Ánh Trăng - Chương 15

"Nếu ngươi chịu quỳ xuống và cầu xin ta bỏ chân ra, ta sẽ xem xét." Ail nói, giọng điệu đầy kiêu ngạo.

Ruth quắc mắt nhìn hắn đầy thách thức và đáp: "Thần đã và đang làm vậy rồi."

"Hỗn xược." Ail lẩm bẩm trước khi nắm một nắm tóc dài của Ruth và giật mạnh. Lực mạnh đến nỗi Ruth cảm thấy như tóc mình sắp bị xé toạc hoàn toàn.

"Làm ơn... ngài buông ra đi. Đau quá." Ruth cầu xin, mắt ngấn lệ vì đau đớn. Nhưng ánh mắt Ail vẫn lạnh lùng và vô cảm, không một chút thương xót nào.

Theo bản năng, Ruth co rúm lại. Ail với chiếc mặt nạ quyến rũ thì còn dễ đối phó, đôi khi còn khá thú vị. Nhưng Ail hiện tại trước mặt anh, khi đã lột bỏ vỏ bọc, lại là một nỗi kinh hoàng.

"Việc ta ngủ với bất cứ ai ta muốn không có nghĩa là ngươi cũng có thể làm điều tương tự. Ít nhất hãy đợi yên lặng cho đến khi mối quan hệ của chúng ta chính thức chấm dứt."

"Thần sẽ cẩn thận hơn. Vậy nên làm ơn... hãy buông thần ra."

Cuối cùng, Ail cũng buông tóc Ruth và nhấc chân khỏi bàn tay bị thương của anh. Ruth liếc nhìn vũng máu đang loang trên sàn và dùng tay trái định gỡ mảnh kính găm sâu vào lòng bàn tay. Nhưng trước khi anh kịp làm gì, Ail đã nắm lấy cánh tay anh, kéo Ruth đứng dậy, rồi kéo anh lên đùi mình, vòng một cánh tay siết chặt quanh eo Ruth.

"Nếu đã diễn trò tình nhân cãi vã rồi làm hòa, thì cũng phải diễn cho tới cùng nhỉ." Ail nói với một nụ cười nhếch mép trước khi gọi to, "Meril."

Cánh cửa mở ra, Meril bước vào. Mặt hắn đỏ bừng khi thấy Ruth trong vòng tay Ail, và hắn nhanh chóng cúi đầu.

"Điện hạ cho gọi thần?"

"Mời lang y đến. Chỉ huy Kaisel bị thương ở tay."

"Vâng, thưa Điện hạ."

"Căn phòng này vẫn còn bừa. Bảo lang y gặp bọn ta ở phòng bên cạnh."

"Vâng, Điện hạ."

"Nhanh lên đấy." Ail ra lệnh.

Khi Meril rời đi, Ail liếc nhìn bàn tay đẫm máu của Ruth, tặc lưỡi khi xem xét nó.

"Găm sâu phết. Mong là không làm tổn thương gân nào."

Ruth cố nuốt ngược sự thôi thúc đáp trả, tự hỏi sao Ail có thể thản nhiên đến vậy về vết thương do chính hắn gây ra. Thay vào đó, Ruth tập trung vào hơi thở, cố gắng trấn tĩnh bản thân khi anh đưa tay trái ra lần nữa, lần này là để gỡ mảnh kính. Ail nhanh hơn, rút mảnh vỡ ra mà không một chút quan tâm.

"A!" Ruth khẽ kêu lên, mắt ngấn lệ vì cơn đau nhói. Khoảnh khắc mảnh vỡ được lấy ra còn đau hơn cả khi nó đâm vào, và máu tuôn ra xối xả từ vết thương đang mở miệng.

"Phiền phức thật." Ail lẩm bẩm với vẻ thờ ơ. "Sao lại bị thương ở tay thế này..."

Rồi, như để xoa dịu cơn đau, Ail đặt một nụ hôn lên khóe mắt đẫm lệ của Ruth.

"Thầy lang sẽ sớm tới thôi, chịu đựng một chút nữa nhé." Ail nói nhẹ nhàng, giọng hắn bỗng trở nên dịu dàng và tử tế, như đang an ủi một người tình bị thương.

Chính sự thay đổi thái độ đột ngột này đã khiến Ruth gần như bật khóc — không phải vì vết thương đau đớn, cũng không phải vì nỗi sợ Ail. Không, đó là ảo ảnh của sự dịu dàng trong hành động của Ail, một sự giả dối mà Ruth tự ghét bản thân vì luôn bị nó mê hoặc mỗi lần.

Anh mím chặt môi và cúi đầu, lấy cơn đau làm cái cớ để che giấu biểu cảm của mình.

Một lần nữa, anh tự nhắc nhở: Sự tử tế này là giả dối. Đừng suy nghĩ quá sâu xa về nó. Đừng bao giờ để bản thân bị hắn lay động.

Làm vậy chỉ dẫn đến hủy hoại mà thôi.

Sau khi được chữa trị cho bàn tay phải bị thương, Ruth uống thuốc do thầy lang kê đơn và vô tình thiếp đi. Thuốc giảm đau, kiêm thuốc an thần, có tác dụng hiệu quả. Khi Ruth cuối cùng tỉnh dậy, anh thấy mình đang ở căn phòng liền kề phòng ngủ của Ail, bao quanh bởi ánh nến mờ ảo soi rọi bóng đêm sâu thẳm. Vẫn còn lờ đờ vì thuốc, anh mở mắt, chỉ để đón nhận một cơn đau nhói từ lòng bàn tay phải, khiến anh nhăn mặt.

Nâng tay lên, anh thấy nó được quấn trong một lớp băng trắng sạch sẽ. Anh mơ hồ nhớ thầy lang đã rửa vết thương, bôi thuốc nó, và cảnh báo anh không được dùng tay phải một thời gian.

"Ngủ tiếp đi.", một giọng nói lạnh lùng ra lệnh.

Ruth quay về phía phát ra âm thanh và thấy Ail đang ngồi trên ghế cạnh giường, thản nhiên đọc thư từ. Giật mình, Ruth nhanh chóng ngồi dậy.

"Thần xin lỗi. Thần sẽ trở về phòng mình."

"Ở lại đây. Dù sao thì thời gian sắp tới cậu cũng không thể làm việc được." Ail đáp thẳng thừng.

Với bàn tay phải trong tình trạng như vậy, việc cầm kiếm hay thậm chí là quản lý giấy tờ quả thực sẽ khó khăn. Tuy nhiên, Ruth lý luận rằng anh có thể ủy thác nhiệm vụ cho thư ký và tiếp tục ra chỉ thị. Đây không phải lúc để nhàn rỗi nghỉ ngơi khi còn nhiều việc phải làm. Quyết tâm rời đi, Ruth bắt đầu leo ra khỏi giường, nhưng Ail lại ngắt lời anh, giọng hắn kiên quyết.

"Nằm xuống. Một đêm thôi sẽ không sao đâu."

"Thần không thoải mái khi ở đây." Ruth phản đối.

"Đây là mệnh lệnh. Nằm xuống và ngủ đi." Ail ra lệnh mà không thèm liếc nhìn anh.

Bực mình, Ruth cau có nhưng miễn cưỡng nằm xuống. Thật ngạc nhiên, chiếc giường lại thoải mái một cách lạ thường. Chỉ đến lúc đó anh mới nhận ra quần áo mình đã được thay bằng một bộ đồ ngủ.

"Người hầu đã thay đồ cho ngươi. Quần áo của ngươi dính máu." Ail nói, gần như thể đọc được suy nghĩ của Ruth. "Giờ thì ngủ đi."

Giọng điệu của hắn không cho phép bất kỳ sự tranh cãi nào, và không khí xung quanh cũng rõ ràng rằng sẽ không có thêm cuộc trò chuyện nào nữa. Ruth nhắm mắt lại. Tác dụng còn sót lại của thuốc an thần nhanh chóng kéo anh trở lại trạng thái vô thức.

Một khi Ail đọc xong bức thư, hắn đốt nó rồi ném tờ giấy đang cháy vào lò sưởi. Thở dài một tiếng nặng nề, hắn quay lại phía giường. Ở đó, hắn thấy Ruth đang say giấc nồng, khuôn mặt thanh bình. Một nụ cười gượng gạo nở trên môi Ail.

"Hắn đã ngủ gục khi ta vẫn đang đọc." Ail suy tư. Mặc dù Ruth thường tỏ ra kinh hãi mỗi khi Ail bộc lộ bản chất thật của mình, nhưng người đàn ông này vẫn có những khoảnh khắc hoàn toàn yếu mềm.

Nghĩ lại, Ail nhận ra chính sự đối lập này đã thu hút hắn đến với Ruth ngay từ đầu. Không giống như Kamiel đáng tin cậy và điềm tĩnh, Ruth có một sự chân thật riêng—anh không thể nói dối một cách thuyết phục và luôn phản ứng cực đoan trước áp lực. Đẩy càng mạnh, Ruth sẽ càng chống cự dữ dội. Chỉ cần tỏ ra tử tế, anh sẽ ngoan ngoãn phục tùng. Sự tương phản đó luôn khiến Ail tò mò. Ruth thật thú vị, một món đồ chơi hoàn hảo.

Khi hắn nhìn xuống khuôn mặt đang ngủ của Ruth, Ail vươn tay, vén những sợi tóc mềm mại rủ xuống che đi gương mặt chàng. Cảm giác mềm mượt trên đầu ngón tay khơi gợi một cảm giác thèm muốn. Ruth, với những đường nét thanh tú, vóc dáng mảnh mai, và một vẻ yếu ớt khiến anh trông nhỏ bé hơn thực tế, gợi lên cả sự muốn bảo vệ lẫn nỗi khát khao.

Mặc dù hơn Ail tám tuổi và cao hơn hắn cho đến tận năm ngoái, Ruth vẫn luôn có vẻ nhỏ bé và mong manh trong mắt hắn. Ail nhớ rất rõ giải đấu săn bắn đầu tiên của họ—cách Ruth quay mặt đi khỏi con nai đã chết, không thể chịu đựng được cảnh tượng đó. Điều đó thật khó hiểu, thậm chí buồn cười, nhưng cũng thật cuốn hút.

Có lẽ đó là lý do tại sao hắn lại kéo Ruth vào quỹ đạo của mình ngay từ đầu. Hồi đó, lòng thương hại của Ruth dành cho một Ail yếu đuối hơn có lẽ đã thúc đẩy anh ở lại.

Môi Ail mím chặt khi hắn nhớ lại khoảnh khắc Ruth nói với hắn rằng anh muốn rời đi. Điều đó đã khiến hắn bất ngờ. Một mặt, đó là một kịch bản lý tưởng—sự ra đi của Ruth sẽ chấm dứt mối quan hệ của họ một cách gọn gàng mà Ail không cần phải nhúng tay. Hắn thậm chí có thể tận dụng cơ hội để gây áp lực lên gia tộc của Ruth, gia tộc Kaisel. Tuy nhiên, kỳ lạ thay, Ail lại thấy mình không muốn buông tay anh.

Có lẽ đó chỉ đơn giản là sự tức giận. Tức giận vì Ruth đã dám làm trái ý hắn. Và khi Ruth nói rằng anh muốn rời đi cùng Elsen, điều đó đã khiến Ail giận dữ đến mức hắn phải bộc phát cơn thịnh nộ. Cơn bộc phát đó, Ail thừa nhận, là kết quả của sự trẻ tuổi và thiếu kinh nghiệm trong việc kiểm soát cảm xúc của mình.

Mặc dù bề ngoài điềm tĩnh, Ail thường xuyên phải vật lộn để kìm nén cơn thịnh nộ khi mọi việc không đi theo kế hoạch. Ruth, dù sao thì, vẫn luôn vâng lời hắn. Cho đến gần đây. Gần đây, Ruth đã bắt đầu có dấu hiệu bất tuân, thử thách giới hạn. Ail thấy điều đó không thể chấp nhận được.

"Ngươi quá đỗi hỗn xược." Ail lẩm bẩm, dù một nụ cười toe toét nở trên môi hắn. Sự thách thức dữ dội và những cái trừng mắt sắc bén của Ruth lại có sức hút kỳ lạ. Thậm chí còn hơn thế khi những bức tường đó sụp đổ ngay khi Ail đối xử dịu dàng với anh. Sự tương phản đó càng làm tăng thêm cảm giác phấn khích.

Mối quan hệ này cuối cùng rồi cũng sẽ kết thúc, Ail nghĩ, nhưng cho đến lúc đó, Ruth vẫn sẽ là của hắn. Có lẽ, trước khi thời gian của họ cạn, Ail thậm chí có thể chiều theo ý mình mà biến những tin đồn xung quanh họ thành hiện thực.

"Để hắn ra đi mà chưa bao giờ chiếm đoạt hắn sẽ là một sự sỉ nhục." Ail nghĩ, khẽ cười trước những suy nghĩ dâm dục của chính mình.

Cuối cùng, Ail kéo chăn lên che ngực Ruth, đảm bảo anh thoải mái, rồi quay lưng rời khỏi phòng.

Cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com. Vui lòng đọc tại website chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Còn tiếp… 



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo