#07
"Con về rồi ạ."
"Ừ. Young-won về rồi à? Hôm nay đi học thế nào? Giáo viên chủ nhiệm là ai? Có phải giáo viên dạy giỏi không?"
"Là cô giáo dạy tiếng Anh cho con hồi năm ngoái ạ."
"Con biết cô rõ không?"
"Dạ có."
"Thế thì tốt rồi. Cứ ngoan ngoãn nghe lời cô nhé. Như thế thầy mới viết nhận xét tốt cho con được. Với lại nếu có gì tốt cô cũng sẽ nói cho con biết trước."
Sau câu trả lời ngắn gọn đó, Young-won mới cởi giày và bước vào nhà. Cậu nhìn người bố đã ngủ say một bên rồi đặt cặp sách xuống cạnh chiếc bàn thấp.
"Con có đói không? Mẹ pha cho con bột ngũ cốc nhé?"
"Con không đói ạ. Con đi tắm rồi ra."
Young-won cầm một chiếc áo phông dài tay và quần dài không họa tiết, cùng với đồ lót rồi đi vào phòng tắm nhỏ. Cậu cởi đồng phục ra và nhìn vào chiếc gương mờ đục, dù lau đến mấy thì vẫn cứ bẩn. Vì không gian quá hẹp, đến mức không thể duỗi thẳng hai tay nên việc cởi quần áo cũng không dễ dàng gì.
Xà phòng rẻ tiền nhất có mùi mơ nhạt, dầu gội rẻ tiền nhất có mùi hoa nồng đến nhức đầu, bồn rửa mặt dù lau rồi cũng chỉ sạch được một lúc và rất dễ bẩn, rèm tắm bị rách chỗ này chỗ kia. Young-won mở nước ấm từ vòi hoa sen có áp lực nước thấp, nước cũng không chảy ra mát mẻ gì, rồi tắm. Chẳng mấy chốc, mùi mơ và mùi hoa hòa quyện vào nhau trong phòng tắm nhỏ. Nồng nặc đến mức chóng mặt.
Young-won mặc quần áo trong phòng tắm mà cả sàn nhà đều ướt sũng, cầm đồng phục ra ngoài rồi bỏ đồ cần giặt vào giỏ đựng đồ bẩn và lấy máy sấy tóc từ trong ngăn kéo. Vừa bật lên đã phát ra tiếng ồn quá lớn và có mùi khét nồng nặc nên chỉ có thể dùng nhanh. Cậu nghĩ rằng tiếng ồn quá lớn có thể làm bố tỉnh giấc, nhưng cũng không thể để đầu ướt mà đi ngủ được.
"Hôm nay con làm quen được với các bạn không?"
"...Không ạ. Hôm nay mới là ngày đầu tiên mà."
Hình ảnh khuôn mặt của Yoo Sun-woo hiện lên trong đầu, nhưng Young-won đã lắc đầu. Cậu kiểm tra thời khóa biểu và bỏ những cuốn sách giáo khoa và sách bài tập cần thiết vào cặp trong căn phòng nồng nặc mùi mơ, mùi hoa và cả mùi khét.
"Hyun-jin học lớp bên cạnh phải không?"
"...Dạ vâng."
"Thế thì tốt rồi. Hyun-jin chỉ làm phiền con học thôi. Thằng bé bỏ bê việc học rồi, nhưng con là đứa sẽ thành công lớn nhờ việc học đấy, nên con đừng chơi với thằng bé nữa. Trường cũng cố tình xếp cho hai đứa học khác lớp đấy. Giờ thì bạn cấp ba có vẻ quan trọng, nhưng sau này vào được trường đại học tốt và xây dựng được các mối quan hệ tốt thì điều đó sẽ tốt hơn nhiều."
"...Dạ."
Ban đầu, mỗi khi bố mẹ nói xấu hay đè ép Kim Hyun-jin, cậu đều chỉnh sửa lại lời nói của họ và nổi giận, nhưng giờ thì cậu đã từ bỏ tất cả rồi. Young-won chỉ trả lời hầu hết bằng một trong hai từ 'dạ' hoặc 'không' cho tất cả những gì bố mẹ nói. Bởi vì cậu không muốn gây ra tranh cãi vô ích và trở nên mệt mỏi.
"Con đi ngủ à? Hay là con học thêm?"
Dù trong giọng nói của mẹ cậu ẩn chứa sự mong muốn cậu học thêm, nhưng Young-won không muốn học ở nhà, nơi cậu phải nhận những ánh mắt vừa bất lực vừa tham vọng quá mức chỉ hướng về mình cậu. Ngủ sớm và thức dậy lúc năm giờ rưỡi sáng để chuẩn bị và đến trường là điều tốt nhất mà cậu có thể làm. Đó là cách tốt nhất để thoát khỏi cái môi trường tồi tệ này một cách tối đa.
"Con ngủ ạ."
"Giờ đã ngủ được rồi à? Bây giờ mới có mười một giờ rưỡi thôi mà."
"...Con mệt ạ. Mẹ ngủ đi."
"Ừ, vậy con ngủ ngon nhé. Sáng mai mẹ sẽ nhúng trứng và nướng bánh mì cho con."
"Dạ."
Sau câu trả lời ngắn gọn, Young-won nằm riêng ở nơi cách xa chỗ bố mẹ ngủ nhất và trùm chiếc chăn có họa tiết lòe loẹt lên tận đầu. Chăn và gối cũng có mùi xà phòng quá nồng.
"..."
Dù đã quen rồi nhưng đôi khi cậu lại ghét sự quen thuộc đó và cảm thấy mọi thứ trở nên xa lạ. Có lẽ hôm nay là một ngày như thế. Young-won biết rằng dù cậu có suy nghĩ thì ngay lập tức cũng sẽ không có gì thay đổi cả nên cậu đã cố gắng nhắm mắt lại để ngủ.
Mùi hương thoang thoảng dễ chịu của Yoo Sun-woo hiện lên trong đầu cậu. Trong cái mùi xà phòng đến mức khó thở này mà kỳ lạ thay, cậu vẫn cảm nhận được mùi hương thoang thoảng đó ở đầu mũi.
"..."
Trong bóng tối, mắt của Young-won từ từ mở ra trở lại. Không biết người cậu có mùi gì nhỉ. Mùi xà phòng hương mơ? Hay là mùi hoa nồng nặc đến chóng mặt? Hay là mùi nước xả vải nồng nặc, thứ mà cho vào bất cứ thứ gì giặt? Nghĩ đến việc bên cạnh người có mùi hương dễ chịu như vậy lại có mùi của những món đồ 'rẻ tiền nhất' này khiến cậu cảm thấy xấu hổ.
Khi đến gần gáy cậu như vậy thì Yoo Sun-woo đã nghĩ gì nhỉ. Cậu cố gắng không nghĩ đến nhưng khoảnh khắc đó cứ hiện lên trong đầu khiến gáy cậu nóng bừng và lại cảm thấy xấu hổ.
Young-won trằn trọc. Mỗi khi cậu trằn trọc, những mùi hương riêng biệt, mạnh mẽ lại hòa quyện vào nhau trong căn phòng ẩm ướt và lạnh lẽo. Vì vậy, Young-won đã không thể ngủ được trong một thời gian dài.
Tất cả số trứng còn lại trong nhà đều đã bị hỏng nên cậu đã không thể ăn bánh mì nướng nhúng trứng. Young-won cũng không mong đợi gì nhiều nên cậu ngậm một lát bánh mì còn dùng được rồi rời khỏi nhà. Cậu thích cái cách làn gió trong lành thổi bay những mùi hương nồng nặc bám trên đồng phục của cậu. Young-won cắm tai nghe dài vào điện thoại và nghe tiếng Anh luyện nghe rồi siêng năng bước đi. Ưu điểm duy nhất của ngôi nhà này là có thể đi bộ đến trường.
Đường đến trường không quá gần, nhưng cũng đủ để đi bộ. Đi bộ vừa để tập thể dục cũng tốt, nhưng có một điều khiến cậu khổ sở, đó là mùi bánh mì từ các tiệm bánh và quán cà phê mở cửa sớm.
Khi ngửi thấy mùi hương thơm ngon đó, lát bánh mì xốp giòn không bằng bánh mì ở cửa hàng cứ lẩn quẩn trong miệng cậu và khó trôi xuống cổ. Young-won đành vứt phần bánh mì còn lại có mùi bột mì nồng nặc mà cậu mới chỉ ăn được một miếng vào thùng rác và phủi tay. Cậu sẽ đợi đến khi hết tiết 2 rồi mua Picnic và bánh quy mứt táo ăn thì bụng sẽ đỡ đói hơn.
Vì thức khuya trằn trọc nên mắt cậu hơi khô và mệt mỏi. Cậu lo lắng vì nếu không điều chỉnh được tình trạng sức khỏe như thế này thì đôi khi cậu sẽ bị ốm nặng. Young-won đã tự nhủ rằng từ hôm nay cậu phải tập trung tinh thần và xử lý mọi thứ chính xác theo thói quen mà cậu vẫn luôn làm. Cậu sẽ không lãng phí thời gian chìm đắm trong những suy nghĩ vẩn vơ như hôm qua nữa.
Young-won đi ngang qua sân vận động vắng tanh rồi bước vào sảnh chính, leo lên những bậc thang quen thuộc và bước vào hành lang lớp 12 vẫn còn xa lạ. Cậu thích cái cảm giác mọi thứ đều lắng xuống một cách bình tĩnh khi không có ai.
Young-won bước vào lớp mà không hề do dự, đi đến chiếc bàn cuối cùng của dãy thứ hai, đặt cặp xuống và ngồi xuống. Không khí se lạnh khiến cậu hơi lạnh, nhưng ngược lại điều đó lại tốt hơn cho việc tập trung. Young-won lấy vở ra và kiểm tra danh sách những việc cần làm hôm nay, rồi lập tức mở sách bài tập ra. Nhìn vào những bài toán phức tạp, những suy nghĩ vẩn vơ vẫn còn bám dính một chút trong đầu cậu đã hoàn toàn biến mất. Chỉ như vậy thôi cũng đã là một buổi sáng đủ tốt rồi.
Người thứ hai đến lớp hôm nay cũng là Yoo Sun-woo. Young-won đã không nghe thấy tiếng ai bước vào, mãi đến khi cậu giật mình quay đầu lại vì tiếng kéo ghế ngay bên cạnh. Yoo Sun-woo đang đeo cặp trên một bên vai, cười chào buổi sáng cậu rồi đặt cặp xuống.
"Hôm qua cậu học một mình có tốt không?"
"Ừ."
Young-won trả lời ngắn gọn rồi lại quay đầu lại với bài toán. Cậu thoáng nhìn Yoo Sun-woo khi cảm nhận được mùi hương thoang thoảng dễ chịu ở đầu mũi. Đó là mùi hương từ Yoo Sun-woo. Mùi hương thoang thoảng dễ chịu khiến người ta cảm thấy vui vẻ, thứ phù hợp hơn với từ hương thơm hơn là từ mùi, khiến cậu vô thức đưa mắt nhìn. Cậu vừa muốn ngửi nó gần hơn một chút lại vừa cảm thấy hơi xấu hổ.
Cậu nghĩ rằng Yoo Sun-woo hẳn là đang ngửi thấy mùi xà phòng quá nồng từ cậu giống như cái cách mà cậu đã ngửi thấy mùi hương dễ chịu đó. Cậu rụt vai lại. Young-won đưa tay lên ngửi mùi tay áo của mình một cách vô cớ. May mắn thay, mùi hương không quá nồng, nhưng vẫn có một mùi hương nước xả vải rõ ràng và chân thật.
"Cậu ăn sáng chưa?"
"...Chưa."
Young-won lắc đầu khi nhớ đến miếng bánh mì mà cậu vừa ăn một miếng đã thấy nồng nặc mùi bột mì.
"Tôi cũng chưa ăn gì cả. Cậu đi căng tin không?"
"Cái này..."
Young-won định nói rằng cậu phải giải bài tập, nhưng cậu đã suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. Đợi đến khi hết tiết 2 mới đi thì có lẽ cậu sẽ quá đói nên tốt hơn hết là nên ăn trước.
Young-won đi theo Yoo Sun-woo ra khỏi lớp và bước đi phía sau cậu một chút. Cậu cảm thấy tốt hơn nếu cứ đi cách xa như vậy. Cứ như thể mỗi khi cậu di chuyển thì mùi nước xả vải lại nồng nặc hơn thì phải. Rất có thể là do cậu tự tưởng tượng ra, nhưng dù sao thì cậu cũng không thích điều đó.
"..."
Young-won nhìn theo bóng lưng của Yoo Sun-woo phía trước. Cậu không biết làm thế nào mà Yoo Sun-woo có thể cao đến như vậy, mà tỷ lệ cơ thể cũng lại còn tốt nữa nên cứ như thể cậu ta là người sống ở một thế giới khác vậy. Cảm giác khi nhìn thấy người nổi tiếng chắc là như thế này nhỉ. Young-won đang chìm đắm trong suy nghĩ thì đột nhiên va phải Yoo Sun-woo dừng lại đột ngột và lùi lại phía sau. Khoảnh khắc đó, bàn tay cậu trở nên ấm áp và cơ thể đang lùi lại của cậu lại tiến về phía trước. Cơ thể vừa va vào lưng của Yoo Sun-woo ban nãy giờ lại chạm vào vòng tay của cậu ta rồi lại tách ra.
"Cậu không sao chứ?"
Khoảng cách quá gần. Young-won vội vàng lùi lại một bước vì tư thế ôm ấp có vẻ kỳ lạ và nhìn vào bàn tay của Yoo Sun-woo đang nắm lấy tay cậu. Không biết có phải vì Yoo Sun-woo cao hơn nên bàn tay của cậu ta cũng to hơn cậu hay không, khi thấy bàn tay đó gần như che kín tay cậu thì cậu cảm thấy kỳ lạ. Young-won nhanh chóng vặn tay ra rồi giấu tay ra sau lưng như một thói quen.
"...Cậu suýt nữa làm tôi ngã rồi đấy. Đột nhiên dừng lại như vậy."
"Tôi xin lỗi. Tôi muốn đi cùng cậu. Sao cậu lại đi phía sau thế."
"..."
"Cùng nhau đi nào."
Yoo Sun-woo vòng tay qua vai Young-won như thể đang ôm lấy cậu. Vì vóc dáng của Young-won nhỏ nên tay của Yoo Sun-woo còn dư ra rất nhiều khi vòng qua vai cậu. Cơ thể cậu gần như chồng lên Yoo Sun-woo vì sức nặng đột ngột đặt lên vai và cái cách Yoo Sun-woo kéo cậu lại gần. Young-won giật mình ngẩng đầu lên thì Yoo Sun-woo cũng cúi đầu xuống. Cứ như thể cả hai đang nhìn nhau trong vòng tay Yoo Sun-woo vậy nên Young-won đã nhanh chóng gỡ tay Yoo Sun-woo ra và tách người ra khỏi Yoo Sun-woo.
"Sao thế. Cậu không thích à?"
"...Không nhất thiết phải đi cùng nhau như vậy mà... phải không."
"Nếu không thì cậu lại đi phía sau cho xem."
"...Tôi không đi đâu."
"Thật chứ?"
"Ừm. Tôi sẽ không đi đâu nên... cứ đi như thế này đi."
Young-won tách người ra một khoảng vừa đủ để một nắm đấm có thể lọt qua và cùng Yoo Sun-woo đi xuống cầu thang. Mỗi khi di chuyển, cậu lại vô thức liếc nhìn Yoo Sun-woo vì mùi hương dễ chịu của cậu ta cứ phảng phất. Cậu cũng cảm thấy như vậy vào lúc va phải cậu ta vừa nãy, hay khoảnh khắc cơ thể cả hai chạm vào nhau ban nãy. Hương thơm quá dễ chịu khiến cậu cứ cảm thấy kỳ lạ. Đầu ngón tay cậu có vẻ hơi ngứa ngáy và cậu cũng có cảm giác những nơi khác không biết là ở đâu cũng vô cớ ngứa ngáy.