Chương 38
Du Cảnh Minh mang thai rồi.
Du Cảnh Minh... mang thai rồi!
Nhiếp Tử Hành chưa từng nghĩ rằng, có một ngày, sau khi đánh dấu một Alpha, anh lại có thể có con.
Trước khi gặp Du Cảnh Minh, đến chuyện kết hôn anh còn chưa từng nghĩ đến.
Giờ thì, Du Cảnh Minh vẫn còn ở trong nhà vệ sinh. Do đây là nhà vệ sinh dành cho Alpha nên anh không vào được, chỉ đành đứng ngoài chờ, lòng nóng như lửa đốt.
Anh muốn báo cho gia đình biết, nhưng kết quả xét nghiệm vẫn chưa có. Nếu lỡ đâu là nhầm... lúc ấy mà người lớn kỳ vọng rồi lại thất vọng thì cũng khó xử lắm.
Trong lúc nôn nóng, anh gửi mấy dấu chấm than cho Trần Tân.
【Trần Tân: […]】
【Trần Tân: Có chuyện gì đó? Lần gần nhất sư phụ phấn khích kiểu này là khi lấy giấy chứng nhận kết hôn với Du Cảnh Minh đấy. Lần này còn chuyện gì nữa?】
【Nhiếp Tử Hành (gõ chữ vô cùng hí hửng): Đoán đi. Đoán trúng tặng cậu đôi giày giới hạn.】
【Trần Tân: !!! Hào phóng thế luôn á!?】
【Trần Tân: Phá được vụ án nghìn tỷ nào à? Mở chi nhánh mới? Hay là kết thân với Tỉnh trưởng rồi?!】
【Trần Tân: Không lẽ... trúng độc đắc?!】
Nhiếp Tử Hành vừa đọc mấy dòng suy đoán linh tinh kia vừa cười, định gõ tiếp thì cửa nhà vệ sinh mở ra, Du Cảnh Minh của anh bước ra, đang rửa tay.
Anh vội nhét điện thoại vào túi, đi nhanh tới, nghiêng người qua cửa kéo cậu ôm vào lòng một cái thật chặt.
Sau đó, anh cúi đầu thì thầm bên tai:
“Tiểu Du của anh... bảo bối của anh... mấy vạch rồi?”
Du Cảnh Minh vùi mặt vào cổ anh, từ từ giơ hai ngón tay lên thành hình “2”.
Ngay lập tức, Nhiếp Tử Hành nhấc bổng cậu lên bằng hai tay, ôm ngay dưới nách.
Alpha nhát gan bị bất ngờ, cả người cứng đơ, mặt đỏ bừng rồi bắt đầu giãy:
“Nhiếp Tử Hành! Anh thả em xuống đi mà!”
Giữa lúc đang vùng vẫy, cậu chợt thấy một bóng người màu trắng đứng ngay cửa nhà vệ sinh.
Là bác sĩ già mới khám cho cậu lúc nãy, đang há hốc miệng, trợn tròn mắt nhìn.
Du Cảnh Minh: !!!
Cậu hoảng hốt đập vào tay anh:
“Thả em xuống nhanh lên! Có người nhìn kìa!”
Nhiếp Tử Hành ngoan ngoãn đặt cậu xuống, vẫn giữ tay ôm lấy, quay sang bác sĩ, mỉm cười lễ phép:
“Cảm ơn bác sĩ đã khám cho vợ tôi. Vợ tôi đang mang thai. Nếu có điều gì cần dặn dò thì cứ nói với tôi. Cậu ấy nhát lắm. Bọn tôi đi du lịch, không phải người địa phương. Nếu không gấp lắm, tụi tôi sẽ về thành phố H rồi khám tiếp.”
Như để chứng minh lời đó, Du Cảnh Minh vẫn rúc trong lòng anh, không nhúc nhích, tai đỏ ửng.
Bác sĩ đứng sững như tượng.
Nhiếp Tử Hành khẽ gọi:
“Bác sĩ?”
Mất mấy giây bác sĩ mới hoàn hồn, rồi chỉ lần lượt vào Nhiếp Tử Hành, rồi Du Cảnh Minh:
“Chồng...? Vợ...? Omega là chồng? Alpha là vợ?!!!”
Biểu cảm sốc này còn dữ hơn lúc nãy khi ông nghi ngờ Alpha ngoại tình.
Nhiếp Tử Hành cười xòa, giải thích:
“Dạ đúng. Vợ tôi mang thai rồi.”
Bác sĩ già hít sâu mấy cái, cố giữ bình tĩnh:
“Trời đất... bác xin lỗi... bác thật sự xin lỗi. Làm bác sĩ ở cái thị trấn nhỏ này sáu mươi năm, kiến thức còn hạn hẹp... Chúc mừng hai con nhé...”
Chưa kịp để anh đáp lời, bác sĩ đã quay người, dáng đi cứng đờ trở lại nhà vệ sinh.
Nhiếp Tử Hành gọi theo:
“Bác sĩ ơi! Bác còn chưa nói tụi con khi nào nên đi khám thai mà!”
Từ bên trong vọng ra tiếng đáp:
“Chuyện này bác khoe với cả đời cũng được đó... À mà đúng rồi! Khám thai! Lúc nào cũng được! Càng sớm càng tốt!”
Ra khỏi bệnh viện, Nhiếp Tử Hành nắm tay vợ, lái xe quay về khách sạn.
Dọc đường, anh chạy rất nhanh. Xe thể thao thuê ngoài, mà đường ven biển thì nhiều du khách, nên cũng chẳng ai để ý.
Du Cảnh Minh ngồi im bên ghế phụ, hai tay đặt trên đầu gối, nhỏ giọng:
“Anh... chạy chậm lại chút được không...?”
“Không được. Anh muốn về nhanh.”
“...? Sao phải vội quá vậy? Em đâu có gấp...”
“Anh gấp. Anh sốt ruột. Anh chỉ mong bay được về khách sạn để... ân ái với vợ anh thôi!”
Du Cảnh Minh đỏ bừng mặt, cúi đầu nghịch ống quần, chỉ muốn chui xuống ghế trốn đi.
Hai người tay nắm tay, chạy như bay về khách sạn.
Vừa vào thang máy, Nhiếp Tử Hành đã bế cậu lên kiểu công chúa.
Ôm về phòng, đặt xuống giường cẩn thận như nâng trứng hứng hoa.
Rồi anh cúi xuống, nâng cằm Alpha của mình, hôn.
Nụ hôn nồng cháy xen lẫn dịu dàng. Du Cảnh Minh hơi ngửa đầu, mặc cho anh khám phá khoang miệng.
Ở bên nhau lâu như vậy, Nhiếp Tử Hành đã thuộc làu mọi điểm nhạy cảm của cậu.
Đầu lưỡi anh quét qua từng tuyến thể, pheromone lan tỏa từng lớp dịu dàng.
Chẳng mấy chốc, Alpha mang thai của anh đã mềm nhũn như Cá nhỏ.
“Ưm... đừng hôn nữa...”
Du Cảnh Minh run run đẩy anh ra, tay yếu đến nỗi không có sức.
“Sao vậy?”
Nhiếp Tử Hành khẽ vén tóc mái dính mồ hôi của cậu, giọng dịu hẳn đi.
“Căng quá... Em không biết thai bao lâu rồi... Em nghe nói ba tháng đầu dễ sảy lắm...”
Nhiếp Tử Hành bật cười, nhẹ xoa bụng cậu:
“Nếu một cái hôn mà làm con rớt được thì chắc thế giới này chẳng ai dám mang bầu.”
Anh kéo áo cậu lên, đo thử bụng:
“Có vẻ bắt đầu nhô lên rồi nè. Alpha cũng có thể mang thai thật mà... Em có được nghỉ phép không?”
Du Cảnh Minh là cảnh sát quản lý pheromone – chuyên xử lý các vụ Alpha mất kiểm soát.
Chỉ cần nghĩ đến việc cậu mang thai mà vẫn phải đối đầu pheromone điên cuồng, thậm chí còn tay không vật Alpha... là Nhiếp Tử Hành đã rợn tóc gáy.
Lỡ có ai đó va trúng bụng Tiểu Du thì sao? Biết đâu mất con mà còn không hay...
Có vẻ Du Cảnh Minh cũng nghĩ đến điều đó, rúc đầu vào ngực anh:
“Em không đi làm nữa đâu. Hết kỳ nghỉ em xin khám thai... Em nhớ có quy định Omega và Beta được miễn nhiệm khi mang thai. Alpha chắc cũng có...”
Nhiếp Tử Hành ôm cậu chặt hơn:
“Hay là xin nghỉ hẳn đi? Đơn vị chịu không? Alpha mang thai nguy hiểm hơn Omega hay Beta mà... Anh lo lắm. Em chỉ cần bước ra đường thôi là anh đã thấy bất an rồi.”
Anh không nói ra, nhưng trong lòng biết rõ —
Alpha mang thai là chuyện hiếm gặp.
Có khi đây là đứa con duy nhất của anh và Du Cảnh Minh.
Nếu mất đi... có thể suốt đời họ cũng chẳng có lại cơ hội ấy nữa.
Một lúc lâu, cả hai đều im lặng. Không khí phủ lên một tầng lo âu u uất.
Du Cảnh Minh ngước nhìn Nhiếp Tử Hành.
Nhiếp Tử Hành cũng nhìn lại cậu.
Rồi cả hai bật cười.
Du Cảnh Minh xoa bụng, ngượng ngùng:
“Cứ nói mãi thế này, em bé lại tưởng ba mẹ không cần nó thì sao.”
Nhiếp Tử Hành ôm cậu vào lòng, cọ cọ mũi:
“Được rồi, không nói nữa.”
“Anh ơi... không biết là Alpha hay Omega nhỉ?”
“Đợi khám thai rồi biết, tiện kiểm tra giới tính luôn.”
“Đừng đoán. Đoán sai, bé tưởng ba mẹ thiên vị thì sao.”
“Ừ, nghe em hết.”
Alpha cười dịu dàng, khe khẽ gọi:
“Anh Nhiếp...”
“Anh đây.”
“Anh ơi...”
“Hửm?”
“Chồng ơi...”
“Ừ, vợ ơi.”
“Em hạnh phúc lắm...”
“Đồ ngốc...”
“Thật mà. Em thật sự rấthạnh phúc.”
Cảm ơn anh... vì đã để em được gặp anh.
(Ngoại truyện kết thúc – Hoàn chính truyện)