(OxA)Omega muốn ăn thịt Alpha - Chương 56

Chương 56
 
Tần Tranh cuối cùng vẫn không bước ra khỏi cánh cửa phòng đó.
 
Tống Đào ôm chặt lấy chân anh, sống chết không chịu buông, nước mắt như thể sắp nhấn chìm cả căn phòng.
 
Vừa khóc vừa lảm nhảm những lời đầu đuôi chẳng ăn nhập gì với nhau, cậu bắt đầu nhắc đến chuyện hồi còn nhỏ. Tần Tranh lúc này cũng đã hạ hỏa gần hết. Thấy Tống Đào không có ý phản kháng, đánh cũng chẳng có gì thú vị, anh chỉ thấy mệt mỏi hơn.
 
Trong đầu anh là một đống rối rắm, bị tiếng khóc dai dẳng của Tống Đào làm cho quay cuồng.
 
Tần Tranh nói: “Buông tôi ra.”
 
Tống Đào không trả lời, chỉ ôm anh chặt hơn.
 
Tần Tranh thật sự không sao đá cậu ra được, tức giận và bực bội kéo cậu dính lấy mình đi ra phòng khách, ngồi phịch xuống sofa. Tống Đào lúc này mới ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe vì khóc lặng lẽ nhìn về phía anh. Thấy anh đã ngồi xuống, tiếng khóc cũng nhỏ đi đôi chút.
 
Tần Tranh muốn hút thuốc, nhưng lại nhớ ra hộp thuốc đã bị chó con ngậm đi mất rồi.
 
Càng rước thêm bực.
 
Anh lắc chân một cái: “Biến.”
 
Ngồi đó, anh dựa đầu vào sofa, tức đến mức đầu óc cứ choáng váng. Đáng ra anh không nên tới đây. Sai lầm bắt đầu từ cái đêm đó, và cốt lõi là... anh căn bản không nên xuất hiện ở chỗ Tống Đào ngay từ đầu. Anh cũng không thể nói là mình hoàn toàn vô tội. Trong chuyện này, anh gánh đến hơn nửa phần trách nhiệm.
 
Tần Tranh bắt đầu tự hỏi lại.
 
Rõ ràng ban đầu anh chỉ định ghé qua một lát, vậy mà lại kéo theo cả một đống chuyện như thế này.
 
Cuối cùng thì... tại sao anh lại đến?
 
Tần Tranh đặt tay lên trán, siết chặt. Thật ra, câu trả lời đã rõ ràng, chỉ là anh không muốn, cũng không dám thừa nhận mà thôi.
 
Tống Đào ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tranh. Hàm dưới của Alpha đang căng lên, một tay chống nửa bên mặt, nhìn anh lúc này chẳng khác gì một ngọn núi lửa sắp bùng nổ, nhưng đồng thời cũng mang theo nét cô độc lặng lẽ của một cơn mưa gió tiêu điều.
 
Cậu cố gắng nén lại tiếng khóc, chỉ mong không làm Tần Tranh thêm phiền.
 
Nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi xuống, làm ướt cả quần Tần Tranh. Thật ra, cậu biết rất rõ, từ trước đến nay vẫn luôn biết, Tần Tranh thực sự rất tốt với cậu, rất bao dung. Nếu không phải như thế, thì với những gì mình đã làm trong năm năm tuổi thơ ấy, cậu chắc đã chết không dưới mấy trăm lần rồi.
 
Cậu cũng hiểu rõ, phần lớn thời điểm mình đều ỷ vào sự mềm lòng của Tần Tranh nên mới dám làm liều không kiêng nể gì. Cậu hư như thế này, căn bản không xứng đáng làm em trai của anh. Vì vậy, cậu đã quyết định không làm em trai Tần Tranh nữa.
 
Khi Tần Tranh bước vào kỳ dễ cảm, trong đầu toàn là hình ảnh của Tống Đào. Rõ ràng anh chưa từng ngửi thấy tuyến thể của cậu, nhưng anh lại nhớ rõ hương vị từ cơ thể cậu – thứ mùi hương khiến anh thấy an tâm, khiến anh thoải mái, khiến anh say mê.
 
Một Alpha mà trong kỳ động dục lại cứ nhớ đến một người... điều đó có nghĩa là gì, làm sao anh lại không hiểu.
 
Anh là người trưởng thành. Là một Alpha, anh hiểu rất rõ quan hệ giữa tin tức tố và tình dục. Điều đó chứng tỏ, trong thâm tâm, anh đã sớm không còn xem Tống Đào là em trai nữa. Anh căn bản không còn đủ tư cách làm “anh” của cậu.
 
Tần Tranh buông tay, mở mắt ra. Vừa cúi đầu, đã chạm phải đôi mắt sưng đỏ hoe của chó con đang nhìn mình. Omega khóc đến mức cả chóp mũi cũng đỏ ửng, trông vừa nhếch nhác vừa có chút quyến rũ kỳ lạ.
 
Chỉ là nửa khuôn mặt cậu bầm tím. Tần Tranh lại bắt đầu hối hận vì đã ra tay quá mạnh. May mà xương cốt không sao, nếu không thì... thật tiếc cái gương mặt này.
 
Tần Tranh hỏi: “Tin tức tố của cậu là chuyện gì?”
 
Tống Đào khựng lại, không ngờ anh sẽ hỏi thẳng vấn đề này đầu tiên. Cậu thành thật kể lại từ đầu đến cuối. Tần Tranh nghe rất nghiêm túc, đến đoạn Tống Đào nói dẫn tới nghiện thì lông mày anh khẽ giật, thấy cậu đang nắm chặt ống quần mình một cách co quắp, trong lòng khẽ hừ một tiếng: Giờ mới biết ngoan ngoãn à?
 
Tống Đào nói: “Chỉ vậy thôi.”
 
Tần Tranh hỏi: “Chữa không được à?”
 
Tống Đào lắc đầu: “Bác sĩ nói do tin tức tố của tôi rất khó xử lý.”
 
Tần Tranh buông một câu lạnh tanh: “Vô dụng.”
 
Cuộc đối thoại tạm ngưng.
 
Không khí trở nên yên ắng khiến Tống Đào thấy hơi căng thẳng. Sau đó bụng cậu lại không đúng lúc mà kêu lên “ục ục”, cậu vội vàng đưa tay che bụng mình.
 
Tần Tranh nhìn sang, thấy cái dáng vẻ đáng thương đó thì càng thêm chướng mắt. Đôi mắt anh nửa khép, đầy mỉa mai. Tống Đào không nên là kiểu đáng thương hề hề, cậu phải là kiểu ngông nghênh khó thuần, rực rỡ lóa mắt mới đúng.
 
“Đói bụng mà không biết đi ăn à? Cậu có đầu óc không đấy?”
 
“Anh ăn chưa?” – Tống Đào hỏi.
 
“Không. Tôi chỉ cần hít không khí là no rồi.” – Tần Tranh lạnh nhạt đáp.
 
Tống Đào nhìn anh, người như một thùng thuốc súng đang chực chờ nổ. Cậu cố nuốt xuống cơn giận, thôi không cãi lại nữa. Dù sao, đối phương bây giờ không tiếp tục ra tay với cậu đã là nhân từ lắm rồi. Không thể bắt người ta đến cả xả giận cũng không cho chứ?
 
Cậu mở thiết bị, bắt đầu đặt cơm hộp.
 
Sau đó, dù cực kỳ không muốn, Tống Đào vẫn đành buông chân Tần Tranh ra, đứng dậy. Nhưng vừa đứng, chân cậu đã tê rần. Bước xuống đất, cảm giác như bị hàng ngàn cây kim đâm vào, khiến cậu loạng choạng không đứng vững.
 
Tần Tranh theo bản năng định đưa tay đỡ, tay vừa rời khỏi sofa đã bị anh cưỡng ép rút lại.
 
Ngã một chút thì có gì đâu. Mặc kệ cậu!
 
May là Tống Đào không bị ngã. Cậu tập tễnh đi đến phía bếp, rót một ly nước ấm cho Tần Tranh rồi đặt lên bàn trà: “Tôi pha thêm mật ong. Anh uống một chút đi.”
 
Tần Tranh thích đồ ngọt.
 
Đây là điều mà từ nhỏ đã khiến Tống Đào ganh tỵ chết đi được, vì Tần Tranh ăn đồ ngọt mà chẳng sâu răng gì hết. Không như cậu...
 
Tần Tranh còn quản lý cậu rất nghiêm, nên nhiều khi cậu chỉ biết trơ mắt nhìn anh ăn, rồi tự mình nuốt nước miếng.
 
Sau đó Tần Tranh lại mắng cậu không có tiền đồ, chỉ biết liếc bằng ánh mắt gắt gỏng.
 
Tần Tranh nhìn ly nước, đúng là đang rất khát. Nhưng anh không muốn cứ thế mà nhận lấy sự chăm sóc từ Tống Đào, nên cố nén không uống. Trong đầu anh vẫn đang nghĩ về chuyện tin tức tố của Tống Đào.
 
Ban đầu, rõ ràng là anh tự ý chạy đến đây. Anh đại khái nhớ lúc đó đuôi mình đã lòi cả ra, quần áo cũng cảm thấy vướng víu. Cho nên…
 
Tai Tần Tranh bắt đầu ửng đỏ.
 
Lúc đó Tống Đào quay về nhìn thấy hẳn là cảnh tượng như vậy – một anh chàng Alpha đang rơi vào trạng thái mê man, lý trí bị ham muốn và bản năng chiếm giữ, rất có thể... thậm chí là chính anh đã chủ động muốn uống tin tức tố của Tống Đào.
 
Vầng đỏ từ tai lan lên cả mặt. Tần Tranh gần như không còn mặt mũi nào gặp ai nữa. Tống Đào có dấu hiệu nghiện tin tức tố, khả năng cao là bị anh dẫn phát.
 
Cho nên, ngay cả khi anh là người chủ động, ngay cả khi cậu phát bệnh vì bị kích thích, Tống Đào cũng không hề làm gì anh. Cậu chỉ dùng tin tức tố khiến anh tạm thời ngất đi, sau đó để anh mặc đồ tử tế, ngoan ngoãn nằm ngủ bên cạnh.
 
Nghĩ đến đây, Tần Tranh bắt đầu cảm thấy... có lẽ mình thật sự đã trách oan Tống Đào rồi.
 
Anh nhìn về phía Omega đang rụt rè co mình ở một góc sofa. Một khuôn mặt đẹp đẽ bị chính tay anh đánh bầm tím, mà nói thế nào thì cậu cũng là Omega – còn anh lại là Alpha, đường đường xuất hiện trong phòng ngủ của cậu…
 
Càng nghĩ, Tần Tranh càng thấy trong chuyện này, gần như trăm phần trăm lỗi là do mình. Vậy mà Tống Đào, trong khả năng có thể kiểm soát, lại cố gắng hết sức để không làm anh bị tổn thương.
 
Anh khẽ mấp máy môi: “Xử lý vết thương trên mặt đi.”
 
Tống Đào ngoan ngoãn đáp một tiếng “Ờ”, hơi ngơ ngác. Hai giây sau, cậu mới kịp phản ứng: Tần Tranh đang lo cho mình. Gương mặt tức thì rạng rỡ hẳn lên: “Không sao đâu, sưng lên rồi cũng sẽ tự xẹp thôi.”
 
Tần Tranh trầm giọng lại: “Tôi bảo cậu xử lý.”
 
Tống Đào lập tức bật dậy: “Được.”
 
Cậu lấy hộp thuốc ra, tìm được thuốc mỡ tiêu sưng tan máu, nghiến răng nghiến lợi tự bôi lên mặt. Lần này không giở trò làm nũng, cũng không gọi Tần Tranh lại bôi hộ – chỉ lặng lẽ làm xong, rồi vào rửa tay sạch sẽ.
 
Đúng lúc đó, cơm hộp giao tới.
 
Trên bàn ăn, hai người lặng lẽ ăn cơm. Bữa ăn này không có món cay nào, toàn món thanh đạm nhạt nhẽo, trông có vẻ rất lành mạnh nhưng ăn chẳng ra vị gì. Tần Tranh lại nhớ đến lần ăn lẩu xào cay đầy dầu và ớt, khiến bữa cơm trước mặt lại càng khó nuốt nổi.
 
Anh thẳng tay ném đũa xuống bàn.
 
Tống Đào liếc nhìn.
 
Tần Tranh không biểu cảm nói: “Đặt lẩu xào cay ở chỗ lần trước.”
 
Tống Đào định hỏi: “Anh ăn cay được không?” Nhưng nghĩ lại, chỗ bị thương cũng đã được thoa thuốc, tình hình chắc ổn rồi. Dù sao thì cũng chưa thực sự xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, không đến mức ảnh hưởng đến cái chỗ đó.
 
Cân nhắc một chút, thấy anh ăn cay chắc không sao, Tống Đào mới đặt đơn ở đúng quán lẩu lần trước.
 
“Anh làm sao biết chỗ đó ăn ngon?” – Tống Đào nhớ rất rõ lần trước anh còn khinh thường khi bị cậu rủ ăn cùng.
 
Câu hỏi đổi lại là ánh nhìn như muốn đâm thủng người của Tần Tranh.
 
Anh khoanh tay, sắc mặt âm trầm như sắp mưa, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng: “Chuyện lần này, phần lớn trách nhiệm là ở tôi. Từ giờ không cần nhắc lại nữa, xem như chưa từng xảy ra.”
 
Lời này, có thể coi là cách Tần Tranh lùi bước.
 
Dù sao, người mất kiểm soát cũng là anh, nhưng lại đem hết trách nhiệm đẩy sang Tống Đào. Lúc ấy, Tống Đào đúng là chẳng còn lời nào để bào chữa nữa.
 
Đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Tống Đào sâu kín nhìn chằm chằm vào Tần Tranh.
 
Cậu không nói một lời, nhưng ánh nhìn đó khiến cả người Tần Tranh nổi da gà. Lúc này mà anh còn muốn giả vờ mọi chuyện chưa từng xảy ra sao? Làm như chẳng có gì đáng để nhắc đến sao? Làm sao được chứ.
 
Bọn họ đã hôn nhau đến mức môi cũng sưng lên, anh còn cưng nựng cậu như đang chơi đùa với bạn đời, tay còn đã chạm vào chỗ không nên chạm…
 
Bị nhìn kiểu đó, sống lưng Tần Tranh lạnh toát. Nhưng anh không thể lùi.
 
“Cậu còn gì muốn nói?”
 
Tống Đào nghiêng nghiêng khoé miệng: “Không có, tôi nghe anh.”
 
Tần Tranh: …
 
Lẩu xào cay được giao tới.
 
Hai người mỗi người mang một tâm trạng mà ăn. Tần Tranh vẫn thấy không thoải mái. Anh vẫn chưa qua hết kỳ động dục, kỳ thật anh muốn lại gần Tống Đào hơn một chút, anh thích mùi hương trên người cậu, chỉ muốn ôm cậu như gối ôm mà ngủ một giấc thật yên.
 
Nhưng cuối cùng, hành động lại là đứng dậy chuẩn bị rời đi.
 
Về nhà cố chịu đựng cũng giống nhau thôi, đoạn thời gian khó chịu nhất đã qua rồi, mấy ngày còn lại chỉ cần nằm yên là được.
 
Tống Đào nói: “Đừng đi.”
 
Tần Tranh nhìn cậu, ánh mắt bén ngót.
 
Tống Đào giải thích: “Anh vẫn chưa hết kỳ dễ cảm, ở lại chỗ tôi có khi sẽ dễ chịu hơn một chút. Dù gì bây giờ cả hai đều tỉnh táo, cũng sẽ không…”
 
“Tống Đào!” – Tần Tranh cắt lời, không cho phép cậu tiếp tục. Dù gì anh cũng vừa tuyên bố rằng chuyện này không được nhắc lại.
 
Tống Đào hơi rũ miệng xuống: “Tôi sẽ đợi ngoài phòng khách, không quấy rầy anh đâu.”
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo