Ánh Trăng - Chương 13

Khác với sự ấm áp ban ngày, gió đêm se lạnh luồn lách qua Bắc Cung. Ruth, ngồi bên ao như thuở thơ ấu, đôi mắt lơ đãng nhìn những cành cây đung đưa trong gió. Dù đã đủ tuổi và có quân hàm để sở hữu tư dinh riêng, Ruth vẫn sống trong doanh trại hiệp sĩ. Chẳng có lý do đặc biệt nào để rời khỏi Hoàng Cung, anh cũng không thấy cần thiết phải chi tiền mua nhà. Anh dành dụm tất cả tiền lương từ vương quốc để thực hiện ước mơ của mẹ mình—trở về Vera, xây một căn nhà nhỏ, và cưu mang những đứa trẻ bị bỏ rơi. Nhờ việc được thăng chức chỉ huy, thu nhập của anh đã tăng lên đáng kể so với khi còn là một hiệp sĩ bình thường, giúp anh tiến gần hơn đến ước mơ nhanh hơn mong đợi.


Ngồi dưới gốc cây quen thuộc mà anh vẫn thường tựa lưng, Ruth chìm đắm trong suy nghĩ về tương lai. Một nụ cười khẽ nở trên môi anh khi tưởng tượng về cảnh rời xa nơi đây và sống bình yên ở quê nhà, nhưng dòng suy tư của anh bị cắt ngang khi có ai đó nhẹ nhàng chạm vào vai.


"À..."


Ngước lên, Ruth thấy Elsen đang mỉm cười trong bóng tối. Kể từ khi anh liên tục từ chối những lời thỉnh cầu dai dẳng của Kamiel suốt bốn năm qua để chuyển sang vị trí hành chính, Elsen đã trở thành phó chỉ huy của Trung đoàn Kỵ binh 2.


"Tớ biết ngay là sẽ tìm thấy cậu ở đây mà."


"Tớ còn nơi nào khác ngoài chỗ này à?"


Ruth khẽ cười và kéo tay Elsen, rủ chàng ngồi xuống bên cạnh. Elsen ngồi phịch xuống bên anh và nhặt một hòn đá, ném xuống ao.


"Nếu khó khăn đến vậy thì cứ nói ra đi."


Hòn đá tạo ra những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước tĩnh lặng trước khi chìm xuống. Nhìn mặt nước, Ruth quay sang Elsen, bối rối trước những lời chàng nói, nhưng Elsen thở dài.


"Cậu chẳng bao giờ nói ra những gì trong lòng, nên tớ lo cho cậu đó."


"Tại sao? Tớ ổn mà. Tớ chỉ đang lên kế hoạch cho tương lai thôi."


"Thế mà mỗi lần có ai đó vào phòng Điện hạ là cậu lại đến đây ngồi ủ rũ."


Ruth chợt nhớ đến tin tức anh vô tình nghe được về việc Ail hôm nay có một người hầu mới. Anh chưa bao giờ chia sẻ chi tiết hợp đồng của mình với Ail cho Elsen hay Kamiel. Vì cả hai người họ đều không hỏi anh về chuyện đó, anh cũng không thấy cần thiết phải giải thích. Kết quả là, cả hai dường như đều tin vào một tin đồn sai lệch—rằng Ruth đau khổ vì những cuộc tình lăng nhăng của Ail.


"Ồ... không hẳn là vì chuyện đó."


"Luôn luôn là vậy."


"...Thế à?"


"Ừm."


Dù Ruth không cố tình, nhưng có vẻ như những lần anh đến chỗ này đều trùng hợp với những ngày Ail đưa ai đó mới vào phòng hắn. "Cũng chẳng thể làm khác được." anh thầm nghĩ.


"Chà, có lẽ vậy."


Lần này, Ruth nhặt một hòn đá và ném xuống ao. Bất cứ ai Ail đưa vào cuộc đời hắn cũng không phải chuyện anh bận tâm. Đó là một màn kịch, một mối quan hệ mà họ lợi dụng lẫn nhau. Chẳng có tình yêu nào trong đó cả.


"Tớ lo cho cậu đấy."


Khi Ruth đưa tay ra nhặt một hòn đá khác để ném, Elsen lại lên tiếng.


"Sao lại là tớ?"


"Một khi lễ trưởng thành kết thúc, Điện hạ sẽ kết hôn. Đến lúc đó, cậu sẽ phải rời cung điện."


"Tớ biết."


"Cậu sẽ làm gì? Cậu thật sự có thể chịu đựng được khi sống xa hắn à?"


Câu hỏi nghiêm túc của Elsen suýt chút nữa khiến Ruth bật cười. Chịu đựng được ư? Mối quan hệ nào sâu đậm đến mức chia ly lại không thể chịu đựng được? Ý nghĩ đó thật vô lý.


"Tớ sẽ không chết vì một chuyện như vậy đâu."


Ruth đáp lại với một nụ cười nửa miệng, nhưng Elsen cau mày và nhìn anh chằm chằm.


"Không, người ta có thể chết vì những chuyện như vậy đấy. Thật sự đấy."


Giọng Elsen nặng trĩu, gần như nghẹt thở, và Ruth ngạc nhiên nhìn chàng. Dưới ánh trăng tĩnh lặng, khuôn mặt Elsen gần như ướt đẫm nước mắt. Biểu cảm của chàng khiến Ruth giật mình, và anh nhanh chóng nhận ra lời mình vừa nói thật thiếu suy nghĩ. Anh mở miệng định xin lỗi, nhưng Elsen đã nói trước.


"Một người có thể sống sót khi bị chém bằng kiếm hay bị xuyên thủng bởi mũi tên. Nhưng những cảm xúc như thế – chúng có thể giết chết một người dễ dàng lắm. Dễ dàng hơn nhiều so với kiếm hay tên."


Đó chắc chắn là một lời thú nhận bắt nguồn từ những trải nghiệm của chính Elsen. Ruth biết chàng vẫn còn đấu tranh nội tâm rất nhiều với những gì đã xảy ra với Erita, dù chàng có cố gắng che giấu tốt đến đâu. Anh đã bất cẩn.


"...Cậu nói đúng. Tớ đã nói mà không suy nghĩ. Tớ xin lỗi."


"Không cần xin lỗi. Tớ chỉ lo cho cậu thôi. Nếu Erita vào cung, tớ có thể sẽ yêu cầu cậu rời khỏi Điện hạ ngay lập tức."


"Tớ hiểu."


Anh hiểu rõ tấm lòng Elsen. Nếu Ail phá vỡ lời hứa, Ruth đã chuẩn bị sẵn sàng rời đi ngay khi Erita bước chân vào cung điện. Để đảm bảo điều đó, anh đã tiết kiệm đủ tiền và thậm chí đã mua một căn nhà ở quê hương Vera thông qua Kasha. Mọi thứ đã sẵn sàng—anh có thể rời đi bất cứ lúc nào mà không chút do dự.


"Elsen, nếu... nếu Erita vào cung, cậu có đi cùng tớ không?"


Trước câu hỏi của Ruth, một thoáng bối rối vụt qua mắt Elsen trước khi chàng lấy lại bình tĩnh. Chàng nhìn Ruth và đáp lại một cách điềm đạm:


"Tớ không đi đâu."


"Cậu sẽ ở lại đây sao?"


"Phải. Chỉ cần được ở cùng cung điện với nàng thôi cũng đủ khiến tớ hạnh phúc rồi. Nếu sự hiện diện của tớ trở thành gánh nặng cho nàng, thì tớ sẽ rời đi... nhưng cho đến lúc đó, tớ muốn ở lại đây."


Dù đã bốn năm trôi qua, những lời đồn thổi về Erita và Elsen đã tan biến như khói sương. Tuy nhiên, nếu những tin đồn tương tự lại dấy lên sau khi Erita nhập cung, Elsen sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi. Lời của Ruth là để chuẩn bị cho cậu ấy đối mặt với viễn cảnh đó.


"Vậy, khi thời điểm đến cậu cứ việc trở về. Tớ đã mua một căn nhà nhỏ ở Vera. Kasha đã lo liệu mọi thứ, nên đó sẽ là nơi tớ ở. Cậu có thể đến bất cứ lúc nào. Kasha và tớ sẽ chào đón cậu."


Khi Ruth nói và vỗ vai Elsen, Elsen mỉm cười và đáp, "Cảm ơn cậu."


Thấy sự điềm tĩnh trên nét mặt Elsen, Ruth cũng mỉm cười. Sau đó, ngước nhìn lên bầu trời, anh nhận thấy mặt trăng đêm nay trông nhợt nhạt lạ thường. Lơ đãng, anh nghĩ về khoảng thời gian mình gặp Ail lần đầu. Với ý nghĩ thoáng qua đó, anh tựa đầu vào vai Elsen.


Đó là một đêm thanh bình, một đêm dường như không thể báo trước bất kỳ sự hỗn loạn nào.


Thời gian trôi qua như một dòng nước chảy. Vào khoảng mùa này hàng năm, Ruth luôn thấy mình ngập đầu trong núi công việc chuẩn bị cho các lễ hội và giải đấu săn bắn. Đã giao phó việc bảo vệ Ail cho phó chỉ huy của mình, Ruth vùi đầu vào giấy tờ. Sau khi nhanh chóng hoàn thành việc phân bổ người tham gia giải đấu săn bắn, giờ anh đang xem xét danh sách các hiệp sĩ được phân công bảo vệ bên ngoài cho lễ trưởng thành sắp tới của Ail, chỉ còn hai tháng nữa.


Lễ hội đã quan trọng, nhưng lễ trưởng thành của Ail — đánh dấu lần đầu tiên một hoàng tử trưởng thành trong suốt 30 năm — lại càng trọng đại hơn. Ngay cả các học viên cũng sẽ được điều động để phục vụ với tư cách là hộ tống cho cuộc diễu hành trong thành phố. Đó không phải là một nhiệm vụ đơn giản.


Khi đang xem xét danh sách các hiệp sĩ và học viên được chọn, một tiếng gõ cửa vang lên. Không ngẩng đầu lên, chàng lơ đãng gọi, "Vào đi." trong khi tiếp tục kiểm tra tài liệu. Phó chỉ huy của anh bước vào, trông căng thẳng lạ thường.


"Kaelen, có chuyện gì vậy?"


Kaelen, người đã làm việc với Ruth trong bốn năm qua, là bạn đồng cấp của anh. Là con trai thứ hai của một gia đình danh giá, anh ta đã lập gia đình và có một trai một gái. Ruth rất quý trọng anh ta vì bản tính dễ gần và trung thực, nhưng nhìn anh ta trông lo lắng như vậy đáng lo ngại.


"Ừm... Điện hạ đã triệu tập ngài."


Kể từ cuộc gặp căng thẳng gần đây, Ruth chưa gặp Ail. Trước đây, khi còn non kinh nghiệm, anh sẽ ngu ngốc tự mình đảm nhận an ninh cá nhân cho Ail, làm việc thâu đêm để hoàn thành giấy tờ và khiến mình kiệt sức. Tuy nhiên, giờ đây, anh đã làm việc hiệu quả hơn, phân chia trách nhiệm với phó chỉ huy của mình. Chắc chắn Ail hiểu rằng sự vắng mặt của anh là do khối lượng công việc.


"Có vấn đề gì sao?"


"Nếu ngài hỏi về bên ngoài, thì không... Nhưng bên trong, dường như có chuyện gì đó đang xảy ra."


"Là sao?"


"Điện hạ đã giữ một cậu bé mà hắn đã qua đêm cùng bên cạnh một thời gian, nhưng sáng nay, hắn đột nhiên tức giận và đuổi cậu bé đi."


"Tại sao?"


Cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com. Vui lòng đọc tại website chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Còn tiếp… 



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo