(OxA)Omega muốn ăn thịt Alpha - Chương 11

Chương 11
 
Chuyện lần này, Tần Tranh thậm chí chẳng cần mở tư liệu ra đối chiếu cũng biết mình có phải vừa thức tỉnh thành mị ma hay không.
 
Có được một thân thể mới, bản thân anh vẫn chưa thể thích nghi, đặc biệt là cái đuôi linh hoạt phía sau, do chưa thể điều khiển thuần thục, đã vung quất vào mông mấy lần.
 
Vùng mông đầy đặn bị đánh đến run lên từng đợt, còn để lại vài vết đỏ thẫm. Có cái dấu là hình trái tim, nhìn vào lại mang vài phần nghịch ngợm vô nghĩa.
 
Nhưng chuyện này chỉ khiến anh càng thêm bực bội.
 
Nắm tay siết đến mức bật máu, Tần Tranh chỉ muốn nếu có thể thì nghiền nát hết xương cốt, đập nát thân thể này một lần nữa, xóa sạch những bộ phận thừa thãi như cánh hay đuôi ra khỏi người mình.
 
Là một Alpha, anh hoàn toàn không thể chấp nhận chuyện mình thức tỉnh thành mị ma, từ đây phải dựa vào việc cắn nuốt... tinh dịch để sống.
 
Cho tới nay, Tần Tranh còn chưa từng có trải nghiệm làm tình với người khác, trong trí nhớ duy nhất một lần có hành vi “thân mật” với người khác là khi tám tuổi, anh giúp Tống Đào – lúc đó mới năm tuổi – đi tiểu vì bị bệnh.
 
Có điều vì Tống Đào quá nặng, anh không giữ được, làm cậu ta tè đầy trong bồn.
 
Dù sao thì, chuyện đó cũng chẳng phải trọng điểm.
 
Tần Tranh đã trải qua mấy giai đoạn mờ mịt, kinh hoàng, phẫn nộ,... rồi dần dần bình tĩnh lại.
 
Sau khi bình tĩnh, anh phát hiện mình có thể điều khiển việc thu phóng cánh, đuôi và sừng chỉ bằng ý niệm.
 
Toàn thân ướt đẫm như thể vừa lội ra từ nước, người rỉ nước bước từ phòng ngủ ra ngoài, mỗi bước đi như rơi ra từng giọt máu. Nhìn anh lúc này chẳng khác gì một cỗ máy bị lỗi chương trình, loạng choạng bước về phía trước. Nhưng khuôn mặt lạnh lùng, cơ bắp căng đầy lại tạo cảm giác áp bức mạnh mẽ.
 
Anh ném mình lên chiếc ghế sofa màu nâu, hai chân dài đặt lên bàn trà, không còn chút sinh khí, cả người phảng phất tử khí lặng lẽ bao trùm.
 
Anh rút ra một điếu thuốc. Nhưng thứ cháy trong tay anh không phải thuốc lá thông thường. Anh vốn hút loại bạc hà trộn chanh – vị mát dễ tỉnh táo đầu óc. Đôi khi còn cuốn thêm lá trà hay cánh hoa. Lá trà thì anh ưng Thái Tử Hầu loại ngon, còn cánh hoa thì thiên về mộc hương đạm, phải thật nhẹ, không quá nồng.
 
Gương mặt anh ủ rũ rít lấy điếu thuốc. Mái tóc ngày thường vuốt gọn ra sau nay đã xõa xuống, mang theo vài phần dáng vẻ thiếu niên. Dù sao thì, ở độ tuổi 25, cũng là thời điểm dục vọng bùng phát mạnh nhất.
 
“Chết tiệt!”
 
Điếu thuốc trong miệng suýt nữa bị anh cắn gãy. Anh nhớ tới sáng hôm đó Tống Đào xem tin tức, rồi mở miệng nguyền rủa: “Nếu anh thức tỉnh thành mị ma thì...”
 
Anh bẻ gãy điếu thuốc.
 
Chắc chắn là do Tống Đào, nhất định là vậy.
 
Chết tiệt thật!
 
 
“Hắt xì—”
 
Tống Đào hít mũi một cái, sờ lên trán, nhiệt độ bình thường. Có vẻ không phải do bị cảm sau vụ đánh nhau dưới hồ bơi.
 
