Alpha Trauma - Chương 144 - Ngoại truyện đặc biệt 26

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 144: Ngoại truyện đặc biệt 26 – Dấu chấm hết (3)

“…”

“Sao cậu không làm diễn viên đi nhỉ?.”

Woo Yeon vừa mân mê vành tai vừa nói. Nhìn dáng vẻ cau mày cùng khóe môi khẽ cong của cậu, Jin Ah vừa cảm thấy buồn cười, vừa thấy tình huống này có chút kỳ lạ.

“Thì đó. Showbiz không nhận ra tài năng của tôi thôi.”

Jin Ah bình thản đáp lại rồi đưa cốc nước rót sẵn cho Woo Yeon. Woo Yeon nhìn chằm chằm vào bàn tay của Jin Ah một lúc, lần này thì ngoan ngoãn nhận lấy cốc nước và uống một ngụm.

Nhìn cổ họng cậu nhấp nhô, Jin Ah khẽ gọi.

“Woo Yeon à.”

“…”

Đôi mắt đẫm nước của Woo Yeon hướng về phía Jin Ah. Vẫn còn đọng lại chút gì đó ướt át, chưa hết hẳn. ‘Không biết mai cậu ấy đến trường kiểu gì đây’. Jin Ah thầm nghĩ rồi buông một câu.

“Cặp đôi nào cũng cãi nhau mà vẫn yêu nhau được thôi.”

Đây là một kiến thức hiển nhiên đến mức không cần phải nói ra thành lời. Ngay cả Jin Ah cũng vậy. Chỉ mới hẹn hò gần đây thôi nhưng cũng đã từng cãi nhau vì những vấn đề nhỏ nhặt.

“Không ai chia tay chỉ vì một lần cãi nhau đâu.”

Đôi khi cũng có những trường hợp như vậy, nhưng Jin Ah đã chọn lời lẽ cẩn thận. Dù có trăm cặp đôi chia tay đi chăng nữa, thì điều đó cũng không áp dụng được cho họ.

Rồi đột nhiên, Jin Ah cảm thấy lạnh sống lưng và hỏi:

“Đừng bảo là cậu muốn chia tay đấy nhé?”

“Không.”

Câu trả lời dứt khoát như dao chém đá. Woo Yeon nhíu mày nhìn chằm chằm vào Jin Ah.

“Tại sao tôi phải chia tay chứ.”

‘À ra thế.’

Gương mặt Woo Yeon rõ ràng là khó chịu vì câu hỏi này. Chỉ mới vài phút trước thôi, cậu còn lo lắng rằng anh đã chán mình. Nhưng ít nhất là bản thân cậu chẳng hề có ý định đó.

“Nếu cậu không đề nghị chia tay thì chắc chắn sẽ chẳng có chuyện gì đâu…”

À không, kể cả cậu có nói chia tay thì cũng sẽ không có chuyện đó đâu.

Anh trai cô vốn là người như vậy. Một khi đã muốn làm gì, anh nhất định sẽ làm cho bằng được. Dù bề ngoài luôn tỏ ra rộng lượng và nhường nhịn, nhưng khi đã nhắm đến thứ gì, anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ.

Và theo Jin Ah, Woo Yeon chính là người duy nhất mà Do Hyun sẽ không bao giờ từ bỏ, dù có phải đánh đổi tất cả. Ngay từ những ngày đầu tiên cô liên lạc với Woo Yeon, anh đã vô thức tỏ ra khó chịu rồi. Một phần có lẽ vì sợ gia đình làm phiền cậu, nhưng Jin Ah hiểu rằng nửa còn lại chính là vì Woo Yeon rất giống với hình mẫu lý tưởng của Do Hyun.

“Nếu cậu định chán chỉ vì mấy lời nói khó nghe đó thì hai người đã chia tay từ lâu rồi.”

Mặc dù không biết rõ ngọn ngành câu chuyện, nhưng Jin Ah biết rằng hai người họ đã từng chia tay một lần. Và cô đã rất ngạc nhiên khi biết rằng chính Do Hyun là người níu kéo trước.

“Cậu đã kể cho tôi nghe mà.”

Lần này đến lượt Jin Ah nhắc lại những điều mà Woo Yeon đã từng nói với cô. Những lời nói đã giúp cô hiểu được con người của Kim Do Hyun, người anh trai không cùng huyết thống nhưng lại là gia đình của cô.

“Anh ấy chỉ đang sợ hãi thôi.”

“…”

“Anh ấy không muốn bị cậu bỏ rơi.”

Vì không muốn làm hỏng mối quan hệ, nên anh càng cẩn thận hơn, cố gắng hơn để chỉ cho cậu thấy những mặt tốt đẹp nhất. Do Hyun đã sống một cuộc sống đầy cạnh tranh mỗi ngày, nên hẳn đã phải trải qua những khó khăn mà người ngoài không thể nào tưởng tượng được.

“Vậy nên hãy khóc một chút rồi liên lạc với anh ấy đi. Anh ấy đang đợi tin nhắn của cậu đấy.”

Đến nước này là đã quá đủ rồi. Jin Ah cảm thấy hài lòng và định kết thúc cuộc trò chuyện. À không, cô đã định kết thúc, nếu như Woo Yeon không lẩm bẩm một câu:

“…Tôi không biết phải nói gì cả.”

“Hả?”

Chiếc mũ trùm sâu che khuất khuôn mặt Woo Yeon. Không biết là do đầu cậu nhỏ hay là do chiếc mũ quá to mà người đối diện gần như không thể nhìn rõ mặt cậu.

“Tôi muốn xin lỗi… muốn xin lỗi vì đã làm sai. Nhưng tôi sợ rằng nếu tôi nói ra thì anh ấy sẽ lại tức giận. Rõ ràng là tôi có lỗi, nhưng tôi cũng thấy giận anh ấy nữa.”

Woo Yeon nói, thỉnh thoảng lại nấc lên từng tiếng. Cậu không khóc, nhưng dư âm của những giọt nước mắt vẫn còn đó, làm hơi thở cậu trở nên gấp gáp. Jin Ah chống cằm, bật cười thành tiếng.

“Chắc là do cậu vẫn còn ấm ức thôi.”

Do Hyun đã đến vào tối thứ Sáu, vậy là họ đã cãi nhau chưa đầy 48 tiếng. Jin Ah không biết sự ấm ức này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng nếu từ đó đến giờ họ chưa nói chuyện với nhau thì chắc chắn những ấm ức trong lòng vẫn chưa thể nguôi ngoai hết được.

“Mấy chuyện đó chỉ cần gặp mặt là xong thôi mà. Anh trai tôi đẹp trai nên càng dễ giải quyết hơn đấy.”

Sau khi nói đùa như vậy, Jin Ah lại nhớ đến những lời mà Do Hyun đã từng nói. Ngày hôm đó, khi Woo Yeon và Jin Ah lần đầu gặp nhau, họ cùng ăn thịt nướng và uống rượu. Do Hyun đến đón, và Jin Ah giả vờ say rượu, nằm dài trên ghế sau.

‘…Chỉ cần nhìn thấy mặt em là anh sẽ hết giận ngay.’

Cứ tưởng anh đang tức giận vì im lặng lái xe, ai ngờ lời thổ lộ lại ngọt ngào đến vậy. Jin Ah với tửu lượng thuộc hàng cao thủ, đã sớm nhận ra anh trai mình luôn dành cho Woo Yeon một giọng điệu ngọt ngào đến thế nào rồi.

“…”

Woo Yeon có vẻ như vẫn còn do dự sau khi nghe lời của Jin Ah. Cậu vẫn không nhúc nhích, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Jin Ah. Khóe mắt đỏ hoe của cậu rủ xuống, đầy mệt mỏi.

“…Anh ấy thật sự không giận tôi sao?”

Ôi, sao mà đáng thương quá vậy.

Woo Yeon trông giống như một đứa trẻ bị bố mẹ mắng. Rốt cuộc là đã có một trận chiến kinh khủng đến mức nào chứ? Đứa nhỏ này đã bị dọa cho sợ hãi và mất hết tinh thần. Bình thường Jin Ah chỉ được thấy vẻ ngoài mạnh mẽ của Woo Yeon, nên lúc này cô cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa thương xót.

“Này, nếu lo lắng quá thì cứ đợi đến ngày mai xem sao. Biết đâu anh ấy sẽ liên lạc trước.”

Kim Do Hyun thật vô lương tâm. Yêu một người cùng tuổi với em gái mình mà còn làm cho người ta khổ sở thế này.

“Và này… dù có định chia tay thật, thì cũng nên gặp mặt nói chuyện cho rõ ràng.”

Có lẽ Jin Ah không nên nói câu cuối cùng đó. Khuôn mặt của Woo Yeon nhuốm màu u ám. Nhưng cậu đã kiên quyết lắc đầu ngay sau đó.

“…Không chia tay.”

“…”

“Không thể chia tay được.”

“Ừ, thì…”

Đó cũng là điều mà Jin Ah mong muốn. Không chỉ vì cô không muốn hai người họ phải buồn bã, mà còn vì những lý do rất cá nhân. Cô đã quá yêu quý cậu nhóc này rồi, và cô mong hai người họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi chuyện rồi tiến tới hôn nhân.

“Nếu hiểu rồi thì ăn bánh sandwich đi. Cậu không ăn thì tôi sẽ bị mắng đấy.”

“Bị ai mắng?”

“Có đấy. Một người cực kỳ khó tính.”

Có lẽ Woo Yeon nghĩ cô chỉ đùa nên không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ cầm lấy chiếc bánh sandwich. Đôi mắt cậu vẫn còn đỏ hoe, trông như một chú động vật nhỏ bé khi cắn một miếng bánh. Jin Ah vừa định chụp lại khoảnh khắc ấy thì chợt nhớ ra điều gì đó và vội vàng lục tìm điện thoại.

“Phải rồi, tôi định cho cậu xem ảnh bạn trai tôi mà.”

“…Tôi không tò mò đâu.”

“Cứ xem đi.”

“Tôi đã tư vấn cho cậu nhiều như vậy rồi thì giờ cậu cũng phải nghe tôi nói chứ”. Jin Ah vừa nói vừa cho cậu xem vài bức ảnh chụp chung với bạn trai.  Woo Yeon liếc nhìn rồi buông một câu: “Anh ấy đẹp trai đấy.” Chỉ vậy thôi, và đó cũng là câu trả lời mà Jin Ah phải hỏi dồn mới có được.

“Có muốn gặp thử không? Lần sau tôi sẽ giới thiệu cho cậu.”

“Không cần đâu…”

“Đừng thế mà.”

Thực ra thì Jin Ah cũng chẳng có ý định giới thiệu, nhưng cô vẫn nói như vậy. Để thực hiện kế hoạch vừa nảy ra trong đầu, cô cần phải chuẩn bị tâm lý cho Woo Yeon trước. Vẻ mặt ngượng ngùng của Woo Yeon dần tan biến khi nghe câu: “Bạn trai của bạn thân mà, cậu nên gặp mặt chứ.”

“Cậu không thấy nghẹn sao? Cậu uống cà phê là sẽ bị đau bụng mà. Gọi đồ uống khác đi.”

“Đúng là vậy… Sao cậu biết?”

‘Sao mà không biết được chứ’. Jin Ah nghĩ thầm rồi nhìn xuống màn hình điện thoại. Trên đó hiện lên đoạn tin nhắn mà cô đã trao đổi với người có tên là [Anh trai]. Xem tin nhắn cuối cùng, Jin Ah âm thầm cười khổ.

***

Căn phòng dành cho khách chỉ có một chiếc giường và một tủ quần áo. Trong căn phòng đó chỉ có một người duy nhất, là Do Hyun. Anh ngồi trên chiếc giường rộng rãi, tay cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình từ rất lâu rồi.

“…”

Trên màn hình sáng hết cỡ là khuôn mặt của Woo Yeon được phóng to, với chiếc mũ trùm kín đầu. Quầng thâm dưới mắt làm cậu trông như đã thức trắng cả đêm, đôi mắt sưng húp, đỏ hoe. Đôi mắt hai mí vốn rất đẹp giờ như sưng lên thành ba mí, thậm chí ở đuôi mắt vẫn còn vương lại dấu vết của những giọt nước mắt nhạt nhòa.

“Haa…”

Do Hyun nhắm chặt mắt rồi lại mở ra, thở dài sâu. Cảm giác như tim anh đang bị thiêu đốt, nhưng lúc này, anh chẳng có cách nào để giải quyết. Xem đi xem lại những bức ảnh Jin Ah gửi có lẽ là điều duy nhất anh có thể làm lúc này.

“…Đồ khốn.”

Những lời chửi rủa vang vọng trong không trung không nhắm vào ai khác ngoài chính anh. Đồ chó. Đồ điên. Anh không biết mình đã lặp đi lặp lại những lời mà bình thường chẳng bao giờ thốt ra bao nhiêu lần nữa. Cảm giác như bụng mình đang mục ruỗng từ bên trong, đến mức anh thực sự thấy đau, như thể đang mắc bệnh vậy.

Do Hyun ấn mạnh vào đôi mắt đau nhức rồi chạm vào màn hình. Kéo những bức ảnh đang xem xuống, cuộc trò chuyện giữa anh và Jin Ah hiện ra. Bắt đầu với bức ảnh Woo Yeon mà Jin Ah đã gửi, tiếp theo là những tin nhắn mà anh đã gửi cho cô.

[Mua gì đó cho Woo Yeon ăn đi] 1:02 chiều

[Ở đó có bán bánh sandwich đấy] 1:03 chiều

[Trừ món có thịt gà ra nhé. Woo Yeon không ăn được gà] 1:03 chiều

[(Kèm theo voucher quán ăn)] 1:04 chiều

[Giúp anh nhé] 1:04 chiều

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo