bị hỏi “Tại sao không tự nuôi con?”, Hoa Vịnh chỉ đáp:
“Anh Thịnh đi đâu, tôi sẽ đi theo đó.”
Nghe Thẩm Văn Lang kể lại, Thịnh Thiếu Du vừa cảm động, vừa bất lực.
Nhưng có những câu, Thẩm Văn Lang không dám kể lại:
“Nó còn nhỏ như vậy, là con của hai người, sao cậu có thể…”
“Chúng tôi đều đáng chết.”
Hoa Vịnh nói, mắt không rời cửa phòng cấp cứu.
“Nếu không phải nó mang một nửa máu của anh Thịnh, anh nghĩ tôi sẽ để nó sống sao?”
Giây phút ấy, cậu đứng trong hành lang trắng toát, khuôn mặt đẹp như tượng đá, trống rỗng đến lạnh người.
Sinh mệnh của Thịnh Thiếu Du bị treo lơ lửng, sinh lực trong Hoa Vịnh cũng như đóng băng. Đứa trẻ kia, không khác gì một lời nguyền, khiến cậu không thể tha thứ cho chính mình.
“Cậu không thương nó một chút nào sao?”
“Thương chứ.”
Hoa Vịnh đáp, mắt cụp xuống:
“Không thương, anh Thịnh sẽ giận.” ( Đậu Phộng Nhỏ à, con là hàng tặng kèm thôi…)
May mắn thay, vận mệnh không cướp đi người cậu yêu.
Từ ngày đó, Hoa Vịnh mất rất lâu để học cách khóc, để học cách yêu thương Đậu Phộng Nhỏ.
Lần đầu tiên đứa trẻ ấy gọi “Ba!”, cười rạng rỡ với cậu, cậu biết mình đã học được.
Ba năm trôi qua, thằng nhóc hay tranh giành tình cảm ấy khiến cậu vừa giận vừa thương.
Có một đứa nhỏ mang huyết thống của cả hai, cảm giác ấy… thật kỳ diệu.
Nhưng như vậy là đủ rồi.
Em trai hay em gái, không cần nữa.
Không niềm vui nào đáng để đánh đổi bằng tính mạng Thịnh Thiếu Du.
Hiện tại này, chính là phần thưởng lớn nhất mà số phận đã tặng cho cậu. Và điều duy nhất Hoa Vịnh mong mỏi, chỉ là:
Mỗi sáng thức dậy, người ấy vẫn còn ở bên cạnh. Vẫn còn cùng cậu sống… một đời thật dài.
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Ji
Trans: Mochi
—