Dù sao thì vẫn nên nấu bát canh gừng uống phòng ngừa một chút.
 
Tống Đào luôn chăm sóc sức khỏe rất kỹ. Trong phòng khách, cục bột tròn là Trân Châu đang chơi banh với hai con mèo trắng đen – hộ vệ mới của gia đình, quan hệ giữa chúng khá hòa thuận.
 
Cục bột tròn dường như vẫn chưa nhận ra rằng bản thân không thể “nói tiếng mèo”.
 
Anh rửa sạch gừng, thái khối rồi ném vào nồi, thêm vài cục đường phèn. Tống Đào vừa nhìn nồi canh sôi lục bục vừa thất thần nghĩ – Tần Tranh sao lại chụp được nhiều ảnh như vậy? Hơn nữa còn lưu lại cả mớ ảnh chụp mấy chi tiết lặt vặt giữa hai người rồi nhét hết vào tủ sắt?
 
Chắc chắn không phải vì tình yêu gì đó. Dù là lúc anh tám tuổi đối với Tống Đào năm tuổi, hay là khi rời đi – anh mười ba tuổi còn cậu ta mới mười – thì cũng chẳng thể phát sinh cảm tình kiểu đó.
 
Nhưng mà…
 
Có lẽ… Tần Tranh thích chính mình, với tư cách là em trai.
 
Đây hình như là lời giải thích duy nhất hợp lý.
 
Tống Đào bưng một chén canh gừng vừa nấu định quay về phòng thì Tô Hà về tới.
 
“Thơm quá đi~ Cậu nấu cái gì vậy?”
 
“Canh gừng. Có phần để lại trong nồi cho cậu.”
 
“Sao tự dưng lại nấu canh gừng? Cậu bị cảm à?” Tô Hà quan tâm hỏi, rồi lo lắng thêm, “Mai là tiệc sinh nhật tôi đó. Ngươi không được vắng mặt đâu nha. Trong nhà có thuốc cảm không? Để ta đi mua.”
 
Vừa nói hắn vừa vác balo, định mang giày đi mua thuốc thì bị Tống Đào kéo lại.
 
“Không có bị cảm mà, tôi muốn tẩm bổ thôi ~”
 
Tô Hà nghe vậy, liếc vào chén: “Không bỏ kỷ tử thì nấu làm gì nữa.”
 
“Rồi rồi rồi, lần sau nhất định sẽ bỏ thêm.”
 
Tống Đào trở lại phòng, giường đầy ảnh chụp hồi bé từ năm năm tuổi tới mười tuổi của mình.
 
Tràn cả giường còn chưa trải hết.
 
Cậu gom mớ ảnh dính nước miếng do gặm thành đá quý qua một bên, cầm lên tấm ảnh bị ướt sũng nước dãi. Là ảnh cậu ngồi trên bàn đu dây, mặt trái bị lật lên, có dòng chữ:
 
【Hy vọng lần sau ngươi ngã xuống.】
 
Tống Đào bật cười. Đúng là Tần Tranh ấu trĩ. Xem ra anh vẫn chẳng thích gì mình – đứa em trai này.
 
Cũng dễ hiểu thôi.
 
Dù sao ba anh mới mất ba tháng, Tần Ngọc Thần đã tái hôn. Có tin đồn là Tần Ngọc Thần với ba mình từ lâu đã có qua lại, thậm chí cái chết của ba Tranh cũng vì bị hai người kia tức đến chết.
 
Thế nên Tần Tranh hận ba mình, và cả anh nữa.
 
Tống Đào xếp lại mớ ảnh, một số mặt sau có viết chữ, số khác thì không.
 
Lúc này, Trân Châu ở góc phòng, cặm cụi cắn một tấm ảnh chụp nhỏ. Đó là ảnh Tống Đào lúc nhỏ khóc đến rối tinh rối mù. Mặt sau tấm ảnh, Tần Tranh ghi:
 
“Người lớn trong nhà đều vô dụng, có một Tống Đào là tiểu phế vật mà không lo trông bàn ghế cho gọn gàng, cuối cùng phải để ta sắp xếp lại. Dù gì thì... cậu ta cũng là em trai ta. Chết rồi không được.”
 
Trân Châu cắn không nổi, dùng móng cào đẩy vài tấm ảnh lọt xuống dưới tủ đầu giường.
 
Bị Tống Đào tóm cổ lôi lên: “Tiểu nãi miêu ~ để ta hít một cái nào.”
 
Tống Đào cười khặc khặc như quỷ.
 
Tiểu mèo con kêu “meo meo”, như thể nói: “Đừng mà... người ta không phải để làm vậy đâu…”
 
Tống Đào tâm trạng khá tốt, chẳng bao lâu liền ngủ thiếp.
 
Chỉ là đêm nay, định sẵn có hai người sẽ mất ngủ.
 
Ngụy Tư Kỳ thở dài ai oán trước tủ sắt.
 
 
Tần Tranh thì đang lén xòe đuôi lần nữa. Mới chỉ chạm nhẹ thôi mà dòng điện đã chạy dọc toàn thân khiến anh tê rần.
 
Chậc.
 
Đúng là địa ngục.
 
Những bộ phận mới mọc ra này thật sự quá nhạy cảm.
 
Vừa buông đuôi ra, cơ thể đã không kìm được run lên.
 
 
Chớp mắt hai ngày trôi qua. Tống Đào đối gương, nhìn mảng tóc mới mọc màu trắng sữa.
 
Thế giới này hay ở chỗ – chẳng lo hói. Thuốc mọc tóc cực hiệu quả, chỉ cần não không chết là mọc lại được liền.
 
Cậu đeo chiếc Thần Hoàn thiết kế cầu kỳ, môi và cằm được nối bởi một sợi xích nhỏ. Cậu còn đeo đầy khuyên tai, nhĩ liên, hoa tai... phong cách rực rỡ trở lại.
 
Lại hóa thân thành một đóa hoa dại ngoài rìa – Omega đậm chất nổi loạn.
 
Vừa lòng lắc lắc hoa tai leng keng rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
 
Nhìn tạo hình mới của cậu, Tô Hà bĩu môi: “Tôi vẫn thích dáng vẻ tiểu bạch hoa của cậu hơn.”
 
“Giờ cậu chính là đóa tiểu bạch hoa bên cạnh tôi nha ~” Tống Đào cười, kéo tay Tô Hà, “Đi thôi, hôm nay cậu là nhân vật chính mà~”
 
Tống Đào lái chiếc xe máy kiểu dáng hầm hố, mỗi lần đều cố tình chạy thật nhanh để dọa Tô Hà phải ôm chặt eo, hét toáng lên.
 
Thói quen hư của Tống Đào chính là thích đùa dai.
 
Tần Tranh chắc vì bị cậu chọc tức nên hai ngày nay vẫn chưa có động tĩnh gì. Đợi qua hai hôm nữa, anh hết giận rồi thì lại tìm chơi tiếp.
 
Mục tiêu hôm nay là quán bar nơi Tô Hà làm thêm. Tối nay, hắn đặt một phòng tổ chức sinh nhật. Nhân viên được ưu đãi nên phòng miễn phí, đồ uống cũng giảm nửa giá.
 
Vừa bước vào phòng, liền nghe tiếng pháo hoa nổ đùng đoàng. Tô Hà hoảng sợ bịt tai lùi lại, đâm vào khuỷu tay Tống Đào. Tống Đào lập tức dang tay ôm lấy, che chắn cho cậu ta cảm giác an toàn.
 
Cậu giơ tay chắn dải lụa đang bay trong không khí. Đèn bật sáng, bạn bè của Tô Hà gần như đến đông đủ, hò reo chúc mừng. Vài người còn lén nhìn Tống Đào, thấy cậu đeo vòng tay tiết tố liền ngoan ngoãn thu lại ánh mắt tán tỉnh.
 
Thì ra là bạn tốt OO.
 
Phần lớn bạn Tô Hà là Omega, có hai Beta, còn Alpha thì chỉ có một – nghe nói gần đây đang theo đuổi cậu ta.
 
Tống Đào liếc mắt một cái, ngoại hình coi như tạm hợp với “tiểu Tô Hà” nhà mình.
 
Tô Hà giới thiệu từng người, Tống Đào là người hướng ngoại, nhanh chóng bắt chuyện và hòa vào không khí tiệc.
 
Một bạn Omega cảm thán: “Cậu là Omega đẹp trai nhất ta từng gặp đó.”
 
Tống Đào cười cười: “Đừng nhìn tôi hoài nha. Đêm nay nhân vật chính là Tô Hà của chúng ta mà.”
 
Rồi quay sang Tô Hà nói: “Cậu là Omega đáng yêu nhất mà tôi từng gặp.”
 
Tô Hà đỏ mặt vì được dỗ ngọt.
 
Cậu ta nghĩ thầm: may mà mình ý chí kiên định, xu hướng giới tính cũng vững vàng, chứ không thì dễ bị Tống Đào mê hoặc lắm. Nhưng có lẽ cũng vì vậy mà Tống Đào mới chịu chơi thân, mới có thể giữ mối quan hệ thân thiết thế này – vì cậu ta biết rõ mình sẽ không bao giờ bước qua ranh giới tình bạn.
 
Đối với người bình thường như họ, tiệc sinh nhật không cầu kỳ lắm, chủ yếu là ăn uống và vui đùa.
 
Tống Đào uống ba chai, có hơi say, bèn ra ngoài đi vệ sinh và hóng gió một chút.
 
“Đất sinh cây, trời đốt lửa
Rượu ngọc ngon, say chưa nữa?
Tiểu càn khôn, chứa trong ly
Uống một hơi, quên chuyện bi.
 
Văn lắm mơ, võ lắm máu
Ba giọt rơi, tim đau đáu
Gặp nhau giữa quán ven đường
Cạn nửa chén, khỏi cần thương!”
 
(Tỏi bình phẩm: nhỏ này ngâm thơ hoài, dịch mệt vỗn lài nhen )
 
Tống Đào vừa ngâm vừa nhàn nhã đút tay túi quần bước tới toilet. Hành lang có vài nhân viên. Qua cửa kính nhỏ trên từng phòng, có thể nhìn thấy đám người bên trong đang chơi rất vui. Có phòng không đóng kỹ, tiếng la hét vang vọng. May mà đèn sáng, chứ không là dọa chết người.
 
Cậu vừa rửa tay xong bước ra khỏi toilet nam – dành cho Omega.
 
“Đã lâu không gặp.”
 
Cậu ngẩng đầu, trong gương phản chiếu một Alpha nam tính, mặc áo sơ mi trắng mở nút phối cùng dây đeo xương rắn treo ngay ngực.
 
Một Alpha đầy dã tính.
 
Tống Đào khẽ cau mày suy nghĩ.
Đối phương nhỏ giọng rủa: “Khỉ thật,” rồi tự giới thiệu:
“Tôi là chủ của Tô Hà. Trước từng gặp cậu.”
 
Tống Đào sực nhớ ra, khẽ cứng mặt: “Chào anh.”
 
Cậu rửa tay xong định lau khô thì máy sấy tay không hoạt động.
 
Cậu nhìn sang.
 
“Cái đó hư rồi.” Ông chủ Phươn móc trong túi ra một gói khăn giấy nhàu đưa tới.
 
Tống Đào chỉ liếc qua, không nhận. Gói khăn nằm ở vị trí cực kỳ nhạy cảm của Alpha, chắc chắn đã ám đầy pheromone – cậu không muốn đụng phải.
 
Cậu hờ hững vung vẩy tay: “Không sao. Mùa hè không cần lau khô cũng được. Cảm ơn.”
 
Cậu gật đầu định đi.
 
Đối phương đột nhiên giơ tay chặn lối, lối đi vốn đã nhỏ, giờ càng như dồn ép cậu vào lòng ngực Alpha kia.
 
Tiếng thở dốc đầy khát khao vang bên tai khiến Tống Đào cau mày khó chịu.
 
Ông chủ Phương hạ giọng đầy thỉnh cầu: “Cậu, cậu đừng tránh tôi nữa được không? Tôi đâu có ăn thịt người. Tôi chỉ muốn làm quen thôi. Không được sao?”
 
“Không được.”
 
Một giọng nói thứ ba vang lên, lạnh lẽo mà kiên quyết.
 
Tần Tranh trong bộ vest đen từ đâu bước đến, như thể Hắc Bạch Vô Thường vừa bước ra từ địa ngục. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Ông chủ Phương, lạnh như đang nhìn một kẻ sắp chết.
 
Nhóm dịch Bunz Zm 
Trans/Edit: Tỏi

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo