Ánh Nhìn Từ Trên Cao - Chương 6

#06


Cuối cùng, cậu đã không thể giải xong cả 30 bài trước 6 giờ, giờ mở cửa nhà ăn, đã thế phải dùng bữa thêm tận 20 phút nữa. Tất cả là tại cái đoạn văn về vùng đệm chết tiệt đó. Cậu không thể nào tập trung được, và đã phải đọc đi đọc lại một đoạn văn tận sáu lần. Không, vùng đệm thì có lỗi gì chứ. Tất cả là tại Yoo Sun-woo.

Nếu cậu không nhìn Hyun-jin giở trò, không, thậm chí nếu cậu chỉ coi đó là một trò đùa bình thường như những đứa khác và không hề bận tâm về nó, nếu cậu ta đột nhiên không đến gần và vùi mặt vào vai cậu, nếu cậu ta không chạm vào cổ cậu, thì đã không có chuyện này xảy ra.

Cảm giác mất tập trung thật lạ lẫm, đến nỗi cậu thấy nó kỳ lạ và thậm chí có chút thú vị. Khả năng tập trung cao độ, mặc kệ Hyun-jin có hát, có nhảy hay làm đủ trò bên cạnh, là điểm mạnh nhất của cậu, vậy mà bây giờ cậu lại không thể tập trung chỉ vì một đứa mà cậu còn chẳng biết rõ giở trò kỳ quặc bên cạnh. Young-won cất quyển bài tập tiếng Anh mà cậu vừa mới giải xong vào cặp và đứng dậy. Yoo Sun-woo vẫn đang ngồi bên cạnh cậu và giải gì đó.

Có lẽ là vì đã phải để ý nhiều thứ nên cậu thấy đói. Young-won nghĩ rằng cậu sẽ ăn tối thật nhanh thay vì lãng phí 20 phút, rồi sẽ học theo kế hoạch ban đầu, và bước ra khỏi cửa trước.

"..."

Cậu đáng lẽ phải nhanh chóng đi đến nhà ăn, nhưng Young-won lại do dự ở hành lang. Cậu không thể bước đi vì nghĩ rằng dù sao thì cả hai cũng đã ở một mình trong lớp, nên cậu có lẽ nên nói ít nhất là một câu như "Chúng ta cùng đi ăn nhé".

Việc cậu trở nên yếu lòng vào những thời khắc quyết định là do cậu thừa hưởng tính cách của bố. Young-won ghét cái tính đó. Cậu đã tận mắt chứng kiến ngôi nhà của mình dần sụp đổ vì tính cách không thể từ chối yêu cầu của ai, và luôn giúp đỡ người khác dù biết rằng mình sẽ bị thiệt thòi của bố.

Young-won dựa lưng vào tường hành lang và suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu và rời khỏi bức tường mà cậu đang dựa vào. Cả hai không đủ thân để cùng nhau ăn cơm, và cũng không có lý do gì để lãng phí thời gian vào những suy nghĩ như thế này.

"Cậu đợi tôi à?"

"A..."

Vì Yoo Sun-woo đột nhiên bước ra khỏi cửa trước nên cậu đã vô tình trở thành người đang chờ cậu ta. Young-won định nói không, nhưng cậu thấy mệt mỏi với tất cả những lời giải thích mà cậu sẽ phải nói, nên cậu chỉ ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt Yoo Sun-woo.

"Nếu cậu lại làm những trò kỳ quặc như vừa nãy thì tôi sẽ không để yên đâu."

"Hyun-jin làm thì là trò đùa, không phải sao. Tôi cũng chỉ làm y như Hyun-jin thôi mà."

"Không giống. Hoàn toàn khác. Cậu ấy không có... cậu ấy không có nhốt tôi lại và làm những việc kỳ lạ, nóng bỏng như cậu. Cậu ấy không có chạm vào cổ tôi." Cậu còn muốn nói thêm nhiều điều nữa, nhưng cậu không thể thốt ra thành lời. Có lẽ không ai có thể thốt ra những lời đó. Young-won nuốt tất cả những lời đang đập vào bên trong môi cậu và quay lưng bước đi trước trên hành lang vắng vẻ.

"Khác nhau đến mức nào chứ."

Rõ ràng là cậu đã đi trước, nhưng Yoo Sun-woo đã nhanh chóng đuổi kịp và tiến đến gần cậu chỉ trong vài bước. Young-won mím chặt môi và bước xuống cầu thang yên tĩnh. Có một vài người cũng đang đi ăn tối như cậu, nhưng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nên trường học rất yên tĩnh.

"Ừm? Khác nhau ở chỗ nào chứ. Hyun-jin làm còn tệ hơn à?"

"...Tôi muốn ăn một mình."

Lỗi của cậu là đã cùng Yoo Sun-woo đến tận nhà ăn. Young-won nhận món cơm omurice, canh miso, tteokbokki, gà viên, salad, và món tráng miệng là pudding, rồi đi đến một chiếc bàn trống và ngồi xuống. Có lẽ vì những đứa ở ký túc xá đã đến ăn tối nên nhà ăn vẫn có khá nhiều người so với việc trường học gần như trống rỗng. Tuy nhiên, nó không hề bận rộn như vào giờ ăn trưa, nên có khá nhiều bàn trống hoàn toàn.

Young-won dùng thìa xúc một miếng nhỏ cơm omurice và đưa vào miệng, rồi liếc nhìn Yoo Sun-woo đang ngồi đối diện với mình. Cậu cảm thấy ánh mắt của mọi người đang dán vào cậu khi Yoo Sun-woo ngồi xuống. Tuy nhiên, Yoo Sun-woo lại không hề để ý chút nào, không biết là cậu ta không nhận ra hay đã quen rồi.

"Cậu không mệt à khi cố gắng làm thân với tất cả mọi người?"

"Ừm?"

"Thì đó. Cậu còn làm thế này với tôi, một người mà cậu còn chẳng biết rõ."

Young-won lại ăn một miếng cơm omurice nữa và trộn salad với nước sốt mè.

"Tôi đã làm gì à?"

Cậu tự hỏi liệu Yoo Sun-woo có đang tức giận hay không, nhưng khuôn mặt cậu ta lại không hề thể hiện điều đó. Young-won cho một miếng táo trong salad vào miệng.

"Cậu bắt chuyện với tôi trước, rồi cứ cố gắng làm gì đó. Cậu còn bảo tôi đi đến căng tin cùng cậu, cậu còn hỏi nhiều thứ... Và cậu còn nói với giáo viên chủ nhiệm rằng cậu sẽ ngồi cạnh tôi nữa."

"Nếu cậu tò mò không biết là tôi có mệt hay không thì tôi không mệt. Tôi không làm thế với những người khác đâu."

"..."

"Tôi chỉ làm thế với cậu thôi. Young-won à. Tôi đã nhờ giáo viên chủ nhiệm cho tôi được ngồi cạnh cậu vì tôi muốn ngồi cạnh cậu."

"...Tại sao cậu lại chỉ làm thế với tôi? Cả hai chỉ học cùng trường cấp hai thôi mà. Cả hai còn chưa từng học cùng lớp nữa. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều rồi mà tôi vẫn không nhớ là tôi đã từng nói chuyện với cậu. Ngay cả Hyun-jin cũng bảo là không có mà, thật kỳ lạ."

Yoo Sun-woo không hề đụng đũa vào đồ ăn và tựa lưng vào ghế. Young-won không né tránh ánh mắt của Yoo Sun-woo và nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Nếu cậu là người né tránh trước thì chuyện này sẽ lại trở nên mập mờ mất.

"Tôi biết rõ về Lee Young-won cậu đấy. Tôi đã nghe rất nhiều về cậu."

Khoảnh khắc đó, dường như không khí xung quanh cậu trở nên nặng nề hơn một chút. Bầu không khí hơi khác so với trước đây. Biểu cảm của Yoo Sun-woo không hề cười và không hề giỡn cợt, không hề dịu dàng một chút nào. Young-won nghĩ rằng cậu ta cũng biết làm những khuôn mặt như vậy nữa à.

"Từ ai?"

Cậu có chút sợ hãi không biết câu trả lời nào sẽ được đưa ra. Cậu biết rằng những tin đồn không hay về cậu đã lan truyền khắp năm lớp 1, và vẫn còn rất nhiều đứa nhớ đến cậu vì chuyện đó, nên cậu lo lắng rằng Yoo Sun-woo cũng sẽ nhắc đến vụ việc cho vay nặng lãi đã từng làm náo loạn cả trường.

"Từ khắp mọi nơi."

Yoo Sun-woo đã đưa ra một câu trả lời vô vị đến mức cậu thấy những lo lắng của mình thật thừa thãi. Ngay khoảnh khắc cậu ta nói rằng đã nghe về cậu từ khắp mọi nơi, nụ cười đã quay trở lại khuôn mặt vốn đã trở nên lạnh lẽo. Nó cứ như thể là một thói quen vậy. Yoo Sun-woo nghiêng người về phía bàn và cầm đũa lên, rồi nói nói như thể đó không phải là chuyện gì to tát.

"Tôi đã nói vào buổi sáng rồi mà. Cậu nổi tiếng mà. Ai mà không biết cậu đã đứng nhất toàn trường suốt 2 năm chứ. A, nếu tính cả thời cấp hai nữa thì là 5 năm."

"Thật sự chỉ có thế thôi à?"

"Ừm. Chỉ có thế thôi. Tôi thấy tò mò nên tôi rất vui khi cả hai học cùng lớp, và vì tôi vui nên tôi đã bắt chuyện với cậu. Không phải là cần phải có thêm lý do gì nữa đúng không?"

"..."

Cậu tự hỏi liệu có thật là chỉ có thế thôi không, nhưng thật ra cậu cũng không có lý do gì để nghĩ rằng không phải thế. Bởi vì những hành động mà Yoo Sun-woo đã làm không hề chứa đựng bất kỳ ác ý nào. Yoo Sun-woo không hề bắt nạt cậu, và cậu ta còn luôn mỉm cười và đối xử tử tế với cậu, nên việc cậu nghi ngờ và cảnh giác với những hành động đó là do tính cách của cậu. Nhớ đến người bố đã luôn bị lừa gạt và sụp đổ, rồi uống rượu và khóc, cậu lại vô thức lùi lại trước những lòng tốt vô cớ.

"Hay là cậu cần thêm lý do gì nữa?"

"...Không. Ăn cơm đi. Tôi phải ăn nhanh rồi còn đi học nữa. Nếu tôi cứ... làm như vậy... thì tôi sẽ không giải được hết các bài, và còn có rất nhiều bài cần phải chữa lỗi sai, và tôi không có thời gian để làm hết những gì tôi đã định làm hôm nay."

"Nếu cậu cứ làm như vậy?"

Yoo Sun-woo nhìn cậu với vẻ mặt như thể cậu không hiểu, hay là cậu ta thật sự không hiểu, Young-won trừng mắt nhìn cậu ta và nhét thêm một miếng cơm omurice vào miệng, đồng thời xoa cổ một cách vô cớ. Cổ cậu nóng bừng lên chỉ cần cậu nhớ lại tình huống vừa nãy.

"...Ăn cơm đi."

"Cậu thích à?"

"Hả?"

"Cổ cậu lại đỏ lên rồi."

"..."

"Mặt cậu cũng vậy."

Nhìn nụ cười đến nỗi mắt híp lại của Yoo Sun-woo, ngay cả một chút ý chí chiến đấu để nói gì đó của cậu cũng đã biến mất. Ai có thể nói những lời cay nghiệt với một người đang cười như vậy chứ. Thật lòng mà nói thì nụ cười của cậu ta cứ như một thiên thần vậy. Nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng thật sự là như vậy. Nụ cười của cậu ta đẹp đến mức tất cả những cảm xúc mà cậu đang có đã biến mất trong khoảnh khắc và cậu chỉ ngây người nhìn vào khuôn mặt đó. Young-won vô cớ dùng đầu ngón tay xoa cổ.

"Tôi sẽ chỉ ăn tối rồi đi thôi nên cậu cứ thoải mái học bài nhé."

Young-won cho một miếng gà viên giòn rụm vào miệng và gật đầu. Thật may mắn vì Yoo Sun-woo sẽ không làm phiền cậu nữa và sẽ rời đi. Hôm nay cậu sẽ có thể học một mình trong phòng học yên tĩnh từ tiết 2 đến tiết 4. Thật là một cơ hội tốt khi cậu có thể tập trung ở một nơi không ai làm phiền. Young-won nghĩ đến những gì cậu phải làm trong thời gian tự học còn lại.

"Cậu vui đến vậy khi tôi bảo là tôi sẽ đi à? Nó thể hiện hết trên mặt cậu rồi kìa."

"Ừm. Tôi vui."

Yoo Sun-woo lại cười khi nhìn Young-won nói một cách thẳng thắn. Young-won cho nốt miếng gà viên cuối cùng vào miệng và ăn những thứ còn lại cho đến khi cậu no vừa đủ.


Young-won đã hoàn thành tất cả những gì cậu đã lên kế hoạch mà không hề xao nhãng dù chỉ một lần cho đến 10 giờ 30, cậu ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng chuông báo. Cổ và lưng cậu hơi tê mỏi vì đã ngồi quá lâu trong cùng một tư thế. Young-won tắt báo thức báo hiệu đã đến giờ về nhà và cất sách bài tập vào cặp.

Cậu muốn vào ký túc xá và học bài mỗi tháng, nhưng tình hình của cậu lại khó khăn đến mức cậu thậm chí không thể nghĩ đến việc trả tiền ký túc xá mỗi tháng. Nếu là trước đây thì có lẽ cậu đã buồn bã vì tại sao cậu lại không thể trả nổi dù chỉ vài chục ngàn won, nhưng bây giờ thì không. Cậu đã học được cách từ bỏ và gạt bỏ những thứ mà cậu biết rằng sẽ không có gì thay đổi dù cậu có nghĩ đến chúng, và chỉ khiến cậu thêm buồn bã mà thôi.

Young-won đeo cặp lên vai và đứng dậy, rồi đẩy ghế vào ngay ngắn, khóa cửa lớp và bước ra hành lang. Không biết có phải là vì không còn ai ở lại nữa hay không mà đèn hành lang gần như đã tắt hết, và trời rất tối. Young-won cẩn thận men theo tay vịn cầu thang để không bị ngã.

Sau khi bước ra khỏi cửa chính tối om và đi ra ngoài, không khí ban đêm vẫn còn se lạnh của tháng 3 đã bao trùm lấy khuôn mặt cậu.

"... không muốn về nhà chút nào."

Mỗi đêm, khi cậu rời khỏi trường vào giờ này, những lời đó lại tự động thốt ra thành tiếng. Đầu cậu đau nhức khi nghĩ đến bố mẹ cậu, những người sẽ hỏi cậu rằng hôm nay cậu đã có một ngày tốt lành hay chưa, rằng cậu đã học hành chăm chỉ hay chưa khi cậu bước vào căn phòng trọ nhỏ bé đó. Young-won thở dài một hơi dài và băng qua sân vận động tối tăm.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo