#02
Giáo viên chủ nhiệm lớp 12 là giáo viên tiếng Anh. Cô dạy giỏi và thường cho tự học nên Young-won rất thích cô. Hơn hết, điều cậu thích nhất là cô không hề độc đoán và là một người có lý trí, dễ nói chuyện.
Cùng với những lời chào hỏi mang tính nghi thức rằng phải cố gắng hoàn thành tốt năm lớp 12, tiết học tiếng Anh đầu tiên bắt đầu. Có lẽ vì là tiết của giáo viên chủ nhiệm nên thay vì học bài mới, cô đã nói về việc nên trải qua một năm học như thế nào.
Young-won vừa nghe vừa làm bài tập đọc hiểu mà cậu đã mở ra vào buổi sáng. Sau đó, giọng của giáo viên chủ nhiệm trở nên mơ hồ và cậu không nghe thấy gì nữa. Young-won đã tận dụng tối đa khoảnh khắc tập trung hoàn toàn và giải được nhiều bài nhất có thể trước khi tiếng chuông báo hết tiết học vang lên. Cậu thấy giáo viên chủ nhiệm nói rằng hãy cố gắng sống thật tốt rồi rời khỏi lớp.
"Lee Young-won!"
Tên của cậu vang vọng khắp lớp. Young-won nhìn Kim Hyun-jin đang chạy vào từ cửa trước trong khi cậu đang lấy sách giáo khoa cho tiết học tiếp theo. Sau khi ở giữa những đứa bạn xa lạ một cách gượng gạo, nhìn thấy Hyun-jin khiến cậu cảm thấy dễ thở hơn một chút.
"Mẹ kiếp, tôi tiêu đời rồi. Tôi học cùng lớp với Choi Ji-ho. Vừa nãy lúc thằng khốn đó bước vào, tôi thực sự nghĩ rằng mẹ kiếp, chuyện này có thể xảy ra sao... A, bực thật."
"Nhân cơ hội này giải quyết đi."
"Giải quyết cái gì mà giải quyết. Tôi bị thằng đó đánh một cách đơn phương mà. Thằng đó mới là người đánh tôi trước."
Kim Hyun-jin và Choi Ji-ho đã từng là bạn thân đến khi tốt nghiệp cấp hai, chả hiểu sao họ đã không nói với nhau một lời nào và sống như người lạ từ năm lớp 1 đến giờ sau khi thích cùng một cô gái và cãi nhau lớn tiếng, thậm chí còn đánh nhau. Đôi khi họ còn phỉ nhổ vào nhau khi gặp nhau ở hành lang.
"A, ước gì tôi được học cùng lớp với cậu... Oa, gì thế này. Yoo Sun-woo học lớp này à?"
Mắt của Hyun-jin mở to khi ngồi xuống chiếc bàn trống bên cạnh Young-won và nhìn xung quanh. Young-won gật đầu một cái rồi xoay người lại một nửa và di chuyển ánh mắt về phía Hyun-jin đang nhìn. Mọi người đang vây quanh Yoo Sun-woo. Cậu không nghe rõ họ đang nói gì, nhưng bầu không khí rất hòa thuận.
"Mẹ kiếp, ước gì tôi cũng được học lớp này. Vì có cậu nên giáo viên sẽ không gây khó dễ gì, thêm cả Yoo Sun-woo nữa thì tôi sẽ được sống sung sướng cả năm mất... A, tại sao tôi lại học cùng lớp với thằng ngốc đó chứ."
"À... Cậu đã từng làm gì đó với Yoo Sun-woo à? Hai người quen nhau à?"
"Không phải sao? Tôi biết cậu ta một cách đơn phương thôi."
"Yoo Sun-woo cũng biết cậu đấy."
"Tôi á?"
"Ừm."
Young-won nghiêng đầu bối rối khi thấy Kim Hyun-jin lắc đầu nói rằng cả hai không hề có điểm chung nào. Những câu hỏi mà cậu không thể nghĩ ra vừa nãy đã lấp đầy đầu cậu.
"..."
Vậy thì làm sao Yoo Sun-woo biết tôi thân với Kim Hyun-jin?
'Kim Hyun-jin cũng học cùng lớp à?'
Rõ ràng là cậu ta hỏi một cách rất hiểu biết. Cậu ta đã nói tên Kim Hyun-jin mà không hề do dự.
'À, khác lớp à. Hai người thân nhau mà tiếc thật đấy.'
Sẽ không ai nói tiếc thật đấy nếu họ không biết rằng cả hai thân nhau. Young-won lại xoay người lại nhìn Yoo Sun-woo đang mỉm cười thân thiện với mọi người. Ánh mắt cậu chạm vào khuôn mặt nghiêng của Yoo Sun-woo và không lâu sau đó, Yoo Sun-woo quay đầu. cả hai đã chạm mắt nhau. Young-won nhìn Yoo Sun-woo một lúc rồi quay đầu về phía Kim Hyun-jin. Dù ánh mắt cậu đã rời đi nhưng cậu vẫn cảm thấy ánh mắt của Yoo Sun-woo đang dán vào mặt mình. Young-won vô cớ xoa tay lên má bên mà Yoo Sun-woo đang nhìn.
"Giờ ra chơi sau đi đến căng tin nhé. Tôi đói bụng."
"Ừm."
"Cậu đừng khóc vì không có anh Bbangwon của cậu nhé, nếu cậu nhớ anh ấy thì cứ đến tìm anh ấy bất cứ lúc nào."
"Cậu đừng đến thì tôi mới đi."
"Nếu tôi không đến thì cậu sẽ không đến mà. Giải bài đi."
Young-won chỉ cười vì đó là sự thật. Kim Hyun-jin làm ra vẻ buồn bã rồi nắm lấy mặt Young-won một cách trêu chọc và ấn mạnh. Young-won đáp lại một chút như thể đây là một chuyện quen thuộc rồi nắm lấy cổ tay của Kim Hyun-jin và hạ tay cậu xuống.
"..."
Khi cậu theo phản xạ quay đầu lại thì cậu lại chạm mắt với Yoo Sun-woo. Yoo Sun-woo không cười dịu dàng như vừa nãy, còn Young-won lại là người quay đầu đi trước. Kim Hyun-jin ngồi vắt vẻo trên bàn, thở dài rồi nghiêng người gõ nhẹ đầu mình lên đầu Young-won.
"Cậu thì chỉ cần học thôi nên cậu học cùng lớp với ai cũng không quan trọng, nhưng còn tôi thì sao chứ, thật là đau khổ."
"Đừng có gây sự với Choi Ji-ho."
"Tôi không gây sự đâu. Tôi chỉ nhìn thôi đã thấy bực rồi chứ gây sự gì. Nếu trong một năm mà tôi nói với thằng đó dù chỉ một lời thôi thì tôi sẽ là cún Hyun-jin."
Young-won nghĩ rằng có lẽ bạn của cậu sẽ trở thành cún Hyun-jin mất. Bởi vì cậu biết quá rõ rằng Hyun-jin là một người ẩn chứa rất nhiều tình cảm. Nếu Choi Ji-ho ngã bệnh ngay trước mặt Kim Hyun-jin thì Kim Hyun-jin sẽ cõng Choi Ji-ho chạy đến bệnh viện chứ không phải phòng y tế.
"A... Chuông reo rồi. Giờ ra chơi sau đi căng tin!"
"Ừm. Mau đi đi."
Young-won cười khi nhìn Hyun-jin vẫy tay và lê bước đi một cách mệt mỏi như thể cậu đang đi đến một nơi xa xôi trong khi cậu chỉ đi đến lớp bên cạnh. Cậu mở sách bài tập đạo đức ra dưới sách giáo khoa đạo đức và lật một trang vở.
"..."
Cậu tò mò không biết Yoo Sun-woo đã biết cậu và Kim Hyun-jin thân nhau bằng cách nào. Tất nhiên, không khó để biết rằng cả hai thân nhau vì cả hai luôn đi cùng nhau, nhưng cậu và Yoo Sun-woo lại không học cùng lớp và môi trường của cả hai cũng không thường xuyên gặp nhau đến mức có thể nhận ra điều đó, nên cậu không thể không tò mò về việc làm sao Yoo Sun-woo biết và còn hỏi nữa.
Hay là Yoo Sun-woo vốn là kiểu người quan tâm đến người khác như vậy? Nghĩ vậy thì cậu cũng thấy có lý. Cậu thì hoàn toàn không quan tâm đến người khác, nhưng không phải ai cũng như cậu. Có lẽ Yoo Sun-woo có trí nhớ tốt nên có thể nhớ những gì cậu đã thấy một hai lần. Young-won gật đầu và xua tan những suy nghĩ đó. Việc Yoo Sun-woo biết hay không biết những điều đó thật ra không quan trọng. Điều đó cũng có nghĩa là không cần phải lãng phí thời gian vào những chuyện như thế này nữa.
"Mọi người ngồi xuống đi. Chuông vào lớp reo rồi mà mọi người còn làm gì vậy? Mau ngồi xuống đi!"
Young-won liếc nhìn giáo viên đạo đức đang tiến về phía bục giảng và nhìn vào sách bài tập mà không hề quay đầu lại dù cậu cảm nhận được sự ồn ào sau lưng. Sau khi những suy nghĩ xa lạ vừa lướt qua đầu cậu biến mất, cậu mới cảm thấy thoải mái.
Sau khi đến căng tin với Hyun-jin, Young-won đã chọn một hộp Picnic vị táo và một chiếc bánh quy nhân mứt táo. Hyun-jin nhìn Young-won với ánh mắt ngưỡng mộ như thể cậu khâm phục việc Young-won đã ăn những thứ giống nhau ở căng tin trong suốt ba năm.
"Cậu không thấy chán à?"
"Cậu biết mà. Tôi không dễ chán bất cứ thứ gì."
"Thì ra là vậy nên cậu mới học hành chăm chỉ như thế. Tôi thì lại chán học kinh khủng."
"Việc đó là việc phải làm mà."
"Không phải là vì cậu thích à?"
"Cũng thích nữa. Bởi vì kết quả sẽ khác nhau tùy thuộc vào những gì tôi làm."
Trong một gia đình đang dần sụp đổ, Young-won không thể làm gì cả. Không phải cứ làm gì đó là những tờ niêm phong tịch thu màu đỏ sẽ biến mất, hay cuộc sống của bố mẹ cậu, những người đang sống một cách bất lực, sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Nhưng việc học lại khác. Kết quả sẽ xuất hiện tùy thuộc vào những gì cậu làm. Vì vậy, Young-won thích học. Mỗi khi nhìn thấy kết quả đứng nhất toàn trường, cậu đều có thể xác nhận rằng những nỗ lực mà cậu đã bỏ ra không hề vô ích. cậu tin rằng những nỗ lực đó chắc chắn sẽ đưa cậu đến một nơi tốt đẹp.
"Ơ, Yoo Sun-woo kìa."
Young-won quay đầu lại và nhìn Yoo Sun-woo đang ở cùng với một vài người sau khi nhớ đến những tờ niêm phong tịch thu màu đỏ đã dán đầy trên tất cả những món đồ nội thất ít ỏi trong nhà. Dù ở đâu thì Yoo Sun-woo cũng luôn có rất nhiều người bên cạnh. Cậu không mệt mỏi sao khi luôn ồn ào như vậy. Young-won nhấp một ngụm Picnic và ngắm Yoo Sun-woo như những người khác.
"..."
Vừa lúc hương vị táo lan tỏa khắp miệng cậu thì cậu lại chạm mắt với Yoo Sun-woo. Có vẻ như chỉ trong buổi sáng mà cậu đã chạm mắt với Yoo Sun-woo hơn mười lần rồi. Young-won ngơ ngác nhìn Yoo Sun-woo đang thoát khỏi đám đông và tiến lại gần.
"Oa, không phải là cậu ta đang đi về phía chúng ta đấy chứ?"
"Có vẻ là vậy."
Đầu của Young-won ngày càng ngẩng cao hơn. Cậu đã biết Yoo Sun-woo cao, nhưng khi đứng đối diện thì cậu mới cảm nhận rõ sự khác biệt đó. Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt của Yoo Sun-woo đang nhìn xuống cậu.
"Young-won à. Ăn cái này đi."
Giọng điệu thì dịu dàng nhưng ánh mắt và vóc dáng lại không hề phù hợp với sự dịu dàng đó. Young-won nhìn chiếc bánh mà Yoo Sun-woo đưa cho cậu rồi giơ chiếc bánh quy nhân mứt táo mà cậu đang cầm trên tay ra như muốn nói rằng cậu không cần.
"Tôi ổn."
Ánh mắt cứ dán chặt vào cậu một cách dai dẳng rồi di chuyển về phía Kim Hyun-jin. Young-won xoay đầu theo ánh mắt đó.
"Cậu có muốn ăn không?"
"Hả? Tôi á? Ơ! Cảm, cảm ơn cậu. Tôi thích bánh mì lắm."
Hyun-jin lắp bắp nói và liên tục cười tươi như hoa khi nhận bánh từ Yoo Sun-woo. Young-won ngậm chiếc ống hút mỏng trong miệng và hút nốt chỗ nước táo còn lại. Tình huống này thật là ngột ngạt và gượng gạo.
"Đi thôi."
"Hả?"
"Cùng nhau đi. Về lớp."
Yoo Sun-woo lại cười dịu dàng với cậu như buổi sáng và bước đi bên cạnh Young-won. Hyun-jin dùng mắt hỏi cậu rằng cả hai đã thân nhau từ bao giờ, nhưng Young-won không biết phải nói gì. Bởi vì tất cả những quá trình đáng lẽ phải có để giải thích đều đã bị lược bỏ và chỉ còn lại kết quả mà người ngoài nhìn vào thì có vẻ như cả hai rất thân nhau.
"Cái gì vậy chứ, thật là..."
"...Tôi không biết."
Trên đường về lớp, Hyun-jin đã ăn hết bánh và tiếp tục liếc nhìn Yoo Sun-woo và phát ra những tiếng kêu than không thành tiếng, nhưng Young-won thật sự không biết phải nói gì. Cậu đã nói chuyện với Yoo Sun-woo một chút vào sáng nay, nhưng câu chuyện đó cũng không có gì đặc biệt nên cậu không thể nói được.
"Tôi đi đây, Kim Hyun-jin."
"Hả? Ừ... Ừ ừ! Đi nhé."
Yoo Sun-woo đứng trước lớp 5/3 và chào Kim Hyun-jin. Cứ như thể cậu đang nói rằng 'Cậu học lớp khác mà.' Young-won liếc nhìn Yoo Sun-woo rồi gật đầu với Hyun-jin đang chào tạm biệt mình bằng mắt.
"Vào lớp thôi."
"..."
Cứ như thể chỉ có cậu và Yoo Sun-woo đi đến căng tin vậy. Young-won cầm vỏ hộp Picnic đã uống hết và đi vào lớp trước.
"Đưa đây, tôi vứt cho."
"Không, tôi..."
"Ai vứt thì có sao chứ."
Vỏ hộp trống rỗng đã biến mất khỏi tay cậu trước khi cậu kịp trả lời. Vì Yoo Sun-woo đang cười rất thân thiện nên ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía cậu. Young-won cảm thấy xa lạ và khó chịu nên nhìn xung quanh, rồi nhìn Yoo Sun-woo vẫn đang đứng trước mặt cậu thay vì đi về chỗ ngồi.
"À..."
Cậu muốn nói rằng cậu không muốn Yoo Sun-woo bắt chuyện với mình, rằng cậu cảm thấy khó chịu vì mọi người cứ nhìn cậu, nhưng cậu chỉ có thể lẩm bẩm trong miệng mà không thể nói ra thành lời. Bởi vì Yoo Sun-woo không hề đối xử tệ với cậu mà chỉ đối xử thân thiện, nên cậu nghĩ rằng việc nói ra những lời đó là hơi quá đáng. Và hôm nay lại là ngày đầu tiên của năm học.
Yoo Sun-woo vốn nổi tiếng là có hình tượng tốt và thân thiện với mọi người nên rất có thể cậu ta chỉ đang giả vờ thân thiện với cậu thôi. Chắc chỉ vài ngày nữa thôi thì sự quan tâm của cậu ta sẽ chuyển sang người khác thôi nên cậu không cần phải tỏ ra nhạy cảm làm gì.
"...Cảm ơn cậu."
"Vì gì cơ?"
"Vì cái đó... Vì đã vứt hộ tôi."
Young-won ngồi xuống chỗ của mình sau khi nhìn Yoo Sun-woo đang mỉm cười. Việc đi đến căng tin thì tốt đấy, nhưng cậu lại cảm thấy không thoải mái vì cậu đã bỏ lỡ giờ nghỉ, thời gian mà cậu có thể giải thêm được vài bài nữa nếu tập trung.
"Young-won à."
"Ơ?"
Young-won lại ngẩng đầu lên khi nghe thấy tên mình đột ngột vang lên từ phía trên. Bóng của Yoo Sun-woo đang nhìn xuống cậu đã che phủ khuôn mặt của Young-won.
"Lần sau đi căng tin cùng tôi nhé."
"..."
"Chỉ có hai người thôi."
Khoảnh khắc câu hỏi 'Tại sao?' suýt bật ra khỏi miệng cậu thì Yoo Sun-woo đã nhanh chóng rời đi. Young-won khẽ thở dài khi nhìn theo bóng lưng dài đang bước đi nhanh chóng. Cậu tự hỏi liệu Yoo Sun-woo có phải là người cứ tiếp cận và làm quen với mọi người một cách dễ dàng như vậy hay không. Không phải là việc đó xấu hay sai trái gì, nhưng Young-won lại cảm thấy hơi khó chịu. Bởi vì một người bạn thân là Kim Hyun-jin là đủ rồi.