Chương 97
Mùa xuân năm ấy, hai đứa trẻ bỗng nhiên đồng loạt đòi đi công viên giải trí. Mục tiêu của chuyến đi lần này: Công viên D.
Là điểm đến biểu tượng của Giang Hỗ, công viên D quanh năm tấp nập, chưa bao giờ vắng bóng du khách. Thịnh Thiếu Du vốn không mấy hứng thú với những trò giải trí dành cho trẻ con, nhưng trước ánh mắt háo hức của hai đứa nhỏ, anh không thể làm ngơ.
Anh khẽ thở ra, cuối cùng cũng gật đầu:
“Được. Nhưng phải hứa là sẽ ngoan.”
Hai đứa trẻ lập tức hò reo, tay đập tay như thể vừa giành được một chiến thắng vẻ vang. Tiếng cười trong trẻo vang lên, vô tình khiến nét nghiêm nghị trên mặt Thịnh Thiếu Du dịu lại. Anh không kìm được mà bật cười, rồi quay sang người đàn ông đang ngồi cách đó không xa:
“Anh dạo này bận đến quay cuồng. Lịch trình chuyến đi, nhờ thư ký Hoa giúp tôi xử lý.”
Hoa Vịnh đặt máy tính bảng xuống, ngẩng đầu nhìn anh, khóe môi hơi cong lên:
“Rõ. Em sẽ sắp xếp.”
---
Ba ngày sau.
Trước cổng công viên giải trí nổi tiếng nhất thành phố, Thịnh Thiếu Du dắt tay Đậu Phộng Nhỏ. Ánh mắt anh lướt qua khung cảnh trước mặt, rồi dừng lại nơi một dòng người… không hề tồn tại.
Sắc mặt anh khựng lại một thoáng.
Đứng bên cạnh, Hoa Vịnh vẫn giữ thái độ bình thản như thể mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch.
Nếu sớm biết trước cái gọi là “sắp xếp” của Hoa Vịnh lại có quy mô như vậy, có lẽ Thịnh Thiếu Du đã không dễ dàng đồng ý như thế.
Một nhân viên công viên tiến đến. Trên người anh ta là bộ đồng phục tươm tất: áo sơ mi trắng, quần yếm cam nổi bật, nụ cười niềm nở như được lập trình sẵn:
“Chào Thịnh tiên sinh, Hoa tiên sinh. Tôi xin được giới thiệu ngắn gọn: công viên D là một trong những công viên chủ đề hoạt hình quy mô lớn nhất thế giới. Chúng tôi có sáu khu vực chủ đề, bốn mươi hai trò chơi đặc trưng, và sức chứa lên đến tám mươi lăm nghìn khách mỗi ngày.”
Anh ta cúi nhẹ người, vẫn giữ giọng đều đều, lịch thiệp:
“Theo yêu cầu của Hoa tiên sinh, hôm nay toàn bộ công viên sẽ tạm thời đóng cửa với khách thường, phục vụ riêng cho đoàn của hai vị. Hơn mười hai nghìn nhân viên vẫn sẽ túc trực để bảo đảm trải nghiệm tốt nhất. Ngoài ra, nhằm tạo cảm giác nhộn nhịp quen thuộc, đặc biệt để chiều lòng trẻ em, chúng tôi đã mời thêm mười nghìn diễn viên phụ, đóng giả khách tham quan.”
Đậu Phộng Nhỏ tò mò ló đầu từ sau lưng Thịnh Thiếu Du, mắt mở to:
“Ba ơi, diễn viên phụ là gì ạ?”
Thịnh Thiếu Du khẽ nhíu mày, nhưng vẫn dịu giọng giải thích:
“Là những người chuyên đóng vai nền trong phim ảnh.”
Nói xong, anh nghiêng đầu nhìn Hoa Vịnh. Ánh mắt anh điềm tĩnh, nhưng lại lạnh đến lặng người. Hoa Vịnh, như thể không hề nhận ra, chỉ bình thản trả lời:
“Vì lý do an toàn.”
Thịnh Thiếu Du không đáp, nhưng cũng không phản đối. Đối diện với người đứng đầu X Holdings, người có thể dễ dàng khiến một công viên dừng hoạt động chỉ bằng một tin nhắn, anh biết, mọi lời từ chối đều trở nên vô nghĩa.
Hơn nữa, không lâu trước đó, họ thật sự đã bị bắt cóc.
---
Chuyện xảy ra vào ngày Thất Tịch.
Ngày ấy là thứ Bảy. Từ sớm, Thẩm Văn Lang đã gửi tin nhắn cho cả Hoa Vịnh và Thịnh Thiếu Du, ngỏ lời mời họ đưa con cái cùng đến một bữa tối thân mật, danh nghĩa là “gặp gỡ gia đình”, nhưng thực chất là một màn dàn dựng khác để mời Cao Đồ xuất hiện.
Gần đây, trong nỗ lực níu kéo chút dư vị lãng mạn còn sót lại giữa hai người, Thẩm Văn Lang đã gần như cạn kiệt ý tưởng.
Trước kia, những điều bất ngờ ngọt ngào đều do Cao Đồ chuẩn bị. Giờ đây đổi vai, hắn lại trở nên lóng ngóng vụng về như một gã đàn ông lần đầu yêu.
Dù không quá hứng thú với mấy chuyện lãng mạn này, Hoa Vịnh vẫn đồng ý. So với việc ngồi nhà xem hoạt hình cùng Đậu Phộng Nhỏ, ăn tối cùng hai gia đình cũng là một lựa chọn không tồi.
Thẩm Văn Lang có thể đã có con, nhưng đường tình duyên vẫn đầy trắc trở. Cho đến thời điểm đó, anh ta đã bảy lần cầu hôn Cao Đồ, không lần nào thành công.
Tuy vậy, hắn chưa từng bỏ cuộc.
Chính sự kiên trì đó có lẽ đã khiến Thịnh Thiếu Du mủi lòng. Sau vài giây ngẫm nghĩ, anh cũng gật đầu đồng ý.
---
Chiều hôm đó.
Thẩm Văn Lang và Thịnh Thiếu Du cùng tham dự một sự kiện thương mại, hẹn gặp lại nhau tại nhà hàng sau khi kết thúc.
Gần sáu giờ tối, Hoa Vịnh và Cao Đồ cùng hai đứa trẻ rời khỏi biệt thự.
Hoa Vịnh cầm lái, Cao Đồ ngồi ở ghế phụ. Ở hàng ghế sau, hai đứa nhỏ ríu rít trò chuyện về bộ phim hoạt hình vừa xem xong, giọng nói vang lên rộn ràng như chuông bạc.
Nhà hàng được đặt trong một biệt thự cổ đã được công nhận là di sản văn hóa, tọa lạc nơi giao nhau của hai con đường một chiều.
Chiếc xe vừa đến ngã tư, một chiếc SUV xám đậm bất ngờ từ phía sau lao tới, đâm thẳng vào đuôi xe.
Tiếng va chạm vang lên sắc gắt, như một nhát chém xé toạc không gian yên bình. Hai đứa trẻ im bặt, đồng loạt ngoái nhìn ra phía sau.
Một người đàn ông dáng thấp, hơi đậm người bước xuống từ chiếc SUV, đi thẳng đến gõ nhẹ vào cửa kính ghế lái.
“Xin lỗi anh, xe tôi vừa đâm trúng xe anh.”
Hoa Vịnh hạ kính xuống vài phân, ánh mắt điềm tĩnh:
“Không sao. Có thể kiểm tra thiệt hại rồi trao đổi thông tin.”
Người kia khựng lại, như bị vẻ ngoài của cậu khiến cho thoáng ngập ngừng. Một giây sau, hắn cười gượng, nói:
“Anh có thể xuống xe một lát không? Mình trao đổi trực tiếp cho rõ ràng.”
Hoa Vịnh nghiêng đầu, ánh mắt thoáng vẻ nghi hoặc. Khuôn mặt trắng trẻo, ngũ quan sắc nét tựa đóa thủy tiên e ấp giữa sương mai, dịu dàng, thanh nhã nhưng không kém phần tỉnh táo.
“Không cần. Tôi không để ý. Anh cứ đi đi.”
Người đàn ông thoáng khựng lại, không xoay người bỏ đi như được phép, mà bất ngờ đưa tay kéo cửa xe. Cửa đã khóa.
Hoa Vịnh quay đầu dặn hai đứa trẻ đang tò mò quan sát:
“Nhớ lấy điều này, không mở cửa cho người lạ. Kể cả khi trò chuyện qua kính cũng phải giữ khoảng cách, không hạ quá thấp. Nếu không, rất nguy hiểm—”
“—Hoa Vịnh!”
Giọng Cao Đồ vang lên, cắt ngang lời cậu. Sắc mặt anh tái đi, ngữ điệu gấp gáp:
“Phía sau kìa!”
Hoa Vịnh ngoảnh đầu lại. Một khẩu Beretta 92F đã lên nòng, đầu súng dí sát mặt kính.
Người đàn ông vừa nãy đã thay đổi thái độ hoàn toàn, giọng gắt gỏng:
“Mở cửa. Nhanh!”
Cậu vẫn bình tĩnh lạ thường. Không gào, không hoảng loạn.
“Có lúc khóa cửa là chưa đủ,”
Hoa Vịnh nhỏ giọng, quay đầu nói với hai đứa trẻ,
“Chúng ta còn cần vài kỹ năng khác.”
Dứt lời, cậu xoay mạnh vô-lăng. Chiếc xe lắc dữ dội, tên cầm súng mất đà, bị hất ngược ra sau.
“Ba!”
Lạc Lạc thở gấp, thì thào:
“Chú ấy… chết rồi à?”
“Suỵt, đừng nói nữa!”
Đậu Phộng Nhỏ lập tức bịt miệng bạn.
“Người lớn đang lo!”
Lạc Lạc gật đầu, ngoan ngoãn im bặt.
Chiếc xe lao về phía trước, rồi đâm sầm vào một chiếc xe tải chắn đầu. Đèn hậu vỡ tan, kính văng tung tóe.
Hai người đàn ông từ trong xe tải nhảy xuống. Cả hai đều vạm vỡ, mặc đồ đen, tay cầm súng. Loạt đạn liên tiếp trút vào nắp capo.
Chiếc S600 Pullman Guard khẽ rung. Lớp chống đạn vẫn kiên cường chịu đựng.
Tiếng vỏ đạn rơi xuống nền đường nghe lạnh lùng, sắc lạnh.
“Xuống xe!”
Một tên đập cửa hét lớn:
“Xuống ngay nếu còn muốn sống!”
Cao Đồ vội đưa tay định mở cửa:
“Tôi xuống. Cậu đưa bọn trẻ đi—”
“Dừng lại.”
Hoa Vịnh cất giọng, rõ ràng nhưng trầm lặng. Không cao giọng, cũng không tức giận, nhưng tuyệt đối không cho phép phản đối.
“Anh ở yên trong xe.”
Cậu đẩy cửa bước xuống, đứng tựa vào thân xe. Nửa người chắn phía trước, bảo vệ tầm nhìn của hai đứa trẻ.
Giọng cậu đều và thấp, không biểu lộ cảm xúc:
“Các anh muốn gì?”
Cậu, một Omega trẻ đã kết hôn với Alpha giàu có và quyền lực bậc nhất thành phố, đứng giữa tình huống nguy hiểm với thần thái bình tĩnh đến lạnh lẽo.
Ngũ quan hài hòa, làn da trắng như sứ, đôi môi mím lại, ngón tay đặt trên thành cửa, nổi bật gân xanh dưới làn da mỏng. Một hình ảnh mong manh, dễ tổn thương – nhưng ánh mắt lại sáng quắc như kim loại mài bén.
“Các anh đang làm lũ trẻ hoảng sợ.”
Một tên bật cười khinh mạn:
“Xinh đẹp đấy. Còn biết điều thì đi theo. Đừng để chúng tôi phải mạnh tay.”
Hoa Vịnh hơi nghiêng đầu, nụ cười thoáng lướt qua rất nhẹ, lạnh hơn gió đêm đầu đông:
“Nếu tôi không nghe lời?”
---
Lúc điện thoại reo, Thẩm Văn Lang và Thịnh Thiếu Du đang ngồi đối diện trong phòng riêng của một nhà hàng Nhật thanh lịch.
Trước mặt họ là thực đơn 16 món tinh tế, bày biện cầu kỳ. Mỗi chỗ ngồi còn có một trái tim bằng giấy bóng đặt trang trí, chi tiết do Thẩm Văn Lang yêu cầu riêng, nhằm tạo không khí "gia đình sum họp".
Hai người đàn ông giữ im lặng khá lâu. Từng là đối thủ thương trường, nay lại cùng nhau ngồi chờ gia đình trong một buổi tối kỷ niệm tình nhân.
Thịnh Thiếu Du thỉnh thoảng liếc đồng hồ. 6 giờ 47 phút. Trễ gần hai mươi phút.
Hoa Vịnh chưa từng đến muộn. Anh bắt đầu thấy bất an.
Cuộc gọi từ Cao Đồ đến đúng lúc ấy. Thẩm Văn Lang bắt máy, giọng thản nhiên:
“Đến đâu rồi? Giao thông tắc à?”
Chỉ vài giây sau, khuôn mặt hắn trầm hẳn.
Thịnh Thiếu Du ngẩng đầu, ánh mắt sắc như dao:
“Có chuyện gì?”
Thẩm Văn Lang ngừng vài giây, rồi hít sâu, nói:
“Tôi có tin tốt và tin xấu. Anh muốn nghe cái nào trước?”
Thịnh Thiếu Du nhíu mày, cảm giác mí mắt trái giật không dừng.
“Tin xấu trước đi.”
“Con và bạn đời của chúng ta… vừa bị bắt cóc.”
Không khí trong phòng như đặc lại.
Thịnh Thiếu Du gằn giọng:
“Còn tin tốt?”
Thẩm Văn Lang hơi nhếch môi, như đang cố gắng nặn ra một chút lạc quan trong tình huống phi lý:
“Tin tốt là… Hoa Vịnh cũng bị bắt cóc chung.”
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Ji
Trans: Mochi
—