(OxA)Omega muốn ăn thịt Alpha - Chương 10

Chương 10
 
“Chủ nhân, ba ba gọi điện đến rồi đó ~”
 
Tống Đào đang vùi đầu vào “lao động vất vả”, nghiêng đầu về phía sau, mồ hôi trong suốt thấm từ cổ áo trượt xuống chiếc áo thun trắng, men theo xương sống uốn lượn, cuối cùng tan biến ở hõm lưng gợi cảm, để lại một vệt ánh sáng mờ quyến rũ chợt lóe rồi mất.
 
Một tiếng rên rỉ trầm thấp tràn ra từ kẽ môi, hàng mi cong dài run lên, gương mặt ửng hồng với dáng vẻ đầy thỏa mãn, cậu thả lỏng đôi môi bị cắn đến đỏ au.
 
Cậu nghiêng người sang bên, để mặc cơ thể ngã phịch xuống giường.
 
Ánh mắt cậu mờ mịt nhìn chằm chằm lên trần nhà, cứ thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Không chỉ là Thần Hoàn, mà còn là vị máu tươi cậu từng nếm – thứ mùi hương khơi dậy trong cậu dục vọng điên cuồng, hoang dại.
 
Cậu khẽ lè lưỡi, chậm rãi liếm môi. Nhưng chỉ như thế thì chưa đủ. Cậu đưa tay lên, đầu ngón tay vẫn dính chút chất lỏng trắng ngà, đọng lại nơi đầu ngón thon dài. Tống Đào nhìn chằm chằm, sau đó bất chợt ấn mạnh ngón tay lên môi, mạnh đến mức đôi môi căng mọng bị ép đến mất màu máu.
 
Ngón tay cọ xát trên môi, hung hãn như nụ hôn đêm đó, thậm chí còn mang theo chút đau đớn.
 
“Chủ nhân, ba ba gọi điện đến rồi đó ~”
 
Tống Đào như không nghe thấy gì, ngón tay vẫn tiếp tục ép mạnh. Không dừng lại ở đó, ngón tay cậu mem theo khóe môi hé mở, vượt qua hàm răng cứng, tiến vào khoang miệng mềm mại và ấm áp.
 
Ngoài cửa sổ, nắng hè rực rỡ. Thành Tái Khoa vào mùa này trời ít mưa nhiều nắng, bầu trời xanh cao vút, điểm vài cụm mây trắng lơ lửng, chim chóc rúc vào tán cây mát rượi để say giấc.
 
Trong phòng, Omega trẻ tuổi lại đang điên cuồng xoay vặn đầu ngón tay trong miệng, như thể đang cố tái hiện lại nụ hôn cuồng loạn với Tần Tranh. Tiếng nước “chụt chụt” vang vọng giữa gian phòng yên tĩnh. Nhưng với Tống Đào, vẫn chưa đủ. Mọi thứ quá dịu dàng, không cuồng dã như Tần Tranh đêm đó – như thể anh muốn nuốt chửng cậu.
 
Cho đến khi đầu ngón tay bị xoắn mạnh, máu từ vết thương mới trào ra, nhưng vừa chảy ra đã bị chiếc lưỡi tham lam cuốn đi mất.
 
Tống Đào mở bừng mắt, bàn tay còn lại lại tiếp tục lần mò xuống dưới.
 
“Chủ nhân, nếu tiếp tục không nghe máy là ba ba sẽ xử cậu đó ~”
 
---
 
Tần Tranh sắp phát điên. Dù có làm gì đi chăng nữa, cái cảm giác trống rỗng trong cơ thể vẫn không thể lấp đầy. Trái lại, nó còn có xu hướng ngày càng mãnh liệt.
 
Anh – một Alpha luôn lãnh đạm – lúc này nằm bệt trên ghế, gương mặt đỏ hồng, ánh mắt mơ màng, cả người nhìn qua còn gợi cảm hơn cả những Omega phong tình.
 
Tay anh đã dừng lại, chẳng còn ích gì nữa. Khi đang thẫn thờ, ngón tay chậm rãi di chuyển ra phía sau...
 
Rồi nhẹ nhàng chạm vào cánh cửa ẩm ướt.
 
Ngón tay như đang “gõ cửa”.
 
Tần Tranh trợn to mắt. Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc anh bừng tỉnh. Một cảm giác kỳ lạ khiến lý trí quay về, anh dùng hết sức lực ném mạnh bàn tay ra phía trước, va lên bảng điều khiển phát ra tiếng “rầm”, để lại một vệt đỏ ửng.
 
Nhận thức được bản thân vừa làm gì, Tần Tranh chỉ muốn tự tát mình.
 
Anh là Alpha cơ mà!
 
Nhưng cái tỉnh táo ấy chỉ kéo dài trong tích tắc. Khi anh muốn ngồi thẳng dậy thì tình cờ nhìn ra ngoài cửa sổ – cách đó không xa, các vệ sĩ đã ngã gục.
 
Ở vị trí đối diện cửa sổ, một nhóm Alpha đang bao quanh cái xe đó.
 
Ngay khoảnh khắc ấy, Tần Tranh cảm thấy một cơn khát chưa từng có. Anh nuốt nước bọt liên tục, cổ họng nóng rát, mỗi lần nuốt đều nghe thấy tiếng khàn khàn. Nhưng nỗi đau đó lại càng làm anh thêm kích thích.
 
Anh cần phải uống thứ gì đó để giải cơn khát này.
 
Uống cái gì?
 
Tầm mắt anh chợt trở nên mơ hồ, dường như... đã có câu trả lời.
 
Nước miếng bắt đầu rỉ ra.
 
Bàn tay to mạnh mẽ thuộc về Alpha giờ đây run rẩy túm lấy cửa xe, chỉ cần anh ra lệnh, mấy Alpha kia dù không cam lòng cũng sẽ giống chó ngoan ngoãn chạy tới.
 
Nhưng nếu làm vậy, từ giây phút đó trở đi... chính anh sẽ trở thành một con chó.
 
“Cạch!”
 
Cửa xe không mở ra mà bị khóa chặt. Một vệt máu đỏ tươi tràn ra từ khóe môi Tần Tranh. Anh đang dùng đau đớn để níu giữ tỉnh táo. Để không lao ra ngoài, đi "ăn" một Alpha nào đó – thà chết còn hơn.
 
Anh tháo thắt lưng, buộc chặt tay mình, trói vào ghế ngồi.
 
Làm xong, anh chẳng còn sức lực, mồ hôi đẫm ướt áo sơ mi, nằm vật trên ghế vặn vẹo trong khổ sở.
 
Một Alpha đang chịu hình phạt không thể giải thích bằng lời.
 
Về phần tài xế và đàn em, họ chỉ biết đứng canh bên ngoài cả ngày, cuối cùng không leo lên được xe nào. Ông chủ thì tự mình lái xe, được họ hộ tống từ trước sau, chạy đến một căn biệt thự giữa sườn núi.
 
---
 
Sau khi tắm xong, sảng khoái nhẹ nhõm, Tống Đào liền gọi lại cho Tống Trì Cảnh.
 
Vừa bắt máy, cậu đã cà khịa: “Gọi bao nhiêu cuộc, sao con không chịu nghe máy?”
 
Tống Trì Cảnh lập tức quát lại: “Gọi bao nhiêu cuộc, sao con không chịu nghe máy?”
 
Tống Đào mím môi cười trộm, không sót một chữ, còn đắc ý: “Xin hãy gọi con là Tống thần.”
 
Cậu nhỏ giọng xuống: “Con sợ bị ba mắng, con là một tiểu Omega yếu đuối, bị mắng nhiều quá sẽ nghĩ quẩn đó.”
 
Công chúa Hắc Tuyết trở mình, lộ cái bụng ra cho cậu xoa. Nhưng chưa kịp xoa, mấy nhóc mèo con đã ùa tới, giành mỗi đứa một bên, không ăn cũng cắn chơi.
 
Tức mình, Tống Đào đuổi hết ba đứa con đi, thương Hắc Tuyết công chúa lắm, làm mẹ đúng là quá vất vả.
 
“Hứ! Co còn mạnh miệng, dám nhận mình là tiểu Omega yếu đuối hả? Nói, hôm nay Tần Tranh tìm đến là chuyện gì vậy? Con là cái đồ không có lương tâm, ba ba con đây yêu thương con hết lòng hết dạ, con lại dám đặt điều về ba như thế!”
 
Tống Trì Cảnh càng nói càng nghẹn ngào.
 
Tống Đào cuống lên, vội vàng cúi người xin lỗi: “Đừng khóc mà ba, có sai rồi, con thề tôi không dám nữa đâu, đừng khóc nha, buồn quá ảnh hưởng thai nhi đó.”
 
“Co còn biết nữa hả? Vậy sao còn làm ba tức muốn chết. Mà sao con lại đi cùng Tần Tranh? Ngoài kia người ta đồn thằng bé tàn nhẫn lắm đó.”
 
Nghe giọng ba dịu lại, Tống Đào cũng thở phào: “Chỉ tình cờ gặp thôi, không sao đâu ba, anh không làm gì con đâu, ba yên tâm.”
 
An ủi xong Tống Trì Cảnh, cậu cúp máy, uống một cốc nước lớn.
 
Cậu và ba vẫn luôn rất thân thiết. Năm đó khi ba mang thai, cha cậu vì tai nạn mà qua đời. Ba cậu một mình nuôi cậu lớn, vừa làm nhiều việc vừa chăm sóc cậu chu đáo.
 
Sau đó, ba gặp Tần Ngọc Thần – một Omega xinh đẹp cứng cỏi, khiến không ít nhân vật có quyền ở Tái Khoa Thành động lòng.
 
Dù ở Tần gia, ba chưa từng vì lấy lòng Tần Tranh mà ngó lơ cậu.
 
Nhưng cuối cùng, người phong lưu vẫn sẽ ra khơi, chỉ dừng lại ở một bến cảng tạm bợ, rồi đi tiếp khi chán cảnh vật nơi đó.
 
Tống Đào vẫn nhớ năm cậu mười tuổi, Tần Ngọc Thần cãi nhau với ba rồi bỏ đi. Đêm ấy, ba cậu ngồi một mình suốt đêm, nước mắt Omega gần như cạn khô.
 
Sáng hôm sau vẫn dắt cậu đến trường, mắt sưng vù mà hỏi: “Tiểu Đào, trường này có tốt không?”
 
Trường đó là tốt nhất, mà cậu vào được là nhờ quan hệ với nhà họ Tần.
 
Cậu bé mười tuổi xinh xắn nhẹ nhàng chạm lên mắt ba: “Con thông minh lắm, học trường nào cũng học giỏi.”
 
Tống Đào từ nhỏ đã biết, ba phải chịu đựng nhiều uất ức chỉ để cậu có cuộc sống tốt hơn.
 
Sau cùng, ba quyết định chia tay là vì Tần Ngọc Thần ra tay đánh cậu. Với ba, chuyện đó là không thể tha thứ.
 
Ba tái hôn với chú Ngô ba năm trước, hiện tại chú cũng rất tốt với cậu. Nhưng cậu đã lớn, không thể mãi theo ba, nên dọn ra sống riêng.
 
Nghĩ lại chuyện xưa, Tống Đào càng thấy áy náy. Cậu đúng là không nên nói linh tinh ba đối xử tệ với mình.
 
Xoa xoa đầu công chúa Hắc Tuyết, cậu thở phào – may mà ba tha lỗi.
 
Cho nên chuyện này – ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của Tần Tranh! Ai kêu anh ấy nhào tới mà không chịu cho người điều tra trước.
 
Nghĩ vậy, Tống Đào chống cằm, cười ngây ngô: Tần Tranh đúng là... quá tin người rồi đó nha ~
 
 
“Tổ tông ơi, cuối cùng cũng chịu tới.”
Ngụy Tư Kỳ mắt trừng mắt không chớp suốt hai ngày qua chỉ để canh cái tủ sắt hình vuông này, chờ Tống Đào đến mở rương cùng hắn.
 
Chờ tới mức từ nôn nóng chuyển sang chẳng còn nổi tính tình.
 
Tống Đào xách theo một túi vịt hóa to tổ chảng, thả cái “bộp” lên bàn trà:
“Gấp cái gì, có mọc chân cũng chạy không được.”
 
Cậu bước đến, khoanh tay đứng nhìn cái tủ sắt kia. Nói gì thì nói, trong lòng vẫn có chút tò mò. Không biết Tần Tranh rốt cuộc cất bảo bối gì trong đây.
 
Nhưng có một điều từ đầu đến cuối cậu không tài nào hiểu nổi.
 
Đồ vật đủ khiến Tần Tranh cất vào tủ sắt, chắc chắn phải là siêu cấp đại bảo bối. Nhưng siêu cấp đại bảo bối mà đã bị bỏ quên, lại chẳng thấy anh phái người đến lấy.
 
Thế thì... kỳ quá.
 
Ngụy Tư Kỳ xoa tay, hừng hực khí thế:
“Mau mở ra coi thử bên trong rốt cuộc là báu vật gì nào!”
 
Hắn quay đầu nhìn Tống Đào, đôi mắt sau gọng kính như viết sáu chữ to: Phát tài rồi!
 
Tống Đào hít sâu điều chỉnh tâm tình.
 
Ngụy Tư Kỳ bắt đầu nhờ đến cậu hỗ trợ đủ loại mánh khoé để phá khóa mở rương.
 
Một cái khóa mở ra, rồi cái thứ hai, cái thứ ba... từng tiếng cùm cụp vang lên khe khẽ mà như nhạc đệm máy in tiền đang xoạt xoạt xoạt đẩy ra từng xấp giấy.
 
Mặt Tống Đào cũng đỏ lên vì phấn khích.
 
Cuối cùng, khóa cuối cùng cũng bật mở. Tủ sắt như đóa hoa bung nở, từ từ hé ra cánh cửa của bí mật.
 
Tống Đào duỗi cổ nhìn vào trong.
 
Ngụy Tư Kỳ cũng lập tức nhào tới, vừa nhìn thấy thứ bên trong liền trố mắt:
“Ủa... Sao lại là một đống ảnh?”
 
Hắn không tin nổi, vội nhặt một tấm rơi dưới đất. Trong ảnh là một bé trai trắng trẻo mũm mĩm đang ngủ ngon lành, trên đầu còn cài một bông hoa nhỏ màu hồng nhạt.
 
“Cái này... là Tần Tranh?”
 
Ngụy Tư Kỳ vứt tấm ảnh, cúi xuống bới kỹ dưới đáy rương.
 
Tống Đào thì sững người, nhìn chằm chằm vào đống ảnh trong tủ. Không phải Tần Tranh.
 
Mà là... cậu.
 
Có bức bị vẽ thêm con rùa đen trên mặt, có bức bị họa thành mèo con, nhìn là biết chẳng phải việc người lớn nghiêm túc sẽ làm.
 
Ngoài mấy tấm ảnh, còn có mấy món đồ chơi nhỏ nhỏ. Như con châu chấu Ngụy Tư Kỳ đang cầm kia, chính là Tần Tranh dạy cậu làm, xong thì cậu đã tặng lại cho anh.
 
Tủ sắt siêu cấp đại bảo bối của Tần Tranh — là cậu.
 
---
 
Giữa sườn núi, trong biệt thự, Tần Tranh đã cho tất cả nhân viên lui hết. Một mình anh mở hệ thống phòng ngự của căn nhà.
 
Phòng ngự vừa kích hoạt, đến cả pheromenon cũng không thể lọt ra hay lọt vào.
 
Anh đứng trước gương toàn thân, nhìn chằm chằm vào phần da ba tấc dưới rốn. Trên đó, một hoa văn màu đen hình cánh hiện lên rõ ràng.
 
Đây là... dấu hiệu của Mị Ma. (Suscubus)
 
Tần Tranh chớp mắt hai lần, ngơ ngác nhìn phản chiếu trong gương.
 
Anh... đã thức tỉnh thành Mị Ma?
 
Phòng đột nhiên vang lên một tiếng rầm! cùng tiếng gào đầy tức giận. Gương vỡ tan, Tần Tranh đấm mạnh đến mức máu từ nắm tay chảy ròng ròng.
 
Trên người anh bắt đầu xuất hiện hai cái sừng, một đôi cánh, và cả... cái đuôi. Mà cái đuôi ấy lại là... màu hồng nhạt hình trái đào!
 
Vừa mỏng vừa mềm, nhìn thế nào cũng thấy hợp để... Ăn Thịt…
 
Nhóm dịch Bunz Zm 
Edit/Trans: Tỏi

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo