Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 143: Ngoại truyện đặc biệt 25 – Dấu chấm hết (2)
Những giọt lệ cứ tuôn trào không ngừng từ đôi mắt chớp chớp của Woo Yeon. Trong giây lát, khi những giọt nước mắt rơi xuống như mưa, một người hiếm như lộ vẻ mặt bối rối như Jin Ah cũng mở to mắt nhìn cậu. Woo Yeon lấy một tay che mắt, vừa khóc vừa nói:
“Chắc là anh ấy chán ghét tôi rồi.”
Đó là điều mà cậu luôn suy nghĩ trong đầu, nhưng khi thốt ra thành lời, nó lại trở nên quá chân thực. Do Hyun không về nhà suốt hai ngày, đó là vì anh giận cậu. Và có lẽ hai người sẽ không thể làm lành với nhau được nữa.
“Tôi đã vô cớ trút giận lên anh ấy…”
“…”
“Chắc là vì vậy mà anh ấy cũng giận tôi.”
Mỗi lời nói ra đều làm ngực Woo Yeon thắt lại từng cơn. Kể từ sau trận cãi nhau với Do Hyun, mấy ngày nay tim cậu cứ đau nhói như thể mắc phải căn bệnh quái ác nào vậy. Rồi cơn giận lại bất chợt ập đến, nóng hổi và khó chịu.
“…Dù vậy thì sao anh ấy lại bỏ đi chứ?”
Khi Woo Yeon nói rằng cậu sẽ ra ngoài, cậu chỉ định đi đâu đó một lát cho khuây khoả rồi sẽ quay trở lại thôi. Cậu không bao giờ có ý định rời đi biền biệt như Do Hyun, bỏ trống nhà suốt hai ngày liền. Bởi vì Do Hyun lo lắng cho cậu. Và vì cậu nhớ anh.
“Tôi định sẽ về ngay mà…”
Woo Yeon cảm thấy ấm ức và buồn bã, càng buồn bã thì cậu lại càng giận Do Hyun. Nhưng cùng với sự giận dữ ấy, cậu lại nhớ anh đến phát điên, rồi lại lo lắng không biết liệu anh có thật sự ghét bỏ cậu hay không.
“Sau đó anh ấy cũng không liên lạc lại.”
“…”
“Anh ấy bảo sẽ ở tạm bên ngoài một thời gian. Chắc là anh ấy sẽ không về với tôi đâu.”
Nước mắt cậu không ngừng tuôn rơi. Một khi đã bắt đầu, chúng sẽ không dễ dàng dừng lại. Khi những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên má, Woo Yeon vụng về lau chúng bằng tay. Jin Ah liền đưa cho cậu một nắm khăn giấy từ hộp khăn giấy trên bàn.
“Này… đừng khóc nữa, nín đi. Tôi không biết dỗ dành người khác khóc đâu.”
Về phần Jin Ah, cô vô cùng bối rối, đến mức chính cô cũng muốn khóc theo. Cô không quan tâm đến việc những người trong quán cà phê đang nhìn họ, nhưng cô cảm thấy như thể mình đã gây ra chuyện gì đó tồi tệ lắm.
Khuôn mặt vốn đã rất ưa nhìn của Woo Yeon dù có khóc một chút cũng chẳng trở nên xấu xí hơn chút nào. Chỉ là trông cậu trở nên đáng thương đến mức Jin Ah cảm thấy có lỗi vì đã chụp ảnh cậu và trêu chọc cậu trước đó. Mỗi khi Woo Yeon chớp mắt, những giọt nước mắt đọng lại trên hàng mi dài của cậu rơi xuống như những hạt ngọc.
“Trông cậu ấy như con cá vàng vậy.”
Jin Ah thầm than thở trong lòng rồi đứng dậy, vừa để lấy thêm khăn giấy, vừa để đi lấy cho Woo Yeon một cốc nước. Dù sao thì đồ uống của Woo Yeon vẫn còn trên bàn, nhưng loại đồ uống được cho là cà phê Americano đó trông không giống như thứ đồ uống mà cậu thích.
Khi Jin Ah quay trở lại, Woo Yeon vẫn chưa thể ngẩng đầu lên. Cô đưa cho Woo Yeon khăn giấy mới khi cậu vẫn đang nắm chặt chiếc khăn ướt trên tay.
“Đừng khóc nữa. Cứ như là nước mất nhà tan đến nơi vậy.”
“…”
Woo Yeon gật đầu nhận lấy khăn giấy rồi nhắm chặt mắt. Nước mắt vẫn không ngừng rơi, và có vẻ như cậu cũng không biết làm thế nào để bình tĩnh lại. ‘Cậu ấy sẽ không khóc mãi như thế này chứ?’ Vừa nghĩ vậy, Jin Ah vừa nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cậu, và rồi cô đoán rằng những gì mình đang nghĩ có lẽ là sự thật.
‘Nếu anh ấy mà nhìn thấy cậu thế này chắc sẽ ngất xỉu mất.’
Nếu Do Hyun nhìn thấy Woo Yeon như thế này, có lẽ anh sẽ chạy đến và quỳ xuống xin lỗi cậu ngay lập tức. Vốn dĩ Do Hyun cũng đâu có giận cậu đến mức bỏ nhà đi như lời Woo Yeon nói.
“Anh ấy làm thế á? Anh ấy bảo là đã chán ghét cậu à?”
“…”
Đương nhiên là không phải rồi, Jin Ah vừa nghĩ vừa hỏi. Woo Yeon ngoan ngoãn lắc đầu. Vừa khóc đến mức không nhìn thấy gì, vừa trả lời ngoan ngoãn những câu hỏi của người khác. Thật sự trông thật buồn cười. Sự ngốc nghếch đáng yêu ấy làm Jin Ah vô thức bật cười.
“Vậy thì tại sao cậu lại nghĩ như vậy? Không được tự ý suy đoán lung tung như thế chứ.”
Nếu không phải là bạn trai của anh trai mình, không biết chừng cô đã ra tay giúp đỡ rồi. Jin Ah dịu giọng hết mức, nghĩ đến cảnh Do Hyun biết chuyện mà ngã ngửa ra sau. À, giờ thì chắc cả bạn trai cũng ngã theo luôn mất.
Thực ra thì ngay từ đầu khi gọi Woo Yeon ra, Jin Ah chỉ định xoa dịu tâm trạng của cậu một chút rồi sẽ gọi Do Hyun về. Vì cô biết anh trai mình yêu Woo Yeon đến mức nào, nên cô cho rằng đây cũng chỉ là một cuộc cãi vã không đáng kể. Chắc là Woo Yeon giận nên hơi hờn dỗi một chút thôi.
Nhưng cô không ngờ rằng cả hai người họ đều đang làm mọi chuyện rối tung lên như thế này. Nhìn bộ dạng tàn tạ như thể vừa chia tay xong của cả hai, cô mới nhận ra sự nghiêm trọng của tình huống.
“Máu chảy ruột mềm”, vậy thì cô sẽ cố gắng giúp đỡ người anh trai đáng thương của mình vậy.
“Kể cho tôi nghe xem chuyện gì đã xảy ra đi. Tôi sẽ lắng nghe cậu.”
“Chuyện là…”
‘Tư vấn tình cảm không phải là sở trường của mình’. Jin Ah nghĩ vậy, nhưng cô vẫn chăm chú lắng nghe Woo Yeon. Woo Yeon vừa khóc nức nở, vừa kể lại chi tiết những chuyện đã xảy ra giữa cậu và Do Hyun. “Đầu học kỳ này có một sinh viên mới tham gia vào câu lạc bộ…” Jin Ah có chút ngạc nhiên khi nghe đến đó, nhưng cô vẫn cố gắng không bỏ sót một lời nào.
Sau khi nghe hết mọi chuyện, Jin Ah há hốc miệng rồi thốt lên một câu lạnh lùng và cay độc, khác hẳn với vẻ mặt lúc nãy khi bênh vực Woo Yeon.
“…Kim Do Hyun bị điên rồi à?”
Đó là một lời nhận xét quá đáng dành cho anh trai mình, và Woo Yeon ngay lập tức nhướng mày phản bác. “Không đến mức đó đâu.” Khi nghe giọng nói nghẹn ngào ấy, Jin Ah liền đập mạnh tay xuống bàn.
“Không, này. Anh ấy bảo cậu nói hết ra đi, rồi lại cư xử nhỏ nhen như vậy là sao chứ?”
Kim Do Hyun không phải là người như vậy, nhưng không ngờ trong chuyện tình cảm anh lại có kiểu hành xử trẻ con như thế này. Jin Ah không phải không hiểu cảm xúc của anh, nhưng dù sao thì nếu đã yêu cầu người khác nói thật, thì anh cũng phải chịu trách nhiệm chứ.
“Rồi còn cái vụ cho số điện thoại kia nữa là sao? Cậu cũng cho số điện thoại của mình luôn đi. Còn cái chuyện có người tán tỉnh ở công ty mà anh ấy không kể cho cậu nghe nữa chứ? Nếu đã làm thì đừng để bị bắt quả tang chứ.”
Jin Ah tức giận nói một tràng. Ngược lại, Woo Yeon tỏ ra bối rối. Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu thấy ai đó phản ứng gay gắt như vậy, đôi mắt mở to của Woo Yeon lộ rõ vẻ ngạc nhiên xen lẫn tò mò.
“Cãi nhau rồi bỏ nhà đi là sao? Này, thu dọn đồ đạc của anh ấy rồi vứt đi. Đuổi cổ anh ấy ra khỏi nhà luôn đi.”
“…Vậy chẳng phải là anh ấy sẽ ăn nhờ ở đậu nhà cậu luôn sao?”
“Á chết.”
Jin Ah chợt quên mất mục đích ban đầu của mình và lộ ra vẻ mặt hoàn toàn thất vọng. Vì quá phấn khích nên cô quên mất là phải đuổi Do Hyun đi. Xin lỗi nhé, anh trai. Jin Ah thầm xin lỗi trong lòng rồi ho khan một tiếng.
“À thì, đây là tôi nói với tư cách là bạn của cậu thôi.”
Thường thì khi nghe ai đó kể chuyện, người ta thường có xu hướng đồng cảm với người kể. Woo Yeon đã chia sẻ chi tiết mọi chuyện, và khi nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu như vậy, đương nhiên là cô không thể không bênh vực cậu rồi.
“Nếu tôi là bạn của anh trai tôi thì mọi chuyện sẽ khác rồi.”
“Chuyện sẽ khác á?”
“Ừ, hoàn toàn khác luôn.”
“…Khác như thế nào?”
Không biết có nên gọi đây là sự ngây thơ không. Woo Yeon ngay lập tức tò mò hỏi lại. Mặc dù những lời cậu sắp nghe có thể không dễ nghe cho lắm, nhưng có vẻ như cậu cần một cái nhìn khách quan.
“Muốn tôi diễn thử cho cậu xem không?”
Gật, Woo Yeon gật đầu. Jin Ah khẽ cười khẩy rồi nhấp một ngụm cà phê. Và rồi cô bắt đầu câu chuyện, như thể vừa hóa thân thành một người hoàn toàn khác.
“Này, sao cậu ta đến cả chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng không xử lý được mà để cậu phải lo lắng như thế? Ai đời lại kể hết cho người yêu nghe chuyện bị người khác tán tỉnh chứ?”
Dù sao đi nữa, việc bị người khác tỏ tình đến năm lần một tuần cũng là hơi quá đáng. Nếu bạn trai của cô mà như vậy thì chắc chắn cô đã nổi trận lôi đình từ lần thứ ba rồi. Và tất nhiên là cô sẽ hỏi anh muốn cô làm gì, muốn cô ghen tuông hay sao?
“Rồi còn cái chuyện cậu ta rót rượu cho cái tên vừa mới xin số điện thoại kia nữa. Cậu ta còn định mời nó uống nữa chứ, tại sao chứ?”
“…”
Ánh mắt của Woo Yeon hơi sắc lạnh hơn. Có vẻ như cậu không giận, chỉ là hơi ấm ức. Nhưng một khi đã bắt đầu câu chuyện thì Jin Ah không có ý định dừng lại.
“Cậu ta thì uống rượu rồi gây ra chuyện, vậy mà lại quá khắt khe với cậu? Người ta đi làm ăn xã giao thì đưa số điện thoại cho đàn em một chút có gì ghê gớm chứ mà cậu ta lại nhỏ nhen như vậy…”
Lần này thì ánh mắt sắc bén của cậu dịu đi một chút. Ngược lại, nhìn dáng vẻ ủ rũ của Woo Yeon thì có vẻ như cậu cũng nghĩ rằng mình đã sai. Jin Ah chăm chú quan sát những biểu cảm thay đổi liên tục trên khuôn mặt cậu rồi tiếp tục nói.
“Lần sau, trong buổi hội thảo đặc biệt, cậu cứ đưa số điện thoại cho mọi người đi. Cậu lo lắng cho cậu ta nên mới ghi email đúng không? Đừng làm thế nữa. Để cậu ta cũng phải ghen đi.”
“…”
“Vốn dĩ chuyện cậu bỏ nhà đi cũng là do cậu ta mà ra. Còn cậu ta thì sao, cậu ta định đi đâu chứ? Nếu đã vậy thì đáng lẽ cậu ta nên dừng lại khi cậu nói là không muốn tức giận chứ. Đừng nói cho cậu ta biết cậu đang ở đâu. Cứ để cậu ta lo lắng một lần xem sao.”
Trước những lời chỉ trích gay gắt của Jin Ah, Woo Yeon đã không còn khóc lóc nữa. Đúng hơn là cậu không biết phải phản ứng thế nào.
Dù sao thì Jin Ah cũng đã hoàn thành vai trò của mình và thả lỏng cánh tay đang khoanh trước ngực.
“Tạm thời là như vậy đã nhé?”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.