Ánh Nhìn Từ Trên Cao - Chương 5

#05

Giờ thì Young-won đã hiểu tại sao Yoo Sun-woo vẫn ngồi yên tại chỗ còn chỉ mình cậu bị chuyển đến ngồi cạnh Yoo Sun-woo, và sự trùng hợp kỳ diệu đó đã xảy ra như thế nào. Hóa ra tất cả không phải là sự trùng hợp mà là do Yoo Sun-woo tạo ra.

"... Yoo Sun-woo cũng học giỏi mà."

"Ừ, đúng không? Nhưng có lẽ thằng bé muốn học giỏi hơn chăng? Nếu giỏi hơn nữa thì chỉ còn mỗi vị trí của Young-won thôi. Sun-woo có thể thực sự nhắm đến vị trí nhất toàn trường đấy, nên Young-won cũng phải căng thẳng lên đấy."

Nhìn giáo viên chủ nhiệm nói đùa và cười, Young-won mỉm cười và cúi đầu chào cô rồi rời khỏi phòng giáo vụ khi cô bảo cậu đi đi. Tại sao Yoo Sun-woo lại muốn ngồi cạnh cậu đến mức nhờ cả giáo viên chủ nhiệm làm vậy chứ? Thật sự là vì việc học ư?

Cậu không hề quan tâm đến điểm số của người khác, chứ đừng nói đến điểm số của mình, nhưng Young-won biết rằng Yoo Sun-woo luôn nằm trong top 3 của trường. Bởi vì mỗi khi ai đó nói về Yoo Sun-woo thì câu chuyện không thể thiếu những vấn đề liên quan đến học tập. Có lúc cậu ta đứng thứ hai toàn trường, có lúc lại đứng thứ ba. Cậu nhớ đã từng nghe ai đó nói đùa rằng cậu ta chỉ cần cố gắng một chút là có thể đứng nhất nhưng có vẻ như cậu ta cố tình không làm vậy.

"..."

Thật sự muốn đứng nhất à? Trên đời này không có gì là hiển nhiên và dễ dàng cả. Cậu đã cố gắng và chưa từng để tuột mất vị trí nhất toàn trường từ hồi cấp hai, nhưng việc duy trì thành tích này không hề dễ dàng.

Ngày nào cậu cũng đến trường sớm hơn bất kỳ ai khác để học, và chưa từng bỏ buổi tự học buổi tối nào. Ngay cả vào cuối tuần, ngày lễ, ngày nghỉ hè, cậu cũng đến trường và chỉ học theo một lịch trình quen thuộc mỗi ngày để duy trì thành tích. Cậu chưa từng đến quán net một lần nào, và chưa từng chơi game trên điện thoại một lần nào.

"Cậu đi đâu về đấy? Sao không rep tin nhắn?"

Young-won giật mình lùi lại một bước vì cái bóng đột ngột xuất hiện. Kim Hyun-jin đang đeo cặp sách trên một bên vai, có vẻ như cậu đang định về nhà, nheo mắt và cúi đầu xuống.

"Giáo viên chủ nhiệm gọi tôi lên phòng giáo vụ."

"Để làm gì?"

"Tôi được làm lớp trưởng tạm thời."

"Oa, tôi vừa đi mà cậu đã hòa nhập nhanh vậy rồi, thậm chí còn bắt nạt bọn trẻ nữa chứ... Tôi buồn thật đấy."

Nhìn Kim Hyun-jin đang giả vờ khóc và cúi đầu vùi mặt vào vai cậu, Young-won cười và vỗ lưng cậu như thể đang an ủi cậu để đáp lại trò đùa. Một tên to con hơn cậu dựa vào cậu một cách mạnh mẽ khiến vai cậu nặng trĩu và cơ thể cậu cứ bị đẩy về phía sau. Cậu nghĩ rằng mình sắp ngã đến nơi nên đã đẩy vai Hyun-jin ra, nhưng ngay cả khi cậu đẩy mạnh hơn một chút thì Hyun-jin vẫn cố chấp không chịu đẩy ra một cách trêu chọc. Young-won ngẩng đầu lên.

Trong khoảnh khắc cậu bị đẩy lùi lại thêm một bước, mắt cậu đã chạm mắt với Yoo Sun-woo qua vai Kim Hyun-jin. Nhìn Yoo Sun-woo đang đứng ở cửa sau và lặng lẽ nhìn mình và Kim Hyun-jin với vẻ mặt vô cảm, Young-won vô thức đẩy Kim Hyun-jin ra. Không có chuyện gì xảy ra cả, nhưng cậu lại cảm thấy như thể mình vừa bị bắt gặp khi đang làm một chuyện gì đó không nên làm.

"Cậu quá phũ phàng rồi đấy."

"Ghê tởm quá. Mau về đi."

Sau khi xua tay và vỗ vai tiễn Kim Hyun-jin đang rên rỉ đi, Young-won bước vào lớp. Có vẻ như việc tự học không phải là bắt buộc và họ vẫn chưa chính thức đăng ký nên trong lớp chỉ còn lại hai người.

Một người là Yoo Sun-woo, người còn lại là một người vô danh đang đeo cặp sách và chờ ai đó. Young-won ngồi vắt vẻo trên bàn cạnh bục giảng, nhìn cậu học sinh đang bấm điện thoại rồi nhìn cậu học sinh rời khỏi lớp, và giờ thì cậu nhìn người duy nhất còn lại trong lớp, Yoo Sun-woo.

"..."

Cậu cảm thấy khó chịu. Ngay từ ngày đầu tiên mà cậu đã phải căng thẳng quá mức vì Yoo Sun-woo, khiến đầu cậu hơi nhức nhối. Đây không phải là chuyện nằm trong kế hoạch của cậu.

Nhưng dù vậy thì cậu cũng không còn cách nào khác. Cậu phải học hết những gì đã lên kế hoạch trong ngày hôm nay rồi về nhà, và để làm được điều đó thì từ giờ đến trước khi ăn tối, cậu phải giải xong 30 bài tập tiếng Anh. Như vậy thì từ tiết 2 đến tiết 4 cậu mới có thể tập trung vào toán một cách chuyên sâu được.

Thật ra cậu cũng không có lý do gì để cảm thấy khó chịu cả. Cậu chỉ cần tập trung theo cách của riêng mình như cậu đã làm trong suốt 5 năm qua là được. Việc quan tâm đến một người xa lạ và kỳ lạ chỉ là lãng phí thời gian.

Young-won nhìn Yoo Sun-woo đang vô cảm trong giây lát rồi thản nhiên đi về chỗ ngồi. Cậu thấy hơi nực cười khi cả hai ngồi cạnh nhau và học bài trong một lớp học trống trải như thế này, nhưng đó cũng không phải là chuyện quan trọng. Young-won nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ đeo tay đã cũ và nhanh chóng đọc lướt qua đoạn văn tiếng Anh chiếm gần nửa trang.

Sau khi giải xong ba bài tập liên quan đến một đoạn văn, Young-won lướt mắt đọc đoạn văn tiếp theo và giải thích những từ và thành ngữ quan trọng. Vấn đề được đặt ra khá khó khăn, nhưng nếu nắm bắt được ngữ cảnh thì sẽ không thể sai được. Cậu đánh dấu đáp án cho cả bốn câu hỏi một cách trôi chảy rồi thỉnh thoảng kiểm tra thời gian. Với tốc độ này thì cậu có vẻ sẽ giải xong bài tập một cách dư dả.

"..."

Young-won liếc nhìn người đang ngồi yên lặng bên cạnh khi cậu lật trang bài tập. Bàn của Yoo Sun-woo trống không. Cậu ta không ngủ, cũng không nhìn cậu mà chỉ ngồi thẳng lưng và đắm chìm trong suy nghĩ. Young-won từ từ ghi lại hình ảnh Yoo Sun-woo vào mắt mình.

Mái tóc mềm mại, khuôn mặt không một vết sẹo hay vết thương nào, chiếc cổ thẳng và đôi vai vuông vắn. Tư thế ngồi thẳng lưng mà không hề cúi người hay lưng cho thấy rằng nó không phải là một tư thế có thể tạo ra trong một thời gian ngắn.

"..."

Ánh mắt Young-won trượt xuống theo sống lưng thẳng tắp của Yoo Sun-woo rồi cậu lại ngẩng đầu lên nhìn nghiêng mặt Yoo Sun-woo. Cậu đã cảm nhận được điều này từ lúc Yoo Sun-woo đứng ở bục giảng và cúi người về phía cậu vào buổi sáng, Yoo Sun-woo có một mùi hương rất dễ chịu. Liệu mùi hương này là do cậu ta xịt nước hoa? Hay là do nước xả vải đắt tiền và có mùi thơm? Hay là đó là mùi hương tự nhiên vốn có của cậu ta?

Young-won quên cả việc mình đang nhìn Yoo Sun-woo một cách trắng trợn và tiếp tục ghi lại vào mắt mình những thứ như mái tóc được chải chuốt gọn gàng và đôi mắt đã chuyển sang màu nâu đậm do ánh hoàng hôn chiếu vào lớp học. Yoo Sun-woo chắc chắn khác với cậu. Có một điều gì đó khác biệt từ gốc rễ mà cậu không thể bắt chước dù có cố gắng đến đâu.

Có lẽ vì cảm nhận được ánh mắt của cậu mà Yoo Sun-woo đang nhìn ra cửa sổ từ từ quay đầu lại. Young-won chỉ biết rằng mình đã nhìn Yoo Sun-woo một cách quá lộ liễu sau khi cả hai chạm mắt nhau trực diện. Việc nhìn chằm chằm vào người khác là một hành động bất lịch sự nên cậu phải xin lỗi. Vừa định nói nói xin lỗi thì giọng nói của Yoo Sun-woo đã vang lên trong lớp học tĩnh lặng trước.

"Cậu thích Kim Hyun-jin à?"

"...Hả?"

Cậu không thể làm gì khác ngoài việc hỏi lại một cách ngớ ngẩn trước câu hỏi mà cậu không hề ngờ tới. Cậu tự hỏi không biết mình vừa nghe thấy gì.

"Hay là Kim Hyun-jin thích cậu?"

"Sao cậu lại hỏi chuyện đó đột ngột vậy..."

"Không phải à? Vậy hai người là sao?"

"Cậu nói gì lạ vậy? Tôi đã làm gì với Hyun-jin?"

"Vừa nãy ở hành lang."

Yoo Sun-woo đã hoàn toàn quay người lại đối diện với Young-won. Young-won nhìn Yoo Sun-woo đang nghiêng đầu và cúi xuống về phía cậu rồi giật mình đẩy ghế ra và đứng dậy. Cậu không biết tại sao Yoo Sun-woo lại đột nhiên tiến lại gần như vậy.

"Cậu... Cậu làm gì vậy..."

"Tôi định nói cho cậu biết hai người đã làm gì."

Yoo Sun-woo cũng đứng dậy theo cậu và bước đến gần. Young-won giật mình lùi lại. Không cần thiết phải bỏ chạy, nhưng chân cậu tự động di chuyển về phía sau. Khi cậu lùi lại thêm một bước để tránh Yoo Sun-woo đang tiến lại gần, lưng cậu chạm vào một thứ gì đó cứng cáp. Young-won giật mình vội quay đầu lại nhìn cánh cửa sau đang đóng ở phía sau cậu. Ngay khi cậu định mở cửa thì tay của Yoo Sun-woo đã ấn mạnh lên cửa. Young-won không thể mở cửa sau vì Yoo Sun-woo quá khỏe.

"...Đừ, đừng mà... Cậu điên à?"

Cậu quá bối rối nên đã vô thức thốt ra những lời mà cậu thường không nói. Young-won nhắm chặt mắt lại khi nhìn khuôn mặt của Yoo Sun-woo đang nghiêng xuống về phía cậu. Hơi ấm và sự nặng nề lan tỏa trên vai cậu cùng một lúc. Young-won mở mắt ra một chút rồi nhìn Yoo Sun-woo đang vùi mặt vào vai cậu với ánh mắt hơi bối rối và đẩy vai Yoo Sun-woo ra. Cậu biết rằng Yoo Sun-woo vốn cao hơn cả Kim Hyun-jin, sẽ không dễ dàng bị đẩy ra, nhưng Yoo Sun-woo thật sự không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.

"Hai người đã làm như thế này mà."

Giọng nói của Yoo Sun-woo vang lên trên vai cậu. Young-won rụt vai lại trong khi nắm lấy cánh tay của Yoo Sun-woo. Cảm giác khác với khi Kim Hyun-jin dí trán vào cậu một cách trêu chọc.

"Cậu làm gì vậy..."

Cảm giác đang đè lên vai cậu di chuyển đến gáy cậu. Yoo Sun-woo khẽ xoa gáy trắng nõn và thon dài của Young-won bằng chóp mũi rồi hoàn toàn rời khỏi người cậu. Sau khi Yoo Sun-woo rời đi, Young-won đưa tay che gáy nơi Yoo Sun-woo vừa chạm vào và trừng mắt nhìn Yoo Sun-woo.

"Mặt cậu đỏ hết cả rồi."

"...Cậu thật sự điên rồi à?"

"Tại sao? cậu và Kim Hyun-jin cũng đã làm như vậy mà."

"Hyun-jin không làm như cậu. Cậu ấy chỉ đùa thôi!"

Cậu cảm thấy rất kỳ lạ khi phải giải thích những điều này, dù cậu không làm gì sai cả. Young-won nuốt những lời sắp tuôn ra như một lời biện minh và đẩy Yoo Sun-woo đang đứng trước mặt cậu. Yoo Sun-woo không hề nhúc nhích dù chỉ một chút vừa nãy, nhưng lần này cậu không hề dùng nhiều sức mà Yoo Sun-woo đã dễ dàng bị đẩy lùi lại. Nhìn dáng vẻ 'bị đẩy' rõ ràng đó, Young-won thở dài một hơi như thể cậu không thể tin được.

Vừa nãy Yoo Sun-woo đã giữ vẻ mặt vô cảm suốt, rồi đột nhiên trở nên nghiêm túc đến đáng sợ và tiến lại gần cậu, nhưng giờ thì cậu ta lại có vẻ như đang vui hơn một chút rồi. Young-won ngước lên nhìn khuôn mặt của Yoo Sun-woo và chạm mắt với ánh mắt đang nhìn xuống cậu. Nụ cười quen thuộc đang chạm đến cậu dịu dàng như thể cậu đang cười với tất cả những người khác đã khiến những lời gần như là chửi thề đang lảng vảng trong đầu cậu biến mất một cách vô nghĩa.

Young-won lắc đầu và quay trở lại chỗ ngồi, kéo chiếc ghế đã bị đẩy lùi lại và nhìn vào đoạn văn tiếng Anh. Cậu cảm nhận được Yoo Sun-woo cũng đang quay trở lại chỗ ngồi. Thật may mắn khi Yoo Sun-woo không nhìn cậu và không nói gì với cậu nữa. Young-won khẽ thở dài và nhắm chặt mắt lại rồi mở mắt ra và nhìn lại đoạn văn.

Vừa đọc được một dòng giải thích về vùng đệm thì gáy cậu nóng bừng lên. Young-won vô thức đưa lòng bàn tay che gáy nơi Yoo Sun-woo vừa chạm vào. Cậu cảm thấy có một nguồn năng lượng kỳ lạ đang bùng nổ như những hạt bỏng ngô, nhuộm đỏ tay cậu rồi biến mất, rồi lại nhuộm đỏ tay cậu rồi biến mất.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo