#04
Từ tiết 5, từng người một bắt đầu gục xuống, và đến tiết 6 thì gần như cả lớp đều ngủ. Giáo viên môn Văn hóa Xã hội bước vào tiết 6 và liên tục bảo mọi người đứng dậy, nhưng phần lớn học sinh cứ ngẩng đầu lên rồi lại gục xuống bàn, lại ngẩng đầu lên rồi lại gục xuống. Cuối cùng, nhờ giáo viên nói rằng vì là ngày đầu tiên nên sẽ bỏ qua cho mọi người và đổi 15 phút còn lại thành giờ tự học mà Young-won có thể thoải mái giải bài.
Tiết 7, giáo viên chủ nhiệm bước vào và bầu lớp trưởng lâm thời nên cả lớp trở nên ồn ào. Vì lớp trưởng lâm thời thường trở thành lớp trưởng thật nên nếu nghĩ đến học bạ thì cậu cũng muốn thử, nhưng có vẻ như đây không phải là một tình huống có lợi cho cậu nên cậu quyết định không bị cuốn theo mà chọn cách giải bài vào thời gian đó.
"Nào, có ai muốn làm lớp trưởng tạm thời không?"
Lời nói của giáo viên chủ nhiệm khiến lớp học trở nên im lặng trong chốc lát. Nhìn lớp học trở nên im lặng khi mọi người chỉ nhìn nhau, giáo viên chủ nhiệm bật cười.
"Đừng chỉ nhìn nhau mà hãy nắm bắt cơ hội này đi. Mọi người đều biết rằng lớp trưởng tạm thời có khả năng trở thành lớp trưởng thật cao nhất mà? Có ai tự tin ứng cử không? Thật sự không có ai sao? Vậy thì có ai muốn giới thiệu ai không?"
Một cái tên nhỏ bé vang lên ở đây đó. Yoo Sun-woo. Vì cậu ta nổi tiếng nhất và được yêu thích nhất nên đó có lẽ là điều đương nhiên.
"Ai vậy? Yoo Sun-woo?"
Ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm hướng về Yoo Sun-woo đang ngồi ở cuối lớp. Young-won cố gắng tránh xa sự ồn ào đó hết mức có thể và nhanh chóng lướt mắt qua đoạn văn tiếng Anh để dịch. Trong tiếng Pháp, Noblesse oblige, Noblesse là một danh từ có nghĩa là tầng lớp quý tộc, còn oblige thì.......
"Em muốn giới thiệu Lee Young-won ạ."
Quá trình dịch thuật đang diễn ra trôi chảy trong đầu cậu bỗng dưng dừng lại. Bởi vì tên của cậu đột ngột chen vào giữa chừng. Young-won cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang dồn về phía mình và quay lại nhìn. Yoo Sun-woo đang nhìn cậu.
"Cậu ấy học giỏi nhất mà. Young-won."
Trong ánh mắt đó vẫn không hề có ác ý. Đương nhiên là cậu ta sẽ không giới thiệu cậu làm lớp trưởng lâm thời với ác ý rồi, nhưng cậu hoàn toàn không hiểu tại sao Yoo Sun-woo lại làm như vậy.
"À, đúng rồi. Lớp chúng ta có một bạn học giỏi nhất trường mà. Young-won à. Em có muốn làm lớp trưởng lâm thời không?"
Trước lời đề nghị thân thiện của giáo viên chủ nhiệm, Young-won lại hướng người về phía bục giảng. Đảm nhận vị trí lớp trưởng chắc chắn là một việc phiền phức, nhưng dù sao thì đó cũng là một việc đáng làm vì học bạ. Dù không có gì đảm bảo rằng cậu sẽ trở thành lớp trưởng học kỳ 1 nếu làm việc đó, nhưng giờ thì ít nhất khả năng không còn là con số không nữa.
"Vâng. Em sẽ làm ạ."
Tiếng ồn và tiếng vỗ tay đồng thời vang lên ở đây đó sau câu trả lời của Young-won. Trong tiếng ồn mà ranh giới giữa tiếng chế nhạo và tiếng reo hò không rõ ràng đó, giáo viên chủ nhiệm đã nói rõ ràng một lần nữa rằng Lee Young-won sẽ là lớp trưởng lâm thời cho đến khi cuộc bầu cử lớp trưởng diễn ra.
"Young-won có thể đến phòng giáo vụ sau khi tan học được không?"
"Vâng ạ."
"Vậy thì giờ chúng ta sẽ sắp xếp chỗ ngồi nhé. Nếu có thể thì cô muốn mọi người ngồi yên ở chỗ mà mình đã chọn trong suốt học kỳ này. Vì mọi người đã là học sinh lớp 12 rồi nên việc liên tục đổi chỗ ngồi sẽ khiến lớp học trở nên ồn ào. Mỗi người sẽ có một chỗ ngồi mà mình thích, nhưng không phải ai cũng có thể ngồi ở chỗ mình muốn, nên cô mong mọi người sẽ thích nghi tốt ở chỗ ngồi mới."
Khi giáo viên chủ nhiệm chiếu sơ đồ chỗ ngồi lên bảng bằng máy chiếu, ánh mắt của tất cả học sinh đều hướng về bảng để xác nhận chỗ ngồi của mình. Young-won cũng từ từ lướt mắt qua từ chỗ ngồi phía trước bục giảng để tìm tên mình. Cậu muốn tiếp tục ngồi ở chỗ này hoặc ít nhất là ngồi trong hàng thứ ba, nhưng có vẻ như điều đó là không thể rồi.
Tiếng than thở hoặc tiếng reo hò của những học sinh đã tìm thấy tên mình vang lên ở đây đó. Young-won khẽ thở dài khi thấy tên mình ở hàng cuối cùng của dãy bàn thứ hai. Cậu không hài lòng lắm, nhưng dù sao thì việc không có ai ở phía sau cậu và có thể nhìn thấy bảng một cách dễ dàng ở hàng cuối cùng cũng tốt hơn là việc bị bao vây bởi những đứa trẻ xung quanh. Không đến nỗi tệ nhất.
"Nào, nếu mọi người đã xác nhận được chỗ ngồi của mình rồi thì hãy chuyển chỗ ngay bây giờ nhé."
Young-won ôm những cuốn sách bài tập, vở và hộp bút đã lấy ra vào lòng rồi cầm cặp bằng tay còn lại và đứng dậy. Cậu quay người lại và đi thẳng ra phía sau, đến chỗ cuối cùng. Cậu nhìn Yoo Sun-woo đang ngồi cạnh chỗ trống mà cậu sẽ ngồi một lúc rồi im lặng ngồi xuống.
"Đi xa quá nhỉ. Từ phía trước nhất ra phía sau nhất."
Young-won đặt những thứ đang ôm trong lòng xuống bàn và đặt cặp xuống rồi quay đầu lại. Mọi người đang bận rộn tìm chỗ ngồi mới của mình, nhưng Yoo Sun-woo vẫn đang ngồi ở chỗ cũ và nhìn cậu.
"Cậu không chuyển chỗ à?"
"Ừm."
"Tại sao?"
"Chỗ của tôi ở đây mà."
Sau khi nghe lời nói của Yoo Sun-woo, Young-won mới kiểm tra lại sơ đồ chỗ ngồi đang được chiếu trên bảng. Cậu vốn không mấy quan tâm đến người khác và cũng không quan trọng việc ngồi cạnh ai nên cậu đã không định xem tên viết bên cạnh tên mình, nhưng nếu đó là Yoo Sun-woo thì câu chuyện lại khác một chút. Young-won ghi nhớ cái tên được viết bên cạnh tên mình là Lee Young-won ở hàng cuối cùng của dãy bàn thứ hai.
"..."
Lời nói của Yoo Sun-woo là đúng. Chỗ của Yoo Sun-woo vẫn là chỗ đó. Young-won nhìn hai cái tên Lee Young-won, Yoo Sun-woo được viết cạnh nhau rồi lại khẽ thở dài.
"Cậu không thích ngồi cạnh tôi à? Cậu thở dài kìa."
"Không phải là không thích..."
"Ừm, không phải là không thích?"
"Chỉ là thấy lạ thôi. Chỉ có mình cậu là vẫn ngồi nguyên ở chỗ cũ thôi mà. Tôi thì ngồi cạnh ai cũng được."
"Tại sao? Dù sao thì ngồi cùng nhau trong một học kỳ cũng quan trọng chứ?"
Young-won mở cuốn sách bài tập tiếng Anh đang giải dở ra và đọc lại đoạn văn đang đọc dở rồi nói.
"Thì cứ gọi là ngồi cùng nhau thôi chứ gì. Chẳng có ý nghĩa gì cả."
"Tôi thì thích cậu đấy."
Một từ tiếng Anh đang được dịch một cách tự động trong đầu bỗng dưng bị cắt ngang và vỡ vụn rồi văng ra khắp nơi. Young-won quay đầu lại và nhìn Yoo Sun-woo đang chống cằm bằng một tay và nhìn cậu rồi lại chạm mắt cậu.
"Cái gì?"
"Tôi thích được ngồi cạnh cậu mà."
"Tại sao?"
"Ừm. Chắc là vì tôi thích cậu?"
Cái gì vậy chứ. Cậu ta chỉ nói những điều kỳ lạ thôi, thật đấy. Young-won lắc đầu rồi quay đầu đi một cách dứt khoát như thể cậu không cần phải nghe thêm gì nữa và lại nhanh chóng đọc đoạn văn tiếng Anh. Young-won đánh dấu đáp án 3 cho câu hỏi tìm những điều khác với những gì được giải thích trong bài vào vở rồi cúi xuống giải bài tiếp theo. Tiếng ghế kéo và tiếng ồn ào vẫn vang lên ở đây đó do mọi người vẫn đang chuyển chỗ ngồi, nhưng cậu có thể dễ dàng bỏ qua những điều đó.
Young-won tập trung cao độ và giải liền một mạch mười bài rồi mới xem đáp án. Cậu đã làm sai một bài. Đó chính là bài mà dòng chảy của cậu đã bị cắt ngang giữa chừng vì Yoo Sun-woo đã nói những điều kỳ lạ. Đó là bài mà cậu đã làm sai vì đã bỏ lỡ cái từ đã bị cắt ngang và vỡ vụn trong đầu. Young-won lắc đầu rồi mở vở chữa bài tập sai ra và ghi lại lý do sai một cách cẩn thận. Trong lòng cậu muốn ghi là tại Yoo Sun-woo.
"Young-won à, cậu có học thêm không?"
"Ừm."
"Học đến mấy giờ?"
"Đến tiết 4."
"Ngày nào cũng vậy à?"
"Ừm."
Young-won trả lời một cách hời hợt và lật trang sách bài tập. Cậu không hiểu tại sao Yoo Sun-woo, người vừa mới học cùng lớp và nói chuyện với cậu lần đầu tiên ngày hôm nay, lại hỏi lịch học thêm mà ngay cả Kim Hyun-jin cũng không hỏi, nhưng cậu không có gì phải giấu giếm và không có lý do gì để không trả lời nên cậu không thể không trả lời.
"Vậy thì tôi cũng phải học thêm thôi."
"Tại sao?"
"Vì có cậu học."
Đây lại là cái gì nữa đây. Tại sao lý do lại là tôi chứ? Young-won đang đọc một đoạn văn tiếng Anh về cuộc cách mạng công nghiệp thì quay đầu lại và nhìn Yoo Sun-woo đang xoay người hẳn về phía cậu.
"Nếu tôi không học thì cậu cũng không học à?"
"Ừm."
"Tại sao?"
"Vì tôi muốn làm quen với cậu."
"Vậy thì tại sao."
"Cần lý do à? Nếu cần thì tôi sẽ suy nghĩ xem."
"Không cần đâu. Thôi đi."
Young-won thở hắt ra một tiếng rồi là người quay mặt đi trước và xoay người lại. Càng nói chuyện thì cậu càng cảm thấy kỳ lạ hơn. Cậu càng tò mò hơn nhưng lại không nhận được bất kỳ câu trả lời nào cho những điều đó nên cậu cảm thấy bực bội và khó chịu.
Cứ như thể cậu đang đối mặt với một bài toán mà dù có giải bao nhiêu lần thì cậu vẫn cứ nhầm lẫn ở một điểm giống nhau và làm sai đáp án vậy. Cậu đáng lẽ phải thuộc lòng rồi, nhưng mỗi lần đầu óc cậu lại lung lay và cậu lại làm sai, mỗi lần như vậy Young-won đều cảm thấy rất căng thẳng. Young-won đặc biệt dễ bị căng thẳng hơn những người khác, mỗi khi đối mặt với những bài toán như vậy thì cậu lại bị đau đầu, thậm chí tay chân cậu còn trở nên lạnh giá và cậu còn đổ mồ hôi lạnh. Chỉ khi cậu biến nó thành bài toán của mình một cách hoàn hảo thì cơn buồn nôn và đau đầu mới dịu đi.
Làm sao lại có thể có một người giống như một bài toán như vậy chứ. Ngòi bút chì kim gãy răng rắc trên vở. Young-won nhẹ nhàng phủi những mảnh vỡ đi rồi lại tập trung vào đoạn văn về cuộc cách mạng công nghiệp.
Cậu thích cảm giác như thể mình đang bị hút vào đoạn văn trong chốc lát. Cậu thích cái cảm giác mà tất cả tiếng ồn và ánh mắt xung quanh đều trở nên mơ hồ và cậu hoàn toàn bị giam cầm trong những gì cậu đang nhìn thấy, vì vậy Young-won thích học. Đôi khi cậu cũng cảm nhận được ánh mắt của Yoo Sun-woo, nhưng Young-won chưa từng một lần nào nhìn lại Yoo Sun-woo.
Sau khi tan học và đến phòng giáo vụ, Young-won đã gặp giáo viên chủ nhiệm đang nói những điều cần truyền đạt bằng một giọng nói rõ ràng và thân thiện. Hầu hết đều là những điều cậu đã biết rõ và quá hiển nhiên nên không có gì cần phải đặc biệt chú ý cả.
"Cô cảm thấy rất tự hào khi Young-won là học sinh của lớp chúng ta đấy. Giáo viên chủ nhiệm lớp bên cạnh ghen tị với cô lắm đấy. Thêm cả Sun-woo nữa cũng ở lớp chúng ta mà. Vì em đã làm tốt cho đến bây giờ nên cô nghĩ rằng em chỉ cần duy trì tốc độ như bây giờ thôi. Nếu cô có thể giúp gì cho em thì cứ nói với cô bất cứ lúc nào nhé."
"Vâng ạ. Vậy em có thể sử dụng phòng tự học vào cuối tuần không ạ? Em biết là phòng đó chủ yếu dành cho học sinh ký túc xá, nhưng em không có điều kiện để học ở nhà ạ."
"Em ngoan quá, đến trường vào cuối tuần để học nữa cơ à, đương nhiên là cô phải cho em một chỗ rồi. Cô sẽ nói với họ. Nhưng có lẽ sẽ mất vài tuần trước khi chúng ta sắp xếp được chỗ ngồi cố định."
"Vâng, không sao ạ. Em cảm ơn cô ạ."
"Chắc em buồn vì không được học cùng lớp với Hyun-jin lắm."
Cô là giáo viên đã dạy cậu vào năm ngoái, và cậu còn làm trưởng ban học tập tiếng Anh nên cậu và giáo viên chủ nhiệm cũng khá quen nhau. Giờ cô đã trở thành giáo viên chủ nhiệm của cậu nên cô sẽ biết rõ hơn về những hoàn cảnh riêng tư của cậu thông qua những buổi tư vấn, nhưng dù sao thì cậu cũng cảm thấy may mắn vì cô là một người biết lắng nghe và cố gắng thấu hiểu lời nói của người khác. Ít nhất cô sẽ không phân biệt đối xử với cậu sau khi biết về hoàn cảnh gia đình của cậu.
"Đâu còn cách nào khác ạ. Dù sao thì lớp của bọn em cũng ở ngay bên cạnh nên bọn em sẽ gặp nhau thường xuyên ạ."
"Young-won có vẻ là một người có khả năng giao tiếp tốt nhỉ. Có vẻ như em đã thân với Sun-woo lắm rồi."
"Dạ?"
"Ừm. Vừa nãy Sun-woo đã đến nói với cô rằng cậu ấy muốn ngồi cạnh Young-won. Cậu ấy bảo rằng việc đó có vẻ sẽ giúp ích cho việc học của em. Cậu ấy cũng muốn làm quen với em nữa."