(OxA)Omega muốn ăn thịt Alpha - Chương 9

Chương 9
 
Tần Tranh ở trong lòng nhắc mình giữ bình tĩnh, nhưng Tống Đào thì hiển nhiên đang cao hứng quá đà.
 
“Đào hoa hồ lặng xanh muôn trượng,”
 
Cậu giơ tay hờ lên giữa không trung, ánh mắt long lanh như đang thật sự đứng trước một hồ đào hoa lãng mạn. Giọng đọc kéo dài, cảm xúc dạt dào:
 
“Một bóng người sa cũng động trời.”
 
“Tranh độ nước dâng, thuyền vẫn vững,”
 
“Ngàn lần lật sóng, vẫn yêu chơi.”
 
Tống Đào rung đùi đắc ý, đắm chìm trong biển cả mỹ từ ca phú.
 
Tần Tranh nghe mà khóe môi vừa nhếch vừa nhăn, trong đầu duy nhất muốn làm chính là bịt lại cái miệng líu lo không ngừng của Tống Đào.
 
“Tay cầm nhật nguyệt trích sao trời.” Cậu nhìn về phía Tần Tranh, rõ ràng đọc tiếp một câu: “Tin tôi anh là đồ ngốc ~”
 
Cậu cười.
 
Là một nụ cười ngọt ngào kiểu Omega.
 
Cậu rõ ràng thấy đường viền cằm của Tần Tranh càng siết chặt, trong lòng liền cười thầm.
 
Không thể không nói, mười hai năm không gặp, Tần Tranh giờ đây còn trầm ổn hơn xưa. Người ta hay nói năm tháng là con dao mổ heo, sao đến lượt Tần Tranh lại như điêu khắc gia, càng sống càng giống tượng thần đi ra từ viện bảo tàng.
 
Ánh mắt Tống Đào đảo quanh một vòng liền nghĩ ra trò, nghiêng người về phía Tần Tranh: “Như này đi, mình chơi trò nối thơ. Tôi đọc một câu, anh đọc tiếp như tôi vừa nãy. Thua thì chọn thật lòng hay thử thách.”
 
Tần Tranh vốn không hứng thú với mấy trò trẻ con như thế, hoàn toàn lười phản ứng.
 
Tống Đào bám riết: “Đổi lượt nhé, anh đọc trước một câu, tôi tiếp, rồi đến lượt tôi bắt đầu, anh tiếp theo. Ai không nói được thì thua…”
 
Cậu đảo mắt, đồng tử xám xanh lóe sáng như tiểu yêu tinh:
“Thua thì chọn thật lòng hoặc thử thách.” 
 
Ngừng một nhịp, cậu nheo mắt cười:
“Không chọn được cái nào á? Đời này khỏi luôn nha.”
 
Cậu đủ nham hiểm để dụ được Tần Tranh liếc mắt một cái, lộ ra vẻ hứng thú.
 
Tống Đào tranh thủ dắt người xuống nước: “Anh trước đi.”
 
Cậu nhìn chằm chằm môi Tần Tranh – môi mỏng, nhợt nhạt, nhưng cậu từng thấy màu môi đó nhuộm máu, cực kỳ đẹp mắt.
 
Cuối cùng Tần Tranh cũng mở miệng, như hòa thượng trong tiểu thuyết bị yêu tinh mê hoặc, vừa lên tiếng liền sa đọa.
 
Anh đọc: “Cày đồng trưa chang nắng,.”
 
Tống Đào nhướng mày, nín cười: “Anh đây chẳng ngại gian..”
 
Rồi liền tranh thủ đọc tiếp: “Ngẩng đầu trăng lấp lánh,.”
 
Tần Tranh lại lườm một cái, lúc này mới phát hiện cậu chẳng biết từ khi nào đã dựa hẳn vào tay mình, cằm gác luôn lên vai, tư thế tự nhiên đến mức như thể hai người sinh ra vốn đã dính vào nhau, còn anh chỉ là một nhánh rẽ từ cơ thể mình.
 
Anh cúi đầu, suýt nữa thì hôn lên trán cậu.
 
Đối diện với đôi mắt chớp chớp như nai con ấy, anh hừ lạnh: “Cúi đầu... ngại nói ngang.”
 
Tống Đào: …
 
Người đâu mà nhỏ mọn.
 
Cậu không nhắc nữa, chỉ âm thầm đếm: một, hai, ba... Khi đếm đến ba mà Tần Tranh vẫn chưa nói tiếp thì liền vỗ tay: “Anh thua rồi! Không nối tiếp là thua nha, chọn đi, thật lòng hay thử thách?”
 
Tần Tranh nghiêng đầu đi, để tránh hơi thở của cậu thổi thẳng vào môi mình.
 
“Nói thật”
 
Có chơi có chịu nhưng anh tuyệt đối không thể chọn mạo hiểm — ai mà biết được cậu có bắt anh vừa cởi đồ vừa hét to “Tôi là Alpha! Tôi đỉnh nhất phòng!” hay không chứ?
 
Tống Đào biết ngay anh sẽ chọn nói thật, nên câu hỏi đã chuẩn bị sẵn.
 
“Tần Tranh.”
 
Cậu gọi đầy đủ tên anh, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc: “Mười hai năm trước tôi theo ba rời đi, trong lòng anh có trách tôi không?”
 
Trách tôi không cần người anh này.
 
Ánh mắt màu xám xanh nhìn chằm chằm Tần Tranh, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nhỏ nào. Nhưng tất cả những gì cậu thấy chỉ là hàng mi mỏng khẽ run, thật gần.
 
Sau đó, anh cúi xuống, môi dừng lại trên trán cậu, giống như một nụ hôn dịu dàng.
 
Nhưng miệng lại nói: “Cậu cũng xứng.”
 
Câu nói ấy như mũi tên nhọn xuyên thủng ngực Tống Đào, làm khuôn mặt như hoa đào tái đi, cậu lặng lẽ rời khỏi vai anh, ngồi lại cạnh cửa xe, im lặng đến mất mát.
 
Không khí trong xe ngay lập tức rơi vào im lặng.
 
Một sự im lặng nặng nề.
 
Trạng thái đó kéo dài cho đến khi xe dừng trước biệt thự, Tần Tranh bảo cậu xuống xe.
 
Tống Đào lặng lẽ bước xuống, khi nhìn thấy ngôi biệt thự quen thuộc liền thoáng sững sờ.
 
“Sao lại đến đây?” Cậu hỏi.
 
“Giải quyết chuyện.” Tần Tranh dứt khoát đóng cửa xe rồi sải bước đi vào. Dọc lối đi từ cổng đến biệt thự đều đứng đầy Alpha hoặc Beta mặc vest đen, ai nấy lạnh mặt, mang súng, không cười nổi.
 
Tần Tranh bước như thể đang đi trong chính nhà mình, khiến Tống Đào phía sau cảm thấy hơi chột dạ.
 
“…Tần… Tống Đào! Chuyện gì vậy?” Tống Trì Cảnh từ ghế salon bật dậy, lướt qua Tần Tranh, hỏi cậu.
 
Tống Đào cũng không ngờ anh lại thẳng tay giết vào đây như vậy, thấy ba mình phản ứng rõ ràng, vội túm lấy tay Tần Tranh, cười hì hì: “Ba, ba xem ai tới thăm ba nè, Tần Tranh!”
 
Cậu đẩy anh ra trước: “Tần Tranh nè, ba còn nhớ không? Anh ấy giờ đẹp trai lắm đó, tay anh ấy nè, cơ bắp săn chắc luôn!”
 
Tay còn khều thử mấy cái.
 
Tần Tranh: …
 
Cảm giác như bị mang ra chợ bán làm thịt heo.
 
Tống Trì Cảnh tuy không hiểu gì nhưng vẫn nhìn về phía Tần Tranh. Quả nhiên không nhận lầm, thằng nhỏ này lớn lên chẳng khác xưa mấy, nhưng tới tận đây với phô trương thế này, chẳng phải muốn dọa người sao?
 
Nụ cười ông hơi gượng: “Tiểu Tranh à.”
 
Giữa ông và Tần Tranh thật ra không thân thiết gì. Năm năm sống chung kia, nói được vài câu tử tế cũng chẳng đếm hết trên mười đầu ngón tay.
 
Ông không nghĩ Tần Tranh có lòng tốt đặc biệt tới thăm mình.
 
Nhưng con riêng bên cạnh ông – Ngô Hữu Thiên thì không nghĩ vậy. Đó là Tần Tranh đấy! Dù nhà cậu không phát triển ở địa bàn của anh, nhưng nếu kết giao được...
 
“Tranh ca, em là Ngô Hữu Thiên, con riêng của Tống thúc.”
 
Ngô Hữu Thiên hào hứng vươn tay.
 
Tần Tranh chẳng buồn nhìn, anh không đến đây để kết bạn.
 
Tống Đào thấy vậy thì không đành lòng nhìn cậu em xấu hổ, bèn nắm tay cậu ta: “Anh, chị dâu sao rồi, mang thai vất vả lắm hả, tháng này chắc bảy tháng rồi ha?”
 
Ngô Hữu Thiên cũng hiểu Tần Tranh chẳng buồn phản ứng, nhưng vẫn nắm tay Tống Đào xuống nước: “Ừ, bảy tháng rồi. Trước em còn định mượn mấy tấm ảnh hồi nhỏ của anh để vợ em nhìn, mong đứa nhỏ sau này đẹp như anh ấy vậy.”
 
Bên kia hai anh em nắm tay nói chuyện vui vẻ, bên này sắc mặt Tần Tranh đen như mực.
 
Nghe cậu gọi “anh” ngọt xớt – a ——
 
Cánh tay anh dài ra một cái, lôi Tống Đào về phía mình: “Từ nay về sau, Tống Đào không còn liên quan gì đến nơi này hay Tống Trì Cảnh nữa. Cuộc đời sau này của cậu, tôi phụ trách.”
 
Anh nói dứt khoát, mắt nhìn thẳng vào Tống Trì Cảnh.
 
Tống Trì Cảnh ngẩn người nhìn Tống Đào, còn cậu thì cũng ngẩn luôn. Cậu biết Tần Tranh đến để xử lý chuyện hôn nhân ép buộc kia, nhưng không nghĩ anh sẽ nói ra những lời này.
 
Cả đời sau tôi phụ trách.
 
Lời này thật sự quá nặng, nhưng cậu biết nếu anh đã nói thì sẽ làm được. Cậu tin rằng sau này bất kể sinh lão bệnh tử, chỉ cần gọi, Tần Tranh sẽ xuất hiện. Dĩ nhiên, tiền đề là phải nghe lời anh.
 
Cậu biết rõ, Tần Tranh là kiểu người muốn kiểm soát, từ năm năm tuổi đã vậy rồi.
 
Tống Trì Cảnh khó chịu: “Tiểu Tranh, Tiểu Đào là con trai tôi.”
 
“Khi ông lấy danh nghĩa hôn nhân bán cậu ấy cho một lão già lắm tiền, ông đã không còn tư cách làm cha cậu ấy rồi.”
 
Tần Tranh lạnh lùng, lời nói như lưỡi dao buốt lạnh cắt thẳng vào mặt mũi Tống Trì Cảnh.
 
Tống Trì Cảnh hoảng loạn: “Lão già lắm tiền? Bán? Hôn nhân? Cậu đang nói cái gì thế?”
 
Ông quay sang hỏi Tống Đào: “Nó đang nói cái gì vậy?”
 
Tống Đào: … Thôi xong
 
Ngô Hữu Thiên vội giải thích: “Tranh ca hiểu lầm rồi! Không có ai bán Tiểu Đào cho lão nào cả, không có đâu. Chúng tôi là người nhà của cậu ấy, sao có thể làm chuyện cầm thú vậy chứ!”
 
Lời lẽ tha thiết, y như Thị Mầu bị oan.
 
Tống Trì Cảnh thì giận dữ: “Tần Tranh, tôi biết từ nhỏ cậu coi thường tôi, nhưng tôi – Tống Trì Cảnh – không đến mức bán con mình!”
 
Hai người nói khiến Tần Tranh bắt đầu nghi ngờ, quay sang nhìn Tống Đào, thấy cậu lộ vẻ chột dạ liền lập tức hiểu ra – cái tờ giấy đó là giả!
 
Từ đầu đến cuối, là một âm mưu!
 
---
 
Tống Đào bị Tần Tranh mặt lạnh kéo ra khỏi biệt thự, Tống Trì Cảnh và Ngô Hữu Thiên hoảng loạn đuổi theo, vừa gọi vừa hét.
 
“Ba, anh, tôi không sao đâu, hai người về trước đi, vài ngày nữa tôi lại đến thăm!”
 
Tống Đào cố gắng quay đầu giải thích, nhưng chưa kịp nói xong đã bị Tần Tranh đẩy mạnh vào ghế sau xe. Còn chưa kịp ngồi yên, cổ đã bị bàn tay to nóng hừng hực của anh siết chặt, ép sát.
 
Tần Tranh đè hẳn lên người cậu: “Cái miệng đáng chết của cậu, rốt cuộc có câu nào nói thật không?!”
 
Anh như muốn phát điên vì giận, từng đợt tức giận như sóng lớn dội lên đầu.
 
Dù bị siết cổ đến đỏ mặt, Tống Đào vẫn cảm thấy... rất đã. Trong lòng phơi phới. Cậu bắt lấy cổ tay anh, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng.
 
Ngón tay cái nhẹ nhàng ấn lên cổ tay anh, nơi có mạch đập, cảm nhận được nhịp tim giận dữ của anh đang đập dồn dập.
 
Cậu khẽ thì thầm, giọng nghèn nghẹn: “Anh vì tôi mà làm đến bước này, tôi thật sự rất vui... Câu này là thật.”
 
Cậu cong môi cười nhẹ, ánh mắt sáng lên, như dâng cho anh cả bầu trời.
 
“Tim anh đập nhanh thật đấy, Tần Tranh.”
 
Ngay sau đó, cửa xe đột ngột mở ra, rồi đóng sập lại. Tống Đào bị vứt thẳng xuống đất.
 
Đoàn xe lăn bánh nghênh ngang rời đi.
 
Tống Đào lồm cồm bò dậy, phủi bụi trên người, nhìn theo xe biến mất.
 
“A —— Tần Tranh! Tụi mình còn cả tương lai cơ mà!”
 
Tống Đào chớp mắt. Tự dưng thấy hơi hụt hẫng.
 
…Mình có phải… lố quá không?
 
Lần sau gặp lại, chắc phải cười với anh vài cái đã.
 
Cậu vốn định đến chỗ Ngụy Tư Thần mở rương, nhưng cảm xúc hỗn loạn lại tràn lên, đành quay về nhà trước.
 
 
Trong khi đó, bên trong xe, Tần Tranh vừa đuổi tài xế xuống, vừa ngồi yên trên ghế, lần đầu tiên trên mặt anh hiện rõ sự hoảng loạn.
 
Không phải vì cậu kia bị vứt đi rồi cắn rứt lương tâm, mà là... cơ thể anh có gì đó rất lạ.
 
Bỏ qua gương mặt đỏ bừng, điều khiến anh thật sự bất an là... vùng bụng dưới trống rỗng đến đáng sợ.
 
Đối với một Alpha mà nói, cảm giác này quả thực quá vô lý.
 
Từ nơi đó, một dòng khô nóng bắt đầu lan khắp người, như có hàng nghìn con kiến bò loạn, len lỏi vào sâu hơn.
 
Anh hít sâu, muốn đè ép cảm giác này xuống, nhưng vô ích.
 
Ngay cả khi cắn chặt môi dưới, âm thanh mềm mềm vẫn trượt ra khỏi mũi.
 
…Loại âm thanh này, tuyệt đối không phải Alpha nên phát ra.
 
Ngoài xe, tài xế và đàn em của anh đều đứng cảnh giác, gương mặt nghiêm túc, mắt không rời khỏi xung quanh, nhưng trong lòng lại đầy nghi ngờ.
 
Lão bản vì sao lại đột ngột dừng xe? Lại còn đuổi tài xế xuống?
 
Chẳng lẽ muốn... làm chuyện xấu?
 
Hai Alpha liếc nhau, trong mắt đầy ý nghĩ mờ ám. Mới vừa chia tay một Omega xinh đẹp thế kia, trong xe chắc chắn vẫn còn sót lại hương tin tức tố. Lão bản mà nổi hứng cũng là chuyện dễ hiểu.
 
Trước kia còn tưởng anh không có tính dục, giờ xem ra là chưa gặp đúng người.
 
 
Trong xe, Tần Tranh cảm giác cơ thể mình không còn khống chế nổi.
 
Cảm giác trống rỗng đó gần như ép anh phát điên.
 
Không còn cách nào khác, anh đành cởi quần, muốn như mọi khi tự giải quyết là xong.
 
Tay vừa chạm đến, hình ảnh Tống Đào ngồi trong xe lúc nãy hiện rõ trong đầu.
 
Cậu lúc ấy... tay đặt trên bạn nhỏ, đầu ngửa ra sau, tóc đen lộn xộn, mặt mồ hôi, môi đỏ tươi vì cắn vạt áo.
 
Ánh mắt ngập tràn dã tính, ánh sáng long lanh như có một Alpha vô hình đang đứng trước mặt cậu.
 
Lần này, anh không dùng tay.
 
Anh... siết chặt eo mình.
 
Bàn tay hợp lại bị một dòng ấm ướt lấp đầy.
 
Tần Tranh ngã vật vào ghế xe, thì thầm: “Khát…”
 
Alpha mạnh mẽ thống trị 1/5 Tái Khoa Thành, giờ phút này chẳng còn vẻ uy nghiêm, giống như một tấm giẻ bị vắt khô.
 
Vô dụng. Cách cũ hoàn toàn vô dụng.
 
Điều khiến anh hoảng hơn nữa là...
 
Ngón tay bị kẹp nhẹ, theo chuyển động nơi hông, đầu ngón tay Alpha được chăm chút kỹ càng giờ đây... ươn ướt.
 
Lấp lánh trong suốt.
 
Tần Tranh sững người.
 
Anh không dám tin.
 
Anh… cư nhiên… chính mình tiết ra dâm thủy?
 
Nhóm dịch Bunz Zm 
Edit/Trans: Tỏi

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo