Chương 98
Đây có lẽ là vụ bắt cóc được phá án nhanh nhất trong lịch sử Giang Hỗ.
Nạn nhân không chỉ bình an vô sự, mà còn tự mình lái chiếc xe tải hư hỏng phần đuôi, đưa nghi phạm đến thẳng đồn cảnh sát.
Trên xe là hai người đàn ông bị trói, thêm một gã béo bịt miệng ngồi bẹp giữa thùng. Khi cảnh sát mở cửa, đối diện với nhóm "nạn nhân" gồm hai Omega và hai đứa trẻ ba tuổi, họ không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Trong thùng xe còn có hai khẩu súng máy, cùng vài khẩu súng ngắn đã bị vô hiệu hóa hoàn toàn.
Sự chuẩn bị của nhóm bắt cóc khiến ai chứng kiến cũng lạnh gáy.
Nữ cảnh sát Omega phụ trách tiếp nhận vụ việc xem lại đoạn ghi hình từ camera hành trình, ánh mắt lấp đầy lo lắng khi nhìn hai đứa trẻ tò mò chạy quanh đồn. Cô quay sang hỏi Hoa Vịnh, ngữ điệu đầy bối rối:
"Xin hỏi… các anh đã làm cách nào để khống chế được bọn chúng? Quá nguy hiểm."
Đậu Phộng Nhỏ ngẩng đầu lên, mỉm cười rạng rỡ:
"Chị ơi, ba em đánh nhau giỏi lắm!"
Cậu bé cố gắng diễn tả bằng giọng non nớt:
"Ba em nhảy lên nóc xe, rồi vèo một cái đã ở sau lưng kẻ xấu. Súng trong tay tụi kia, ba chỉ chạm nhẹ một cái là hỏng luôn rồi."
Nữ cảnh sát liếc nhìn hai khẩu súng máy bị bẻ cong đến méo mó, trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng một nhân vật điện ảnh cầm lấy nòng súng và vặn xoắn nó lại như một món đồ chơi.
Cô nuốt nước bọt, chậm rãi quay sang nhìn Cao Đồ, người trông cao lớn và vạm vỡ nhất nhóm, hỏi không dám chắc:
"Là… anh làm sao?"
Cao Đồ mở miệng, nhưng không biết nên trả lời thế nào.
Lúc này, Đậu Phộng Nhỏ kéo nhẹ vạt áo cô, chỉ vào Hoa Vịnh, người đang đứng yên lặng phía sau:
"Đây mới là ba con."
Nữ cảnh sát khựng lại.
Từ lúc nhóm người này bước vào đồn, cô đã chú ý đến người thanh niên Omega đó, vẻ ngoài quá nổi bật để có thể bỏ qua. Cậu sở hữu khí chất rực rỡ như ánh mặt trời giữa hè, khiến người ta không cách nào rời mắt.
Vẻ đẹp ấy không dịu dàng, mà mang cảm giác nguy hiểm. Một loại thu hút không thể lí giải, khiến bất kỳ ai đối diện cũng vô thức dè chừng.
Dưới ánh đèn trắng nơi đồn cảnh sát, nữ cảnh sát khẽ hít một hơi, cố giữ giọng bình tĩnh:
"Là anh ra tay sao?"
"Phải. Chỉ là hành động phòng vệ cần thiết."
Giọng Hoa Vịnh không lớn, nhưng đủ khiến người ta phải im lặng.
Khi nói chuyện với Thịnh Thiếu Du, cậu thường mang giọng điệu mềm mại, đôi khi là chút nghịch ngợm dễ thương. Nhưng khi đổi sang đối thoại với người lạ, sự dịu dàng kia gần như biến mất hoàn toàn, thay vào đó là vẻ bình thản đến lạnh lùng.
Vụ bắt cóc tưởng chừng như kịch tính đã kết thúc chóng vánh, như một giai điệu chen ngang ngày Thất Tịch, để lại dư âm khó quên.
---
Một tuần sau, người đứng đầu một doanh nghiệp nước ngoài có xích mích với Thịnh Phóng và HS bị khởi tố vì tội thuê người ám sát.
X Holdings hỗ trợ điều tra. Chuỗi chứng cứ họ cung cấp đầy đủ đến mức khiến viện kiểm sát không khỏi kinh ngạc.
Sự việc gây chấn động. Nhưng với người trong cuộc, tất cả kết thúc bằng một bữa tối đến muộn bốn mươi lăm phút.
Tuy vậy, đêm đó lại là bước ngoặt âm thầm. Từ ngày ấy, Hoa Vịnh tuyệt đối không để Thịnh Thiếu Du và Đậu Phộng Nhỏ ra ngoài một mình mà không có vệ sĩ đi cùng.
Và hôm nay, trước cổng công viên giải trí, nơi đã được Hoa Vịnh bao trọn, Thịnh Thiếu Du khẽ day trán. Nhìn dòng người toàn diễn viên quần chúng giả làm du khách, anh biết mình buộc phải nói chuyện thẳng thắn với tên cuồng lo lắng đang đứng bên cạnh.
Công viên sáng rực sắc màu. Những chiếc bánh bí đỏ hình tai chuột, kem tạo hình động vật, bia bơ không cồn, mọi thứ đều được chuẩn bị kỹ lưỡng như trong một bộ phim cổ tích.
Lũ trẻ reo hò khắp nơi. Đậu Phộng Nhỏ và Lạc Lạc nắm tay nhau chạy dọc các lối đi đã được dọn đường sẵn. Tiếng cười vang vọng giữa đám đông, hay đúng hơn là giữa những nhân viên được thuê để tạo bầu không khí.
Thẩm Văn Lang nhíu mày nhìn con trai mình đang nô đùa cùng Đậu Phộng Nhỏ. Anh thầm hy vọng con sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi cái tính nghịch ngợm không giới hạn của nhà bên kia.
Chuyến đi được tổ chức chu đáo. Nhưng rắc rối không tránh khỏi.
Khi pháo hoa bắt đầu, sự cố bất ngờ xảy ra.
Trên ban công câu lạc bộ VIP, Đậu Phộng Nhỏ ngồi trên vai Hoa Vịnh. Cậu bé vươn tay lên cao, hớn hở hỏi:
"Ba Du ơi, sắp bắn pháo chưa ạ?"
Thịnh Thiếu Du đưa cho cậu cây kẹo mút hình thỏ, dịu dàng đáp:
"Ừ, sắp rồi."
Pháo hoa nổ tung. Ánh sáng rực rỡ nhuộm kín bầu trời. Mọi người vỡ òa, tiếng reo hò vang vọng.
Đậu Phộng Nhỏ thích thú vung tay:
"Ba nhìn kìa! Đẹp quá đi!"
"Ừ."
Thịnh Thiếu Du cười khẽ, nhưng ánh mắt lại không đặt lên trời, mà dừng trên gương mặt nghiêng của người bên cạnh:
"Đẹp thật."
Đẹp đến mức, mọi ánh sáng xung quanh cũng chỉ là nền cho cậu.
Trong giây phút ngắn ngủi, một loại cảm xúc mãnh liệt trào lên trong lồng ngực anh.
Ngay khi đó, một tiếng kêu bất ngờ vang lên.
Đậu Phộng Nhỏ lắc lư quá mạnh, trượt khỏi vai Hoa Vịnh. Cậu bé nhào về phía lan can.
"Đậu Phộng!"
Thịnh Thiếu Du kinh hoàng gọi.
Hoa Vịnh phản ứng gần như theo bản năng. Cậu đỡ được con trai, nhưng mu bàn tay bị rạch một đường dài do va phải lan can sắc nhọn.
May mắn, đứa trẻ không bị thương.
Đậu Phộng Nhỏ run lên vì sợ, mắt hoe đỏ, nước mắt lưng tròng. Nhưng cậu bé không gào khóc, chỉ khẽ thút thít.
Mọi người vội chạy đến.
Cao Đồ ôm lấy cậu bé kiểm tra, Thẩm Văn Lang đứng bên cạnh trấn an.
Còn Thịnh Thiếu Du, ánh mắt anh không rời khỏi vết thương đang rỉ máu trên tay Hoa Vịnh.
Lan can quá sắc. Vết cắt sâu, dài, máu không ngừng chảy.
Đội ngũ y tế nhanh chóng có mặt. Nhưng Hoa Vịnh chỉ lạnh nhạt lắc đầu:
"Không cần, vết thương nhỏ thôi."
Cậu ghét cảm giác bị người khác vây quanh khi bản thân bị thương. Nó khiến cậu thấy trần trụi, mất kiểm soát.
Nhưng Thịnh Thiếu Du không đồng ý.
Anh nắm chặt cổ tay cậu, kéo về phía mình.
"Em bị thương nặng như thế mà gọi là vết xước?"
Giọng anh trầm xuống, rõ ràng đang giận.
"Lan can đầy vi khuẩn như vậy, không xử lý cẩn thận thì muốn nhiễm trùng à? Muốn bị uốn ván luôn không?"
Hoa Vịnh ngoan ngoãn, hơi cúi đầu:
"Em sai rồi… nhưng anh cũng đâu cần dữ như vậy."
"Vậy em còn dám lần sau không?"
Không có câu trả lời.
Cậu chỉ cụp mắt, khẽ nói:
"Thịnh Thiếu Du… anh hung dữ thật đấy."
Giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, lại mang theo một chút trách móc dịu nhẹ.
Thịnh Thiếu Du bật cười, bất lực:
"Đưa tay đây.”
Hoa Vịnh ngoan ngoãn đưa tay trái ra, xoay nhẹ cổ tay, chủ động nắm lấy tay Thịnh Thiếu Du.
Cậu ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười rạng rỡ, nụ cười ngây ngô đầy thiện ý như một đứa trẻ muốn xoa dịu người lớn:
“Anh Thịnh, đừng giận em nữa… được không?”
Không đợi phản hồi, Hoa Vịnh lập tức đổi đề tài, cố gắng kéo không khí về phía tích cực:
“Em vừa bảo vệ Đậu Phộng Nhỏ đấy. Phản xạ siêu nhanh luôn! Em có được khen không?”
Nói như thể rất tự hào, như thể chuyện vừa rồi là một chiến công vẻ vang đáng để khoe.
Cậu dám thản nhiên đánh trống lảng ngay trước mặt anh, đúng là gan cũng không nhỏ.
Nhưng Thịnh Thiếu Du vốn không phải người dễ bị dắt mũi. Giọng anh trầm xuống, ánh mắt lạnh đi:
“Tay còn lại.”
Sự giận dữ ban đầu đã dịu xuống, nhưng sự nghiêm khắc trong lời nói vẫn khiến người đối diện không dám cãi lời.
Hoa Vịnh biết không thể tránh né được nữa. Cậu chậm rãi đưa tay phải ra.
Vết thương nặng hơn tưởng tượng. Da bị rách sâu, để lộ cả mô thịt bên trong. Trên làn da trắng tái, vết thương càng trở nên chói mắt.
Thịnh Thiếu Du hơi khựng lại. Một luồng khí lạnh lặng lẽ len qua tim. Anh không lên tiếng, nhưng bàn tay siết nhẹ, gần như không nỡ chạm vào.
Thấy sắc mặt anh không ổn, Hoa Vịnh khẽ lên tiếng:
“Hay… để em tự làm? Về nhà rồi cũng được… chỉ là vết thương nhỏ thôi mà.”
Càng nói, giọng cậu càng nhỏ dần, rồi dứt hẳn, bởi vì biểu cảm của Thịnh Thiếu Du lúc này thực sự rất tệ. Tay anh đang nắm lấy tay cậu cũng khẽ run.
“Anh Thịnh…”
Hoa Vịnh gọi khẽ, ngập ngừng.
Không đáp lại. Thịnh Thiếu Du cúi đầu, bắt đầu xử lý vết thương. Dung dịch oxy già đổ xuống, lớp bọt trắng sủi lên, mùi thuốc khử trùng lan trong không khí.
Hoa Vịnh không rút tay lại, cũng không chớp mắt. Cậu chỉ im lặng quan sát anh, ánh mắt kiên nhẫn, như đang tìm kiếm một điểm rơi để chạm vào cảm xúc của anh.
Thịnh Thiếu Du vẫn lạnh lùng, từ đầu tới cuối không nói thêm một lời.
Kể cả khi trở về nhà, anh cũng không nhìn cậu lấy một lần.
Đến tối, Hoa Vịnh vẫn kiên trì không bỏ cuộc. Cậu lẽo đẽo theo anh từ phòng này sang phòng khác, cuối cùng dứt khoát theo cả vào phòng tắm. Như một chú mèo bướng bỉnh, bị đẩy ra bao nhiêu lần cũng không chịu rời đi.
“Anh Thịnh…”
Cậu gọi nhỏ, rồi bất ngờ nhăn mặt
“Hình như vết thương bị đụng vào rồi. Đau quá…”
Thịnh Thiếu Du vốn đang cố tỏ ra dửng dưng, nhưng nghe vậy liền quay phắt lại. Ánh mắt sắc bén, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cậu kiểm tra.
Ngay lúc ấy, Hoa Vịnh tranh thủ đặt một nụ hôn lên cằm anh, nhẹ nhàng như đang xin lỗi:
“Anh vẫn còn giận à? Em sai rồi. Tha cho em đi…”
Thịnh Thiếu Du khẽ bật cười, không phải vì buồn cười, mà vì thất vọng. Cái kiểu xin lỗi nửa vời, vừa nói vừa tính toán của cậu khiến anh chỉ muốn… gõ đầu cho tỉnh.
“Sai ở đâu?”
“Ở đâu cũng sai…”
Cậu đáp, ánh mắt long lanh
“Chỉ cần làm anh giận, thì em sai hết.”
Nếu là người khác, có lẽ đã bị lời này làm cho mềm lòng. Nhưng Thịnh Thiếu Du không dễ cảm động trước mấy trò vặt đó. Anh trầm giọng, nói từng chữ:
“Em nghĩ mình đặc biệt lắm à? Là Enigma thì được quyền liều mạng? Không sợ chết là có thể muốn làm gì thì làm? Em có biết mình đang khiến anh phát điên không?”
Hoa Vịnh khẽ rụt vai, nhưng vẫn tiến lại gần, vòng tay ôm lấy anh, giọng rủ rỉ:
“Em biết lỗi rồi mà…”
Vấn đề là… tay bị thương lại tiếp tục được cậu dùng để ôm, băng gạc thấm máu đỏ lên. Thịnh Thiếu Du phát hiện ngay, mặt tối sầm:
“Em nhìn lại mình đi!”
Không nói thêm, anh xoay người đi lấy hộp thuốc. Hoa Vịnh ngoan ngoãn đi theo sau, ngồi xuống ghế như đang đợi bị phạt.
Thịnh Thiếu Du tháo băng ra, vết thương đã khô nhưng vì cậu không chịu nghỉ ngơi, máu lại rỉ ra.
“Em không thấy đau.”
Hoa Vịnh vội vàng trấn an anh.
Thịnh Thiếu Du đột nhiên siết chặt cây kéo trong tay.
“Không đau?”
Không hiểu sao, Thịnh Thiếu Du đột nhiên nổi giận, anh dùng cây kéo vốn để cắt băng gạc, không báo trước cứa mạnh vào cánh tay mình.
Lần này anh dùng lực rất mạnh, máu tươi lập tức ồ ạt chảy ra. ( đau tim quá ^q^ )
“Anh làm cái gì vậy!”
Hoa Vịnh giật mình, giọng đổi hẳn, ánh mắt chợt trở nên sắc lạnh.
Thịnh Thiếu Du nhìn thẳng vào cậu, khàn giọng:
“Bây giờ đau chưa?”
Hoa Vịnh mím môi không nói, sắc mặt anh rất tệ, nhanh chóng xé băng gạc cầm máu cho anh. Nhưng anh đẩy tay cậu ra, sau đó kéo cậu vào lòng.
Giọng anh trầm, gần như là thì thầm trong cổ họng:
“Hoa Vịnh… Anh cũng biết đau.”
Không ai nói thêm lời nào.
Đêm hôm đó, cả hai cùng thức trắng.
Trong ánh đèn mờ nhạt, tiếng Hoa Vịnh vang lên nhẹ tênh:
“Em không quen xử lý vết thương trước mặt người khác. Từ nhỏ đã vậy rồi.”
Cậu quay lưng lại, nói tiếp:
“Tỏ ra yếu đuối là một điều xa xỉ. Không ai bảo vệ mình cả. Họ chỉ lợi dụng hoặc dẫm lên.”
Một con sói bị thương sẽ chỉ thu hút bầy thú săn mồi.
“Cho nên, dù có đau cũng không được cho người khác thấy. Dù sắp chết cũng phải cười, phải mở to mắt như đang sống. Đó là cách Omega sinh ra em đã dạy… là cách em sống.”
Cậu nói ra những điều đáng sợ ấy bằng giọng điệu nhẹ tênh, như thể đang kể về một ai khác, không phải bản thân cậu.
Thịnh Thiếu Du lặng đi. Anh mềm lòng, trở mình đến gần Hoa Vịnh hơn, vòng tay ôm lấy vòng eo thon của cậu, mũi khẽ dụi vào vai cậu, im lặng hồi lâu mới khẽ thở dài:
“Hoa Vịnh, sau này đừng vậy nữa.”
“Hửm?”
“Em không cần gồng mình nữa. Có anh ở đây rồi. Từ giờ… để anh bảo vệ em.”
Hoa Vịnh không trả lời. Một lúc sau, cậu xoay người lại, tay đặt lên cổ anh.
Rồi cậu chủ động hôn anh, nụ hôn cháy bỏng, như một cậu nhóc vừa biết yêu, giữ chặt gáy anh, muốn anh ấy lại gần cậu , muốn anh chủ động hôn cậu.
Cậu cần anh. Cần hơi ấm của anh. Cần một nơi để được thở, để biết mình vẫn còn ai đó trên đời.
Thịnh Thiếu Du vốn không định đẩy Hoa Vịnh ra. Nghĩ đến vết thương trên tay tên nhóc điên này, anh lại càng không dám giãy giụa mà trao cho cậu mọi dịu dàng nơi anh.
Yêu đến mức nào ư?
Thịnh Thiếu Du nghĩ
Có thể không cuồng nhiệt như cậu, nhưng là yêu đủ để không bao giờ quay lưng khi cậu cần. Yêu đủ để cậu biết, tình yêu nên có, anh sẽ không thiếu một phân nào.
Ừm, tên nhóc điên này thật sự rất đáng thương, chắc chắn rất thiếu tình yêu, rất thiếu cảm giác an toàn
Vì vậy, phần tình yêu chưa từng có ấy, anh sẽ cho.
Anh yêu cậu.
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Ji
Trans: Mochi
—