Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 146: Ngoại truyện đặc biệt 28 – Dấu chấm hết (5)
“……”
Do Hyun đóng sầm ngăn kéo lại và rời khỏi giường. Mặc dù suốt thời gian qua anh chẳng ăn chẳng ngủ gì, nhưng anh không cảm thấy buồn ngủ hay đói bụng. Cảm giác xa rời thực tại, mơ hồ như đang lạc trong một giấc mộng dài.
Anh mở cửa phòng, bước ra phòng khách, đúng lúc Jin Ah đang ngồi trên ghế sofa. Cô đang xem một chương trình giải trí đang thịnh hành dạo gần đây, nghe tiếng thì động liền quay đầu lại, vẻ mặt rạng rỡ.
“Ô, cuối cùng anh cũng ra khỏi phòng……”
Jin Ah đột nhiên ngừng nói. Cô ngơ ngác chớp mắt rồi bật cười thành tiếng. Vẻ mặt cô lúc này vừa ngạc nhiên, vừa như đang trêu chọc.
“……Không, nếu đã như thế này thì tại sao hai người còn cãi nhau chứ?”
Có vẻ như khuôn mặt của Do Hyun trông thật thảm hại trong mắt Jin Ah. “Chỉ còn mỗi cái mặt là nhìn được, mà giờ thế này thì biết làm sao?” – Ánh mắt cô như muốn nói vậy. Nhìn anh lúc này, chẳng những cơn giận không nguôi, mà có khi còn bùng lên dữ dội hơn.
“Em mua sushi về cho anh nè, ăn rồi đi ngủ đi. Woo Yeon ăn hết bánh sandwich rồi.”
“……Ăn hết rồi á?”
“Ừ. Ăn ngon lành luôn á.”
Thật buồn cười là Do Hyun lại cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe được điều đó. Anh cũng hơi lo lắng không biết cậu có bị khó tiêu không, nhưng chắc chắn Jin Ah sẽ không biết được suy nghĩ đó của anh.
Do Hyun ngồi xuống chiếc sofa đối diện với Jin Ah. Thấy người anh trai suốt ngày rú rú trong phòng đột nhiên ngồi cạnh mình, Jin Ah nhìn anh với ánh mắt đầy nghi ngờ. Trông cô có vẻ hơi cảnh giác, nhưng anh cũng chẳng quan tâm. Do Hyun lên tiếng hỏi.
“Em đã nói chuyện gì với Yeon vậy?”
“Anh tò mò hả?”
Cô cười toe toét, trông chẳng có vẻ gì là dễ khai thác thông tin. Jin Ah dùng điều khiển để giảm âm lượng TV và trả lời qua loa.
“Nếu anh tò mò thì tự mà liên lạc với người ta đi.”
“……”
Anh cũng muốn lắm chứ. Nhưng nếu có thể làm thế thì anh đã chẳng ngồi đây như thế này rồi. Do Hyun im lặng chờ đợi một lúc, cuối cùng Jin Ah cũng chịu trả lời.
“Có gì đâu. Em chỉ hỏi hai người cãi nhau vì chuyện gì thôi.”
“……Tại sao em lại đi hỏi em ấy chứ?”
Thà hỏi anh còn hơn. Nhìn cái bộ dạng khóc lóc của Woo Yeon thì chắc là vừa kể vừa khóc cho mà xem.
“Trời ạ, em hỏi anh cãi nhau vì cái gì những năm lần mà anh có thèm để ý đâu?”
Có thế nữa sao? Giờ nghĩ lại, có lẽ là anh đã như vậy thật. Kể từ khi bước chân vào cái nhà này, anh đã chẳng nói chuyện tử tế với Jin Ah được một câu nào. Kể từ lúc cô mở cửa cho anh vào thì đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy mặt cô.
“Sao anh không về nhà?”
Jin Ah lơ đãng hỏi, nhưng Do Hyun thật sự không biết phải trả lời cô thế nào. Anh ấp úng nhìn xuống, Jin Ah thở dài một tiếng rõ dài.
“Cậu ấy khóc nhiều lắm đó.”
“……”
“Em chưa bao giờ thấy cậu ấy khóc nhiều như vậy.”
Do Hyun cảm thấy như có ai đó bóp nghẹt trái tim mình. Lồng ngực anh rung lên từng cơn, tim anh như thể vừa rơi bịch xuống. Khuôn mặt của Woo Yeon trong bức ảnh, cái khuôn mặt đáng thương ấy cứ hiện lên trong đầu anh.
“……Yeon nói là không muốn ở bên anh.”
Câu trả lời nhỏ như tiếng thì thầm ấy chắc chắn đã lọt vào tai Jin Ah. Anh lấy tay che mắt lại và thở dài một hơi thật dài.
“Nhưng anh biết làm sao bây giờ?”
Anh không có ý định rời khỏi nhà. Anh tuyệt đối không muốn để Woo Yeon một mình. Ngay cả bây giờ, anh đã nhớ cậu đến phát điên lên rồi.
‘……Em không thể ở cùng với anh.’
Nhưng cậu đã nói là không muốn ở bên anh. Woo Yeon khóc vì anh, cậu còn muốn bỏ đi vì anh nữa. Vậy thì anh còn mặt mũi nào mà quay trở lại bên cậu chứ?
“Không, anh……”
Không biết Jin Ah đã nghe được những lời đó của anh như thế nào, nhưng cô gọi anh với vẻ mặt đầy bực bội. Rồi cô búng tay một cái và dứt khoát ói.
“Anh nói cái gì mà gà mờ vậy?”
“……Gà mờ á?”
Do Hyun bật cười trước cái cách dùng từ có phần kỳ lạ của Jin Ah, nhưng cô ngay lập tức cau mày, tỏ vẻ nghiêm túc. Đôi mắt cô trợn tròn đến mức mí mắt vốn không có nếp gấp cũng hằn lên một đường mỏng.
“Anh đã yêu đương nhiều như vậy rồi mà vẫn không hiểu được lòng dạ người yêu sao? Cậu ấy đã nói là không muốn ở bên anh, vậy mà anh thật sự không ở bên cậu sao? Những lúc như vậy thì phải ở bên cậu ấy cho đến khi nào cậu ấy hết giận mới được chứ.”
Lần này thì không phải như vậy đâu. Trong lúc Do Hyun còn đang suy nghĩ miên man thì Jin Ah lại khều khều ngón tay.
“Và cho dù cậu ấy thật sự không muốn ở bên anh đi chăng nữa thì anh cũng phải đợi cho đến khi cậu ấy hết giận rồi tìm cách quay lại bên cậu ấy chứ.”
“……”
“Quan sát tình hình. Anh làm cái đó giỏi mà.”
Giỏi sao?. Do Hyun tự tin rằng mình có khả năng đọc vị người khác cực kỳ nhanh nhạy. Bẩm sinh đã thế, môi trường sống cũng vậy, và anh còn không ngừng nỗ lực để rèn luyện.
“À, đây là lần đầu hai người cãi nhau à?”
“Lần đầu.”
Do Hyun bình tĩnh trả lời, Jin Ah lắc đầu. Đúng là không thể hiểu nổi, cô nhìn cậu với ánh mắt như vậy.
“Không phải với Woo Yeon. Ý em là với những người mà anh đã từng hẹn hò ấy……”
Nhưng Jin Ah vừa mở miệng ra thì liền biến sắc. Chẳng lẽ, không thể nào. Jin Ah nghĩ thầm rồi thận trọng hỏi.
“Anh chưa từng…… cãi nhau sao?”
“Chưa.”
Do Hyun trả lời một lần nữa. Giọng nói của anh vẫn bình tĩnh và đều đều như vậy.
“Anh chia tay với họ trước khi cãi nhau.”
Tại sao lại phải làm cái việc phiền phức đó chứ. Anh cực kì ghét những chuyện như là yêu đương rồi bị đối phương điều khiển, những chuyện lãng phí cảm xúc như vậy. Những người mà Do Hyun đã từng hẹn hò đều na ná như nhau, và cho dù có cãi nhau vì một chuyện nhỏ nhặt nào đó thì anh cũng chưa từng cảm thấy đau lòng như thế này. Đôi khi có những người khóc lóc khi chia tay, nhưng đó đã là chuyện của người dưng nước lã rồi nên anh cũng chẳng bận tâm nữa.
“Vậy nên anh mới khó xử thế này.”
“……”
“Anh không biết phải làm sao.”
Nếu như có thể giải quyết bằng cách van xin, thì anh sẵn sàng quỳ gối. Anh sẵn sàng vứt bỏ tự ái, cầu xin Woo Yeon cho anh một cơ hội. Đúng vậy, giống như anh đã từng làm với cậu rất lâu về trước.
Chỉ có điều, vấn đề là mối quan hệ của cả hai đã thay đổi, và trái tim của Do Hyun cũng đã trưởng thành hơn, điều đó làm anh trở nên thận trọng hơn.
“Anh sợ rằng mình sẽ lại làm em ấy khóc.”
Do Hyun chẳng sợ ma quỷ hay sâu bọ gì sất. Thậm chí ngay cả khi anh phải chết ngay bây giờ, anh cũng thà chết còn hơn là nhìn thấy Woo Yeon khóc. Cảm giác rơi tự do mà anh đã trải qua trong khoảnh khắc ấy làm anh không thể suy nghĩ thấu đáo.
“……Vậy anh định chia tay với Woo Yeon luôn sao?”
“……”
Do Hyun chậm rãi thốt ra một câu, anh nhìn Jin Ah. Chỉ có vậy thôi mà Jin Ah đã giật mình lùi người lại.
“Ôi trời, giật cả mình. Anh mở mắt ra kiểu gì vậy.”
Jin Ah vừa trách móc vừa xoa xoa ngực. Có vẻ như cô không hề nói quá, vì khi Do Hyun cụp mắt xuống thì cô liền thở phào nhẹ nhõm. Jin Ah nghiêng người về phía trước và chậm rãi nói.
“Đôi khi em thấy anh như vậy đó. Kiểu như là người cầu toàn ấy.”
“……”
Đây là một chủ đề hoàn toàn lạc đề. Ít nhất là Do Hyun cảm thấy như vậy.
“Chỉ cần làm sai một điều gì đó là anh sẽ không bao giờ làm điều đó nữa. Hoặc là anh sẽ cố gắng làm lại từ đầu.”
Nhưng Jin Ah vẫn từ tốn trình bày ý kiến của mình. Cô nhìn Do Hyun từ trên xuống dưới rồi lẩm bẩm như thể đang phân tích điều gì đó.
“Có vẻ như anh đang cố gắng giảm thiểu rủi ro thất bại thì phải……”
“……Ý em là sao?”
“Thì là bây giờ cũng vậy. Anh đã làm Woo Yeon tổn thương một lần rồi, nên anh mới không dám đối mặt với cậu ấy.”
Do Hyun nhăn mặt. Chủ đề mà anh nghĩ là hoàn toàn khác biệt lại đánh trúng tim đen của anh. Jin Ah khoanh tay trước ngực và nhướng mày lên.
“Anh luôn muốn đối xử với cậu ấy như nâng như nâng trứng, vậy mà lại để cậu ấy khóc, chắc là anh cảm thấy như mình đã làm hỏng hết mọi chuyện. Anh đã cố gắng làm tốt nhất có thể, nhưng anh lại lo lắng rằng mình sẽ lại mắc sai lầm lần nữa.”
“……”
Hừ, Do Hyun khẽ thở dài. Không phải vì anh muốn phủ nhận những lời nói đó, mà là vì anh cảm thấy như mình vừa bị lột trần truồng trước mặt Jin Ah. Những cảm xúc mà ngay cả anh còn chưa thể định nghĩa rõ ràng thì lại bị cô phơi bày trần trụi như vậy.
“Hai người đã từng chia tay nhau rồi đúng không?”
“……”
“Lúc đó chắc là anh đã nghĩ rằng mình có thể bắt đầu lại từ đầu.”
‘……Vậy thì hãy bắt đầu lại từ đầu đi.’
Đó chính xác là những lời mà Do Hyun đã từng nói với Woo Yeon. Khi Woo Yeon nói rằng mối quan hệ của cả hai đã sai lệch ngay từ đầu, thì ý của Do Hyun là vậy, anh muốn xóa bỏ tất cả và bắt đầu lại từ đầu. Điều đó làm anh vừa ngạc nhiên vừa buồn cười.
“Sao em không đi làm chuyên gia tư vấn tâm lý đi.”
“Ôi, ngành tâm lý học chán chết đi được.”
Thật ra, Jin Ah thực sự đã bỏ học ngành đó. Cô cười khẩy và nói rằng nếu không phải vì môn triết học, có lẽ cô đã tiếp tục học. Sau đó, cô lại thêm một câu khó hiểu, rằng hôm nay cô đã phát hiện ra hai năng khiếu mới mà mình không hề hay biết.
“Nhưng mà anh ơi.”
Khi Jin Ah gọi anh như vậy, nụ cười trên khuôn mặt cô biến mất. Trong đôi mắt chân thành của cô, sự lo lắng hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết.
“Việc cãi nhau rồi làm lành còn dễ hơn là chia tay rồi quay lại.”
“Anh chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay.”
Do Hyun kiên quyết trả lời. Những chuyện khác thì anh không chắc, nhưng ít nhất thì anh muốn phủ nhận điều này.
“Anh không thể chia tay với Yeon được.”
Giờ mà không có Woo Yeon thì anh không biết mình sẽ sống thế nào nữa. Mới cách đây không lâu Do Hyun còn tự nhủ rằng cho dù có người tốt hơn xuất hiện thì anh cũng sẽ không bao giờ buông tay Woo Yeon. Tất nhiên là trước đó anh cũng chưa từng có ý định từ bỏ cậu.
“À…… Vậy là anh tự tin mình sẽ không chia tay nên mới dám thong thả như vậy sao?”
Vừa nãy còn nói chuyện rất nghiêm túc, vậy mà giờ Jin Ah đã nhếch mép cười khẩy và chế nhạo Do Hyun. Cô cầm chiếc điện thoại trên bàn lên và nói như thể đó là chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
“Nếu anh định liên lạc với cậu ấy thì nên làm nhanh đi. Anh biết mà? Người ta mà khóc đã đời rồi thì cũng nhanh chóng quên hết thôi.”
Lần này thì Do Hyun thật sự không hiểu cô đang nói gì, nhưng Jin Ah lại tiếp tục nói với một nụ cười toe toét trên môi. Câu nói tiếp theo của cô làm anh phải lạnh lùng nghiêm mặt lại.
“Em đã hứa với Woo Yeon là nếu cậu ấy ổn hơn thì em sẽ giới thiệu cho cậu ấy một người khác.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.