Chương 20
Không khí trong thang máy như loãng đi, khiến người ta khó thở, nhưng Tần Tranh đã quen sóng lớn gió lớn, mấy câu khiêu khích từ Tống Đào vẫn chưa đủ làm anh lộ dấu vết. Chỉ là… trong lòng dấy lên một cảm giác hoài nghi.
Chẳng lẽ Tống Đào đã biết?
Một cảm giác như có búa tạ giáng thẳng vào tim, rồi bị dời lên núi đao biển lửa mà nung nấu.
“Cậu nên nói mấy lời đó với bạn trai mình, không phải tôi.”
Tần Tranh chỉ muốn nhanh chóng kết thúc đoạn đối thoại này. Nhưng không hiểu sao, vừa dứt lời, anh lại ngửi được mùi giấm chua thoang thoảng chính từ giọng nói của mình.
Tống Đào chớp chớp đôi mắt nai vô tội, cười đầy ẩn ý. Cậu nhích người về phía trước, ngực khẽ cọ vào phần cơ ngực của Tần Tranh. Chỉ chạm nhẹ thôi, trên áo sơ mi trắng đã hiện rõ hai vệt ướt nhòe.
“Anh đang ghen à?”
Giọng điệu của Tống Đào vừa bông đùa vừa tinh quái, như thể đang nói một câu trêu ghẹo rất bình thường, mà thật ra lại là đòn trí mạng: Không chỉ uống tinh dịch của tôi, còn ghen với tôi.
Tần Tranh từ trước đến nay vẫn là kiểu người cực đoan, chiếm hữu cao đến mức khiến người khác sợ hãi. Những gì được anh xếp vào phạm vi “của tôi”, đều phải tuyệt đối thuộc về anh. Ra khỏi nhà phải báo cáo lý do, đi với ai, khi nào về, nếu trễ giờ thì tự chịu hậu quả.
Nếu ra ngoài nhiều điểm dừng, mỗi điểm đều phải chụp ảnh gửi về. Là “em trai” từng được anh nuôi, Tống Đào biết quá rõ điều đó.
Cậu nghĩ, ngoại trừ chuyện mắt cao hơn đầu, thì đây chắc cũng là lý do khiến Tần Tranh đến giờ vẫn độc thân. Dục vọng kiểm soát của anh ta… thật sự biến thái.
Tống Đào liếc qua phần eo áo sơ mi nơi còn lấm tấm hai dấu ướt, rồi bất ngờ nghiêng người, dùng ngực mình đè ép chỗ đó.
“Tần Tranh, tôi đang tính kết hôn với Ngụy Tư Kỳ.”
Lời vừa dứt, cổ cậu bị bóp mạnh.
Tiếng rầm vang lên, cả người Tống Đào bị ép ngược lên vách thang máy sáng bóng như gương.
À há, tính bạo lực có lẽ cũng là lý do khiến anh ta không ai dám yêu. Đâu phải tiểu Omega nào cũng lì đòn được như cậu.
Tống Đào bị nhấc hẳn lên khỏi mặt sàn, hai chân lơ lửng, treo giữa không trung. Cánh tay cơ bắp của Alpha gần như muốn xé toạc áo sơ mi, lực mạnh đến đáng sợ.
Ai mà ngờ cha mẹ anh lại sinh ra một đứa con có thể thức tỉnh thành mị ma!
“Gì vậy? Anh không vui à? Em trai anh sắp kết hôn đấy.”
Tống Đào không ngừng khiêu khích.
Nếu Tần Tranh là kiểu người kiểm soát bệnh hoạn, vũ lực cuồng thì Tống Đào lại là kiểu ngược dòng bất trị. Một kẻ chẳng biết sợ là gì, cứ thích kéo người khác xuống hố cùng mình, câu dẫn, giễu nhại, khiêu khích… chỉ để thấy đối phương mất kiểm soát.
Gương mặt xinh đẹp bị bóp đến đỏ hồng như máu, trán nổi gân xanh vì thiếu dưỡng khí. Nhưng đôi giày trắng muốt vẫn đung đưa, cứ như đang cố tình phô diễn sự “bị áp bức”.
Tần Tranh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt đen sẫm lúc này đã trĩu nặng đến mức có thể nghiền nát mọi thứ:
“Cậu mà dám nghĩ đến chuyện đó, tôi sẽ giết Ngụy Tư Kỳ.”
Tiếc là, đối diện với anh lại là Tống Đào – từ nhỏ đến lớn chưa từng sợ anh.
“Anh giết Tư Kỳ thì còn Vương Tư này, Lý Tư kia… Tôi muốn kết hôn, anh cản nổi à?”
Tống Đào gắng hết sức mở miệng, trong khi bàn tay đang siết cổ cậu lại càng siết chặt hơn, cậu vội nói nhanh:
“Còn một cách khác.”
Bàn tay kia hơi nới lỏng.
Đôi giày trắng muốt đang treo lơ lửng khẽ duỗi về phía trước, chạm lên lớp quần tây màu đen chỉn chu, chậm rãi cọ nhẹ, đầy trêu chọc. Nếp gấp nhăn nhúm dần hiện ra trên ống quần, từng chút từng chút một di chuyển về phía trước. Ống quần bị đẩy lên, để lộ phần mắt cá chân được bao bọc bởi tất đen – thon gọn, gợi cảm, đầy cảm giác cấm kỵ.
Lông mày Tần Tranh trầm xuống một chút.
Tống Đào liếm môi dưới, nửa đùa nửa thật:
“Anh cầu xin tôi đi. Cầu xin tôi thì tôi sẽ không kết hôn.”
Bàn chân cậu đã cọ đến phần gối quần của Tần Tranh, cố tình dừng lại ở chỗ dễ khiến người mất kiểm soát nhất.
Có người nói, lớn lên đẹp là một loại may mắn. Mà trong trường hợp này, lớn lên quá đẹp chính là vũ khí. Khi còn nhỏ, giữa hai người chỉ có thể đánh tới đánh lui. Nhưng hiện tại – phân hoá thành hai giới tính, không những có thể “đánh” kiểu khác, mà còn có thể trêu chọc, dẫn dụ, khiến đối phương mất kiểm soát... Vậy chẳng phải cũng là một loại khoái cảm sao?
Tần Tranh chỉ cười nhạt, không nói lời nào, buông tay ném cậu ra. Cổ Tống Đào trắng trẻo, thanh mảnh, lập tức hằn rõ một dấu tay đỏ bầm.
“Tôi xem thử cậu có chọc đến mức tôi giết người được không.”
Tần Tranh lạnh lùng buông một câu rồi ấn nút thang máy mở cửa.
Ba người chờ sẵn bên ngoài lập tức điều chỉnh ánh mắt, giả vờ nhìn mũi, nhìn tim, như chưa từng nghe thấy gì.
Tống Đào xoa cổ, mặt không biến sắc bước ngang qua họ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Khi bóng lưng cậu rời khỏi, Tần Tranh lên tiếng:
“Dẹp cái kiểu tóc đó đi. Không thì tôi sẽ cạo đầu cậu.”
Tống Đào quay đầu lại, cười như không:
“Tháng sau bạn mị ma của tôi lại tìm tôi.”
Nói rồi tâm trạng phơi phới rời khỏi hành lang.
Tần Tranh đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt tối lại, nhìn theo bóng lưng cậu, trong lòng dấy lên một suy nghĩ.
Cậu ta lại nhắc tới người bạn "thức tỉnh thành mị ma" kia…
Tức là... thật sự biết rồi?
Chỉ từ một ly tinh... dịch mà đoán ra sao?
Nếu đúng vậy, thì đó vẫn chỉ là suy đoán. Không có bằng chứng cụ thể.
Tần Tranh hơi thả lỏng cơ mặt. Đợi Quản Tứ và Lộ Dao bước vào thang máy, anh lạnh lùng ra lệnh:
“Điều tra quan hệ giữa cậu ta và Ngụy Tư Kỳ.”
“Rõ, thưa anh.”
Quản Tứ có chút hoảng.
Tư liệu của Tống Đào chính là do hắn tra ra—trắng đen rõ ràng ghi rằng cậu ta và Ngụy Tư Kỳ là bạn học, là bạn bè. Nhưng hiện tại, hai người ấy lại cùng nhau đi gặp phụ huynh…
Lão bản trước giờ làm anh trai, đúng là nên quan tâm nhiều một chút, nhưng chuyện đến mức này... chẳng lẽ chỉ vì thân phận anh em sao?
Quản Tứ cảm thấy không đơn giản như vậy. Nhà ai làm anh mà lúc thì muốn siết cổ em, lúc lại... muốn tinh dịch của em trai?
Khó hiểu thật sự.
Tống Đào quay lại phòng, người mẹ lại tiếp tục câu hỏi lúc trước. Vừa nghe cậu là sinh viên của học viện đứng đầu đế quốc, chuyên ngành kỹ thuật và cơ khí, cả nhà đều kinh ngạc.
Ngoại hình cậu nhìn sao cũng không giống kiểu trai kỹ thuật chút nào.
Ba Kỳ lúc này cũng trở nên hứng thú hơn:
“Chuyên ngành hay đấy. Tiểu Đào là người trẻ tuổi rất xuất sắc. Việc học có nặng không? Có thấy khó lắm không con?”
Càng nói, ông lại càng cảm thấy con trai mình hình như không xứng. Tống Đào là Omega, đã vậy còn học cái ngành có giá trị cao như vậy... Nghĩ sao cũng thấy phải là kiểu như Tần Tranh mới xứng.
Tống Đào mỉm cười, lễ độ đáp:
“Chú khen quá rồi ạ, nhưng đúng là... cháu rất giỏi đó ~”
Cả phòng: …
Mọi người cười gượng. Cái thái độ vừa thẳng thắn vừa “mặn” này đúng là lần đầu thấy.
Tiếp theo, không khí chuyển qua phần hỏi đáp nhẹ nhàng hơn:
Hai đứa gặp nhau thế nào? Ai tỏ tình trước?
Tống Đào bị Ngụy Tư Kỳ theo đuổi ra sao?
Trong nhà Tống Đào có những ai? Tương lai muốn làm gì? Định hướng sự nghiệp ra sao?
Từng câu từng chữ đều giống như đang kiểm tra lý lịch.
Mạnh Trường Thanh từ đầu đến cuối gần như không nói nhiều. Trong lòng ông không thực sự hài lòng với Tống Đào — xuất thân không nổi bật, không có bối cảnh, lại là Omega. Theo lý mà nói, Ngụy Tư Kỳ là con trai của chị gái ông, lẽ ra nên được sắp xếp kết hôn với người phù hợp để giúp gia tộc phát triển, chứ không phải là yêu đương tùy hứng.
Dù vậy, bữa cơm hôm đó cũng coi như kết thúc trong hòa khí.
Tống Đào ăn no tới mức bụng tròn xoe, nhưng nét mặt thì đã gượng cười gần tê liệt.
Trên đường về, Ngụy Tư Kỳ vừa lái xe vừa nghe Tống Đào than vãn:
“Sau này tôi tìm đối tượng nhất định phải chọn người không cha không mẹ, không họ hàng thân thích, càng cô đơn càng tốt. Ứng phó đám người thân như vậy mệt quá trời luôn.”
Nói rồi, cậu hơi nghiêng đầu, bỗng dưng cảm thấy như mình vừa bị kéo về thời còn ở Tần gia. Khi đó, mỗi lần có tiệc tùng tụ họp, cậu đều bị bắt tham dự. Là con riêng, sự có mặt của cậu giống như một đạo cụ để chứng minh rằng Tần Ngọc Thần đối xử “rất tốt” với con trai riêng.
Nhưng những vị khách đến tham dự tiệc ấy… chưa từng thật lòng chào đón cậu.
Nhất là mấy đứa trẻ bọn họ dắt theo.
“Thì ra mày là cái đứa kéo chân người ta?”
Một thằng bé trông cực kỳ quý tộc từ sau đài phun nước bước ra, theo sau là một nhóm trẻ con ăn mặc bảnh bao không kém.
Lúc ấy, Tống Đào vì ăn quá nhiều kẹo nên sâu răng đau tới phát khóc. Tần Tranh vừa mới cấm cậu ăn đồ ngọt, vậy nên khi nghe tiếng bước chân, cậu cuống quýt nhét cái bánh kem giấu ra sau lưng.
Chính hành động đó khiến thằng nhóc cầm đầu – Tần Chân – chú ý.
Nó đưa tay chỉ:
“Mày đang giấu cái gì vậy?”
“Không có gì hết!” – Tiểu Tống Đào ương bướng ngẩng đầu. Cậu sợ bị Tần Tranh phát hiện, chắc chắn sẽ ăn đòn. Mông cậu giờ vẫn còn sưng vì lần trước… lỡ tè lên giường của Tần Tranh.
Ai kêu anh ấy dám mắng cậu là “thằng nhóc tè dầm ngu ngốc”!
Đã mắng, cậu phải chứng minh: đúng là tè thật!
“Mày nói không có gì mà nhìn mờ ám thấy ớn. Lấy ra mau!” – Tần Chân không buông tha, duỗi tay định giật lấy.
Nó lớn hơn Tống Đào hai tuổi, lại cao hơn một cái đầu. Dù hồi đó Tống Đào phát triển ngang chiều hơn chiều cao, nhưng gặp phải đứa như Tần Chân, vẫn bị đè bẹp.
“Tụi mày! Lên! Bắt lấy nó cho tao!” – Tần Chân gào lên.
Đám con nít phía sau lập tức nhào tới. Tống Đào bị đè úp xuống đất, trán đập xuống thành hồ đài phun nước, đau đến rưng nước mắt. Chiếc bánh kem nhỏ trên tay cũng rơi tõm xuống hồ, tan tành.
Bốn năm đứa trẻ con chen nhau đè lên người cậu, nhìn từ xa chẳng thấy bóng dáng cậu đâu nữa.
Tiểu Tống Đào cảm giác như mình sắp bị ép đến nghẹt thở, chân tay bị khống chế, không thể nhúc nhích, cảm giác này vừa khiến cậu hoảng sợ, vừa khiến cậu uất ức muốn khóc.
“Các cậu đang làm gì vậy?”
Giọng nói từ đầu hành lang vang lên.
Tần Tranh xuất hiện, phía sau là những dây hoa rũ xuống làm nền, ánh sáng đổ nghiêng in bóng anh như một bức tranh sơn dầu sống động. Dù vẫn là một cậu thiếu niên, nhưng khí chất tự phụ, lạnh nhạt kia lại khiến người ta không thể coi thường.
Lũ trẻ vừa thấy anh liền như mèo gặp cọp. Ngay cả Tần Chân – đứa dẫn đầu – cũng hơi rụt cổ lại. Nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ “lập công”:
“Anh ơi, em bắt được thằng nhóc chuyên kéo chân sau và trộm đồ đấy!”
Nó nghiêng người qua một chút.
Lúc này Tần Tranh mới nhìn thấy khuôn mặt đầy bùn và nước mắt của Tống Đào, nằm bẹp trên đất.
“Ai cho mấy đứa động vào cậu ấy?”
Giọng nói trở nên lạnh đến mức như đóng băng không khí.
Đám trẻ không ai dám hó hé. Tần Chân còn đang lí nhí định giải thích, định kéo Tống Đào dậy nhưng không nổi, đành bỏ cuộc:
“Em chỉ giúp anh dạy lại nó thôi… Ai cũng nói… nó tới đây là để giành lấy sự yêu thương của chú.”
Tần Tranh nghe thế chỉ hừ lạnh.
Tình yêu của Tần Ngọc Thần? Ngay cả một con chó ông ta còn chẳng thèm thương, đừng nói là người.
Nhưng Tống Đào thì khác.
Người này… chỉ có anh mới được phép “dạy”.
Anh bước tới, nhìn tiểu Tống Đào đang dính đầy nước mắt và bùn đất, trong lòng nổi lên cảm giác phức tạp khó tả. Một đứa nhỏ không có lấy chút tiền đồ, vậy mà lại giống anh đến kỳ lạ.
Tống Đào không biết trong đầu anh nghĩ gì, chỉ biết ôm chặt lấy chân anh, khóc toáng lên:
“Anh ơi… bọn họ đánh em… Em đập đầu rồi, đau lắm…”
Tiếng khóc non nớt mềm nhũn vang lên như rút từng sợi dây trong tim người khác. Câu nào cũng gọi "anh", tay thì ôm chặt lấy chân Tần Tranh, như thể bám vào cọng rơm duy nhất có thể cứu sống cậu.
Niềm tin trọn vẹn.
Gương mặt Tần Tranh thoáng hiện vẻ khó xử.
Tần Chân định mở miệng, nhưng chưa kịp nói thì bị anh giáng thẳng một bạt tai.
Mấy đứa trẻ còn lại giật nảy mình, la lên rồi quay đầu bỏ chạy.
Tần Chân ôm mặt khóc oà:
“Anh! Em mới là em trai của anh mà!”
Tống Đào lập tức khóc to hơn:
“Anh ơi… em sắp chết rồi… đầu em đau quá…”
Tần Tranh cúi người sờ thử, quả nhiên chạm phải máu. Anh lập tức bế bổng cậu nhóc đang khóc ngất lên, quăng lại một câu:
“Từ nay đứa nào còn dám bắt nạt cậu ấy, biến hết cho tôi!”
Rồi ôm Tống Đào chạy thẳng.
Tống Đào giờ phút này mới hoàn hồn, đưa tay sờ lên đầu, vẫn còn cảm nhận được vết sẹo nhỏ nơi sau gáy.
Cậu vốn nghĩ bị thương rồi thì Tần Tranh sẽ không đánh nữa. Ai ngờ… chờ cậu lành hẳn, anh liền đè cậu lên đùi, lột quần, đánh cho mông sưng tiếp vòng hai.
“Lần sau còn dám lén ăn bánh kem nữa không?”
“Dám! Tôi vẫn ăn đó!”
“Ô… ô… Tần Tranh… tôi ghét anh… tôi ghét anh ghét anh!”
Đổi lại là một cú đánh còn mạnh hơn.
Sau cùng, cậu nhóc lại dụi vào ngực anh, ôm chặt không chịu rời:
“Không ghét anh nữa… thích anh… thích anh nhiều…”
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Tỏi