#08
"Căng tin vẫn chưa mở cửa à?"
"Tôi thấy người ta ra chuẩn bị từ khá sớm rồi mà."
Kể từ khi nhập học, Young-won luôn là người đến trường sớm nhất để học bài, nhưng cậu chưa bao giờ đến căng tin vào buổi sáng. Khi bước xuống cầu thang, Young-won hơi nghiêng đầu để xem đèn ở căng tin đã bật hay chưa. Đúng như lời Yoo Sun-woo, cô bán hàng đang dọn dẹp quầy hàng.
"Các cháu đến trường sớm thế? Young-won và Sun-woo thân nhau từ bao giờ vậy? Young-won toàn đi với thằng nhóc ồn ào đó mà."
"Chúng cháu học cùng lớp ạ."
"Hai đứa thân nhau chỉ sau một ngày thôi à?"
"Vâng ạ."
Nhìn Young-won đang cười nói với cô bán hàng, Yoo Sun-woo lấy một hộp Picnic vị táo từ quầy nước và một chiếc bánh quy nhân mứt táo ở chỗ để bánh như thể cậu không cần phải nhìn bất cứ thứ gì khác.
"Thế là đủ rồi à?"
"Ừm."
"Hôm qua cậu cũng cầm cái đó mà."
"Cậu nhớ à?"
"Tôi không dễ quên những gì mình đã thấy một lần đâu. Đó vừa là ưu điểm vừa là nhược điểm. Vì tôi cũng nhớ lâu những ký ức không tốt."
Young-won gật đầu trước lời nói có phần chân thành đó. Lần này, cậu có thể hiểu hoàn toàn những gì Yoo Sun-woo nói. Vì cậu cũng giống như vậy.
"Tôi cũng thế."
Yoo Sun-woo đang chọn một chiếc từ quầy đầy ắp bánh, ánh mắt cậu di chuyển về phía Young-won. Với đôi tay nhỏ nhắn và gầy guộc, cậu chỉ cầm một chiếc bánh quy và một hộp Picnic vị táo và thành thật đồng cảm với cậu ta.
"Khi học thì tốt, nhưng ngoài lúc học ra thì chẳng có gì tốt cả. Việc tôi nhớ hết cả những điều tôi muốn quên thực sự rất tệ."
Tiếng bước chân vội vã của những người bước vào nhà bằng giày dép và dán những tờ giấy niêm phong màu đỏ, người mẹ chỉ biết khóc với khuôn mặt cam chịu, khuôn mặt tái nhợt như sắp chết của người bố. Những tình huống lặp đi lặp lại. Young-won nhớ tất cả những điều đó.
"Cậu không có ký ức tốt đẹp nào à?"
"...Ừm."
Young-won đã thành thật. Cậu không biết cách che giấu. Đôi khi cậu cảm thấy xấu hổ và tổn thương lòng tự trọng khi nói thật, nhưng cậu không thể nói dối hay lấp liếm.
"Vậy cậu thích loại bánh nào?"
Nhìn Yoo Sun-woo đột nhiên hỏi về bánh, Young-won nhìn từng chiếc bánh một trên quầy đầy ắp các loại bánh khác nhau. Young-won thích đồ ngọt. Cậu thích đồ ngọt đến mức đầu lưỡi tê rần.
"Tôi thích đồ ngọt nên tôi thích bánh mì kem sữa đặc và cái này... cái bánh có lớp đường phủ bên trên và bánh waffle có siro."
Yoo Sun-woo cầm từng thứ một mà Young-won đã nói , cuối cùng lấy một lon cà phê không đường và một hộp Picnic, rồi lấy ví ra. Young-won nhìn Yoo Sun-woo chỉ cả những thứ mà cậu đang cầm.
"Cậu mua hết cả những thứ đó à?"
" đồ của tôi thì tôi tự trả."
"Tôi đã rủ cậu đến đây nên tôi sẽ trả."
Thành thật mà nói, được người khác mua cho là một điều may mắn. Có lẽ đối với người khác, một vài nghìn won không phải là một số tiền lớn, nhưng đối với cậu thì đó là số tiền mà cậu phải chia nhỏ và tiết kiệm.
"...Cảm ơn cậu."
Yoo Sun-woo cười đáp lại lời cảm ơn rồi bật lon cà phê và uống một ngụm. Young-won cắm ống hút vào hộp Picnic và ngậm trong miệng rồi quay trở lại lớp. Dù sao thì cũng có đồ uống nên cậu không cảm thấy quá gượng gạo ngay cả khi cả hai không nói chuyện gì trên đường đi.
Nhưng dù sao thì sau khi uống vài ngụm đồ ngọt, cậu cũng cảm thấy có thêm động lực và tâm trạng tốt hơn. Young-won bước vào lớp học vẫn chưa có ai và đặt những thứ cậu đã mua lên chỗ trống trên bàn học bên trên sách bài tập.
"Cậu cũng ăn cái này đi."
Yoo Sun-woo ngồi xuống bên cạnh cậu và đặt một túi đựng đầy bánh và Picnic lên bàn của Young-won. Young-won nhìn những chiếc bánh mà cậu đã nói là ngon vừa nãy rồi nhìn Yoo Sun-woo.
"Nhiều thế này á? Còn cậu?"
"Tôi không đói."
"Vậy sao cậu lại mua nhiều thế?"
"Để Young-won ăn. Tôi đã hỏi cậu để mua cho cậu mà. Hỏi xem cậu thích gì."
Mặc dù đó là lòng tốt vô cớ, nhưng không hiểu sao cậu lại không cảm thấy khó chịu. Có lẽ vì tất cả những thứ trong túi đều là những món đồ ngọt mà cậu thích.
"Cảm ơn cậu."
"Tôi cứ tưởng cậu không biết nói những lời đó, ai dè cậu nói giỏi ghê."
"...Những gì đáng cảm ơn thì phải cảm ơn thôi."
Young-won lấy chiếc bánh mì kem sữa đặc trong số ba chiếc bánh và xé một bên túi. Cậu thích nó nên thỉnh thoảng mới ăn một lần, nhưng nó hơi đắt so với những loại bánh bán ở căng tin nên cậu không thể ăn mỗi ngày. Chỉ cần nhìn thôi cũng có cảm giác vị ngọt đang lan tỏa khắp đầu lưỡi cậu. Young-won há miệng nhỏ và cắn một miếng bánh. Hương vị ngọt ngào của kem sữa đặc nhanh chóng khiến cậu cảm thấy vui hơn. Ăn thêm một miếng nữa, Young-won đưa bánh cho Yoo Sun-woo.
"Cậu cũng ăn thử đi. Ngon lắm."
Nhìn ánh mắt của Yoo Sun-woo đang nhìn chiếc bánh trong khi đang uống cà phê, Young-won dường như nhận ra điều gì đó rồi nhẹ nhàng xoay chiếc bánh theo hướng mà cậu chưa ăn.
"Tôi chưa ăn vào chỗ này đâu."
"Đưa tôi cái cậu ăn rồi cũng được."
Yoo Sun-woo nắm lấy cổ tay cậu và xoay chiếc bánh trở lại như cũ rồi cắn một miếng ở bên cạnh chỗ mà Young-won đã ăn. Sau khi ăn bánh, Yoo Sun-woo mới thả cổ tay cậu ra. Young-won quay người đi khỏi Yoo Sun-woo một cách nhanh chóng và cắn từng miếng bánh nhỏ trong khi nhìn những bài toán mà cậu không thể tập trung vào vì cảm giác có chút gượng gạo và xa lạ. Cậu cảm thấy như vị giác trên đầu lưỡi cậu hơi tê liệt vì kem sữa đặc quá ngọt, nhưng dù vậy thì cậu vẫn cảm thấy rất tuyệt.
"Cái bánh này giống cậu ghê."
"Hả?"
"Bạn cậu đến rồi kìa."
Nghe thấy giọng của Yoo Sun-woo vang lên đột ngột, Young-won ngẩng đầu lên và thấy Kim Hyun-jin đang bước vào lớp cùng với một người khác.
"Lee Young-won! Oa, chỗ ngồi của cậu ở tận cuối lớp à? Chán thế. Cậu ghét ngồi cuối lớp mà."
Kim Hyun-jin kéo chiếc ghế trống ở phía trước lại và ngồi xuống rồi cười gượng gạo và giơ tay lên chào Yoo Sun-woo như một con robot 'Chào cậu?'. Young-won nhìn Kim Hyun-jin như vậy và cười khúc khích.
"Ừm, chào cậu. Hyun-jin à."
Yoo Sun-woo vẫn rất dịu dàng và mềm mỏng dù Kim Hyun-jin chào một cách vụng về như ai cũng thấy. Nó giống hệt bầu không khí khi cậu nói chuyện với cô bán hàng ở căng tin. Young-won nghĩ rằng thái độ của Yoo Sun-woo khi ở một mình với cậu và thái độ của Yoo Sun-woo khi ở với người khác có một chút khác biệt.
"Oa, sao cậu lại mua nhiều bánh thế này? Cậu nhặt được tiền à?"
"Yoo Sun-woo mua cho tôi."
"Ôi, đúng là. Tôi ăn với được không?"
Kim Hyun-jin đã cầm chiếc bánh waffle lên và nhìn Young-won và Yoo Sun-woo. Young-won nhìn Yoo Sun-woo và chờ đợi câu trả lời. Dù sao thì Yoo Sun-woo cũng đã mua cho cậu, nên cậu nghĩ rằng mình không thể tùy tiện cho người khác mà không hỏi ý kiến của cậu ấy.
"Nếu cậu muốn cho thì cứ cho đi."
Young-won mấp máy môi trước câu trả lời có phần mơ hồ đó rồi gật đầu với Kim Hyun-jin. Kim Hyun-jin nhanh chóng bóc lớp vỏ bọc và mở cả hộp đựng siro rồi chấm bánh waffle vào.
"A, nạp đường vào bụng rỗng là nhất."
"Sao cậu không ăn sáng vậy? Cậu ăn mỗi ngày mà."
"A, mẹ kiếp. Mấy thằng anh của tôi ăn hết đồ ăn rồi còn la lối nữa chứ. Tôi bực quá nên đi luôn. A, cầu mong mấy thằng đó được vào ký túc xá vào học kỳ sau đi. Tôi không thể sống cùng với chúng nó được nữa."
Kim Hyun-jin chửi bới mấy người anh của cậu chán chê rồi ăn gần hết chiếc bánh waffle trong ba miếng. Cậu đã nhúng miếng cuối cùng vào siro và đưa cho Young-won. Bởi vì cậu biết quá rõ rằng Young-won thích bánh waffle có thật nhiều siro. Young-won há miệng ra như một lẽ tất yếu và đớp lấy miếng bánh đang đưa đến trước miệng cậu.
"Bây giờ thì tôi sống lại rồi. Tôi sắp chết vì đói bụng mất. Cám ơn bữa sáng nhé."
Kim Hyun-jin đã nói chuyện một hồi rồi đứng dậy khi thấy các bạn bắt đầu bước vào lớp và quay trở lại lớp học của mình. Young-won cất chiếc bánh còn lại và chiếc bánh quy nhân mứt táo mà cậu đã mua vào ngăn bàn và sắp xếp những thứ như vỏ bánh và hộp siro đã ăn hết vào túi ni lông.
"Bình thường ai cho gì cậu cũng nhận hết vậy à?"
"Hả?"
"Bẩn thỉu thật."
Young-won thoáng nghi ngờ tai mình. Cậu cố gắng suy nghĩ theo một hướng khác vì cậu không chắc rằng mình đã nghe đúng, nhưng cậu không thể làm được.
Yoo Sun-woo đang ngồi thẳng lưng và nhìn về phía trước. Khuôn mặt cậu ta không hề có nụ cười. Thỉnh thoảng cậu có thể thấy được những biểu cảm vô cảm thoáng qua. Young-won lại nghiền ngẫm những lời mà Yoo Sun-woo vừa thốt ra.
Bình thường ai cho gì cậu cũng nhận hết vậy à? Bẩn thỉu thật. Rõ ràng là cậu ta đang nói với cậu, người vừa ăn miếng bánh waffle mà Kim Hyun-jin đưa cho.
"Thế còn cậu thì sao? Lúc nãy cậu cũng ăn thứ mà tôi ăn rồi mà."
"Đó là tôi đã cố nhịn để không thể hiện bản chất bẩn thỉu hơn đấy."
"Cậu đang nói cái gì vậy?"
Nụ cười lan rộng trên khuôn mặt của Yoo Sun-woo đang nhìn về phía trước. Young-won thở hắt ra khi nhìn Yoo Sun-woo đang cười như không có chuyện gì xảy ra với người vừa chạm mắt với cậu. Bây giờ thì cậu đã hiểu rõ rồi. Nụ cười đó là giả tạo.
"Cậu không nói rõ ràng ra à? Tôi hỏi cậu đang nói cái gì đấy."
"Mấy đứa khác đang nhìn chúng ta kìa. Cười lên đi, Young-won à."
Yoo Sun-woo đang bắt cậu cười trong khi cậu không muốn cười một chút nào, Young-won quay người lại như thể cậu không muốn đối phó với cậu ta nữa. Cuối cùng, cậu đã không giải được đến một nửa số bài toán mà cậu phải giải vào buổi sáng. Cậu đã quyết định sống theo lịch trình ban đầu một cách nghiêm túc, nhưng mọi thứ đã hoàn toàn sụp đổ ngay từ buổi sáng. Tâm trạng của cậu cũng trở nên tồi tệ hơn. Young-won hít một hơi thật sâu và đè nén cơn buồn nôn đang trào lên. Cậu không muốn bị cuốn theo những cảm xúc tầm thường. Cho dù tâm trạng của cậu như thế nào thì nó cũng không được ảnh hưởng đến việc học của cậu một chút nào.
"Được rồi, mọi người ngồi vào chỗ đi. Bây giờ chúng ta hãy nghe bạn lớp trưởng chào hỏi nhé."
Nhìn giáo viên chủ nhiệm đang bước vào lớp, Young-won đứng dậy khỏi chỗ ngồi và sau khi thấy mọi người đã ngồi xuống hết thì cậu mới cố gắng đè nén cảm xúc vẫn còn đang trào dâng trong lòng và nói nói.
"Nghiêm, chào."
Những lời chào thấp giọng đồng loạt vang lên. Young-won ngồi xuống chỗ của mình và nhìn vào những bài toán mà cậu đã không giải được vào buổi sáng trong khi nghe những điều mà giáo viên chủ nhiệm muốn truyền đạt. Bình thường thì cậu có thể dễ dàng thay số vào công thức và giải bài, nhưng có lẽ vì những lời mà cậu vừa nghe được quá sốc nên bản thân bài toán cũng không dễ dàng lọt vào mắt cậu.
'Bẩn thỉu thật.'
Giọng của Yoo Sun-woo cứ văng vẳng trong đầu cậu. Thật là tồi tệ khi cậu ta lại nói ra những lời như vậy sau khi nghe cậu nói rằng cậu nhớ rất rõ những gì mình đã nghe một lần.
"Đây là đơn đăng ký học tự học buổi tối, nên hãy điền đơn và nộp cho bạn lớp trưởng tạm thời Young-won của chúng ta trước thứ Sáu nhé. Nếu không nộp thì coi như là đồng ý tham gia vô điều kiện đấy, và mọi người đều biết rằng những người không tham gia phải có lý do chính đáng đúng không? Nếu không tham gia thì nhất định phải có xác nhận của phụ huynh, đừng quên ghi lý do nhé. Lớp trưởng, hãy thu hết trước giờ ăn trưa thứ Sáu nhé."
"...Vâng ạ."
Young-won đáp lại ngắn gọn rồi nhìn giáo viên chủ nhiệm rời khỏi lớp sau khi kết thúc buổi chào cờ. Cậu lấy một chiếc bánh và hộp Picnic mà cậu đã cất trong ngăn bàn ra và đặt lên bàn của Yoo Sun-woo.
"...Vì cậu mua nên cậu muốn ăn hay vứt thì tùy cậu. Và tôi mong là từ nay cậu sẽ không bắt chuyện với tôi nữa."
"Tại sao?"
Nghe Yoo Sun-woo hỏi lý do sau khi đã nói ra những lời kỳ lạ và đáng giận đó, Young-won thở hắt ra rồi lại ngồi thẳng lưng và nhìn về phía trước.
"...Tôi không muốn nói chuyện với cậu."
Young-won đã không thể che giấu cảm xúc của mình dù chỉ một chút. Bây giờ cậu ghét Yoo Sun-woo. Cậu không hiểu tại sao Yoo Sun-woo lại tùy tiện đối xử tốt với cậu từ hôm qua đến giờ, và hôm nay cậu ta lại không chỉ đối xử tốt với mỗi cậu. Cậu cũng ghét việc Yoo Sun-woo cứ làm cậu không thể tập trung, và cậu cũng ghét việc cậu đang lãng phí thời gian vào những việc cậu phải học. Ít nhất thì Kim Hyun-jin biết việc học có ý nghĩa như thế nào đối với cậu nên cậu không làm phiền cậu khi cậu đang học.