Chương 12
Alpha nam tính, ăn mặc hở hang — trừ điểm.
Alpha mà dám thân thiết với Omega như vậy — trừ điểm.
Gương mặt — trừ điểm.
Chiều cao — trừ điểm.
Biểu cảm — trừ điểm.
Tần Tranh chỉ liếc qua một cái, cái người gọi là “Ông chủ Phương” đã bị anh xếp luôn vào nhóm không đáng để bận tâm. Trong không khí còn vương lại mùi pheromenon của Alpha — cay nồng như mùi thuốc súng.
Pheromenon nồng nặc, lại còn để lộ ra cạnh một Omega — siêu trừ điểm.
Sắc mặt Tần Tranh trầm xuống. Nếu Tống Đào là Omega nhà họ Tần, loại Alpha cấp thấp như vậy tuyệt đối không có tư cách xuất hiện bên cạnh cậu.
Anh nhìn sang Tống Đào, hai mắt càng tối hơn. Dáng vẻ hiện tại của Tống Đào và hình ảnh cậu từng xuất hiện trước mặt anh khác nhau quá xa. Gặp ngoài đường chắc cũng không nhận ra nổi.
Nhất định là bị kiểu Alpha như thế này làm hư rồi.
Không thể để mặc thêm được nữa.
Trong khi đó, ánh mắt Tống Đào thì lại sáng rỡ khi thấy Tần Tranh. Nhưng sao anh lại có quầng thâm mắt nặng như vậy? Nhìn còn gầy hơn trước, có vẻ mệt mỏi tiều tụy. Không lẽ là vì mình?
Không lẽ mấy ngày nay anh giận đến mức mất ăn mất ngủ?
Chậc.
Một Alpha lòng dạ hẹp hòi ghê gớm.
Có vẻ sau này cậu phải chú ý một chút, tránh làm “lão A” này tức chết.
Tống Đào cười thầm, còn tưởng tượng ra dáng vẻ Tần Tranh giận dỗi một mình, quá thú vị.
Đúng lúc cậu đang mải nghĩ linh tinh, thì Ông chủ Phương đã chính thức chạm mặt với Tần Tranh.
Tuy trong lòng biết Tần Tranh không dễ chọc, nhưng hắn cũng không phải loại người dễ lui. Alpha mà, vốn đã ưa tranh giành thắng thua. Không những không chịu buông Tống Đào, hắn còn chủ động nắm lấy cánh tay cậu vốn đang đẩy mình ra.
Tống Đào đang mặc áo ngắn tay, trời hè nóng bức mà vẫn có người như Tần Tranh mặc sơ mi quần tây từ sáng đến tối, bất kể chỗ có điều hòa hay không.
Cho nên tay của Ông chủ Phương chạm thẳng lên da cậu. Hắn giật mình vì cảm giác mềm mịn — quá đỗi non mịn.
Cảm giác này khiến hắn càng không muốn buông tay. Muốn giữ lấy cả đời, muốn tỉ mỉ thưởng thức, thậm chí là cắn thử một cái.
Nghĩ thôi mà cũng khiến hắn cứng người.
Tống Đào thì siết chặt nắm đấm, trong lòng cũng rất khó chịu. Cậu cực kỳ ghét bị Alpha động chạm kiểu này. Nhưng người này lại là ông chủ của Tô Hà, mà Tô Hà thì hoàn cảnh gia đình rất khó khăn, học phí sinh hoạt đều tự làm thêm kiếm, còn phải gửi tiền về nhà. Cuộc sống quá vất vả.
Cậu không muốn vì chuyện này mà khiến một đoá tiểu bạch hoa mạnh mẽ như vậy càng thêm khổ sở. Dù cậu tin rằng chỉ cần mình giải thích rõ mọi chuyện, Tô Hà chắc chắn sẽ không trách cậu.
Chính vì vậy...
Cậu lại càng không nỡ ra tay mạnh.
Dù không dùng vũ lực, cậu vẫn có cách khiến ông chủ Phương buông tay. Nhưng...
Cậu liếc nhìn Tần Tranh. Không muốn làm anh mất mặt.
Ông chủ Phương ngạo nghễ nói:
“Cậu là ai? Ở đây đến lượt cậu lên tiếng à?”
Ngông cuồng thật.
Tần Tranh nhìn xuống bàn tay hắn đang nắm tay Tống Đào, rồi lại nhìn về phía cậu. Trong lòng anh đoán mối quan hệ giữa hai người. Anh biết họ không phải tình nhân, nhưng có thể là đang ám muội gì đó.
Ông chủ Phương tiến lên một bước, nửa người che trước mặt Tống Đào, chắn tầm mắt Tần Tranh:
“Mau cút! Chỗ này không phải nơi cậu có thể làm càn!”
Rồi quay đầu lại, giọng dịu xuống với Tống Đào:
“Đừng sợ, có tôi ở đây.”
Hắn còn không quên vuốt ve cánh tay Tống Đào, ngón tay lén lút chiếm chút tiện nghi.
Tống Đào chịu hết nổi. Nhất định sẽ giúp Tô Hà tìm công việc khác.
Cậu vung mạnh tay, khiến Ông chủ Phương lảo đảo về phía trước. Chưa kịp đứng vững thì đầu gối bị một cú đạp, hắn lập tức ngã quỵ. Chưa kịp hoàn hồn thì liền bị Tống Đào tặng thêm một cú đấm ngay má.
Máu tươi phun ra, hắn quỳ rạp trên mặt đất, ngẩng đầu phẫn nộ. Nhưng chưa kịp hét thì nòng súng đã dí thẳng vào trán.
Tần Tranh giữ chặt khẩu súng, lạnh lùng nhìn về phía Tống Đào. Dưới bóng hàng mi là ánh mắt lấp lánh vui mừng.
Tống Đào lắc cổ tay, hướng về phía anh nở một nụ cười nhạt.
Hai người phối hợp vẫn ăn ý như ngày xưa.
Giống hệt khi còn bé.
Ông chủ Phương chịu đau và nhục, liếc qua liếc lại hai người, cuối cùng cũng nhận ra: Họ quen nhau.
“Có chuyện gì vậy!”
Nhân viên bảo an của quán bar vội vàng chạy đến. Còn chưa kịp hành động, nhóm vệ sĩ của Tần Tranh đã áp đảo toàn bộ, đông hơn gấp đôi, vũ khí cũng xịn hơn hẳn. Bảo an chỉ có dùi cui và vài cây điện côn, không thể chống nổi.
Mọi người lập tức im re, không ai dám hó hé.
Tống Đào nhìn Tần Tranh khí định thần nhàn đứng giữa vòng vây, nghĩ bụng: Ở hoàn cảnh này, đúng là anh càng nhìn càng ngầu thật.
Khách trong các phòng chuẩn bị bước ra đều rụt đầu lại, nhưng vẫn hé cửa lén nhìn.
Ông chủ Phương vẫn quỳ dưới đất không dám đứng lên. Cuối cùng cũng nhận ra Alpha trẻ tuổi trước mặt không phải loại dễ đối phó.
Hắn đã đá nhầm chỗ rồi.
Nhưng hắn vẫn cứng giọng:
“Muốn làm gì? Có giỏi thì bắn đi!”
Tống Đào biết Tần Tranh dám nổ súng thật. Cậu chỉ hơi tò mò — khẩu súng lớn như vậy anh kiếm ở đâu ra?
Mà thật ra, ông chủ Phương cũng chưa đến mức xâm phạm cậu.
Đôi mắt cậu long lanh, nhìn Tần Tranh với vẻ dò xét. Không thèm để ý người đang bị dí súng dưới đất.
“Tống... Tống Đào...”
Một giọng nhỏ nhẹ vang lên, mang theo chút sợ hãi. Tống Đào quay đầu, là Tô Hà.
Chắc cậu nhóc chờ mãi không thấy cậu về nên mới lo quá mà chạy ra.
Tô Hà run rẩy nhìn quanh, rồi lấy hết can đảm bước lên, nhưng mới chạy được hai bước đã vấp phải chân một Alpha nào đó.
“Ai da ——”
Tô Hà mất đà, suýt ngã.
Alpha kia vẻ mặt vô tội, ánh mắt nhìn bạn mình như muốn nói: Không phải tao!
“Tô Hà!”
Tống Đào bước dài tới đỡ cậu bé, ôm lấy Omega mềm mại vào lòng.
Hai người đồng thanh hỏi:
“Cậu không sao chứ?”
Lại cùng trả lời:
“Tôi không sao.”
Rồi nhìn nhau bật cười.
Khung cảnh ấy, thật đẹp.
Đáng tiếc, chưa được lâu thì bị tiếng hét thảm của Ông chủ Phương phá vỡ. Tống Đào quay lại đã thấy Tần Tranh giẫm mạnh lên bàn tay hắn, vẻ mặt như muốn nghiền nát luôn.
Tô Hà hoảng sợ kêu lên rồi lập tức bịt miệng. Tống Đào vỗ nhẹ vai cậu nhóc, dịu giọng:
“Xin lỗi, chắc tôi khiến công việc của cậu tiêu rồi. Nhưng tôi hứa sẽ tìm việc mới cho cậu. Sinh nhật vui vẻ. Quà cậu mang về sau. Giờ tôi đi trước.”
Cậu buông Tô Hà, bước về phía Tần Tranh.
Tô Hà nắm tay áo cậu, không yên tâm.
Tống Đào cười trấn an, chớp mắt:
“Không sao đâu.”
Cậu tiến lại gần, dùng một ngón tay móc lấy khẩu súng đang dí vào Ông chủ Phương , kéo về phía mình.
Đôi mắt long lanh nhìn Tần Tranh:
“Đừng giận nữa, đi ăn cơm với tôi nha? Đói rồi.”
Ngón tay cậu nghịch nghịch nòng súng lạnh băng.
Tần Tranh nhìn chằm chằm vào bàn tay không an phận đó, rồi xoay tay đẩy ra, thu súng lại.
Không nói gì, xoay người bỏ đi.
Tống Đào bĩu môi, quay ngược hướng.
Tính tình gì mà lớn dữ vậy, không dỗ nổi luôn.
Một giây sau, cổ cậu bị kéo lại.
“Lăn lại đây!”
Cậu cười toe, thuận đà lao vào ngực anh, nhưng lại bị đẩy ra ngay.
“Tần Tranh, hôm nay bạn tôi tổ chức sinh nhật ở đây. Anh đánh ông chủ rồi, sinh nhật người ta sao mà tiếp tục?”
Tần Tranh không nói gì, chỉ liếc mắt ra hiệu cho Quản Tứ. Rồi kéo Tống Đào rời khỏi quán bar.
Quản Tứ đứng trước mặt Tô Hà, đưa ra một chiếc thẻ:
“Đây là thẻ VIP của Vân Trời Cao. Coi như bồi thường cho bữa tiệc sinh nhật hôm nay. Ngài có thể cùng bạn bè đến đó chơi. Mọi chi phí miễn phí.”
Tô Hà há hốc miệng: Vân Trời Cao! Top 3 chỗ ăn chơi nổi nhất Tái Khoa Thành! Muốn vào phải là hội viên, mà phí hội viên đến bảy chữ số!
Cậu còn chưa đủ điều kiện làm phục vụ ở đó nữa là...
Mà giờ lại được miễn phí?
Không phải là âm mưu gì đấy chứ?
---
Trong xe
“Về nhuộm lại tóc. Hoa tai chỉ được đeo một đôi. Thần Hoàn gỡ xuống, anh sẽ gọi bác sĩ đến tháo.”
Tần Tranh ra lệnh thẳng thừng.
Tống Đào trừng mắt:
“Anh định làm ba tôi à?”
“Không cần gọi anh là ba. Nhưng nếu muốn làm ba anh, thì phải mua biệt thự, siêu xe, kim cương, mở công ty cho tôi, cho tôi tiền tiêu.”
Tần Tranh quay đầu, bật cười:
“Theo logic đó, cậu nên gọi tôi là cha nuôi.”
Tống Đào dựa vào vai anh, môi cong cong:
“Cha nuôi~”
Âm cuối uốn cong như móc câu.
Tần Tranh nhíu mày. Tống Đào cười khanh khách, ném thêm một câu:
“Ban ngày gọi cha nuôi, tối đến cha nuôi gọi~”
Không khí trong xe chợt trở nên nguy hiểm. Hai người nhìn nhau, ánh mắt chạm nhau, như sắp nổ ra một trận chiến.
Ngay lúc ấy, tài xế báo:
“Tiên sinh, có một đoàn xe đang theo dõi chúng ta.”
Như để xác minh lời anh ta, tiếng súng vang lên —
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans/Edit: Tỏi